Chapter 23 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 23: Dừng lại hay đi tiếp

Phần 1: Một sáng thường ngày ở Paris

Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời đã lên cao, những con chim mòng biển đang trải cánh bay. Nari thức dậy với đôi mắt sưng húp, cô uể oải chẳng muốn nhớ tới chuyện tối qua, ngày hôm nay có quá nhiều việc cô cần phải làm. Nari vực lại tinh thần, cô sửa soạn và chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho công việc. Xong đâu đấy, Nari định xuống dưới tầng chợt nhìn thấy khay đồ ăn anh mang cho cô vẫn còn nguyên vẹn và nguội lạnh trên bàn, cô thở dài bê theo. Vừa trông thấy cô, thím Hwang liền hỏi: "Cô chủ tối qua không uống thuốc sao?"

Nari: "Vâng, nhưng không vấn đề gì đâu. Chỉ một buổi thôi mà".

Bà Hwang: "Sức khỏe là quan trọng, đâu thể coi thường được. Thôi cô đưa đây để tôi dọn cho. Cô lại ăn sáng đi. Cậu Young Do đang chuẩn bị bữa sáng cho cô trong nhà bếp đó".

"Hả" - Nari ngạc nhiên, cô chạy ùa vào phòng ăn, trước mắt cô là anh mặc một chiếc tạp dề sặc sỡ đang tất bật bày biện bàn ăn. Cô lên tiếng: "Anh làm gì vậy?"

"Ồ, em ngủ dậy rồi hả" - Young Do ngước lên mỉm cười với cô - "Em không thấy sao, anh đang nấu bữa sáng mà. Định làm vài món em thích nhưng không có đủ nguyên liệu, chắc tí nữa chúng ta phải đi siêu thị thôi. À, em lại đây ăn đi, cả thím Hwang nữa, thím cùng ăn với bọn cháu."

Bà Hwang: "Thôi hai cô cậu ăn cùng nhau đi. Tôi còn một vài việc phải làm."

Nari chẳng nói chẳng rằng, cô bình thản ngồi xuống ăn những món anh đã cất công làm, một phần cũng do bụng cô đói meo từ tối qua. Young Do chống tay lên cằm, anh say sưa ngắm nhìn cô: "Ngon không em? Em ăn nhiều vào nha."

"Anh thế nào rồi? Khỏi ốm rồi phải không?" - Nari hỏi ngược lại.

Young Do: "Uhm, anh thấy khỏe lắm. Đáng yêu thật, anh biết em vẫn quan tâm anh mà".

Nari lạnh lùng đáp trả: "Khỏe rồi thì anh hãy mau rời khỏi đây về Hàn Quốc đi."

Lời nói của cô như tạt gáo nước lạnh vào anh, Young Do nhăn nhó nói: "Không, anh lại thấy mệt rồi".

...........

Bữa sáng của hai người vừa kết thúc cũng là khi một chiếc xe ô tô dừng lại đỗ trước cửa nhà, Nari đứng dậy cầm theo chiếc túi xách đi ra đó. Cô và người đàn ông trung niên cúi đầu chào nhau.

Nari: "Phiền chú Jin hôm nay lại đưa đón cháu".

"Cô chủ đừng nói vậy. Đây là nhiệm vụ của tôi mà. Ông bà chủ đã dặn dò kĩ rồi, tôi cũng chẳng yên tâm với sức khỏe của cô để cô có thể lái xe một mình" - Người đàn ông đó nói và mở cửa xe cho Nari.

Nhưng Young Do từ đằng sau đi tới, anh nhanh tay giật lấy chìa khóa xe trên tay tài xế Jin, rồi anh đóng cánh cửa phía sau và mở cửa bên cạnh tay lái: "Hôm nay cháu sẽ chở Nari, chú đừng lo."

"Anh phiền phức vậy? Ai khiến anh lái xe, mà anh cũng biết tôi muốn đi đâu. Tôi bảo rồi anh về Seoul mau". - Nari bực bội gắt

"Sao lại không biết. Sáng nay em có hẹn với bác sĩ để kiểm tra đúng chưa?" - Young Do kéo cô ngồi vào ghế và thắt dây an toàn cho cô, xong anh vòng ra ghế lái, đóng cửa nổ máy xe - "Anh biết địa chỉ bệnh viện đó rồi nên em đừng lo lắng".

Sáng nay, anh đưa cô từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, Nari ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"

"Bí mật" - Young Do nháy mắt cười.....Chiếc xe từ từ lăn bánh....... Quản gia Hwang nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương xe, bà cũng mỉm cười theo.

"Này, cậu ta là ai vậy? Để cô chủ đi với cậu ta có an toàn không?" - Tài xế Jin lo lắng hỏi

Bà Hwang: "Không sao đâu. Cô chủ nên ở với cậu ta thì mới có thể mau lành bệnh"....

.................

Trung tâm thành phố Paris hoa lệ,

...Bệnh viện Américain de Paris...

"Này, kết quả kiểm tra thế nào? Bác sĩ bảo sao?" - Young Do hỏi khi cô vừa bước ra khỏi phòng khám.

Nari: "Không có gì"

Young Do: "Không có gì là không có gì? Em không nói thì anh sẽ hỏi bác sĩ đó".

"Thích thì anh cứ việc hỏi" - Nari đáp, cô dừng bước nhìn thẳng vào mắt anh. Vô cảm..- "Đừng tỏ vẻ như anh thực sự quan tâm đến tôi. Bởi lẽ khi tai nạn đó xảy ra thì anh đâu có bên tôi mà anh đang..."

"Em hiểu lầm rồi. Chuyện đó không hề xảy ra, anh và Yoo Ri..." - Young Do vội thanh minh.

