Chapter 5 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 5: Rốt cuộc, em là ai?

Phần 5.1: Can đảm lên nào!

Cũng như mọi ngày, Nari tới trường từ lúc sáng sớm. Cô ngồi trên chiếc ghế nơi góc sân trường, trong tay cô cầm là món quà cô mua cho anh nhưng chẳng dám tặng. Nari nghĩ về những điều mà JA đã nói với cô hôm bữa. Có thật là cô đã thay đổi, nếu là trước đây cô sẽ chẳng bao giờ rụt rè đến thế. Đối diện với anh, cô không còn là chính cô nữa.

ES thấy cô ngồi một mình nên đi tới bắt chuyện với cô. Nghe thấy bước chân người đến, Nari vội cất đi. Tuy nhiên chính sự hấp tấp, giấu giếm của cô đã khiến ES để ý. ES ngồi xuống bên cạnh cô, đưa gói bánh cho Nari: “Em đã ăn sáng chưa cùng ăn với chị nhé.”

Nari đáp: “cám ơn e ăn rồi” - Cô đứng dậy nói tiếp - “Nếu chị định hỏi em chuyện hôm trước thì đó chỉ là hiểu lầm thôi. Giờ em phải đi đây.”

ES ngơ ngác không hiểu mình đã làm gì sai, tại sao Nari lại luôn cư xử và tạo khoảng cách với cô.

…….

Nari đang đứng ở phòng học của YD, không một bóng người, giờ vẫn còn sớm. Cô đi đi lại lại trước cửa lớp. Cô băn khoăn……

…….

Gần tới giờ học, hầu như mọi học sinh đều đã có mặt đầy đủ, trừ một số thành phần chuyên gia đi học muộn.

YD tới, anh đánh uỵch balô xuống mặt bàn, bất chợt anh nhận ra có điều khác lạ.

Anh thò tay vào ngăn bàn - một túi quà nhỏ xinh. Anh ngạc nhiên ngỡ rằng nhầm địa chỉ. Đang tính giở ra coi thì MS giật lấy: “Ai tặng quà cậu thế, coi nào.”

YD bảo: “Chả ai cả chắc nhầm thôi.”

MS mở ra coi, một tờ giấy rơi ra, anh đọc lớn: “Gửi anh, YD” - Anh tiếp tục: “Nhầm là nhầm thế nào, có em nào hâm mộ cậu mà giấu mình chắc” - Vừa nói anh vừa tò mò bên trong là món quà gì.

Giọng của MS quá lớn khiến cả lớp đều phải chú ý, mọi người xúm xít lại quanh bàn YD (tất nhiên là trừ KT và ES). Ai cũng nhao nhao thắc mắc rằng ai đã tặng YD.

YD  bình thản (vẻ ngoài thế thôi chứ trong lòng đang sướng lắm) giật lấy từ tay MS. Anh tận mắt thấy không thể sai được, vậy là ai đã tặng anh. MS ướm ướm đôi găng và bảo: “Cậu sướng thật được tặng quà chẳng nhân ngày gì hết. bao giờ mình mới thoát kiếp FA đây. Haiz… giả cậu này.”

Bo Na giật lấy từ MS: “Để mình coi nào, chất liệu da xịn, đường may tinh tế, kiểu dáng thanh lịch. Cô gái này thật có con mắt tinh ý. Là hàng hiệu giá chắc khoảng trên 100.000 won. Cậu sướng thật đó YD à.”

YD cầm đôi găng và nói: “Nó có giá chuẩn là 289.000 won.”

MS: “Sao cậu biết.”

YD: “Mình đã tính mua nó tại cửa hàng nhưng hôm đấy quên ví ở nhà. Có việc bận nên phải bỏ đi.”

BN: “Tức là có 1 cô gái đã theo cậu và biết cậu thích nên giờ mua tặng cậu phải không. Lãng mạn quá đi.”

CY chen vào hùa theo người yêu: “Cậu còn muốn giấu sao, bao giờ giới thiệu cho bọn mình và mời đi ăn đây.”

YD: “Vớ vẩn bọn này, chả có ai hết.” - Anh liếc mắt nhìn ES như thể dò hỏi phản ứng của cô. YD vứt đôi găng về phía MS: “Tôi không cần, cho cậu đấy.”

MS lúng túng: “Sao lại cho mình, mình không dám lấy đâu.” - Anh đặt lại trên mặt bàn học của YD.

