Chapter 18 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 18: Một đêm trên đảo Jeju

Phần 1: Hãy để em bảo vệ anh

"Cốc - Cốc - Cốc"

"Vào đi" - Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng, Nari đang chăm chú đọc những tập hồ sơ dày cộp trên bàn. Cô cất tiếng khi nghe thấy tiếng gõ cửa - "Chuyện gì vậy thư kí Song?"

Thư kí Song: "Dạ thưa chủ tịch. Tôi muốn thông báo cho cô về lịch trình làm việc ngày mai. Cô sẽ có bài phát biểu tại buổi lễ ra mắt dự án Trung tâm hội nghị Jeju JG với tư cách là nhà đầu tư chính".

"Hả" - Nari bỏ tài liệu đang đọc dở xuống, cô ngước mặt lên, nhíu mày - "Sao bây giờ tôi mới biết có kế hoạch này nhỉ. Cô hủy cho tôi đi. À, cô hãy bảo Giám đốc Ahn đi thay tôi".

Thư kí Song: "Dạ, do bộ phận văn phòng gửi thông báo đến muộn. Tôi đã nhắc nhở họ. Xin lỗi chủ tịch....Giám đốc Ahn đang công tác ở Australia. Tình hình cấp bách, các lãnh đạo trong công ty đều có lịch trình kín mít, chỉ riêng chủ tịch trống vào hôm đó. Mà chúng ta không thể không đến, thưa chủ tịch."

Nari nhăn nhó: "Rắc rối vậy. Bao giờ?"

Thư ký Song: "Tôi đã chuẩn bị phi cơ cho cô. Chuyến bay sẽ khởi hành vào 3h chiều mai đến đảo Jeju. Buổi lễ được diễn ra ở đó. 6h chủ tịch sẽ phát biểu về dự án. Vì tiếp theo không có lịch trình khác nên cô có thể nghỉ qua đêm trên đảo hoặc nếu không thích chúng ta có thể về Seoul ngay lập tức....À, đây là bài phát biểu tôi đã chuẩn bị sẵn."

Nari cầm lấy, cô đọc lướt qua một lượt. Mệt mỏi, cô gục mặt xuống bàn. Đến bao giờ cô có thể hoàn toàn không liên quan với anh, nhưng thật ra trái tim cô cũng đang mâu thuẫn, cô vừa không dám gặp anh, vừa muốn gặp anh. Bởi cô nhớ anh, nhớ đến phát điên.

..........

Mất khoảng một tiếng bay, Nari đã có mặt trên đảo Jeju. Cô bước xuống từ phi cơ riêng của mình và lên xe ô tô chở về khách sạn nơi sẽ diễn ra buổi lễ ra mắt. Đến nơi rất nhiều nhân viên tiếp đón cô và giúp cô chuẩn bị bài phát biểu. Áp lực công việc tăng cao khiến Nari phải tạm ngừng để nghỉ ngơi đôi chút. Từ ngày trở về Hàn Quốc, cuộc sống của cô càng căng thẳng và mệt mỏi hơn.Những giấc ngủ chập chờn, căn bệnh dạ dày thỉnh thoảng hành hạ cô, Nari như muốn gục ngã. Cô đi dạo một vòng ngắm cảnh và tận hưởng luồng không khí mát mẻ, trong lành của gió biển. Lắng nghe tiếng sóng rì rào, êm ái, cô thầm ước một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm lại được chốn bình yên cho tâm hồn mình. Nari nhìn đồng hồ đeo tay, đến lúc cô phải trở về  cho kịp giờ buổi lễ ra mắt dự án. Cô nhanh chóng quay về khách sạn thay trang phục, make-up và làm tóc, cũng như tập lần nữa để bài phát biểu trôi chảy hơn. Bất ngờ cánh cửa phòng bật mở, Nari ngoái lại, cô nhận ra người quen cũ liền đứng dậy mỉm cười chào hỏi: "Chào anh Won. Anh đến lâu chưa?"

Kim Won bắt tay cô nói: "Anh vừa mới tới nơi, muốn gặp em để gửi lời chào và cảm ơn tới nhà đầu tư chính. Em vất vả rồi, Nari".

