Chapter 12 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 12: Chỉ cần mãi bên nhau

Phần 12.1: Mối thù trong quá khứ

Một tin tức chấn động đến thế thật khó có thể ngăn lại được dù gia đình Nari hay JS cố gắng dùng quyền lực của mình như nào chăng nữa. Sáng hôm sau, tuy một số tờ báo lớn không đăng tin nhưng các trang báo mạng đã nhanh chóng đăng bài viết và tạo nên làn sóng dữ dội trong giới tài phiệt và chính trị gia với nội dung đại khái là “Con gái của chủ tịch Royal đã khước từ con trai của Thủ tướng ngay trong chính lễ đính hôn của mình để theo đuổi tình yêu với người thừa kế Zeus, mặc những oán thù trong quá khứ…”

Bố mẹ Nari, bố mẹ JS khi biết không thể ngăn tin về sự việc tối qua lại càng trở nên tức giận hơn. Mặt khác, về phía tập đoàn Zeus, ba YD - ông Choi Dong Wook vừa được thông báo về nguồn tin trên liền vội vã đi tìm con trai mình để xác nhận. Mà thật ra mọi việc đã quá rõ ràng khi hình ảnh của con trai ông và Nari nắm tay nhau trong buổi lễ tại The Shilla chình ình trên báo.

“Con giấu ta qua lại với bọn Royal từ bao giờ. Có thật con và con bé đó đang yêu nhau” - Ông hỏi YD ngay khi vừa gặp anh.

YD: “Vâng”

Một từ “vâng” đơn giản, nhẹ nhàng thốt ra từ chính miệng của con trai mình, Dong Wook cáu tiết, giơ tay lên định đánh anh: “Tao đã dặn mày bao nhiêu lần không được qua lại với bọn nhà Royal. Mày biết bọn khốn đó đã làm những gì với công ty của ta không hả”. Nhưng bất chợt như nghĩ ra điều gì, ông thu tay lại: “Con bé này ta thấy rất quen. Khoan đã, hình như ta gặp nó rồi. Bao giờ nhỉ?..... À đúng, nó đã tới khách sạn của ta cách đây mấy tháng. Lần đó ta gặp nó trong phòng cùng mày. Chính xác, khuôn mặt con bé rất đặc biệt, không thể nhầm được.”

“Bố muốn làm gì?” - YD lo lắng hỏi. Dong Wook không trả lời, ông chỉ cười lớn, vỗ vỗ vai YD, vui sướng và tràn trề hạnh phúc: “Con trai ta giỏi lắm. Vố này lão Shin Jun Hoo mất mặt phải biết. Kể từ lần thằng khốn đó tố cáo ta trong vụ điều tra thuế khiến ta mất trắng hàng trăm triệu won, ta luôn tìm cách trả thù nhưng chưa nghĩ ra. Giờ thì con đã giúp ta rồi. Ta có thể thoải mái cười vào mặt hắn. Một con chó ghẻ chỉ biết dựa hơi thế lực từ nhà vợ. Haha.”

YD vẫn không ngừng lo sợ, anh lại hỏi cha anh: “Rốt cuộc, bố định làm chuyện gì? Con không muốn bố tiếp tục ganh đua, cạnh tranh với Royal nữa..”

Dong Wook: “Đừng nói với tao mày nghiêm túc với con nhỏ đó nhé,....ohm mà cũng chẳng sao. Nếu hai đứa có thể kết hôn với nhau thì ta cũng sẽ thâu tóm được tài sản kếch sù từ gia đình nó không chỉ tập đoàn Royal mà cả SIB nữa.”

Cũng như mọi khi, ông không cần quan tâm đến lời con trai mình nói, cảm xúc của anh. Ông lấy điện thoại gọi điện và rời khỏi đó với một kế hoạch trong đầu.

……….

Dừng trước tòa nhà của tập đoàn Royal, Choi Dong Wook xuống xe thẳng bước đến căn phòng của chủ tịch Shin.

“Gan mày cũng lớn đó, dám mò đến tận đây cơ à” - Shin Jun Hoo gườm giọng nói khi cánh cửa vừa bật mở. Dong Wook thản nhiên ngồi phịch xuống chiếc ghế salon, đáp trả: “Lâu lắm không gặp mặt bạn cũ mà ông lại nói chuyện với tôi thế sao?”

Jun Hoo bật cười khanh khách: “Bạn? Haha. Không phải vừa gặp cách đây không lâu ư. Quên rồi sao khi mày đang ngồi trong tù đó. Để tao giúp mày nhớ bằng cách đưa mày trở lại trong đó.”

Dong Wook: “Cách gì? Ông nghĩ tôi vẫn ngu để ông tìm kẽ hở của tôi tiếp. Hay nhờ cậy vào quyền lực của thủ tướng? Ồ cách này không được rồi, bọn trẻ đã phá hỏng kế hoạch của ông. Giờ thì không còn con rể tương lai, không còn thông gia gì nữa.”

“Lễ đính hôn đã kết thúc, cũng chưa giả lại lễ vật, chưa hủy bỏ….” - Jun Hoo điên tiết hét lên. Nhưng bị Dong Wook chặn ngang lời nói: “Sau sự việc ầm ĩ tối hôm qua, ông nghĩ gia đình bên kia vẫn chấp nhận hôn sự này. Họ đã quá mất mặt rồi. Chi bằng tôi và ông nên trở thành thông gia tác hợp cho bọn trẻ thì hay hơn nhiều.”