"Yoo Ri, Yoo Ri...đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi. Tôi không muốn nghe. Anh cũng không phải giải thích gì hết". - Nari liền ngắt lời anh và nói - "Tôi bận chút việc, sắp đến giờ hẹn rồi, anh mau lấy xe lái tôi tới đó đi".

Young Do: "Em muốn tới đâu?"

Nari: "Cafe de flore, đại lộ 172 Saint Germain".

......

"Hi, Miroslava" - Nari vẫy tay chào người bạn gái đang ngồi chờ cô tại một bàn đặt ở ngoài vỉa hè của quán cafe. Cô gái tây xinh đẹp và thời thượng cũng mỉm cười chào lại Nari. Miroslava là một biên tập viên thời trang nổi tiếng, sành điệu. Cô không chỉ là người bạn tốt mà còn là nhà tư vấn tài ba, giúp đỡ cho công ty thời trang RDRF của Nari phát triển, tạo được tiếng tăm trên trường quốc tế.

"Những dự đoán xu hướng hot và chỉnh sửa cho bộ sưu tập mới cho mùa xuân hè sang năm mình đều tổng kết ở đây." - Miroslava đưa cho cô một cuốn sổ dày cộp.

Nari: "Cảm ơn cậu nhiều".

"Không có chi. Mà..." - Miroslava liếc mắt về phía sau Nari, cô hỏi - "Anh ta là ai?"

"Ai cơ?" - Nari quay lại nhìn theo hướng Miroslava. Hóa ra người bạn cô hỏi là Young Do. Anh chở cô tới đây và khi cô vào quán cafe gặp bạn, anh cũng theo vào, ngồi đối diện phía sau cô. Vẻ mặt bảnh choẹ, chằm chằm nhìn cô. Nari chán chường quay phắt lại.

Miroslava: "Là anh chàng đẹp trai đó. Ai vậy? Mình để ý thấy anh ta đèo cậu tới đây. Người yêu của cậu sao?"

"Không" - Nari đáp chẳng cần suy nghĩ.

"Thật không đấy?" - Miroslava trêu chọc - "Mình thấy dường như anh ta thích cậu. Đẹp trai vậy mà không yêu, đáng tiếc quá à."

Nari: "Thích gì chứ? Đẹp trai gì?"

Miroslava: "Đẹp thật mà. Bình thường mình thích vẻ đẹp của trai Âu cơ nhưng đây là lần đầu mình gặp một vẻ đẹp nam Á thu hút như vậy. Anh ta tên gì? Đang làm gì?"

Nari: "Sao cậu hỏi vậy?"

Miroslava: "Vì mình thấy anh ta rất giống một người mẫu. Liệu có phải gương mặt mới cho công ty cậu."

"Người mẫu á" - Nari phá lên cười lớn - "Không, anh ta không phải".

Miroslava: "Ồ, vậy á. Tiếc quá. Anh ta rất có tố chất đó. Đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt cá tính. Nếu anh ta theo nghề mẫu mình có thể giúp lăng xê anh ta lên tầm ngôi sao quốc tế".

Nari: "Haha. Cậu đề cao quá rồi đó. Thôi đừng nói chuyện này nữa."

Miroslava: "Cậu nghi ngờ tầm nhìn của mình à. Không thấy cô phục vụ bàn xinh đẹp người pháp kia đã bị anh ta thu hút sao.....Mình về trước nhé, giờ phải qua một số thương hiệu lấy hàng mẫu. Cậu xem tài liệu mình đưa cậu, có gì thì liên hệ với mình. Lần sau gặp chúng mình sẽ nói chuyện lâu hơn. Bye".

Nari tạm biệt Miroslava, ngay khi cô bạn rời khỏi, cô đảo mắt về nơi Young Do ngồi. Đúng như những gì Miroslava nói, cô nhân viên đang lẻn trốn việc cười nói tán tỉnh anh. Cô không thể ngờ, anh thực đẹp trai, bảnh bao tới mức ở nơi đất khách này vẫn thu hút được những người khác phái. Dù nói không quan tâm, nhưng trong lòng cô dấy lên sự khó chịu, ghen tuông. Nari cau mày, cô đứng dậy ra về. Tất nhiên, Young Do luôn để ý cô, anh cũng nhanh nhẹn thanh toán tiền và chạy theo cô ngay sau đó....

........

"Đưa tôi chìa khóa xe" - Ra tới chỗ đậu xe, cô nhăn nhó bảo.

Young Do ngơ ngác hỏi: "Làm gì chứ? Em thích đi đâu anh đưa em đi."

Nari: "Không cần. Đây là thủ đô Paris. Hành lý của anh, nếu tôi đoán không lầm sẽ để ở khách sạn nào đó tại đây. Anh mau bắt chuyến bay về Seoul đi".

Young Do: "Em không thể tự lái ô tô được vì vậy anh cần đưa em về. Anh cũng không muốn quay về Seoul nếu không có em".

"Một anh đưa chìa khóa cho tôi. Hai tôi sẽ tự bắt taxi về còn chiếc xe này tôi tặng cho anh" - Nari cương quyết nói.

Young Do: "Ri Ri à, đừng như vậy mà. Xin em đó".

Nari không nói thêm bất kì lời nào, cô vẫy gọi taxi và lên xe về nhà. Young Do cuống quýt, anh lái xe đuổi theo.

......Một cơn gió mát thổi qua báo hiệu cơn giông mới sắp đến, giữa ban ngày bầu trời trở nên u ám lạ thường.......



 

Phần 2: Cơn bão tại bãi biển

Cánh cửa tự bật mở, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, bà Hwang đang mải mê dọn dẹp căn nhà liền bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt sững sờ vì sự xuất hiện của vị khách lạ trong căn phòng, bà ấp úng hỏi: "Cậu, cậu Jong Suk. Sao cậu lại đến đây?"

