Chapter 8 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 8: Yêu anh hơn cả bản thân em

Phần 8.1: Có phải anh đang nhớ em?

Gần nửa tháng qua, YD không còn gặp Nari nữa, dù ở bất cứ đâu. Cô đã giữ đúng lời hứa.Chiếc bánh chocolate mà cô tặng, anh vẫn chưa dám ăn, nó quá đẹp và hoàn mỹ làm sao anh có thể,...

YD đã thử tới tiệm mỳ, tiệm tạp hóa nơi cô từng làm thêm nhưng anh chỉ nhận được câu trả lời của chủ quán rằng cô đã nghỉ việc. Có lẽ tin tức duy nhất về cô anh nhận được là ngày hôm nay - ngày công bố kết quả giữa kỳ. Mọi học sinh các khối đều tập trung trước bảng thông báo, YD ngó nghiêng xung quanh như thể tìm kiếm cô, vẫn là không thể giáp mặt.

Bo Na huých huých YD: “YD, cậu làm cách nào mà vươn lên được thứ 6 vậy, tài quá.”

Anh cười cười tỏ vẻ tự mãn. Bỗng MS kêu lên một tiếng gây sự chú ý của mọi người: “Ôi trời tài quá, Nari con bé đứng nhất cơ à.”

YD liếc mắt về bảng tổng kết của khối 11, tên cô ngay ở vị trí top 1, điểm thi giữa kì đạt tuyệt đối tất cả các môn 100/100.

MS sững sờ: “Giỏi hơn cả Chan Young cơ à. Đúng là cô gái mình thích. Gọi là gì nhỉ. À tài sắc chu toàn”.

BN nghe vậy, cô giãy nảy lên: “Không không, CY của mình mới là nhất. Mà tên ngốc này, không biết thì đừng nói, người ta gọi là tài sắc vẹn toàn. Xí. Nhưng tóm lại cô ta không giỏi bằng CY của mình và mình đáng yêu hơn cô ta.”

“Kệ mình” - MS bĩu môi - “Mà sao dạo này không gặp cô ấy ở trường nhỉ?”

YD không nói gì anh rời khỏi chỗ đấy….Anh cũng không hiểu cảm giác đang đến với anh là gì, rõ ràng anh không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với cô, tại sao giờ không gặp được cô anh lại có cảm giác trống trải đến vậy……

…..Nari đứng sau bức tường, cô thở dài lặng lẽ nhìn dáng anh lướt qua chỗ cô nấp….

…..Buổi chiều tối, quá mỏi mệt với bài học ở trường, bài học quản lý khách sạn, và buổi tập võ với bố. YD đi dạo trên phố, anh thả mình giữa dòng người đông đúc, ồn ào. Nhìn những đôi tình nhân đang nắm tay nhau, không hiểu sao anh cảm thấy cô đơn lạ thường, và cũng không hiểu sao khuôn mặt đang hiện lên trong trí óc anh là Nari chứ không phải là ES….

Ở góc phố nhỏ, bản nhạc Miss You phát ra, YD dừng lại lặng nghe. Từng câu, từng chữ trong bài hát như xuyên thấu tâm hồn anh, trái tim anh:

“ I can’t sleep. I just can’t breathe.

When your shadow is all over me baby

Don’t wanna be a fool in your eyes

Cause what we had was built on lies…”

Như điều kỳ diệu xảy ra trong một buổi tối mùa xuân. Mở mắt, anh bàng hoàng nhận ra cô, cô đứng đó cách anh không xa. Anh bước đến gần hơn, nhận ra Nari, cô đang ở trong shop thời trang, tươi cười bán hàng cho khách, rồi dọn dẹp, sửa sang lại trang phục cho manocanh, chào tạm biệt - ừm có lẽ là cô chủ cửa hàng và ra về. Một chuỗi hành động của cô, anh chứng kiến hết từ đâu đến cuối. YD đã đứng đó cũng khoảng gần tiếng đồng hồ, ngắm cô mải miết với công việc đến nỗi anh chẳng hề chớp mắt một lần. Bởi anh sợ khi mở mắt ra đó chỉ là một giấc mơ và cô sẽ biến mất.