Jun Hoo: “Không bao giờ tao gả con gái tao vào gia đình mày. Mày nghĩ tao không biết mục đích thâm độc của mày sao, Dong Wook. Hơn 30 năm trước, Yoon Hye chọn tao thay vì chọn mày vì lẽ đó mày đã biến cuộc đời tao thành địa ngục, cuộc sống vất vả khốn khổ. Giờ khi tao đã đứng lên từ chính đôi chân mình và có thể trả thù mày. Không thể phản kháng được nên mày mang con trai mày ra quyến rũ con gái tao để làm quân cờ trong việc cướp tài sản từ tao sao. Không bao giờ mày nghe rõ chưa, thằng khốn”.

Dong Wook: “Mày không xấu hổ khi nói những điều đấy ra sao? Tự đứng lên từ đôi bàn chân. Nực cười. Vì mày chỉ là thằng bất tài không đấu lại với tao nên phải dùng cách hèn hạ khi trở thành con rể của nhà Sung để kiếm tiền và quyền lực, phản bội tình yêu của Yoon Hye khiến cô ấy tự vẫn. Mày có tư cách mà nhắc tên cô ấy và chỉ trích tao” - Dong Wook cười. Nụ cười nhạo báng Jun Hoo nhưng cũng đầy cay đắng, đau khổ khi nói về chuyện xưa, mối tình tay ba giữa ông, Jun Hoo và cô gái tên Yoon Hye thời trẻ.Cả hai ngừng lại như muốn đắm chìm trong những ký ức xưa đang ùa về……..

<<< 35 năm về trước, Dong Wook và Jun Hoo trở thành đối thủ của nhau ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên để giành vị trí số 1 tại trường đại học Seoul. Và đỉnh điểm khi cả hai đều mong muốn có được trái tim của cô nàng xinh đẹp Yoon Hye, hoa khôi của trường và là tiểu thư của công ty nhỏ kinh doanh, phân phối bánh kẹo. Tuy đạt được danh hiệu sinh viên xuất sắc nhất toàn trường, nhưng điều Dong Wook mong muốn nhất là có được tình yêu của Yoon Hye thì lại bị Jun Hoo cướp mất. Ngày đó, Zeus đã là một tập đoàn lững lẫy trong thương trường về kinh doanh khách sạn, còn Royal chỉ mới bập bẹ những bước đầu kinh doanh. Dong Wook nuôi oán thù trong lòng, vài năm sau khi tốt nghiệp, ông chính thức nghiễm nhiên thừa kế Zeus từ ba mình và quyết tâm trả thù Jun Hoo. Dong Wook liên tiếp có những kế hoạch và dự định táo báo khiến  công ty Royal thua thiệt và gần như phá sản. Ngoài ra, bằng tiền bạc của mình, Dong Wook bắt Jun Hoo phải chịu những nhục nhã. Jun Hoo vô cùng tức tối và mong muốn đáp trả lại Dong Wook nhưng không thể vì quyền lực và tiền bạc của Hoo chỉ là con số 0. Tình cờ, Sung Kyo - một cô gái tài giỏi khi chiến thắng anh chị em của mình trong việc kế thừa ngôi vị thống đốc ngân hàng SIB của cha mẹ, một cô gái không chỉ có tiền bạc, địa vị và quyền lực vì gia đình cô còn theo đuổi chính trị, giữ những chức vụ cao trong bộ máy nhà nước - đem lòng yêu Jun Hoo. Vì nỗi hận quá lớn nên Hoo lao vào vòng xoáy tình yêu, tiền bạc với Kyo mà quên đi mối tình với Yoon Hye. Ngày Hoo làm đám cưới với Kyo cũng là ngày Yoon Hye vĩnh viễn biến mất trên cuộc đời. Từ đó trở đi, khi nắm trong tay tài sản và hậu thuẫn của gia đình Kyo, công ty Royal phất lên. Jun Hoo và Dong Wook chính thức trở thành kẻ thù số 1 của nhau trên thương trường….

Về phía Dong Wook, ông luôn đau khổ trước cái chết của Yoon Hye và cố quên đi trong những cuộc vui, cho đến ngày gặp mẹ YD - người phụ nữ có hình dáng gần giống với Yoon Hye, kết hôn và sinh ra YD. Đó là lý do tại sao Dong Wook luôn có những mối tình lăng nhăng với rất nhiều phụ nữ dù ông đã kết hôn vì Dong Wook chưa bao giờ yêu mẹ của con trai mình - Yoo Kyung Ran......>>>

…….

Trở về với thực tại, Dong Wook lên tiếng trước: “Ông bạn hiểu lầm ý của tôi thì phải. Đơn giản tôi chỉ nghĩ rằng không muốn bọn trẻ buồn. Mà lời đề nghị của tôi là có lợi nhất cho con gái ông.Theo như tôi biết thằng YD nhà tôi cũng chả có ý gì hết mà là con gái ông dai dẳng theo đuổi nó. Con bé thật đáng yêu khi đến tận khách sạn của tôi để tìm thằng YD. Haha…”

“Mày nói cái gì” - Jun Hoo vừa kinh ngạc vừa tức giận khi nghe những lời Dong Wook nói.

“Có gì mà ông ngạc nhiên thế. Đâu khó hiểu khi con trai tôi đẹp trai và tài giỏi. Sợ ông không tin, tôi còn mang đến một món quà nhỏ tặng ông gọi là lễ vật ra mắt…” - Dong Wook lôi từ trong cặp của mình USB và nói tiếp - “Ông cứ từ từ xem nhé. Đừng quá bất ngờ. Tôi thực sự muốn con bé trở thành con dâu tôi. Ông cũng nên đồng ý vì danh dự con gái ông. Cứ thử nghĩ xem nếu hình ảnh này lọt ra ngoài - một cô gái trẻ tìm đến phòng con trai làm gì không biết - chuyện này còn đáng xấu hổ và khủng khiếp hơn không được thành thông gia với gia đình thủ tướng. Vậy nhé, tôi đi đây”.