YD hất hàm về phía CY: “cậu lấy đi.”

BN giãy nảy lên: “không được, không được, CY không thể lấy món quà của cô gái khác ngoài mình được. Của cậu thì cậu xài đi, CY thích mình sẽ mua tặng CY.”

YD càng trở nên tức giận, anh rất ghét chơi trò ú tìm này, anh cũng không muốn nhận tình cảm của ai nữa. Anh quát lên: “Park Chun, cậu cầm đi.”

Park Chun (1 học sinh nam cùng lớp): “mình.. mình không thể..”

YD bực tức thật sự khi ai cũng chối từ anh: “Cậu mà không cầm về thì đừng trách mình.”

Park Chun sợ hãi, tay anh run run cầm đôi găng tay.

ES từ đầu cô giả vờ không quan tâm nhưng thật ra cô nghe thấy hết. Khi nhìn thấy túi quà cô ngờ ngợ, và trong những giây phút sau cô đã nhận ra ai là chủ nhân đích thực của nó. Cô hiểu YD không muốn chấp nhận tình cảm khác vì cô. Nhưng ES cũng đâu muốn YD lún sâu thêm nữa vào những đau khổ mà cô gây ra cho anh. Cô muốn anh được hạnh phúc vui vẻ thật sự, muốn anh thoải mái đón nhận tình yêu mới. Mặt khác, nghĩ đến Nari, một cô bé cùng đẳng cấp với cô luôn bị bạn bè bêu rếu, coi thường. Cô cũng không muốn Nari biết rằng món quà cô tặng người cô yêu, món quà cô đã lấy hết cam đảm để tặng anh theo cách thầm lặng thế này mà lại bị anh vứt bỏ.

ES đi về phía YD, cô lấy lại đôi găng từ JS. Không kịp để YD phản ứng, cô cất nó lại vào trong cặp YD và nói: “cậu nên tôn trọng người tặng cậu, có không thích hay như thế nào thì hãy gặp người ta mà nói.”

YD và mọi người bàng hoàng với cách sự xự của ES, ngay cả KT cũng thế.

YD cau mày: “Tôi đã nói chuyện của tôi cậu đừng quan tâm. Cậu biết ai tặng sao, làm sao biết ai đã tặng mà giả”. Anh thò tay vào balô định vứt nó đi thì ES gạt tay anh ra: “Cậu đừng làm thế, năn nỉ đó YD.”

KT thấy vậy anh tới kéo ES đi: “Em đừng quan tâm tới cậu ta.”

Bất ngờ, chuông reo…… Cô giáo vào lớp.

Mọi người ai nấy tự động về chỗ của mình.

YD nhìn ES cười khẩy.

MS quay xuống nói: “Muốn biết là ai thì coi CCTV đi.”....................





 

Phần 5.2: Anh thích cô ta sao?

Ngày học hôm nay, Nari chẳng thể vào đầu được chữ nào. Cả trường đều soi mói cô, con trai thì tò mò hỏi cô vì muốn làm quen JA, còn bọn con gái thì đàm tiếu, ganh ghét cô hơn. Ngay cả CR cũng vậy, trên đường tới nhà ăn mà cô bạn cứ dò hỏi cô mãi: “Nào là cô gái sành điệu đó là ai, Sao Nari lại quen.”

Chuyện cô dành tất cả can đảm để tặng cho YD (dù là bí mật) cũng đủ khiến cô nhức đầu rồi, giờ mọi người còn tra hỏi cô chuyện “cô - người - mẫu - JA” sao. Cô lẩm bẩm trong đầu: “JA, Yoo JA, mình sẽ không bao giờ tha cho cậu đâu.”

Dù cố gắng im lặng tới đâu thì CR vẫn không ngừng hỏi, Nari đành ậm ừ cho qua chuyện: “Cô ấy là bạn tiểu học của mình, tình cờ gặp hợp tính thì chơi thân vì ông chủ của bố mình chơi thân với gia đình JA. Mình chỉ nói mình cậu biết thôi đó, đừng kể với ai. Giờ mình đói lắm, tới cangtin mau lên.”

Chưa kịp hoàn hồn, Nari chạm trán gặp ngay MS. Vừa thấy cô, MS đã reo lên thích thú: “Tôi tìm cô nãy giờ. Cô cho tui biết số điện thoại của JA nhé.” - (Thật ra MS muốn thông qua JA để làm quen cô bạn XX xinh đẹp của JA).