….Đang định đi bộ về nhà, như có thần giao cách cảm, cô ngoái lại bất chợt cô gặp ánh mắt anh. Trong giây phút đó, mọi vật trên thế gian đều không hề tồn tại chỉ có cô và anh. Trái tim của cả hai đều cảm thấy vui mừng hạnh phúc khôn xiết…..

…..Nhưng, YD, một lần nữa anh lại không hiểu chính bản thân mình, muốn gặp cô là thế tại sao khi cô phát hiện ra anh, anh lại trốn tránh và cư xử như một tên ngốc. Anh quay lưng bước, băng qua đường….



 

Phần 8.2: Cám ơn vì anh đã bình an

YD thực sự muốn chạy trốn khỏi ánh mắt cô, nếu cứ tiếp tục trong tình trạng này anh sợ rằng anh sẽ thích cô mất mà hiện tại anh lại chưa sẵn sàng bắt đầu mối quan hệ mới.

Màn đêm đã buông xuống, giờ này cũng khoảng 10h, đường phố vắng vẻ hơn. Trên con đường nhỏ, hai thanh niên trẻ đang trêu đùa nhau, cười nói phóng mô tô lao vun vút… YD anh cũng chẳng hề để ý tới mà cứ băng qua đường một cách vô thức. Nari thấy vậy, cô hét lên gọi tên YD và chạy thật nhanh về phía anh. Anh sững sờ, kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này. Một trong hai chiếc mô tô đã lao tới phía họ , còn Nari, cô đang ôm lấy anh, đôi chân rỉ máu ướt thẫm. YD như phát điên, ánh mắt anh tràn đầy sự căm thù và cả đớn đau. Anh thét lớn: “Khốn khiếp chúng mày đi đứng kiểu chó gì thế..!@#$%^&*...”

Anh xông tới oánh một cú trời giáng vào mặt kẻ đã gây ra tai nạn. Thấy vậy, bạn của tên đó cũng lao tới ứng cứu cho hắn. (Đại loại cảnh này là 1 chọi 2 :D). Nari cô cố gượng đứng dậy nhưng dường như vết thương quá nặng khiến cô không thể làm gì khác, cô chỉ biết rên rỉ kêu: “YD dừng lại đi, đừng đánh nhau nữa…”

Bỗng nhiên, một chiếc phantom dừng lại, cánh cửa xe mở ra, khoảng 3, 4 người đàn ông mặc vest đen chạy tới can thiệp. Nhanh chóng họ tóm được hai kẻ thủ phạm gây ra tai nạn. Một người trong số đó nói với YD: “Chuyện ở đây tôi có thể lo được, mau đưa cô chủ tới bệnh viện đi.”

YD như sực nhớ, anh chạy về bên cô, bế cô trên tay với sự giúp sức của mấy người còn lại. Họ leo lên xe, chiếc phantom lao vun vút trong màn đêm.

…...Bệnh viện Seoul, 11h40……

Chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, YD lo lắng đến tột cùng, đi đi lại lại đến chục lần anh không khỏi hối hận. Nếu khi đó anh chịu đứng lại đối diện với cô, nếu anh không băng qua đường vào giờ phút đó, nếu anh không tìm thấy cô vào ngày hôm nay thì sẽ không có tai nạn nào xảy ra hết, cô sẽ không bị thương.