"Thím Hwang, thím ở đây. Vậy là cháu tìm đúng nơi rồi" - Jong Suk mỉm cười ngó nghiêng khắp gian nhà - "Lâu lắm cháu mới trở lại nơi này. Nari đâu rồi thím?"

Bà Hwang: "Ừm ờ, cô chủ không có ở đây. Chỉ có mình tôi thôi."

"Haha, thím khỏi đùa cháu" - Jong Suk cười lớn, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ - "Thím tới đây một mình làm gì chứ, lại còn con Becky cháu thấy nó chơi ở ngoài vườn. Nari bảo thím nói dối cháu phải không? Thím làm vậy khiến cháu buồn đó. Cháu với thím rất hợp nhau mà. Vậy thím có thể cho cháu biết vì nguyên nhân gì mà đang yên đang lành điều trị tại bệnh viện mà cô ấy lại biến mất tới nơi này?"

Bà Hwang: "Haiz, tôi không biết. Cô chủ sáng nay lên Paris rồi. Chắc không về đâu. Cậu hãy lên đó mà tìm cô ấy".

Jong Suk: "Không sao, cháu sẽ đợi Nari về".

“Cậu Jong Suk à, tôi nói thật cậu hãy rời khỏi đây đi. Cô chủ chỉ muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không bị ai quấy nhiễu. Cậu nên tôn trọng cô ấy”. – Bà Hwang tìm cớ khuyên nhủ anh.

Jong Suk: “Cháu chỉ cần nhìn thấy Nari khỏe mạnh một chút rồi sẽ rời đi. Thím không cần phải lo”.

“Nhưng mà…” – Bà Hwang càng trở nên lo lắng trước sự cứng đầu của anh. Bà sợ rằng nếu Jong Suk phát hiện Young Do cũng đang có mặt ở đây thì mọi chuyện sẽ rối tung lên. Tuy nhiên bản chất Jong Suk luôn muốn làm theo ý thích của mình, anh bỏ ngoài tai rồi tự tiện đi lên phòng riêng của Nari. Tình cảm thuở xưa của Nari đã không còn, có thể ngay cả những kí ức đó cô cũng không nhớ nhưng mọi điều với Jong Suk, anh vẫn còn ghi nhớ trong trí óc, nơi đây đã từng có những kỉ niệm đẹp giữa cô và anh. Jong Suk bước ra ngoài ban công, anh thả hồn theo từng đợt sóng biển………..

………………….

Nari gửi tiền xe cho tài xế, cô lững thững đi dạo dọc bãi biển Granit Rose cách nhà chỉ vài trăm mét không xa. Những con sóng lớn dữ dội cuộn trào, trên trời những đám mây đen vần vũ. Young Do dừng xe lại, anh chạy tới trước mặt cô và nói: “Ri Ri, em tin anh một lần này nữa thôi, cho anh một cơ hội đi mà”.

Nari: “Tôi phải nói nhiêu lần nữa đây, anh buông tha cho tôi đi, tôi quá mệt mỏi. Tôi muốn chấm dứt tất cả, từ giờ anh hãy sống cuộc sống của anh, tôi sẽ đi con đường của tôi, chẳng có can hệ gì với nhau hết. Nếu chẳng may một ngày nào đó chúng ta có tình cờ gặp nhau trên trái đất nhỏ bé này thì giữa tôi và anh chỉ có thể là Giám đốc Choi và Chủ tịch Shin. Hãy để mọi việc kết thúc tại đây.”

Young Do: “Anh không muốn. Anh biết em nói vậy chỉ bởi vì em đang giận anh, em nghĩ anh có gì đó với Yoo Ri, nhưng anh thề không có gì hết. Hôm đó cô ấy điện cho anh nói bị ốm không có ai để nhờ giúp đỡ. Và cô ấy chủ động, khi em rời đi thì Yoo Ri bị ngất anh muốn chạy theo em giải thích nhưng không thể. Tối đó không có gì xảy ra thật mà, anh cũng không có ý nghĩ gì với Yoo Ri. Em phải tin anh.”

“Choi Young Do” – Nari thở dài mệt mỏi – “Đó không phải là lý do. Ngay từ đầu giữa chúng ta luôn tồn tại một khoảng cách lớn mà không ai nhận ra, chưa bao giờ chúng ta thuộc về nhau. Tôi có thể cảm nhận được thứ tình cảm anh dành cho tôi, đó không thể gọi là tình yêu, không chỉ với tôi mà với cả những người con gái khác xuất hiện trong cuộc đời anh kể từ sau mối tình đầu của anh. Cái anh dành cho tôi và họ chỉ là ngộ nhận của anh, vì để khỏa lấp đi sự trống trải trong tim anh.Vết thương từ quá khứ quá lớn, sự biến mất của mẹ anh khi anh còn nhỏ, sự từ chối tình cảm của chị Eun Sang đã khiến anh tự xây bức tường thành vững chãi quanh mình để bảo vệ bản thân. Tôi đã từng tự tin nghĩ rằng tôi có thể phá bỏ nó bằng sự chân thành dành cho anh. Nhưng không…. Tôi bỏ cuộc”.

“Em nói kì vậy” – Young Do tức giận hét lên – “Sao em lại lôi Eun Sang vào. Chuyện cô ấy và anh đã chấm dứt từ lâu rồi. Từ khi biết em anh chưa bao giờ nghĩ đến Eun Sang. Em đừng có suy nghĩ linh tinh nữa”.