Nari: "Không có gì đâu anh. À em nghe nói vợ anh đã sinh em bé. Chúc mừng anh chị nha."

Kim Won: "Ừ, cảm ơn em. Vợ anh mới quen em mà cô ấy đã qúy em, suốt ngày nhắc về em. Anh sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ cho em bé. Em nhớ đến tham dự nhé".

Nari: "Vâng"

Kim Won: "Vậy, anh ra ngoài gặp gỡ mọi người, em ở lại chuẩn bị thật tốt."

Căn phòng trở về vẻ tĩnh mịch như trước, chỉ còn Nari và thư ký Song, cô tập trung vào đống giấy tờ trước mắt. Bỗng một tiếng thét vang lên từ bên ngoài khiến cô giật bắn người. Tiếng thét đặc biệt khiến cô phải chú ý, Nari bỏ dở công việc và chăm chú nghe.......

"Giám đốc Choi, cậu làm ăn kiểu gì vậy?" - Một người đàn ông trung niên nói như muốn hét vào mặt Young Do.

Young Do: "Tôi xin lỗi. Tổng giám đốc Joong."

Joong: "Cậu thật khiến tôi mất mặt. Tôi hợp tác với Zeus bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ chuyện này xảy ra. Cậu không thể nào bằng bố cậu."

Young Do: "Tôi thành thật xin lỗi. Tôi hứa sẽ sửa sai ngay lập tức và đền bù cho ông".

"Sửa sai ư? Ngày từ đầu cậu đừng để chuyện này xảy ra thì tốt hơn" - Joong giận giữ thẳng tay ném tập tài liệu về phía Young Do, những tờ giấy bay trên không trung rồi rơi xuống nền nhà - "Cậu liệu mà lo ổn thỏa việc này và gửi lại cho tôi. Đừng có nghĩ rằng cậu là con của Dong Wook, là giám đốc điều hành Zeus mà tôi nể cậu. Cậu vẫn chỉ là thằng nhóc tập tọe kinh doanh. Nếu tôi rút cổ phần ra khỏi Zeus thì xem cậu làm thế nào. Nhớ đấy mà làm ăn cho cẩn thận."

Qua khe cửa phòng, Nari chứng kiến hết cuộc nói chuyện giữa Young Do và một người đàn ông lạ mặt mà anh gọi là Tổng giám đốc Joong. Cô ngạc nhiên. Lần đầu tiên, cô thấy anh phải nhún nhường và cam chịu khi bị người khác mắng mỏ, sỉ nhục. Vẻ uy nghiêm của anh, phong thái lạnh lùng, mạnh mẽ của anh đều bị dập tắt. Nari quay sang hỏi thư kí: "Cô biết ông ta là ai không?"

Thư kí Song: "Dạ, là Tổng Giám đốc công ty tài chính G3".

Nari: "G3. Chẳng là cái thá gì cả, sao ông ta phách lối vậy?".

Thư ký Song: "Vì ông ta thường đầu tư và hỗ trợ vốn cho Zeus. Ngoài ra, cổ phần của ông ta trong Zeus đứng thứ hai sau gia đình họ Choi. Ông ta cũng có tầm ảnh hưởng và tiếng nói với các cổ đông khác".

Nari nhíu mày nghe thư ký Song nói về danh tính của người đàn ông đó. Cô đẩy cánh cửa hắng giọng nói: "Ồn ào quá đi mất. Mấy người không để yên cho tôi làm việc hả.....Lại còn gì nữa đây. Ai xả rác tùm lum thế?"

Hai người đàn ông bất ngờ ngoái lại nhìn cô. Tổng giám đốc Joong trông thấy Nari, ông ta liền thay đổi biểu hiện trở nên vui vẻ, hòa nhã. Ông ta cười nói với cô: "Ô là chủ tịch Shin đây mà. Lần đầu gặp mặt, tôi rất cảm ơn vì cô đã đầu tư cho dự án của chúng tôi." Joong xòe bàn tay thô kệch của ông ta về phía Nari để chào hỏi mong muốn bắt tay cô. Nhưng tất nhiên, Nari không muốn làm điều này, cô phát ói vì lão già ghê tởm như ông ta. Ánh mắt cô sắc lạnh như dao, đôi tay khoanh trước ngực thay cho lời chào, cô kênh kiệu đáp: "Giọng nói đó hóa ra là của ông? Ông là người la hét trước cửa phòng tôi".