Bác sĩ vừa ra, YD đã túm lấy hấp tấp hỏi thăm tình hình, cả mấy tay mặc áo đen cũng vội vàng hỏi. Chỉ khi nghe thấy bác sĩ nói cô không sao, xương chân chỉ bị nứt một chút, chịu khó ngừng đi lại trong thời gian ngắn là sẽ bình phục; lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

YD vào phòng bệnh thấy chân của cô bị bó bột một màu trắng xóa của băng gạc. Không khỏi lo lắng nhưng cũng đầy oán trách, anh cau mày nhăn nhó nói: “Ai cho cô làm thế hả? Tại sao làm chuyện ngu ngốc vậy? Tai nạn này đáng lẽ ra là dành cho tôi, mắc mớ gì cô phải đỡ hộ.”

Nari nhìn anh, ánh mắt cô chứa đầy tình yêu thương: “Cám ơn vì anh vẫn bình an, em làm vậy vì em không muốn người nằm đây là anh. Em cũng không thích phải chịu sự đau khổ, nếu người đó là anh thì em sẽ đau đớn tột cùng. YD à, vì em thích anh mà. À không là em yêu anh.”

YD anh không biết nói gì, lần đầu tiên trong đời, một người con gái đã đem đến cho anh cảm giác được yêu thương, và hi sinh vì người mình yêu.

…. Một người mặc vest đen đi vào, YD nhận ra ngay đó là người đã bắt giữ thủ phạm.

Anh ta nói: “Tôi đã đưa hai tên đó lên đồn cảnh sát, chúng sẽ phải chịu mức án cao nhất.”

Nari xua tay: “Không cần đâu, đừng làm kinh động. Xử phạt họ nhẹ nhàng thôi, cảnh cáo là được. Họ cũng có bố mẹ, bố mẹ họ sẽ lo lắng. Tôi không sao, làm lớn chuyện bố mẹ tôi lại để ý..”

“Nhưng cô chủ…” - Người đàn ông này nói tiếp

Nari: “Tôi bảo rồi mà, tôi không sao hết, mấy anh ra ngoài đi. Không được nói lại chuyện tối nay cho bố mẹ tôi biết đâu. Giao ước của chúng ta quên rồi sao.”

Mấy người đàn ông cúi đầu chào và đi ra….

…...YD bất ngờ vì điệu bộ và cách cư xử của Nari cũng như những người xa lạ này. Khi tai nạn xảy ra, họ lập tức có mặt nhưng tâm trí anh lúc đó quá hỗn loạn, giờ nghĩ lại đúng là thấy kì quái. Anh nhìn Nari, mỉm cười đầy ngụ ý. Cô thấy anh biểu cảm như vậy không khỏi chột dạ, cô lắp bắp hỏi: “Anh cười có ý gì thế?... Sao chứ…”

Hai tay chống trên mạn giường anh cúi xuống nhìn cô: “Cô giải thích sao với tôi về chuyện khi nãy, bọn họ là ai? Cô chủ à…Vệ sĩ của cô?”

Nari đẩy anh ra, vênh mặt nói: “ừ ừ, tôi là trọc phú. Trọc phú không được thuê vệ sĩ sao?”

YD thích thú tiếp tục tra hỏi: “trọc phú sao phải đóng giả làm người được xã hội quan tâm, trọc phú sao phải đi làm thêm, trọc phú sao lại quá am hiểu thời trang cao cấp, trọc phú sao lại giàu có đến mức đi xe hạng sang trị giá triệu đô. Tôi băn khoăn không biết tài sản trọc phú kếch xù đến mức nào, và nhà cô phát tài từ năm bao nhiêu…”

“Anh hỏi lắm thế, ra ngoài đi tôi cần nghỉ ngơi.” - Cô láu táu xua xua anh đi, rồi lấy chăn trùm kín mặt.

“Vậy cô nghỉ ngơi nhé, lần sau tôi sẽ tới thăm cô.” - Anh đi ra về, mỉm cười. Cánh cửa phòng bệnh khép lại…. 12h đêm….Một ngày dài đã kết thúc.