Dong Wook quay bước đi với nụ cười ngạo nghễ. Tiếng cười vẫn văng vẳng lại phía sau. Còn Jun Hoo, ông cầm trên tay và cắm USB vào máy tính để xem. Là CCTV của khách sạn Zeus, những hình ảnh được cắt ghép từ nhiều CCTV khác quay ở mọi góc độ trong khách sạn về con gái ông (Lần sau khi Nari khỏi vết thương do tai nạn mà cô đỡ hộ YD, cô đã tới tìm anh..).

Jun Hoo ném chiếc USB xuống đất. Ông điên tiết, tức giận về cô con gái mà ông yêu quý và tự hào, giờ đây hết lần này tới lần khác cô khiến ông thất vọng và bực mình.

Jun Hoo hét lên: “Choi Dong Wook, thằng khốn nạn. Mày đang đe dọa tao sao? Tao sẽ không bao giờ để mày đạt được mục đích bẩn thỉu của mày”.



 

Phần 12.2: Vệ sĩ mới

Sau buổi lễ đính hôn náo loạn và cuộc gặp mặt với Dong Wook, Jun Hoo trở nên nghiêm khắc với con gái mình hơn. Ông vẫn không từ bỏ ý định kết hôn giữa con gái mình và Jong Suk. Vào buổi sáng sớm 3 ngày sau sự việc, Nari rời khỏi phòng riêng chuẩn bị sách vở để đến trường. Đã gần tuần cô không đi học, nếu cứ tiếp tục nghỉ học cô sẽ bỏ lỡ nhiều kiến thức và bài thi cuối kỳ, nhưng mục đích chính là cô muốn gặp anh ở trường. Nhớ lại mấy ngày trước, khi ba YD đến tìm gặp ở công ty, ba cô về nhà và quát mắng cô thậm tệ chỉ đơn giản mỗi việc cô đến tìm anh tại khách sạn Zeus; vậy mà ông không cho cô ra khỏi nhà, lại còn cấm sử dụng điện thoại cùng các thiết bị liên lạc khác, cũng như không cho bất cứ ai (kể cả người nhà) tiếp xúc nhằm giúp đỡ cô. “Trời, mình đâu phải tù nhân chứ” - Nari nghĩ thầm.

Mạnh dạn bước xuống phòng khách, Nari thản nhiên đi ngang qua ba cô.

“Đi đâu đấy?” - Ông hỏi, mắt vẫn không rời tờ báo

Nari: “Con đến trường. Bố muốn con nghỉ học luôn sao?”

Appa: “Ừ cũng phải đến lớp chứ. Nhưng từ giờ đừng có đi xe đạp hay xe buýt nữa. Bọn họ sẽ đưa con tới trường”.

Nari bất ngờ khi thấy 3 tên vệ sĩ mới đứng trước mặt cô, cúi đầu chào hỏi. Cô nói: “Gì chứ, bọn họ là ai? Mấy anh vệ sĩ cũ của con đâu rồi? Họ làm việc tốt mà đâu cần phải thay đổi”.

Appa: “Nhưng ta lại không thấy thế. Chúng làm việc không hợp ý ta. Ta là người giả tiền lương cho chúng thế mà chúng lại về phe con, bao che cho con. Thế nên ta cho bọn họ nghỉ việc rồi. Đi mau mau kẻo muộn học”.

Nari đành phải tuân lời, vùng vằng lên xe ô tô.

…………

Nari vô cùng khó chịu trước đám vệ sĩ mới mà bố cô thuê. Họ không cho cô một chút không gian riêng tư nào và bám theo cô không rời dù cô đi đâu, làm gì đều theo sát gót chân cô. Điển hình như sự việc ồn ào sớm nay.

<< Vừa tới trường, người đầu tiên Nari muốn gặp là YD. Vì không có điện thoại nên cô đành chạy mọi ngóc ngách để tìm anh. Nhưng vừa thấy anh, mọi nhớ nhung, vui sướng đều bị dập tắt. Đang định tiến đến chỗ anh đứng, thì bỗng nhiên đám vệ sĩ chặn cô lại. Họ nói: “Xin lỗi tiểu thư, nhưng ông chủ đã dặn kỹ cô không được phép tiếp xúc với người con trai này”. Nari nghe vậy bực tức: “Tránh ra”. Cô cố gắng đẩy đám người đang đứng chặn phía trước cô và đi qua nhưng không thể. YD cũng thế anh muốn gặp cô vô vàn, nhưng chẳng lẽ chỉ có thể đứng từ xa lặng nhìn cô sao, một câu cũng không thể nói với cô. YD tiến đến hằm hằm nhìn họ đầy căm phẫn. Tuy nhiên anh lại không biết xử sự ra sao. Đúng lúc đó, KT đi tới. Thấy cảnh tượng này, KT bèn hắng giọng lên tiếng: “Này này, cô chủ các ngươi bảo các ngươi tránh ra mà không nghe thấy gì sao.Vệ sĩ mà bây giờ lại có quyền hơn cả chủ nhân. Láo thật. YD à, cậu thấy thế nào? Đúng là phải dạy cho chúng một bài học phải không?”. Nói là làm, KT lao đến đánh liên tiếp vệ sĩ mới của Nari. Còn họ chỉ tự vệ chứ không dám đụng chạm đến KT. Ai ai cũng sững sờ với hành động của KT, cứ lặng nhìn anh. MS, CY, BN, ES cũng vừa ngang qua và định căn ngăn nhưng lúc này KT hét lên: “Thằng đần kia, còn đứng ngơ ra đó làm gì. Không đưa cô nàng của cậu đi đâu thì đi. Tui sắp chịu không nổi bọn này rồi”

Khi đó mọi người mới hiểu điều mà KT đang làm nên MS hay CY…những người định can anh đều từ bỏ và còn giúp anh một tay giữ chân vệ sĩ của Nari lại. Nhưng khi YD vừa đến bên cạnh cô thì xui xẻo thay, giáo vụ nghe tin có đánh nhau trong trường từ phòng bảo vệ qua CCTV liền có mặt và bắt họ lên phòng hiệu trưởng.