Joong bối rối: "Tôi xin lỗi"

"To mồm như ông, chắc ông chính là người xả rác ra đây. Ông có biết tôi là con người ghét sự bẩn thỉu không? - Nari tiến sát hơn về phía Joong, cô dẫm thẳng lên đống giấy tờ đang ngổn ngang dưới đất - "Nhặt lên ngay cho tôi".

Lời nói của cô khiến tên Joong bất ngờ, đứng hình. Cơn giận giữ như hiện lên thật rõ ràng trong mắt ông ta. Một đứa con gái trẻ măng như cô mà dám ra lệnh cho lão già hơn 50 tuổi ư. Lòng tự trọng của ông nhắc ông không thể nào làm điều này. Mỗi giây trôi qua càng khiến sự căng thẳng tăng cao, Young Do không muốn điều này xảy ra, anh liền xen vào: "Chủ tịch Shin đừng hiểu lầm, đốmg bừa bộn này là do tôi gây ra.

Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp ngay."

Nari ngay lập tức nắm cánh tay của Young Do khi anh định cúi xuống nhặt. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào Joong, thách thức: "Tôi muốn ông ta dọn cơ."

Joong tức giận, nhưng ông ta không nói lên lời, lắp bắp: "Chủ tịch Shin....cô, cô...cô đừng có quá đáng"

"Quá đáng á, tôi nghĩ tôi không bằng ông đâu" - Nari phá lên cười lớn - "Sao ông không la hét nữa đi, như lúc nãy ông làm với Giám đốc Choi ý. Tôi cũng chỉ là con trẻ ranh đó, có gì đáng sợ đâu."

"Nari à, dừng lại đi" - Young Do lo lắng, anh khẽ nói.

Nari: "Nghe cho rõ đây. Ông đừng nghĩ là ông tài, ông tham gia vào thương trường đã lâu thì ông giỏi, ông có quyền la mắng người khác. Không đâu, cứ nhìn địa vị giữa ông với tôi thì biết. Ông nói rằng ông có thể khiến Zeus chao đảo thì tôi cũng có thể khiến ông trắng tay. Nhớ cho kĩ đấy."

Ngay lúc này, một anh nhân viên chạy tới, anh ta nói: "Giám đốc Choi sắp đến giờ rồi. Mời ngài ra phía sảnh để chuẩn bị khai mạc".

Young Do: "Ừ,...chủ tịch Shin cô cũng chuẩn bị bài phát biểu nhé. Tổng giám đốc Joong, chuyện khi nãy chúng ta sẽ bàn sau....À, trợ lý Hwan, cậu bố trí người dọn dẹp đống lộn xộn này nhớ. Tôi xin phép đi trước."

Nói rồi, Young Do vội vã rời đi. Nari lườm Joong, cô thì thầm đủ để ông ta nghe thấy: "Đừng bao giờ động đến Young Do. Nếu ông còn dám lặp lại chuyện này với anh ấy thì tôi sẽ không tha cho ông đâu."

Tên Tổng giám đốc Joong nhìn cô quay lưng bước đi. Lần đầu tiên trong đời ông ta gặp một đứa con gái nhỏ tuổi hơn ông ta mà dám lớn tiếng. Joong vô cùng tức giận nhưng ông không thể làm điều gì khác. Hai công ty của gia đình họ Shin là Royal và SIB có tầm ảnh hưởng tới nền kinh tế của cả nước. Quyền lực cũng vô cùng lớn mạnh. Joong chỉ có thể nín nhịn.....