 

 

Phần 8.3: Khách sạn Zeus

Mất đúng một tuần lễ nằm bẹp dí ở trong phòng, chân Nari mới dần hồi phục. Riết mãi ở nhà, cô cảm thấy rất bức bối, không thể đến trường, không thể đi đứng, lại còn bị bà quản gia tra hỏi gắt gao vết thương của cô là do đâu, khiến cô khó chịu vô cùng. Dù thi thoảng JA có qua thăm cô nhưng vẫn không giúp tâm trạng cô vui vẻ hơn. Đơn giản, vì cô đang nhớ anh…

Từ sau tối ở bệnh viện, anh chẳng hề quay lại thăm cô như đã hứa, cũng không hề điện thoại liên lạc. Nari không hiểu, chẳng phải mối quan hệ của họ đã tốt hơn ư, tại sao anh vẫn hờ hững với cô đến vậy.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Nari quyết định sẽ đi tìm anh, chứ cứ để nỗi nhớ dằn vặt thế này chắc cô điên lên mất. Hôm nay cuối tuần anh sẽ không thể ở trường, nhà anh thì cô không biết, Nari đành tới khách sạn của cha anh với hi vọng anh sẽ ở đó.

…..Vừa tới trước cửa khách sạn thuộc tập đoàn Zeus, cô bị đám vệ sĩ của mình chặn lại. Họ bảo cô: “Cô chủ, cô không thể vào đây được. Nếu ông bà chủ biết thì không chỉ chúng tôi mà còn cả cô cũng sẽ bị trách phạt đó.”

Nari nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu: “Ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được. Yên tâm đi nếu bại lộ ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Tránh ra đi.”

“Cô chủ à, không được đâu.” - Đám vệ sĩ vẫn không ngừng van nài cô. Nhưng bỏ ngoài tai tất cả, Nari vẫn nhất quyết vào bởi cô chỉ muốn gặp YD, một chút thôi. Cô hét lớn: “Mấy người không tránh ra hả. Quên lời hứa với ta rồi sao. Nếu sợ thì mấy người ở ngoài này, đừng theo ta vào kẻo lại liên lụy. Ta không thích có ai cứ xía vào chuyện của ta, bắt ta phải làm thế này thế nọ. Tránh ra.”

Nhận thấy sự giận giữ từ Nari, họ đành bỏ cuộc để cô có thể làm những gì mình muốn.

…..

Nari tiến tới quầy tiếp tân, cô hỏi: “Xin lỗi, cho tôi hỏi anh YD có ở đây không?”

Nhân viên lễ tân: “Cô tìm cậu YD có việc gì? Cho hỏi cô là….”

Nari: “À tôi là bạn cùng trường với anh ấy”

Những nhân viên lễ tân nhìn cô như một sinh vật lạ lùng, cũng đúng thôi lần đầu tiên có một cô gái đến tìm cậu chủ của họ mà. “Cô đợi một lát.” - Họ nói và lấy điện thoại bấm số - “à quên cho tôi hỏi cô tên là gì?”

“Nari.” - Cô đáp. Sau khi dập máy họ mời cô lên phòng nơi YD đang ở…..Ngay lúc cô vừa rời đi, đám nhân viên liền tụm năm tụm ba bàn tán “Bạn gái cậu YD sao? Xinh quá. Không biết tiểu thư nhà nào nhỉ.”....

…….Phòng 3405…….

Chưa kịp bấm chuông, cửa phòng đã bật mở, như thể YD đã ở đó chờ cô lâu lắm rồi.

“Cô làm gì ở đây? Tới đây làm gì? Sao biết đây mà đến tìm? “ - Một tràng câu hỏi anh dành cho cô làm cô không biết trả lời từ đâu. Cô bảo: “Anh hỏi nhiều quá, không mời em vào phòng sao”. YD thở dài đánh thượt tránh khỏi cửa để cô bước vào.

Vừa ngồi xuống ghế, Nari cất giọng như thể quở trách YD: “Sao anh bảo sẽ đến thăm em nữa mà không thấy đâu.”