….KT, YD, Nari và ba vệ sĩ của cô. Hiệu trưởng nhìn một lượt khuôn mặt từng người và nói: “YD, KT năm ngoái đánh nhau chưa đủ sao mà năm nay vẫn tiếp tục gây rối trong trường. Hai đứa không thể chú tâm học hành được hả. Không biết năm nay thi đại học sao. Còn Nari nữa, em sao lại để đám vệ sĩ của mình náo loạn trong trường. Giờ ai có thể nói tôi biết chuyện gì đã diễn ra.”

Ngó nghiêng không thấy ai trả lời, KT đành lên tiếng biện minh: “Hiệu trưởng à, lỗi do họ chứ bọn em đâu có lỗi gì. Thử hỏi xem có thuở nào mà vệ sĩ toàn xen vào cuộc sống riêng của chủ nhân. Em chỉ dạy họ một bài học thôi”.

Hiệu trưởng trừng mắt nhìn KT:  “Cậu hãy thôi lo chuyện bao đồng đi. Lo cho bản thân cậu đấy”. Rồi bà quay sang nói với YD và Nari: “Cô đọc báo và cũng đã biết chuyện hai đứa. Nhưng tại sao hai đứa không  hiểu, đây là trường học, gây chuyện như thế ảnh hưởng tới học sinh khác. Chuyện riêng hai đứa giải quyết ở đâu cũng được miễn là không phải trường học.”…. “KT cậu mời mẹ cậu đến trường cho tôi, còn Nari với YD, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho gia đình hai em.”

Nghe vậy, cả ba như giãy nảy lên: “không được, không được”. Đặc biệt là Nari, cô rất sợ nếu ba cô biết thêm chuyện này, cơn giận giữ của ông lại càng thêm bùng phát. Lần đầu tiên cô khiến ông giận giữ như vậy, một điều cô không bao giờ muốn xảy ra và cũng không muốn làm ông phiền lòng thêm nữa. Thực sự dù có điều gì chăng nữa, dù ba cô có cấm cô được ở bên cạnh YD nhưng trong lòng cô vẫn luôn yêu thương ông. Nari nài nỉ xin cô hiệu trưởng nhưng không được…. >>

Ngồi trong lớp học mà cô cứ để đầu óc trên mây. Cô suy nghĩ đủ chuyện nhưng việc khiến cô phiền lòng nhất không phải vụ đánh nhau ban sáng mà sẽ được đến tai ba cô, việc đính hôn náo loạn xảy ra mấy ngày trước hay việc cô vẫn là tâm điểm bàn tán ở trường cũng như với dư luận báo chí đang săn đón cô; mà đó là việc cô không được gặp YD. Cô nhớ anh vô vàn, nhớ nụ cười, ánh mắt anh; nhớ giọng nói hiền hòa của anh, nhớ đôi tay ấm áp và bờ vai mạnh mẽ. Cô nhớ tất cả…. Nari trút tiếng thở dài rồi nằm gục xuống bàn.

...…Mùa hè đã tới với cái nóng oi ả…..

 

Phần 12.3: Hiệp sĩ học sinh

Đang mơ màng trong giờ học, Nari chợt tỉnh giấc bởi cái lay từ Chae Rim: “Nari, thầy giáo đang gọi bạn kìa, Nari, Nari…”. Cô ngơ ngác đứng lên nhưng không hiểu điều thầy giáo đang nói. Lần đầu tiên trong đời một học sinh gương mẫu như cô lại không chú ý đến bài giảng. Tuy CR đã huých nhẹ vào bàn Nari ý giúp cô trả lời câu hỏi của thầy nhưng Nari vẫn đứng im như phỗng ngắc ngứ. Cô đành ngồi xuống và nhận lời trách phạt của giáo viên. CR ái ngại nhìn Nari và thở dài…………...Giờ giải lao, không gian huyên náo, mọi học sinh đều rời khỏi phòng học chạy chơi khắp trường, duy chỉ có Nari cô vẫn ngồi yên trong bàn học của mình lặng nhìn sân trường và chẳng màng quan tâm tới đám vệ sĩ vẫn luôn bám theo cô ngay cả thời khắc này.

…….Ngay khi tiếng chuông báo ra chơi, CR vội vàng chạy về dãy phòng học khối 12. Ánh mắt CR như thể tìm kiếm và rạng rỡ khi nhận ra mục tiêu. Cô gọi thật to và tiến đến chỗ của ES. Khi CR đang nhỏ to nói chuyện với hai cô chị khóa trên ES và BN thì MS đi tới hóng hớt. Họ cười nói và khuôn mặt như sáng ngời vui vẻ……….

……. Tan học, ai cũng vội vã thu dọn sách vở đi về, chỉ riêng Nari vẫn như cả ngày hôm nay, cô uể oải chần chừ  dù cho đám vệ sĩ của cô luôn miệng giục giã. CR liền giúp cô dọn sách vở vào trong cặp và kéo Nari dậy: “Về thôi Nari ơi”.