Nari nhìn anh thở dài: “Lại nữa, tôi không biết, không biết đừng hỏi tôi nữa.”

MS: “Đi mà, đi mà, năn nỉ đó. Đàn anh đã lên tiếng mà em nỡ từ chối sao. Em muốn anh hối lộ gì nào.”

Nari kéo tay CR đi và nói: “Tui đã nói không biết, đừng làm phiền tui nữa.”

MS bực tức vừa thấy YD từ phía sau tới liền trút giận lên anh: “Tại cậu, tại cậu đó, vì cậu tui không có cách nào liên lạc với baby của tui.”

YD nhòm nhòm: “Cậu bị tưng à, tôi làm gì mà là lỗi của tôi. Con bé kia có gì mà cậu phải thích nó.”

MS: “ Ai biểu cậu không chú ý, nếu không cậu đã biết cô ấy là 1 mỹ nhân như thế nào rồi. Trong đầu óc cậu thì chỉ biết có ES thôi, ES..”

YD giơ tay lên đấm vào bụng MS: “Cậu thích ăn nói linh tinh không. Cậu cần số cô ta thì tôi kiếm cho cậu là được.

Hai mắt MS sáng lên: “Thật á. làm cách nào. Con nhỏ Nari cứng đầu lắm làm sao moi được thông tin từ nó.”

YD chẳng nói gì. Anh bước đi tới phòng ăn. Vừa thấy Nari và CR đang chọn món, anh bèn đi tới chen ngang giành thức ăn với cô. Cứ khi cô muốn lấy thứ gì anh lại gắp trước. Nari nhìn anh, chẳng buồn chấp nhặt, cô quay sang bảo với CR: “Ta qua bàn kia ngồi đi, mình lấy đủ rồi.” (thật ra đĩa của cô rất ít thức ăn)

YD ngó Nari và bảo: “Cô cũng biết ăn kiêng…. Được rồi qua ngồi với tôi. Mau…”

Chẳng kịp để Nari trả lời hay phản ứng lại, anh kéo tay cô ngồi xuống bàn gần đó.

Tất nhiên hành động của anh khiến mọi học sinh đều chú ý và sững sờ. Một vài lời bàn tán phát ra: “Gì thế, YD của chúng ta đã quay trở lại rồi”, “Đáng đời cô ta thôi một kẻ nghèo như cô ta nên cuốn khỏi trường càng nhanh càng tốt, không biết thân phận còn muốn gây sự chú ý”, “YD đã nhắm vào cô ta rồi, cuộc sống của cô ta ở Jeguk sẽ là địa ngục thôi”.....

CR rất lo cho Nari, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô bạn của mình. Cô sợ YD sẽ hành hạ cô. ES đang ngồi ăn với KT gần đấy cô muốn ra giúp Nari nhưng bị KT ngăn cản và bảo cô hãy chờ xem chuyện gì xảy ra đã, YD không phải là người bắt nạt con gái đâu.

MS đặt khay thức ăn lên bàn ngồi cạnh YD và thì thầm vào tai anh: “Cậu đang định làm gì vậy?”

Nari bất ngờ cô hỏi anh: “Anh muốn gì.”

YD trả lời: “Ăn cơm và nói chuyện.”

Nari nhìn anh bình thản đáp: “Theo tôi biết, cánh nhà giàu các anh đều được dạy cách ứng xử trong cuộc sống. Vậy đây là cách anh mời một người ăn cơm sao. Được thôi, tôi bỏ qua.” - Cô đưa thìa cơm lên miệng và gắp một miếng thức ăn, thoải mái thưởng thức bữa trưa.

“Cô cho tui số điện thoại của bạn cô, người đến trường hôm trước đó. Tên gì nhỉ?” - YD cười tinh nghịch hỏi cô. MS quay sang khẽ nhắc anh: “JA, JA”

“Oh oh, JA, Cô có thể cho tôi số điện thoại của JA được chứ.” - YD vẫn không ngừng hỏi cô.

Câu hỏi của YD suýt làm cô sặc cơm, may mà cô kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô không hiểu tại sao ngay đến cả YD cũng có hứng thú với JA, chuyện hôm trước còn chưa đủ sao.