YD: “Tôi đã đến nhưng cô chuồn mất rồi. Biết nhà cô ở đâu mà đến tìm” - Anh ngân cao giọng cãi lại.

Cô chợt nhớ ra vì không muốn tai nạn của cô ầm ĩ lên sẽ đến tai bố mẹ cô mà ngay hôm sau cô đã khăng khăng đòi xuất viện. Nari cười xuề xòa rồi bỗng nhiên cô xịu mặt xuống phụng phịu bảo: “thế sao anh không gọi điện.”

YD lại nói lớn: “Tôi đâu biết số cô” -Anh chợt nhìn mặt thần độn của cô mà nhớ ra đã có lần cô gọi cho anh đó là vào ngày Valentine, anh bèn giải thích: “Lâu lắm rồi nên tôi xóa quên không lưu lại.”

“Đưa điện thoại anh đây, em ghi cho” - Cô xòe tay ra chờ tín hiệu từ anh. Lặng nhìn cô chăm chú ghi số, YD lo lắng, anh bảo: “Mà cô chạy tới đây làm gì, đã khỏi chưa. Ở nhà cho khỏe hẳn đi đã, muốn nói gì sang tuần gặp nhau ở trường.”

Nari: “Em khỏe rồi, chân cũng chạy nhảy được rồi. Anh đừng lo nữa. Nằm nhà mãi buồn lắm, vả lại em cũng muốn gặp anh. Em nhớ anh lắm, YD”.

Bất ngờ với câu trả lời của Nari, dù anh biết cô có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn chưa quen khi có người con gái nói yêu anh, nhớ anh. YD xấu hổ, anh giả vờ đánh trống lảng, chỉ vào túi để trên bàn: “Cô mang cái gì đến kia?”

Nari đánh bụp lên trán “Quên mất” - Cô vừa nói vừa lấy tay mở bọc túi ra - “Anh ăn gì chưa? Em có làm chút mỳ ramen đem tới đây. Đảm bảo không kém ngoài hàng đâu”.

Từ lúc gặp cô đến giờ, cô luôn khiến anh ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Anh sững sờ: “Ramen sao lại là Ramen.”

“Em để ý thấy anh mỗi lần tới quán mỳ Love chỗ em làm thêm anh đều gọi mỳ Ramen, nên em đoán có thể anh thích món này. Ngồi đấy làm gì nữa, đi lấy bát đũa giùm em đi.” - Cô đẩy đẩy YD

…..Họ cùng vui vẻ thưởng thức món ăn mà Nari mang tới, cô thì luôn miệng hỏi: “Ngon chứ YD? anh thích không? Lần sau em sẽ lại làm mỳ ramen cho anh nhớ?”

YD thực sự quá xúc động, trừ mẹ anh ra, cô là người đầu tiên hi sinh vì anh không quản sự sống chết của bản thân, người đầu tiên đang bị bệnh mà vẫn tới tìm anh, lại còn nấu món anh thích nhất và đem tới cho anh.YD không biết nói gì, trái tim anh khẽ rung động. Cảm xúc này lại đến với anh, một lần nữa, tuy nó không hoàn toàn giống cảm xúc mà anh giành cho ES, nhưng có một điều gì đó quá khác biệt mà anh không định nghĩa được. YD đặt tô mỳ dở xuống bàn, lấy chiếc khăn giấy gần đó lau miệng. Nari thấy vậy cô cũng ngừng ăn: “Sao thế, anh không ăn nốt à. Không ngon sao? Hay là no rồi, anh ăn ít vậy”.