 

Phần 2: Điệu Valse của đôi ta

Sau vài ba màn phát biểu của các nhân vật chủ chốt liên quan đến dự án, buổi lễ ra mắt trung tâm hội nghị Jeje JG kết thúc trong tiếng vỗ tay và những cái bắt tay thân mật giữa lãnh đạo công ty. Tất nhiên trong đó không thể thiếu Zeus và Royal. Giây phút đó, khi cô nắm lấy tay anh dường như mọi cảm xúc đều lẫn lộn. Cô đã mơ về bàn tay ấm áp này hàng triệu lần. Nó khiến cô bối rối, Nari vội vàng buông ra. Cô mỉm cười xã giao và chào tạm biệt để về Seoul trước. Nhanh chóng rời đi để không ai có thể giữ cô lại, Nari đi vội ra ngoài cổng. Nhưng một cơn gió mạnh nổi lên, cô nói với thư ký Song: "Haiz, thời tiết thật tồi tệ. Lúc chiều đâu có dấu hiệu gì của mưa. Cô đã sắp xếp xong chuyến bay cho tôi chưa?"

"Chủ tịch" - Thư ký Song ái ngại đáp - "Cơ trưởng vừa gọi điện thông báo thời tiết đang rất xấu, có thể xảy ra bão lớn nên chuyến bay sẽ bị hủy cho tới khi thời tiết tốt đẹp hơn."

Nari hét lớn: "Hả, không thể được. Tôi cần về Seoul gấp."

Thư kí Song: "Chủ tịch à, làm vậy nguy hiểm lắm. Họ không dám thực hiện chuyến bay đâu. Cơn bão rất lớn. Với lại lịch trình của chủ tịch trống cho tới trưa mai nên cô có thể ở lại đây".

"Chết tiệt" - Nari nhăn nhó đứng bên ngoài cổng. Cô không thể tin đây là sự thật, cô muốn trốn khỏi đây thật nhanh. Bất thình lình cơn mưa lớn tuôn xuống xối xả, Nari chạy vội trở vào trong nhưng bộ váy của cô vẫn bị ướt. Khó chịu, cô đành phải chấp nhận ở lại đây một đêm và về phòng để thay bộ đồ khác. Khi cô định tới nhà hàng để thưởng thức bữa tối thì gặp Kim Won trên dãy hành lang. Anh ngạc nhiên trông thấy cô liền hỏi: “Ô, anh tưởng em đã lên máy bay về Seoul.”

Nari: “Trời mưa to nên chuyến bay bị hủy rồi, oppa”.

Kim Won: “Ờ, ha…..Anh cũng đang lo lắng cho em nếu em bay trong thời tiết xấu thế này. May là em đã ở lại. À, em chưa ăn tối phải không? Mọi người đang tổ chức tiệc buffet, em tham gia cùng nhé. Đi cùng anh nào”.

Không tiện từ chối, Nari đành miễn cưỡng tham dự… Đứng trước bàn tiệc toàn sơn hào hải vị, Nari ngán ngẩm không biết chọn gì. Cô lựa chọn một vài món ăn nhẹ, đối với cô nhiêu đây đủ cho bữa tối. Bất ngờ chiếc đĩa trên tay cô biến mất, Nari ngoái ra phía sau xem ai đang trêu chọc mình. Cô bắt gặp một nụ cười tỏa sáng như ánh nắng mặt trời. Anh vừa cười nói, vừa nhanh tay gắp một đống đồ ăn mặn vào đĩa cô: “Ở đây đâu thiếu thức ăn cho em, mà em phải e ngại ăn ít thế này.”

Nari: “Anh làm cái gì vậy, giám đốc Choi?”

“Gắp thêm thức ăn cho em. Từng này đủ rồi đấy nhỉ. Ít ra khẩu phần ăn tối của em cũng phải thế này chứ. Qua đây ngồi với anh đi” - Young Do kéo tay cô về phía chiếc bàn nhỏ trong góc phòng, anh kéo ghế ra, buộc cô ngồi xuống và đặt đĩa thức ăn trước mặt cô, nhẹ nói - “Chúc em ngon miệng”.

Nari chán nản, cô khoanh tay nhìn anh ăn mà không nói lời nào. Anh lại đang muốn làm trò khỉ không đầu không đuôi gì với cô đây. Young Do ngẩng mặt lên thấy đĩa của cô vẫn còn y nguyên, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn, anh hỏi: “Tại sao em không ăn? Em không muốn ăn cùng anh? Anh muốn….”