“Cám ơn cậu, nhưng mình muốn ở đây thêm chút nữa. Cậu về trước đi”. - Nari gạt tay CR rồi giả vờ mỉm cười với cô.

“Thôi mà ở lại đây có gì đâu, về cùng mình đi mà” - CR vẫn không ngừng nài Nari buộc cô phải đi với mình - “Đi mà, đi cùng mình đi.”

Nari dò xét hành động của cô bạn nhưng đành buông xuôi và đi cùng CR tới cổng trường để về nhà. Bỗng nhiên CR đổi hướng kéo Nari về phía WC và thì thầm: “Vào đây với mình tí”.

Nari: “Mình không có nhu cầu, cậu vào đi mình ở ngoài chờ.”

CR: “Cậu vào với mình đi, có việc nhờ cậu mà”.

Nari: “Việc gì”.

“Tế nhị không nói được.” - CR vừa nói vừa chỉ trỏ vào đám vệ sĩ đang bám kè kè ngay cạnh Nari. Cô nhìn họ thở dài cùng đi vào với CR.

…….Một lúc sau, không động tĩnh gì, 3 tên vệ sĩ của Nari cứ đi qua đi lại cạnh cửa phòng WC nữ, sốt ruột khi mãi không thấy cô chủ ra. Bỗng nhiên một tiếng hét từ xa vang lên: “Aaaaa, mấy tên biến thái kia. Ai cho chúng bay rình rập trước WC nữ” - BN đi tới và nói rõ to khiến vệ sĩ vô cùng bối rối. Bo Na hua tay xua đuổi: “Đi, biến khỏi đây mau, lũ biến thái kia.”

“Nhưng cô chủ tôi vẫn trong đó” - 3 vệ sĩ lắp bắp trả lời

BN: “Cô chủ gì gì ta không cần biết. Biến khỏi đây không ta gọi bảo vệ đó”. Vừa nhìn thấy CY đang huýt sáo tới, BN chạy đến mè nheo anh: “CY à, em định vào giúp ES, cô ấy bị ngã sưng vù mặt mày nhưng bọn biến thái này chặn trước cửa WC”.

CY nghe vậy liền dỗ dành an ủi và đuổi họ đi nhưng đám vệ sĩ của Nari thật cứng đầu khiến CY bực tức vô cùng anh liền rút điện thoại ra bấm số và giở giọng đe dọa: “Cô chủ của các ngươi là ai ta không cần biết nhưng chẳng nhẽ cô chủ không dạy bọn ngươi biết là không nên đắc tội với những học sinh trong trường này à. Biết cô gái này là tiểu thư nhà ai không? Nếu không tôi báo cảnh sát đó. Công việc mấy người tôi không cấm nhưng nên giữ ý, ít nhất đứng cách xa khỏi đây 300m”. Tất nhiên nghe lời đe dọa từ CY, cũng như lúc sau có thêm sự xuất hiện của anh chàng MS lém lỉnh chen vào giúp đỡ Bo Na mà đám vệ sĩ của Nari bất đắc dĩ phải cách li khỏi cửa WC một khoảng xa.

……...Bo Na đi vào phòng WC, cô thì thào: “Xong chưa, xong hết cả chưa. Chuẩn bị nha” - rồi cô giả bộ hét thật to như muốn ai ai cũng nghe thấy - “Ôi ôi ES à, sao lại bị thế này chứ, tủi thân quá, mặt sưng vù lên kìa thế dám nhìn mặt ai chứ. Yên nào để mình chỉnh trang lại cho. Ok ok được rồi đó.”.... Khoảng vài ba phút sau BN đi ra cùng ES, khuôn mặt cô gái đeo cặp kính đen to tổ chảng. Vừa ra ngoài cửa, hai anh chàng CY và MS đã xúm xít lại hỏi thăm nhưng cô gái không nói gì chỉ lấy tay che mặt. BN mới nói hộ: “Mấy ông hỏi ít thôi, mặt mũi ES sưng vù không tiện nói đâu. Đừng hỏi người ta nữa”. Và họ cứ thế đi qua đám vệ sĩ của Nari theo hướng cổng sau trường học - nơi YD đang đứng đó ???. Tới nơi, ai ai cũng hú hồn, thở phào nhẹ nhõm. Cô gái người được gọi là ES bèn vội tháo mắt kính và chạy lại ôm chầm lấy YD. .

BN giục giã: “đi nhanh đi hai người còn đứng đây làm gì?”

Nari: “Cám ơn mọi người nhiều lắm”

Bo Na: “Em phải cảm ơn CR ý. Cô bé đó là người nghĩ ra kế hoạch này đấy”.

MS: “Ôi trời, sao tình cảnh này giống trong phim tình cảm lãng mạn quá. Đôi tình nhân bỏ trốn khỏi nhà theo tiếng gọi con tim. Này này, YD. Tớ nhường Nari cho cậu đấy. Cậu nên biết điều mà đền đáp cho mình đi.”

CY: “Được rồi để họ đi cho mau, nói ít thôi. Nhưng tôi không ủng hộ chuyện đi luôn không về đâu nhé. Tôi chỉ giúp hai người có cơ hội nói chuyện riêng. Vậy nên YD cậu liệu mà đưa Nari về sớm”.

Sau khi Nari và YD gật đầu cảm ơn mọi người và leo lên xe rời khỏi đây, BN gọi điện thông báo cho ES và CR biết mọi chuyện đã xong.

MS: “Đám vệ sĩ của Nari ngốc nhỉ. Chẳng nhẽ lừa họ dễ thế sao?”