Nari buông đôi đũa xuống bàn, khuôn mặt cô nghiêm nghị hỏi anh: “MS cũng muốn biết, anh cũng muốn biết. Rốt cuộc là vì lý do gì. Tôi không biết mà có biết cũng không muốn nói. Đừng đưa tôi vào trò tào lao của mấy người”.

MS đang định giải thích thì YD cướp lời: “MS hỏi cho tôi, người cần số của cô ta là tôi. Vậy tôi hỏi lại lần cuối cô có nói không” - YD ném chiếc điện thoại của mình lên mặt bàn chờ đợi Nari ghi số.

Trong lòng cô dấy lên 1 sự bất an nhỏ, cô bực tức: “Anh cần làm gì chứ. Chẳng nhẽ anh cũng như đám con trai trong trường,  quấy nhiễu tôi chỉ vì muốn làm quen với JA. Anh thích cô ta chắc, muốn theo đuổi cô ta sao.”

YD vẫn lém lỉnh, nhìn cô thách thức: “Nếu tôi nói tôi thích cô ta thì cô sẽ cho chứ. Uh tôi rất thích JA, cô ta đẹp” - Anh đẩy điện thoại lại gần phía cô - “Mau ghi số đi, tôi không có nhiều thời gian tán phét với cô nữa đâu.”

Lần này thì Nari tức giận thật sự, cô điên cuồng vì từ chính miệng người con trai mà cô thương lại khen người con gái khác đẹp và nói với cô rằng anh ta thích cô ta, đặc biệt đó lại là bạn của cô.

Nari gẩy đĩa thức ăn của mình xuống đất. Chiếc đĩa vỡ tan, tiếng “choang” phát ra cay đắng như chính tâm trí cô bây giờ. Cô lấy chiếc điện thoại của  anh, ghi số, liệng nó lại trước mặt YD, cô nói: “Anh cũng chỉ là 1 thằng con trai như bao thằng khác mà thôi. Thế này đã được chưa. Vừa lòng anh chưa.” - Cô nghẹn ngào bỏ đi.

Tất nhiên hành động của Nari làm ai ai cũng ngạc nhiên, tại sao cô ta lại dám cư xử như thế, to gan như vậy. YD cười lớn: “Con nhỏ này thật là không biết sợ là gì. Bạn cô ta bị điên, cô ta cũng bị điên. Có mỗi số điện thoại cứ như là gì không bằng. Này MS của cậu đó. Liệu mà trả ơn tôi nhớ.” - Anh đưa lại điện thoại cho MS và gắp thức ăn. MS cầm lấy, anh hí húi lưu lại số, mắt anh tỏ vẻ mãn nguyện: “cảm ơn cậu. Cậu giỏi thật đấy. YD đúng là số 1.”

Thực sự chứng kiến cảnh tượng như vậy, ES không thể chịu được. Bất chấp sự ngăn cản của KT khi anh không muốn cô dây dưa vào chuyện của YD, cô tiến đến trước mặt YD bảo anh: “sao cậu lại cư xử vậy với Nari, con bé có làm gì cậu đâu. Mau đi xin lỗi Nari đi”

YD chẳng buồn nhìn ES: “Hôm nay cậu bị sao vậy. Suốt từ sáng cậu cứ xía vào  chuyện của tôi. Cậu nên lo cho cậu và KT đi. Đừng quan tâm tới tôi, tôi đã nói rồi mà. Tôi làm gì với Nari không liên quan tới cậu.”

ES định nói tiếp thì YD đã rời đi. Anh tỏ vẻ lạnh nhạt với cô chỉ bởi vì anh không muốn cô sẽ chiếm trọn trái tim anh lần nữa, không phải đã cố quên sao.

YD bỏ lên sân thượng với tâm trạng đầy cảm xúc lẫn lộn, anh không còn muốn nghĩ tới ES: “Xin em đừng bắt chuyện với anh nữa”




 

Phần 5.3: Cơn mưa bất chợt

….YD bỏ lên sân thượng. Giây phút này anh muốn yên tĩnh một mình, xóa nhòa đi hình bóng ES, những gì ES đã làm với anh ngày hôm nay. Quên một người khó vậy sao. Chợt từ phía bên kia sân thượng phát ra âm thanh khe khẽ. Anh tò mò lại gần để xem ai đã phá khoảnh khắc tĩnh lặng của anh. Hóa ra là Nari, cô đang khóc. YD thấy thật lạ, chỉ là muốn xin số điện thoại thôi, anh cũng đâu bức ép gì cô mà lại khóc lóc thế này. Anh định lên tiếng hỏi cô vì sao thì nghe tiếng chuông điện thoại, là của Nari.