“Chào chủ tịch Shin và Giám đốc Choi” - Một chàng trai trẻ đi đến chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa họ.

Nari nhìn anh chàng lạ mặt, vẻ ngoài của anh ta cũng khá bảnh: “Anh là ai?”

“Xin giới thiệu, tôi là Kim Sung Jo, giám đốc công ty xây dựng LEO, là người thiết kế và xây dựng cho công trình này.” - Anh ta nói

“Ồ, mời anh ngồi xuống cùng dùng bữa với tôi” - Nari đổi giọng, cô trở nên vui vẻ

Sung Jo: “Cảm ơn. Tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô. Rất hân hạnh được biết cô.”

Nari: “Tôi cũng vậy, đã nghe danh về công ty anh từ lâu. Hôm nay mới biết Giám đốc lại là người trẻ tuổi đến vậy”.

Suốt bữa ăn cho tới khi kết thúc, Young Do im lặng nhìn họ trò chuyện với nhau. Anh như nổi cơn ghen khi nhận ra anh chàng kia đang trao cô những ánh mắt tình tứ. 10 năm qua, sức hấp dẫn của cô với cánh đàn ông vẫn không hề thay đổi, vẻ đẹp của cô vẫn luôn rạng ngời, vừa trong sáng đáng yêu, vừa quyến rũ thu hút. Nhiều lần, anh cố gắng xen vào nhưng họ đều làm ngơ với anh, anh giống như người thừa.

Các nhân viên dọn dẹp xong bữa tiệc Buffet cũng là lúc nhường cho những ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc nổi lên, khi là bản nhạc vui rộn, khi là nhịp điệu êm ái, nhẹ nhàng. Sung Jo đứng dậy, anh xòe bàn tay ra, chờ đợi: “Chủ tịch Shin, cô có thể cho tôi vinh dự được mời cô nhảy bản nhạc này với tôi không?”

Nari mỉm cười, cô nắm tay anh ta và bước ra sàn nhảy. Sung Jo nhẹ đặt tay lên eo cô, dẫn lối đưa họ chìm đắm vào những giây phút đầu tiên của bản nhạc. Nhìn cảnh này, Young Do không khỏi bực mình, ánh mắt anh đỏ rực tức tối, đôi lông mày nheo lại.

“Anh chàng đẹp trai của tôi. Anh đang bực bội chuyện gì vậy?” - Một cô gái nóng bỏng tiến sát tới Young Do, cô ta đưa đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh.

Young Do nhíu mày, anh thắc mắc: “Cô là….?”

“Gì vậy, anh không nhớ em ư? Sao lại quên nhanh vậy. Chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ mà. Em là Rose Park” - Cô ta nói.

Young Do gượng cười, anh cố gắng hình dung khuôn mặt của cô, nhưng anh không tài nào nhớ được cô gái này là ai.

Rose: “Chúng ta quen nhau trong quán bar Gangnam. Em là DJ ở đó. Anh không nhớ thật á. Thất vọng quá đi.”

“À, anh nhớ rồi” - Young Do mỉm cười, thật ra thì Young Do vẫn không nhớ cô là ai, anh chỉ đang giả vờ - “Mà sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây?”

Rose: “Em đi cùng Phó giám đốc Goh”.

Young Do: “À, tên Phó giám đốc người Singapore của Công ty nội thất BFDesign”.

“Chính xác” - Rose cười tinh nghịch, cô ghé vào tai anh thì thầm - “Nhưng lão già đó xỉn rồi, đang nằm ngủ trên phòng. Chán chết đi được”.

Young Do phì cười vì những điều cô gái này nói, chợt một ý tưởng lóe sáng trong đầu anh, anh bảo: “Em muốn cùng nhảy với anh bản nhạc này không?”

“Ok” - Rose vội cầm tay và ôm lấy anh - “Em không bao giờ có thể từ chối lời mời từ một anh chàng đẹp trai như anh”.