CY: “Vì may sao họ không biết chúng ta có liên quan và quen biết tới Nari hay YD nên không đề phòng”.

……..Cùng lúc đó, ES và CR bước ra từ phòng WC, đám vệ sĩ chạy lại ngơ ngác nhìn CR hỏi: “Cô chủ tôi đâu?”. Nhưng CR không trả lời. Một người chạy xộc thẳng vào phòng WC, tuy nhiên Nari đã biến mất, bốc hơi một cách kì lạ. Cả ba chặn CR lại không cho cô đi quyết hỏi bằng được tung tích của Nari. Ngay khi CR và ES đang lúc bối rối thì KT tới, anh liền nói: “Mấy tên kia lại làm trò gì ở đây thế?”

ES: “Anh à, họ không cho cô bé tội nghiệp này đi. Cứ hỏi cô chủ của họ đâu. Mà cô bé đâu biết cô ta đi đâu chứ”.

KT: “Này mấy người kia. Cô gái này mà cũng dám đụng vào à. Em gái của ta đó. Muốn hỏi han gì thì lên Jeguk mà hỏi. Đừng có làm phiền bọn này”.

Nói đoạn KT kéo CR thoát khỏi vòng vây vệ sĩ rắc rối của Nari. Tất cả hẹn gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng. CY, BN, KT, ES, CR, MS, 6 người cùng vui vẻ ăn uống.

KT lên tiếng: “Thằng YD hào phóng ghê. Có mỗi chuyện này mà nó bao chúng ta hoành tráng thế này cơ à”.

MS: “Chưa hết đâu, tôi vừa gọi điện. Tí nữa ăn xong sẽ có tiệc Karaoke free. Haha. Hưởng thụ nhiệt tình nha cả nhà.”

………...Ai cũng chìm đắm với niềm vui riêng của mình, chắc rằng Nari và YD cũng hạnh phúc bên nhau dù thời gian là rất ngắn ngủi…..Tất nhiên trừ vệ sĩ của Nari, họ vô cùng lo sợ vì sự mất tích của cô chủ, giờ thì không biết nói gì với chủ tịch - cha cô - ông Shin Jun Hoo……..



 

Phần 12.4: Hạnh phúc giản đơn

Muốn ở bên nhau là vậy nhưng giờ đây bầu không khí tĩnh lặng đang bao trùm trong chiếc xe ô tô, cả Nari và YD đều không nói với nhau câu nào. Cô nhẹ đặt tay lên bàn tay to lớn ấm áp của anh như để xóa đi nỗi nhớ, xóa đi khoảng cách bấy lâu. Chỉ đơn giản, họ muốn tận hưởng giây phút tưởng như là mơ, để biết chắc rằng anh đang ở cạnh cô và cô đang ở bên anh. Chiếc ô tô cứ thế lăn bánh trên con đường dài mà không biết đi đâu về đâu…...

Điện thoại YD chợt reo lên. Anh rút máy ra và gửi một vài tin nhắn. Nari ngó nghiêng nhìn anh, nhăn mặt giả bộ khó chịu: “Nè nè, em ở đây mà anh vẫn có tâm trí tán gẫu với cái điện thoại à?”

Như bao lần khác, YD im lặng mỉm cười với cô rồi quay sang nói với tài xế: “Bác ơi, đưa chúng cháu tới Dong-gu, Incheon.”

Nari: “Ta tới đó làm gì vậy Do Do?”

YD: “Đến nơi em sẽ biết mà”.

…….Ngay khi chiếc xe đi tới trước cửa siêu thị cạnh tòa chung cư cao tầng, YD vội kêu dừng xe. Anh nhảy tót xuống xe, dắt tay cô. Nari vẫn ngơ ngác không hiểu anh muốn đưa cô đi đến nơi nào. YD nháy mắt: “Mình mua một chút nguyên liệu đồ ăn. Em thích ăn món gì? À chọn món gì dễ thôi nhá, em đừng chọn gan ngỗng. Anh không biết làm đâu :P “

“Anh định nấu ăn ở nhà à. Nhưng khu này đâu phải nhà anh. Mình tới nhà ai thế? - Nari tròn mắt hỏi anh.

YD: “Em thắc mắc nhiều quá đấy. Mau chọn nhanh lên”.

……….

Đứng trước cửa căn hộ xinh xắn, YD đặt túi hàng xuống và tự động mở cửa. “Em có thể giúp anh mang đồ vào nhà được không? Đừng chỉ đứng nhìn thế. Nhìn mặt em kìa, ngơ ngơ đáng yêu quá” - Anh vừa nói vừa bẹo má cô âu yếm.

Nari: “Em không vào đâu, ai biết đây là đâu mà vào, nhỡ anh có ý đồ xấu với em thì sao?”

“Gì, em nói gì? Em nghĩ bậy bạ gì thế?” - YD càng cố tình trêu đùa cô, anh tiếp tục véo má cô.

Nari: “Aaaa, đau em mà. Bỏ em ra…”

Cùng lúc đó, một phụ nữ trung niên hiền hậu từ trong nhà bước ra: “YD, sao con lại trêu chọc con bé”.

YD ngoái nhìn, anh nhanh chóng buông Nari ra và chạy tới bên bà, ôm bà vào lòng: “Opma”

Kyung Ran: “Cháu chắc là Shin Na Ri. Cháu vào nhà đi.”

……...Nari cúi đầu chào bà lễ phép nhưng cũng thật bối rối. Cô ngồi xuống chiếc ghế sô- pha thì thầm vào tai YD: “Mẹ anh? Sao lại đưa em tới gặp mẹ anh chứ?”