Nari: “Không phải là suy nghĩ vớ vẩn mà đó là sự thật. Anh chưa bao giờ dám nói ra tình cảm thật với tôi, anh luôn lưỡng lự 10 năm trước hay 10 năm sau đều vậy, bởi anh cũng không tin tưởng tình cảm của tôi dành cho anh, sợ hãi rằng tôi sẽ làm tổn thương anh.”

“Không phải vậy” – Hơi thở nặng nhọc, đôi mắt đỏ ngầu, Young Do gằn từng chữ.

“Điều duy nhất hiện giờ tôi muốn là anh bước ra khỏi cuộc đời tôi”. – Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhếch miệng cười – “Giá như tôi có thể mất trí nhớ được thì tốt biết mấy”.

“Vậy em hãy quên đi, quên tất cả mọi việc trong quá khứ, những kí ức mà em không muốn nhớ” – Young Do nghẹn ngào nói, anh đặt bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô – “Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, cùng gầy dựng những kỉ niệm mới thật đẹp đẽ”.

“Không, không bao giờ là anh” – Nari gạt tay anh ra, trái tim cô như thắt lại, đau đớn – “Chiếc nhẫn trên tay anh hãy vứt nó đi, tôi cũng đã vứt bỏ nó từ lâu rồi. Một ngày nào đấy, khi anh gặp người anh thật sự yêu thì mua tặng cặp nhẫn khác cho cô ấy và cùng hẹn ước….. Quay về Seoul đi. Đây là nhà tôi, anh đừng bắt tôi phải rời khỏi đây. Nếu anh vẫn tiếp tục ngoan cố thì chắc chắn tôi sẽ bỏ đi. Tôi sẽ đi khắp mọi nơi, nếu ở nơi đó anh lại tìm ra tôi thì tôi sẽ tiếp tục trốn chạy đến khi anh chịu bỏ cuộc. Vậy để không phí thời gian của mỗi người, anh hãy ngừng lại”.

Cơn gió mạnh ập đến thổi vù vù buốt giá và sự lạnh lùng trong lời nói, cử chỉ của cô, khiến Young Do buốt cóng, anh đứng sững như pho tượng vô hồn….

…….. Đằng xa, Jong Suk đứng nhìn từ ban công, anh nhận ra bóng dáng của người con gái anh yêu – Shin Nari và tình địch của anh, người mà anh vô cùng căm hận – Choi Young Do. Anh giận giữ lao xuống, chạy lướt qua trong sự ngỡ ngàng của bà quản gia Hwang…… Giông tố ầm ầm nổi lên…….

 

 

 

 

Phần 3: Hận thù

Cô và anh vẫn đứng nhìn nhau không một lần chớp mắt, cũng không nói thêm bất kì lời nào. Làn gió thổi tung bay mái tóc họ, táp vào mặt họ, ngăn cản những giọt nước mắt trực tuôn trào. Jong Suk sải những bước chân dài hậm hực đi tới, anh dùng hết sức lực tung cú đấm thật mạnh vào mặt Young Do khiến Do ngã xuống, không để cho Young Do kịp trở tay, anh liên tiếp đánh và ra đòn. Nari hoảng sợ trước sự việc đang diễn ra, cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao Jong Suk lại có mặt ở đây, cô lao vào định ngăn cản nhưng bị anh đẩy ngã.

“Vì sao mày lại ở bên cô ấy?” – Jong Suk tức giận quát lớn, anh chẳng buồn quan tâm tới sự hiện diện của Nari.

“Có liên quan đến mày không?” – Young Do loạng choạng đứng dậy, anh lấy tay lau vệt máu và những hạt cát trắng dính trên mặt anh, cười khẩy – “Thủ đoạn bẩn thỉu mới của mày là gì nào? Mày nghĩ rằng làm vậy cô ấy sẽ chọn mày à. Không đâu. Tao sẽ không để mày đạt được mục đích của mình.”

Như một con hổ bị chọc tức, Jong Suk càng hung bạo, anh tiếp tục tung nắm đấm về phía Young Do nhưng Do tránh được. Hai người lao vào đánh nhau như con thú dữ bất phân thắng bại. Một phần do sức khỏe sau trận ốm vẫn chưa hẳn bình phục, và bất ngờ Young Do bị vấp ngã, Jong Suk liền lợi dụng thời cơ, anh dẫm chân lên ngực Young Do và dùng tay siết chặt cổ làm cho Young Do không thể thở được.

“Buông anh ấy ra, Jong Suk” – Nari tức giận, cô gắng kéo tay Jong Suk nhưng sức lực không cho phép, Jong Suk càng bóp chặt hơn nữa khiến cổ Young Do đỏ ửng, anh ho dữ tợn. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, và chẳng mấy chốc cơn mưa ào ào buông. Dường như ở biển khơi, cơn mưa như trở thành cơn bão dữ dội. Mưa táp vào cơ thể từng người, ướt sũng và nhói đau. Jong Suk vẫn cương quyết không tha cho Young Do, sự giận giữ làm anh mất lý trí, anh chỉ muốn ngay tức khắc giết chết Young Do, khiến Young Do vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian….

Quản gia Hwang khi trông thấy sự hấp tấp, vội vàng của Jong Suk lao ra khỏi nhà, bà đã nghi ngờ và quả không sai Young Do và Jong Suk đang đánh nhau trong cơn mưa. Bà cũng chạy lại để ngăn cản nhưng tất nhiên vô ích, Jong Suk đã lên cơn điên thật sự. Nari bối rối, sợ hãi. Cô chẳng buồn suy nghĩ liền giật chiếc ô trên tay bà Hwang, táng mạnh vào lưng Jong Suk. Đau và bất ngờ trước hành động của Nari, Jong Suk buông tay khỏi Young Do. Nari chạy tới đỡ Young Do dậy, cô che chắn anh trước ánh mắt căm hận của Jong Suk, cô nói: “Anh điên à, Jong Suk. Anh muốn giết Young Do sao?”. Rồi cô dìu anh vào nhà, không thèm đếm xỉa đến Jong Suk.