Nhanh chóng, họ bước ra sàn nhảy. Young Do cố tình khẽ đụng nhẹ vào Nari. Cô bất ngờ nhìn anh đang tay trong tay với một cô gái. Họ cũng tình tứ, trò chuyện, ôm ấp và hòa mình vào giai điệu sôi động của bài hát. Nari liếc nhìn, cô ta xinh đẹp, làn da trắng, mái tóc vàng, đôi mắt một mí sâu hút, một vẻ đẹp lai hiếm có, đặc biệt cô ta có thân hình bốc lửa. Sàn nhảy bỗng chốc trở thành nơi cô và anh cùng nhau chơi trò mèo vờn chuột, cả hai cố tình tìm cách chọc tức đối phương………

Một bản nhạc êm dịu khác cất lên, bất ngờ xảy ra khiến Nari không kịp định thần. Khi các cặp đôi đang thực hiện động tác xoay người, một đôi tay khác đã nắm lấy cô. Young Do đứng sát bên cô, anh nói khẽ đủ để cô và Sung Jo nghe thấy: “Giám đốc Kim, anh vui lòng hoán đổi bạn nhảy với tôi nhé”. Đơn giản nhanh chóng, Rose trở thành bạn nhảy mới của Sung Jo, và Nari cô nghiễm nhiên thuộc về anh. Young Do dìu cô nhảy, anh uyển chuyển cùng cô lướt trên sàn. Tay cô đặt lên vai anh, tay anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, họ cùng nhau thực hiện điệu Valse riêng của hai người.

Nari vẫn tỏ vẻ cáu kỉnh như mọi lần, cô hỏi: “Tôi không muốn đùa với anh đâu đó”.

Young Do mỉm cười: “Anh đâu có đùa với em. Anh chỉ muốn tự tạo cơ hội để có thể nói chuyện riêng với em.”

Nari: “Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa”.

Young Do: “Cảm ơn em. Lúc chiều, em đã giúp anh, một việc mà em không cần làm”.

“Không cần thiết” - Nari tỏ vẻ tỉnh bơ nói - “Tôi làm vậy đâu phải vì anh. Tôi đã nói rồi, do lão ta gây ồn ào ảnh hưởng tới công việc của tôi. Nhưng anh buồn cười thật đó, tại sao lại để lão già đó hống hách?”.

Young Do khẽ mỉm cười: “Công việc mà. Anh biết em vẫn quan tâm anh. Cảm ơn em nhiều lắm, Ri Ri”.

“Tôi đã nói không phải vì anh mà” - Nari cáu bẳn, cô bảo - “Với lại tôi không phải Ri Ri của anh. Đừng có nhầm lẫn tôi với cô bạn gái anh đã chọn, cũng đừng gọi tôi như vậy”.

Young Do không trả lời, anh đăm chiêu nhìn ánh mắt cô, đôi tay hạ xuống ôm trọn lấy vòng eo, cúi đầu sát khuôn mặt cô. Nari hiểu anh đang có ý định làm gì, trái tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ, đôi má cô chợt ửng hồng. Nari như quay cuồng, cô lắp bắp không nên lời, cô ngả về phía sau hòng trốn tránh nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn. Nari hoảng loạng, ngay lập tức cô liền dẫm thật mạnh đôi giày cao gót lên bàn chân của anh. Đau điếng, Young Do vội buông cô ra, nhăn nhó: “Em làm gì vậy?”

Nari luống cuống: “Tôi về phòng nghỉ sớm đây. Chào anh giám đốc Choi”. Nói đoạn, cô hấp tấp chạy thật nhanh. Young Do chỉ còn biết thở dài, lắc đầu nhìn theo bóng cô dần khuất xa……




 