YD: “Anh đã từng nói muốn để em gặp một người nhưng hôm đó không thực hiện được. Em nhớ chứ?....”

Kyung Ran đặt cốc nước xuống bàn và đưa cho Nari, cắt ngang cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa Nari với YD: “Cô rất muốn biết bạn gái của con trai mình. Vậy mà thằng bé chẳng chịu giới thiệu cho ta gì cả. Chỉ đến khi ta biết cháu qua bài báo. Haiz. Cháu thật xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều lần.”

“Cám ơn cô, cô quá khen cháu rồi” - Nari đỏ mặt xấu hổ.

Cả 3 cùng nói chuyện với nhau thật vui vẻ. YD lần đầu tiên cảm thấy điều giản dị này lại là hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời anh mà anh luôn ước mong, tìm kiếm giờ đã thành sự thật.

Một lát sau, Nari lon ton chạy vào bếp phụ giúp bà Ran nấu bữa tối để mặc YD xem ti vi ở phòng khách (anh chàng lười quá thể nhỉ..).

Kyung Ran: "Nari, YD từ nhỏ đã không có đủ hạnh phúc trọn vẹn, chắc cháu đã biết. Vì vậy, nó không quen thể hiện tình cảm với mọi người, cách cư xử có thể hơi thô lỗ. Cháu hãy thông cảm cho thằng bé và yêu thương nó. Cô cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai gia đình chúng ta, cô không thạo chuyện thương trường. Nhưng cô ủng hộ hai đứa. Vì con trai cô thích cháu, chỉ cần nó vui vẻ, hạnh phúc".

Nari chẳng biết nên cười hay nên khóc với lời nói từ mẹ YD. Dù chưa bao giờ nói yêu cô nhưng tình cảm anh dành cho cô đó là tình yêu, anh cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh. Thật chứ? Và sự chấp thuận của mẹ anh là đủ cho mối quan hệ của họ. Không, không thể nào..... Đang suy nghĩ mông lung, YD đặt tay lên vai hai người phụ nữ mà hiện tại anh vô vàn yêu mến, cất tiếng nói khiến cô giật mình: "Ủa, hai người đang nói xấu sau lưng con sao?... Em làm cách nào mà thân với mẹ anh nhanh vậy?..."

Nari bĩu môi: "Bùa mê đó"

"Xí" - YD vén tay áo rồi nhanh nhảu rửa chậu rau - "Để con giúp mẹ"

Kyung Ran: "Giúp mẹ. Hôm nay là lần đầu tiên con vào bếp đó. Có thật vì mẹ không?"

YD: "Opma, con vào bếp nhiều lần rồi mà."

Nari: "Yes. Ý anh là anh thường ở bếp để rửa bát đĩa trong khách sạn."

"Trời bây giờ em với mẹ còn tìm cách trêu anh à. Không giúp nữa" - YD phụng phịu giận dỗi.

.....Và như thế bữa tối của họ diễn ra đầy ắp tiếng cười, niềm vui. Khi YD và Nari xin phép ra về, Kyung Ran không quên dặn dò con trai mình đưa Nari về cẩn thận. Bà cũng tiễn đôi trẻ ra tận cửa và choàng tay ôm Nari: "Lần sau cháu lại đến nữa nhé. Ta rất mong được gặp cháu.

...............

"Do Do, mẹ anh thật đẹp, thật tốt bụng, hiền hòa. Em thích mẹ anh lắm. Cảm ơn vì anh đã cho em gặp bác" - Nari nói.

YD: "Hì hì. Em đã muốn về chưa, bây giờ chưa tới 8h. Nếu e muốn anh sẽ đưa em về nhà, nếu không anh muốn đưa em tới nơi này. Đó là bất ngờ anh chuẩn bị cho em".

"Em thích bất ngờ hơn" - Ngồi trong xe, cô ngả đầu vào vai anh, bẽn lẽn nói - "Anh biết là em luôn muốn ở bên anh, lâu thật lâu mà, Do Do".

Anh ôm cô và đặt lên trán cô một nụ hôn.....Mong rằng thời gian này là mãi mãi, ở bên cô.......


 

Phần 12.5: L’ami Louis

Nari hết sức sững sờ khi bước vào L’ami Louis - nơi anh muốn đưa cô tới. Đảo mắt khắp gian phòng, không một bóng người, cô kinh ngạc với điều bất ngờ anh dành cho cô. Toàn bộ nhà hàng đã được YD bao trọn chỉ để cô và anh có giây phút riêng tư của nhau và khung cảnh cũng được bố trí lại thêm phần lãng mạn, lung linh tuyệt diệu hơn, với nến và hoa hồng........ Bản nhạc A thousand years lại một lần nữa vang lên, anh đã chỉ định riêng nhạc công đàn bài hát này cho cô nghe, cho buổi tối đặc biệt của hai người.

" Time stands still. Beauty in all she is

I will be brave. I will not let anything take away

What's standing in front of me

Every breath. Every hour has come to this

One step closer

I have died everyday waiting for you. Darling don't be afraid

I have loved you for a thousand years. I'll love you for a thousand more

And all along I believed I would find you

Time has brought your heart to me

I have loved you for a thousand years. I'll love you for a thousand more..."

Nari mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, cô nói: "Anh cũng biết lãng mạn là gì hả, Do Do. À em thích nghe anh hát hơn."

YD: "Ẹc, em coi thường anh quá. Nhưng mà có lẽ anh không đáp ứng nhu cầu của em được rồi. Anh không biết hát. Hehe"

"Sao lại không biết hát, hát chán cũng là biết hát mà" - Dù YD chối từ tuy nhiên Nari vẫn cố nài nỉ anh - "Hát đi, hát đi Do Do. Em muốn nghe giọng hát anh lắm lắm...hát bài gì cũng được."