“Cậu Jong Suk cũng vào nhà đi. Mưa to quá, nếu cậu mà ốm thì bố mẹ cậu lo lắm. Già cũng lo cho cậu nữa. Đừng cư xử như con nít nữa. Nghe lời tôi đi” – Bà Hwang dịu dàng nói như muốn xoa dịu anh.

……..

“Cậu lau người cho khô” – Quản gia Hwang đưa khăn bông cho Jong Suk nhưng anh liền vứt sang bên, hằm hằm nhìn Nari. Cô và anh đã biết nhau 26 năm trời, vậy mà hôm nay cô dám đánh anh để bảo vệ cho một thằng con trai khác, giờ thì cô lại tất bật lo lắng, hỏi thăm, chăm sóc nó chứ không phải là anh….

“Để em lau mấy vết thương này cho,…. Anh uống cốc nước nóng này đi cho ấm người…. À lên phòng em thay bộ quần áo này ra đừng để bị nhiễm lạnh lần nữa.” – Nari luôn miệng nói, cô chạy vòng vòng khắp nhà để lo cho anh.

“Được rồi, anh không sao em ngồi xuống nghỉ đi” – Young Do thở dài

Nari: “Không sao thế nào được. Mặt mũi đầy vết thương. Anh cũng chưa khỏi ốm mà lại tiếp tục dầm mưa. Jong Suk cũng thật quá đáng, anh ta muốn giết anh hay sao ý”.

Young Do mỉm cười, anh kéo tay Nari ngồi lên đùi anh. Anh ôm cô vào lòng, lấy khăn lau mái tóc ướt sũng của cô trìu mến: “Em cũng dầm mưa ướt đâu phải mình anh. Nếu không hong khô thì em có thể bị cảm lạnh đó. Lo cho bản thân mình chút. Vốn dĩ cơ thể em yếu hơn anh rồi. Anh cũng không muốn thấy em bị ốm, Ri Ri”.

…….

Một chiếc cốc sứ bay thẳng xuống chân Young Do, vỡ tan tành. Jong Suk kéo Nari đứng dậy, anh tức giận nói: “Mày còn dám động vào cô ấy.”

“Này anh đừng có thét lên như vậy, thử đánh anh ấy lần nữa xem.” – Nari đẩy Jong Suk, cô chạy lại phía Young Do lo sợ một cuộc chiến khác sẽ xảy ra – “Bên ngoài đang mưa rất to nếu anh muốn ở lại đây thì im lặng còn không thì về đi”.

Jong Suk lườm họ, chẳng nói chẳng rằng, anh bỏ lên trên gác…… Cả ngày hôm đó, bầu không khí trong căn nhà trở nên u ám hơn thường ngày như cơn mưa ngoài trời vẫn xối xả tuôn…….



 

Phần 4: Tin dữ từ Seoul

Bữa cơm tối diễn ra trong sự im lặng đến rợn người. Bất chợt Jong Suk lên tiếng phá tan bầu không khí này: "Mày hãy mau rời khỏi đây, đừng có đeo bám Nari nữa. Mày đã bỏ rơi cô ấy vào đêm xảy ra tai nạn thì chẳng có cớ gì mà quay lại. Nói mãi mặt mày cũng dày thật đó. Mày nên nhớ rằng không ai ủng hộ mối quan hệ này đâu. Bố mẹ Nari cũng không ưa gì mày".

"Ô, thế à" - Young Do vứt đôi đũa xuống bàn, tựa lưng vào ghế nhìn hắn thách thức - "Nhân nói đến vụ tai nạn tao có nên nói hết ra ở đây không nhỉ?"

Jong Suk: "Mày...không ai tin mày nói đâu".

"Thử xem nhé" - Young Do cười khẩy xem xét biểu hiện của Jong Suk, tất nhiên là Jong Suk vô cùng cáu giận không nói lên lời.

"Hai người nói chuyện gì vậy? Nói hết ra cái gì? Có gì giấu tôi sao?" - Nari cau mày hỏi

Jong Suk lãnh đạm đáp: "Chẳng có gì cả".

Young Do: "Sao lại không có gì? Chuyện là thế này, Jong Suk hắn ta.."

"Choi Young Do" - Jong Suk ngắt lời, hét lớn - "Mày quá nhiều chuyện rồi đấy. Chẳng khác gì cô bạn gái của mày, Kang Yoo Ri... Hừm tao thắc mắc nếu đứa bé sinh ra giống cả ba và mẹ thì khi lớn lên nó sẽ trở thành kẻ thích chĩa mũi vào chuyện người khác như thế nào".

"Anh đang nói luyên thuyên gì vậy? Đứa bé nào?" - Nari chợt hiểu ra ý mà Jong Suk đang ám chỉ, cô kinh hãi - "Anh muốn nói,... Yoo Ri cô ta..."

"Mày đừng có đặt điều, Jong Suk" - Young Do đập tay uỵch xuống bàn ăn, anh ngoái nhìn Nari giải thích, lo sợ cô sẽ hiểu lầm - "Chuyện đó là không có thật, em đừng tin hắn ta. Anh và Yoo Ri không có gì hết làm sao cô ta có thể mang thai với anh".

Jong Sukbật cười sảng khoái: "Hô hô, tao đã nói gì đâu mà mày phải thanh minh. Có tật thì giật mình."

Nari: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi. Anh biết em ghét nhất việc nói bóng gió mà".