Chẳng biết người gọi cho cô là ai, YD chỉ nghe loáng thoáng thấy cô trả lời cuộc gọi đó một cách nhát gừng, càng về sau càng  tỏ rõ vẻ tức giận: “Mặc kệ em, đừng quan tâm chuyện của em.. em ko sao hết… Em nhớ rồi, đừng có nhắc em chuyện đấy nữa…”

Đấy đại loại cuộc nói chuyện của Nari với ai đó trong điện thoại là như vậy. Anh chẳng thể nghe rõ vì giọng nói của cô đã bị tiếng khóc che khuất. Anh cũng không hiểu những điều cô nói có nghĩa là gì.

Bất thình lình, YD nhận ra cô ném điện thoại của mình xuống đất, nó vỡ tan tành. Anh bàng hoàng.

Cúi xuống nhặt điện thoại của Nari lên, anh bảo: “Làm thế nào bây giờ nó bị hỏng không dùng được nữa rồi. Chiếc điện thoại này đắt lắm đấy, đáng nhẽ ra người được xã hội quan tâm như cô nên trân trọng nó chứ, không dễ gì mua được đâu.”

Nari ngạc nhiên khi thấy anh. Nhưng trong phút chốc cô chợt thay đổi cảm xúc. Cô giằng lấy từ tay anh, lạnh lùng nói: “Đừng có xen vào chuyện của tôi. Nó là của tôi, muốn làm gì với nó là quyền của tôi”.

YD giữ cô lại khi cô định bỏ đi, anh nhẹ nhàng nói: “Sao cô lại khóc? Tôi chỉ muốn xin 1 số điện thoại. Đâu có muốn làm tổn hại gì cô đâu. Nhưng nếu cô cảm thấy bực bội thì tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.”

Cô gạt tay YD ra……..

…..Nhưng cơn mưa rào xuất hiện, nó đến một cách đột ngột như muốn xóa đi những ưu tư muộn phiền trong lòng anh, xóa đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Và cơn mưa như thể níu giữ bước chân cô, đưa cô trở lại bên anh…..

Nari ngẩng mặt lên trời hứng trọn từng giọt mưa đang tuôn xối xả ướt thẫm mái tóc, làn da cô. YD thấy vậy anh kéo cô đi: “Cô là trẻ con à mà còn muốn tắm mưa, xuống dưới tầng mau nào nếu không muốn ốm.”

Cách anh cư xử vậy khiến cô càng cảm thấy tức cười. Anh vừa mới nói anh thích JA vậy giờ anh còn quan tâm tới cô làm gì. Nari hét lên: “Bỏ tôi ra, mặc kệ tôi.”

Anh buông tay cô ra và bảo: “Tùy cô thôi, nếu cô muốn vậy.”  - YD cũng định chả đếm xỉa đến cô nữa, chợt anh nhận ra điều khác lạ ở cô, anh chỉ tay lên mặt hỏi cô: “Ô mặt cô sao thế kia, mấy cái vết…”

Nari thảnh thốt sờ lên mặt mình, cô hoảng hốt bỏ chạy: “Không không có gì hết.”

Dưới làn mưa lạnh, YD nhìn theo dáng cô cười lớn, anh lẩm bẩm: “Thú vị thật”.

……………...

 

Phần 5.4: Đi tìm câu trả lời

Có vẻ cơn mưa đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Tâm trạng YD khá hơn rất nhiều. Anh thấy thích thú với phát hiện mới của mình.

Không gian im ắng, mọi học sinh đều đã yên vị trong lớp. Anh đi tới dãy hành lang để lấy bộ quần áo mới từ tủ chứa đồ. Lại một lần nữa, anh thấy Nari - mái tóc ngắn và đồng phục ướt sũng, khuôn mặt với làn da trắng mịn, hồng hào. Cô đang lén lút, ngó trước ngó sau và lôi từ tủ cá nhân của mình ra một túi đồ. Anh tò mò theo dõi.