YD vẫn không nói gì, anh ngẩng lên nhìn cô, ngắm khuôn mặt cô, từng đường nét thanh tú. Cô thật xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt cô luôn sáng long lanh như những vì sao trên bầu trời. Nari bối rối không hiểu anh đang nghĩ gì: “Anh làm gì nhìn em ghê vậy, mặt dính gì sao” - Cô lấy tay sờ lên khuôn mặt mình. YD vẫn im lặng như trước, khuôn mặt anh gần sát với cô hơn, một tay anh gỡ tay Nari xuống, tay còn lại anh nhẹ nhàng đặt lên bờ môi cô. (Cùng tưởng tượng cảnh này là thằng bé đang định first kiss ạ =)). Trái tim Nari đập mạnh, cả anh cũng vậy. Ở cự li gần đến thế, cô có thể nghe thấy tiếng đập rộn ràng của cả hai, hòa chung một nhịp. Giây phút đó, cô chờ đợi, còn YD đầu anh như muốn nổ tung, anh không biết tại sao anh lại làm điều này, anh cũng không biết bắt đầu như thế nào (Nụ hôn đầu đời mà, thằng nhỏ lúng túng là điều đương nhiên :D).

Bỗng cánh cửa phòng 3405 mở toang, giọng người đàn ông cất lên: “YD, mau sửa soạn rồi đi cùng bố gặp giám đốc Lee.” YD và Nari bàng hoàng chợt tỉnh cơn say ( thế, chưa kịp làm trò gì thì bị phá đám >”< ), họ vội vã đứng dậy. YD nhăn mặt: “Bố không thể gõ cửa trước khi vào sao? Cứ thích tự động thế?”

Người được gọi là bố của YD - Chủ tịch Choi, ông hết nhìn YD rồi lại super soi Nari từ đâu đến chân: “Đây là khách sạn của ta mà, thích vào lúc nào là quyền của ta. Con bé này là ai? Hai đứa đang làm gì ở đây?” (Hỏi ngu thế, nhìn thấy rồi còn hỏi, hun hít nhau còn làm gì nữa, ông biết ông cặp bồ mà ông nỡ phá đám tình cảm của con trai ông thế hử >’<)

YD không trả lời quay sang nhìn Nari và bảo: “Em về đi, nói chuyện sau”.

Nari từ khi nhìn thấy cha của YD cô không biết phải cư xử thế nào, bị bắt gặp trong hoàn cảnh này thật xấu hổ. Không những vậy, cô còn được lần đầu tiên giáp mặt trực tiếp chủ tịch Choi của chuỗi khách sạn thuộc Zeus danh tiếng mà cô luôn được nghe kể….Nari nhìn ông, cúi đầu chào hỏi. YD vẫn thấy cô đứng ì ở đấy liền quát: “Bảo em về đi cơ mà”, nói đoạn anh kéo cô ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại không để cô kịp phản ửng.

Papa lạnh lùng hỏi tiếp: “Con bé đó là ai? Con cái nhà nào?”

YD: “Bố đừng có quan tâm, không phải con đã nói chuyện phụ nữ bố không có tư cách để dạy con, vì vậy đừng có can thiệp vào”.

Ông nhìn anh buông xuôi: “được thôi, nhưng mày đừng có làm những việc vớ vẩn ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn để mà lên báo. Con bé đó cũng xinh xắn nếu chơi bời thì được, nhưng nếu nó là con nhà danh giá thì liệu mà cư xử. Thay quần áo đi rồi ra ngoài với tao.”

Nghe những điều cha mình nói, YD tức giận nhưng anh không thể làm gì khác, cũng không muốn tranh luận. Anh hậm hực vào thay đồ.

.….Bên ngoài, Nari chỉ nghe loáng thoáng tiếng cha con họ cãi nhau nhưng không biết họ nói gì. Cô đành ra về kết thúc một buổi chiều lạ lùng. Hôm nay cô đã được diện kiến chủ tịch Choi, người cô không bao giờ mong muốn gặp lại lần nữa. Nhưng điều đó không còn quan trọng lúc này, trong tâm trí cô chỉ còn lâng lâng một cảm xúc khi anh….gần thật gần bên cô. Nari leo lên ô tô mỉm cười sung sướng.

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3