Jong Suk: "Anh chỉ là người ngoài, muốn biết rõ thì em hỏi hắn ta".

Young Do: "Tao chẳng hiểu mày nói gì hết."

Jong Suk: "Vậy sao? Mày đúng là người vô tâm lại thiếu trách nhiệm. Tự dưng chạy đến nơi này, chẳng thèm ngó ngàng tới bạn gái cũ. Dù sao từng có thời mặn nồng với nhau sao phải cư xử thế. Hỏi sao không biết chuyện của cô ta và cả với Zeus".

Young Do: "Yoo Ri làm sao? Zeus làm sao?"

Jong Suk nhún vai cười: "Tao không biết, mày tự tìm hiểu đi".

"Nói mau" - Young Do giận giữ nói nhưng anh vẫn không nhận được câu trả lời của Jong Suk, anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Lòng rối như tơ vò, Nari cũng muốn có một đáp án tuy nhiên Jong Suk không hé răng lời nào, anh ta lảng tránh sang vấn đề khác...

........

Young Do kết thúc cuộc điện thoại, anh trở nên trầm ngâm suy tư. Cơn mưa từ sáng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, anh mở cửa sổ, từng hạt mưa tí tách rơi hắt vào gian phòng qua mái hiên. Young Do nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần anh, anh nói: “Xin lỗi em, anh đã tự ý dùng điện thoại của em mà chưa được phép. Chỉ tại vì điện thoại anh hết pin mà anh không mang đồ sạc theo.”

“Nếu anh tiếp tục đứng thế này một lúc nữa sẽ ướt hết người đó” – Nari đi tới chỗ anh, cô đóng cửa sổ lại – “Ở Hàn Quốc có chuyện gì? Yoo Ri cô ta..?”

“Không có gì” – Young Do quay sang nhìn cô, anh mỉm cười yếu ớt

Nari: “Zeus?”

Young Do: “Không có gì nghiêm trọng cả. Anh bảo rồi mà, em đừng tin những gì Jong Suk nói.”

Nari: “Nhưng em thấy biểu hiện của anh có vẻ không phải như thế”.

“Em đừng nghĩ ngợi linh tinh. Chuyện Jong Suk ám chỉ anh với Yoo Ri không có thật đâu” – Anh luồn tay vào mái tóc cô, âu yếm – “Tuy nhiên, công ty có chút việc, chỉ là việc lặt vặt thôi nên em không phải lo lắng cho anh. Vì thế ngày mai anh sẽ trở về Hàn Quốc. Nếu được anh muốn em về cùng anh, còn không em cứ ở lại đây chờ, anh sẽ sớm quay lại tìm em.”

Nari bối rối trước lời đề nghị của anh, cô không hiểu trái tim cô muốn gì, chỉ vừa sáng nay cô quyết định sẽ rời xa anh mãi mãi mà bây giờ cô lại đang xao động. Nari còn cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn trong nét mặt của anh, chắc chắn có việc kinh khủng đã xảy ra chứ không chỉ đơn giản như anh nói. Nari định hỏi anh nhưng có một giọng nói quyền uy từ sau cất lên, cắt ngang câu chuyện của hai người: “Này, Giám đốc Choi. Mày nên rời khỏi phòng này mau lên.” – Jong Suk khoanh tay tựa lưng vào bức tường nhếch miệng cười.

Nari: “Không cần đâu. Đêm nay anh ngủ tại phòng em đi. Em sẽ xuống ngủ với thím Hwang. Trời mưa lạnh mà nhà chẳng còn phòng trống, anh ngủ bên ngoài dễ bị cảm lạnh lắm”.

“Anh ngủ ở phòng khách được rồi. Em cứ ngủ tại đây đi. Chúc e ngủ ngon.” – Young Do hôn nhẹ lên trán cô, anh rời khỏi đó mà chẳng hề muốn tranh cãi với Jong Suk. Nari nhận ra sự u buồn trong đôi mắt anh, thái độ cử chỉ anh đều đáng ngờ, cô muốn chạy theo để hỏi rõ vấn đề nhưng Jong Suk giữ tay cô lại, hắn đóng cửa và nói: “Đừng có đi theo nó”.

“Bỏ em ra” – Nari căm ghét nhìn Jong Suk, cô giằng tay khỏi anh – “Anh cũng ra khỏi phòng của em đi và hãy biến khỏi đây. Em không muốn thấy anh nữa”.

Jong Suk: “Vậy em muốn thấy Young Do sao? Anh nên dùng từ gì để nói về em nhỉ? Ngu ngốc, điên cuồng hay dở hơi. Em dám lừa dối rằng em mất trí nhớ ư? Không nhớ gì về Young Do, chuyển tới Pháp sống và rồi thì hắn ta lại ở đây cùng em, thân thiết như không có gì”.

Nari: “Đó là việc của em. Anh đừng có quan tâm, chả liên can gì tới anh hết.”

Jong Suk: “Sao lại không liên quan, em nghĩ rằng nhìn em đau khổ vì nó mà anh vui được sao ? Em quên rằng đêm xảy ra tai nạn đó nó đã làm gì em ư? Nó đã bỏ em để ở bên người con gái khác."