Cuối cùng anh đành chịu thua với cô bạn gái của mình, YD khe khẽ cất giọng: "Geh-ool-gah-eh ohl-cheng-ee han-mah-ree. Ggoh-mool ggoh-mool heh-uhm-chee-dah. Duit-dah-ree-gah ssook. Ahp-dah-ree-gah ssook......"

"Haha, anh đang hát đấy ư?" - Nari phá lên cười lớn chế giễu anh.

YD: "Em cười gì? Em bảo anh hát thì anh hát. Không cảm ơn thì thôi. Quá đáng. Lần sau không hát cho nữa."

"Hehe, anh nóng tính thế, em đùa thôi. Nhưng thật.....=))" - Cô không thể nhịn được cười dù biết điều này sẽ khiến anh có thể xấu hổ - "Buồn cười lắm lắm luôn. Sao anh lại hát bài nòng nọc con chứ =)) Ôi trời.... Bên dòng suối nhỏ có một con nòng nọc. Luồn lách, luồn lách, nó bơi loanh quanh.... Do Do ơi sao anh lại đáng yêu quá."

"Hừm, mau ăn kem đi" - YD hậm hực, anh xúc một thìa kem socola đầy ự vào miệng cô để ngăn tiếng cười không dứt.

Nari nhăn nhó mày mũi: "Lạnh quá, anh ác quá, Do Do."

YD: "Để cho em chừa, dám chọc anh à".

........

“Oh” - Nari chợt trở nên lặng im, ánh mắt cô dán chặt vào ly kem không rời. Còn YD nhìn cô thích thú, anh đăm chiêu ngắm biểu cảm khuôn mặt cô, mỉm cười: “Em thích chứ Ri Ri? Vậy là từ giờ đừng có mà ganh tị với người khác rồi nói anh không biết lãng mạn là gì nhớ”. Anh lấy món quà bất ngờ từ dưới đáy ly lên, cẩn thẩn dùng khăn lau sạch sẽ, lẩm bẩm: “Tại sao bọn con gái cứ thích được tặng quà như này nhỉ, chả biết ai điên dồ nghĩ ra cái cách này. Dơ chết đi được….”

YD kéo ghế ngồi cạnh bên Nari, anh cầm tay cô và đeo chiếc nhẫn kim cương tặng cô. Dù cho đến giây phút này anh vẫn chưa một lần nói anh yêu cô nhưng tình cảm của anh đều nằm trọn trong chiếc nhẫn này, đó như là minh chứng tình yêu của anh. Đôi mắt Nari bỗng rưng rưng: “Sao, sao anh…” - Cô nghẹn ngào không thể nói hết câu và muốn khóc, khóc vì vui sướng, vì hạnh phúc.

YD trở nên bối rối: “Vì,... vì,.....lần trước anh làm mất nhẫn của em. Nên em trách anh còn gì nữa. Hôm nay anh mua đền bù lại cho em…”

Nari: “Hả, Đúng là Do Do. Em đã nghĩ là anh sẽ trả lời khác. Vậy mà… Ai khiến anh đền bù cho em chứ. Em có thể tự mua lại mà >”< “.

YD: “Thế bây giờ em không tự nhận là người được xã hội quan tâm hay trọc phú mà đang khoe anh biết em là đại đại tiểu thư lắm tiền nhiều của đấy à”.

…….. “Thật ra anh mua cặp nhẫn đôi, em có thể đeo vào tay anh không?” - YD lôi từ trong túi áo một chiếc nhẫn khác và chờ đợi. Tất nhiên Nari không để anh đợi lâu, cô hạnh phúc, anh hạnh phúc. Anh ôm cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô ngắm nghía: “Anh không muốn em tự mua, cũng không thích ai tặng cho em. Chỉ anh thôi. Em chỉ được đeo duy nhất chiếc nhẫn anh tặng cho em, Ri Ri…… Đẹp chứ, em nhìn kĩ nhé, chỗ này này thấy chưa, có khắc chữ đó D.R, tức là Young Do và Na Ri….”

……….

Và cứ thế họ ngồi bên nhau trò chuyện vui cười cho đến khi trời dần về khuya, YD mới nhớ ra thời gian, anh đứng dậy và đề nghị đưa cô về dù trong lòng còn quá nhiều luyến tiếc…. Nari, dù anh chẳng nói yêu cô, dù trước mắt còn quá nhiều khó khăn cho mối quan hệ của họ, nhưng cô chẳng quan tâm nữa. Bởi tối nay là ngày hạnh phúc nhất của cô, cô sẽ không phá vỡ phút giây tuyệt diệu này…………

………..

Jong Suk nhìn theo bóng dáng Nari và YD, ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận và cả nỗi đớn đau. Anh đã theo họ cả ngày nay và những gì anh nhận được chỉ là chua xót. Anh là người đến trước nhưng cuối cùng vị trí của anh chỉ là kẻ thứ ba, kẻ chen ngang xấu xa.

JS lẩm bẩm với chính bản thân mình: “Anh đã cố gắng vậy mà em lại đối xử với anh như thế. Em đã lựa chọn nó và từ chối anh, khiến anh xấu hổ trước mặt tất cả mọi người. Và đến giờ khắc này, em vẫn muốn chọn nó. Đủ rồi, Nari. Vậy thì anh sẽ là kẻ tồi tệ như em nghĩ…..”

…..Đêm nay trời không một ánh sao chỉ có những cơn gió to thổi vù vù lạnh giá…..

 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3