Nari rẽ vào phòng vệ sinh nữ, không một ai trong đó, cô đóng chặt cửa lại. Thấy vậy, anh đành đứng ngoài chờ cô. Hình như YD nghe thấy cô nói “khó chịu”, lẩm bẩm câu gì đó anh chẳng rõ. Rồi mọi thứ lại trở về tĩnh lặng như vốn dĩ.

Một lát sau, anh thấy tiếng cửa mở anh vội chui tọt vào phòng WC nam cạnh đấy. Nari đi ra, anh nhòm thấy cô mặc bộ đồ thể dục, tay vẫn cầm túi đồ như lúc cô đi vào. Tuy nhiên, trên cơ thể cô, mái tóc cô dường như đã xóa sạch mọi dấu tích của cơn mưa. Đặc biệt khuôn mặt cô vẫn là vẻ xấu xí như trước đây.

YD thầm cười trong bụng. Chờ cho Nari đi khỏi, anh bước nhanh vào WC nữ. YD nhìn ngó xung quanh. Không tìm thấy, không có, anh nghĩ: “Không có ổ cắm điện, mình cũng không nghe thấy tiếng máy sấy. Tại sao…. Ôi trời không thể nào...“ YD phấn khích anh rời khỏi đó để thay quần áo ướt của mình.

………..

Chiều tan học, Nari vội đạp xe phi tới cửa hàng điện thoại. Cô cần mua ngay chiếc di động mới. Chỉ vì trong giây phút tức giận thì Jong Suk gọi hỏi tới hỏi lui làm cô điên tiết. Giờ thì chẳng có gì để liên lạc, trong khi cô còn biết bao công việc quan trọng.

Lần thứ 3 trong ngày, YD tình cờ bắt gặp Nari. Một lần trên sân thượng, một lần tại hành lang, và giờ thì anh thấy cô từ cửa hàng di động đi ra. Cũng khó trách vì do Nari quá bất cẩn khi cô lại chọn mua ở cửa hàng gần trường học.

Ngay khi Nari định dắt xe đạp, YD phóng xe máy chặn đầu cô. Anh hất hàm hỏi:  “Một tháng lương của cô kiếm được bao nhiêu? Có vẻ khá khẩm thật, vừa mới ném  hỏng chiếc điện thoạt xịn giờ đã có tiền sắm cái mới có giá hơn 500.000 won. Cô thật là thuộc xã hội quan tâm?”

Nari thấy anh kinh ngạc lắm, cô lý nhí, lúng túng giải thích: “Anh nhầm rồi, điện thoại tôi gửi sửa, họ đưa tôi máy này để dùng tạm thôi.”

YD nhìn cô cười bí hiểm: “Cô giải thích thế nào với tờ hóa đơn cô đang cầm, hay cô lại bảo đây là máy cũ, hay là có người tốt bụng tặng cho cô. Ồ anh chàng nhà giàu hôm trước đó sao, hay cô bạn JA của cô. Họ chuyển tiền cho cô nhanh thật.”

Nari sợ hãi: “Anh đừng có tò mò cuộc sống của tôi”

YD đáp: “Ai bảo cô có quá nhiều bí mật khiến tôi thích thú”

Chẳng dám thanh minh những gì anh đang buộc tội. Nari đạp xe tới cửa hàng làm thêm.

Còn YD anh cũng quyết không bỏ cuộc,  anh bám theo cô cả chiều tối hôm nay . Nhưng kết cục thu về chỉ như lần trước, anh thấy cô sau khi tan làm liền trở về căn nhà nhỏ đó, vẫn người phụ nữ cô gọi là mẹ ra mở cửa. Anh thấy khó hiểu. .. Trời đêm xuân sau cơn mưa ban chiều thật lạnh.  YD hắt hơi  anh dụi dụi mũi rồi đi……

….Một ngày kì lạ kết thúc, Nari trong sân nhà chưa kịp nghỉ ngơi thì có điện thoại tới. Cô bắt máy, là MS gọi.  Cô bỗng nhớ ra buổi trưa nay cô đã đưa nhầm cho YD số của cô chứ không phải của JA. Cô vội tắt máy. …

Đêm đó, Nari thắc mắc tại sao người gọi là MS chứ không phải YD, không phải  anh nói anh thích JA sao…. Và trong đêm nay cô cũng không tài nào ngủ được, MS  hết nhắn tin rồi gọi điện như muốn làm nổ tung điện thoại cô lên...dù cô cố tình không trả lời, MS vẫn không tha…..Đầu Nari như muốn nổ tung….

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3