“Sao anh biết ? ” – Nari bất ngờ điều Jong Suk nói, rõ ràng cô chưa bao giờ kể chuyện đó với ai, vậy mà…

Jong Suk biết mình vừa lỡ lời, anh vội giải thích : “Ừm, hôm em nằm viện, Yoo Ri cô ta cũng đến. Lúc đó tình cờ anh nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ta và hắn nên anh biết…. Mà vấn đề ở chỗ em định tiếp tục với hắn để rồi có ngày bị lừa dối lần nữa. Ngựa quen đường cũ, bản chất hắn ta là kẻ lăng nhăng, đào hoa thì chẳng bao giờ thay đổi được, không phải Yoo Ri thì cũng sẽ là người phụ nữ khác. Rốt cuộc người chịu đau khổ sẽ chỉ có mình em. Lần này em thoát chết vậy còn lần sau như thế nào ? Nari à, em nên nhớ em không chỉ sống cho em mà còn vì những người thân xung quanh em, gia đình của em, bạn bè của em họ cũng khổ sở không kém khi thấy em đau đớn. Em có biết những ngày em nằm viện bác trai bác gái như thế nào không ? Xin em đó tỉnh táo lại đi, Young Do và em không hợp nhau đâu”.

“Em đau đầu lắm. Anh ra ngoài đi, em cần nghỉ ngơi” – Nari mệt mỏi đáp. Chờ cho Jong Suk đi khỏi, cô cởi bỏ bộ váy trên người bước vào phòng tắm và ngâm mình trong bồn, thư giãn với mùi hoa oải hương. Đôi mắt nhắm nghiền chìm theo làn nước nóng, cô nghĩ suy. Có hai lựa chọn dành cho cô, đi tiếp hay dừng lại, Nari không biết chọn cách nào. Ở bên anh, cô như chìm đắm vào tình yêu ảo tưởng, nhưng Jong Suk vừa thức tỉnh cô. Hình ảnh nhạy cảm đêm đó, cô không bao giờ có thể xóa mờ khỏi kí ức của mình. Giọt nước mắt lăn dài trên bờ mi cô………


 

Phần 5: Bức thư gửi cho em

“Becky, em hư quá. Thôi nào đừng nghịch nữa.” – Nari cười rạng rỡ, cô tỉnh dậy bế chú chó cưng khi Becky đang đánh thức cô chủ của nó bằng cách liếm láp lên cánh tay cô. Bước ra ngoài ban công, cảnh bình minh trên biển thật tuyệt vời. Sau cơn mưa trời lại rạng, từ xa xa phía chân trời hiện lên cầu vồng rực rỡ. Nari vuốt ve bộ lông trắng muốt của Becky, cô thủ thỉ: “Becky à, mày có thấy cảnh biển đẹp quá không? Tí nữa chúng ta cùng đi tắm biển nha. Bây giờ ăn sáng đã. Chắc mày cũng đói lắm rồi nhỉ?”. Becky chỉ sủa lên hai tiếng “Gâu Gâu” và rồi chú ta lại rúc đầu vào lòng cô…….

“Mọi người đâu hết rồi hả thím?” – Nari vừa thưởng thức bữa sáng, vừa ngó quanh khắp căn nhà, cô hỏi quản gia Hwang.

Bà Hwang ôm một bó hoa tươi từ ngoài vườn đi vào, cắm vào lọ hoa và trả lời cô: “Cậu Jong Suk tôi gặp lúc sáng, cậu ấy nói có việc nên phải về. Cậu ấy gửi lời hỏi thăm cô chủ. Còn cậu Young Do tôi không thấy đâu”.

“Hả, thím nói cả hai người đó đều biến mất” – Nari ngạc nhiên, cô nghi ngờ - “Có lẽ nào họ…Jong Suk anh ta lại muốn làm gì Young Do sao?”

Bà Hwang: “Tôi không nghĩ vậy đâu cô chủ. Vì cậu Young Do rời đi trước cậu Jong Suk. Có lẽ cậu ấy đi từ tờ mờ sáng, cònJong Suk mới rời khỏi cách đây khoảng 1 tiếng thôi…. Mà cô chủ đừng có định kiến với cậu Jong Suk, cậu ấy không hoàn toàn là kẻ xấu xa đâu.”

Nari: “Thím đừng bênh anh ta nữa. Chuyện hôm qua thím đã tận mắt thấy đó. Anh ta như muốn giết chết Young Do”.

Bà Hwang: “Vì cậu ấy quá yêu cô và không muốn ai làm tổn thương cô chủ thôi”.

Điều bà quản gia nói không hẳn là sai, Nari im lặng lảng tránh chủ đề này, cô đưa thêm miếng xúc xích cho Becky rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn. Cô trở về phòng riêng để chuẩn bị cho chuyến đi chơi biển của mình và Becky. Không quên uống những viên thuốc theo đơn bác sĩ đã kê cho, cô sực nhớ ra hình như tối qua Young Do đã nói với cô rằng hôm nay anh sẽ trở về Seoul. Sau tai nạn, đầu óc của cô càng trở nên tồi tệ hơn luôn cảm thấy đau nhức, Nari thở dài ngao ngán, cô đặt ly nước trở lại lên mặt bàn, nằm ườn xuống giường. Cứ nghĩ đến những việc xảy ra gần đây là cô càng cảm thấy mỏi mệt, cô vớ chiếc gối gần đấy và ôm chầm lấy.

Bỗng nhiên, Nari phát hiện ra một vật lạ dưới gối, thứ mà cô đã vô tình không để ý khi vừa mới thức dậy. Cô với tay cầm lên, là một lá thư viết vội, cô liền mở ra đọc.

"Ri Ri à,

Em có thể cho phép anh gọi em như vậy không? Ri Ri, có ngàn điều anh muốn nói với em nhưng khi đối diện với em, anh lại không biết nên nói những gì, bắt đầu thế nào và kết thúc ra sao. Đêm nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định sẽ viết một bức thư đầu tiên gửi cho em.

Có lẽ là em nói đúng, sau tất cả mọi nỗi đau trong quá khứ, anh đã tự dựng lên một bức tường xung quanh mình, không muốn để ai tiếp cận hay phá bỏ nó (nhưng chỉ là trước kia thôi). Ngày em xuất hiện trong cuộc đời anh, nếu không có bất cứ biến cố nào xảy ra chắc anh đã không cảm thấy phân vân với tình cảm của mình. Vậy mà khi anh quen với sự có mặt của em thì em lại ra đi. Anh đã từng rất hận em vì em chẳng khác gì những người khiến trái tim anh trống trải. Nhưng giờ nghĩ lại thì đáng ra anh không nên như vậy. Anh đã để chuyện này đi quá xa, đã khiến khoảng cách giữa hai ta càng lớn hơn. Và đến khi mọi thứ trở nên tồi tệ, làm em bị tổn thương, anh mới nhận ra anh cần em đến nhường nào. Anh xin lỗi. Anh biết thật khó để em tha thứ và chấp nhận anh một lần nữa. Tuy nhiên anh vẫn hi vọng em sẽ cho anh một cơ hội. Anh không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng anh sẽ không để em thất vọng, những gì anh từng hứa với em, anh đều sẽ cố gắng thực hiện, bảo vệ, che chở cho em, ru em ngủ hằng đêm, mang lại tiếng cười vui vẻ, hạnh phúc. Vì vậy, xin em....... Ri Ri à, anh xin lỗi vì sự biến mất đột ngột của mình, chỉ là ở Hàn Quốc, anh cần giải quyết một số việc của công ty. Anh thực không muốn xa em. Anh sẽ quay lại đây tìm em sau khoảng một tuần. Quãng thời gian đó hãy coi như để em suy nghĩ về quyết định của mình. Nếu em chấp nhận anh thì hãy ở lại đây chờ anh, còn không em có thể chạy trốn tới bất cứ đâu em muốn. Miễn sao em phải thật mạnh khỏe và cười rạng rỡ hạnh phúc.

Anh yêu em,

Do Do..."

Đôi mắt ngấn lệ, nhạt nhòa, đầu cô như muốn nổ tung, trái tim cô không thể ngăn được tình cảm dành cho anh nhưng lý trí cô luôn muốn đi hướng ngược lại. Lời nói của Jong Suk như văng vẳng bên tai cô. Cô phải làm sao? Cô nên làm thế nào? Mọi thứ như một mớ bòng bong. Sự nghi ngờ vẫn chưa thể xóa sạch khỏi lòng cô đồng nghĩa với việc niềm tin là chưa đủ. Bỗng tiếng nói của bà Hwang cắt ngang dòng suy nghĩ khiến Nari giật mình đánh rơi bức thư, cô ngẩn người không hiểu bà đang nói gì. Quản gia Hwang đành nhắc lại câu nói và cúi xuống nhặt thư đưa cho Nari: "Tôi muốn hỏi cô là có cần mua gì không? Vì lát nữa tôi và ông Jin sẽ lên thành phố mua một số vật dụng cần thiết.... Cô chủ có chuyện gì vậy? Sắc mặt của cô không được tốt. Tờ giấy này là... Hay cậu Young Do có vấn đề gì?"

"Thím à, cháu có thể hỏi thím điều này không?" - Nari buồn bã đáp - "Cháu có nên tiếp tục tình cảm với anh ấy?"

Bà Hwang: "Nói thực tôi không có cảm tình với cậu Young Do. Cô chủ có thể nghĩ do tôi biết cậu Jong Suk trước nên thiên vị. Nhưng lý do chính bởi cậu Young Do luôn làm cho cô chủ phải khóc. Dù vậy nếu cô chủ muốn thì cứ tiếp tục. Có thể lần này cậu ấy sẽ thực lòng với cô hoặc lại là trò lừa gạt. Là gì chăng nữa miễn sao cô thấy vui vẻ thì tôi luôn ủng hộ".

"Cháu..." - Nari ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng - "Thím có thể cùng cháu tới Hawaii được không? Hoặc nơi nào mà thím thích, Bali, California, Ý, hay Berlin.... Bất cứ nơi nào. Cháu không muốn sống một mình".

"Cô chủ quyết định rồi sao? Sẽ không hối hận chứ?" - Bà mỉm cười trìu mến với cô - "Cô chủ thích đi đâu tôi cũng theo cô. Với tôi, cô như đứa con gái bé bỏng của mình, thế nên khi cô cần tôi sẽ luôn ở bên cô".

Nari: "Cảm ơn thím. Thím hãy liên lạc với cơ trưởng và bác Jin. Chúng ta sẽ xuất phát sau vài tiếng nữa. Cháu thu dọn đồ đạc đây, thím cũng chuẩn bị nhé"..........

.....................

"Becky ngoan, mau lại đây với chị nào" - Nari vỗ tay gọi, chú chó ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy tới bên cô. Nari gấp gọn bức thư đặt về chỗ cũ. Cô kéo vali ra khỏi phòng. Trước khi rời đi cô ngoái nhìn lại một lần nữa căn nhà ở Côte de Granit Rose. Những kỉ niệm nơi đây, cô sẽ sớm xóa bỏ như bức thư kia chưa bao giờ đọc và sẽ bị lãng quên. Cánh cửa khép lại, chiếc xe chở Nari và bà Hwang nổ máy, thẳng tới sân bay. Hoàng hôn dần buông xuống, Nari nghĩ về một giấc mộng đêm qua cô đã mơ mà tưởng như là thật. Anh nằm bên cạnh cô, vuốt những lọn tóc mai phất phới trên trán cô. Bàn tay ấm áp của anh ôm cô vào lòng và kéo chăn đắp cho cô. Mỗi hành động của anh như vỗ về giấc ngủ của cô và tràn đầy tình yêu thương. Kết thúc anh trao cô một nụ hôn lên đôi môi và rời khỏi phòng......Đó là lúc lá thư xuất hiện......


 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3