Phần 3: Ta thuộc về nhau

Đôi mắt lúc nhắm lúc mở, Young Do không tài nào ngủ được. Khoảnh khắc đó khiến anh nhớ mãi, sự va chạm giữa họ, trái tim loạn nhịp của cô và những điều vẫn còn chất chứa trong lòng anh. Young Do rời khỏi chiếc giường, tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài trời, cơn mưa vẫn chưa tạnh, mãnh mẽ ào ào tuôn phủ trắng xóa không gian. Anh đi đi lại lại trong căn phòng trống trải, nỗi cô đơn như càng xâm chiếm lấy anh. Young Do bèn đến quán bar trong khách sạn để nhâm nhi vài li rượu. Bước đi trên dãy hành lang, Young Do cảm nhận được bầu không khí ảm đảm nơi đây. Anh tiến tới quầy bar, vắng ve,̉ chỉ có một nam nhân viên pha chế và một nữ khách hàng duy nhất. Cô đang say sưa đàn bản tình ca và cất tiếng hát du dương, đến nao lòng. Từng lời từng chữ như những nghĩ suy ẩn sâu trong lòng cô bấy lâu. Tiếng hát cứ vang vọng, vang vọng mãi:

“Don't leave me in all this pain. Don't leave me out in the rain

Come back and bring back my smile. Come and take the tears away

I need your arms to hold me now. The nights are so unkind

Bring back those nights when I held you beside me

Un-break my heart. Say you'll love me again

Undo this hurt you caused. When you walked out the door, and walked outta my life

Un-cry these tears. I cried so many nights. Un-break my heart.”

Những giọt lệ nhẹ vương trên đôi mi anh. Giọng ca đó, tiếng đàn piano đó chính là một kí ức ngủ quên, nay nó đã tỉnh dậy. Anh không thể tin đêm nay có thể được nghe cô hát một lần nữa. Nhưng 10 năm trước là một bài hát cô thay lời tỏ tình với anh, khuôn mặt của cô rạng ngời, nụ cười hạnh phúc. Còn giờ đây, bài hát của cô, khuôn mặt cô chỉ phảng phất một nỗi buồn đau. Young Do khẽ đi tới, anh kéo chiếc ghế đặt cạnh cô và ngồi xuống thật nhẹ nhàng. Anh từ từ đặt tay lên phím đàn, hòa vào bản nhạc và cùng cô kết thúc trọn vẹn bài hát. Điều khiến anh ngỡ ngàng là dù biết sự tồn tại của anh nhưng cô vẫn dửng dưng chìm đắm vào âm nhạc. Nari đứng dậy, vớ lấy li rượu trên mặt đàn piano, uống sạch một hơi rồi đi đến quầy bar ra hiệu cho anh chàng nhân viên tiếp tục rót thêm cho cô, không hề đoái hoài đến anh. Young Do theo cô, lại ngồi cạnh cô và vớ chai rượu của cô cùng uống. Cầm li rượu trên tay, anh uống, từng ngụm này đến ngụm khác cho đến khi men say có thể tiếp thêm dũng khí cho anh. Young Do nói, ánh mắt vẫn chỉ dám hướng vào li rượu: "Anh xin lỗi em, Ri Ri. Chuyện anh đã hiểu lầm em hại Yoo Ri. Anh biết từ lâu nhưng thật ngu ngốc khi không thể nói với em.... Anh cũng muốn xin lỗi em về tất cả mọi điều. Sự trở về bất ngờ của em khiến anh bối rối. Anh cần một thời gian để thích ứng. Điều đó không có ý anh muốn kết thúc với em. Xin lỗi làm em hiểu lầm, làm em đau khổ. Anh chỉ muốn thấy em sống vui vẻ."

"Em chỉ hạnh phúc nếu anh ở bên em" - Nari lên tiếng, giọng nói thì thào, cô quay sang nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương - “Nói em biết đi, anh yêu em chứ, Do Do?"

Cơn buốt giá chạy dọc sống lưng Young Do, ánh nhìn của cô khiến anh chết lặng, đôi môi câm nín. Trước khi quen cô cho đến giờ, anh vẫn chưa thể học cách nói lời yêu thật lòng với một người con gái. Quá khứ của sự cô độc vẫn ám ảnh anh không chịu buông tha.

Nari lại tiếp tục nói: "Đó là một câu hỏi khó đúng không? Em cần cho anh bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, 10 phút, 1 tiếng, 1 ngày, 1 tháng, 1 năm hay là thêm 10 năm nữa.?"

Vẫn là sự im lặng, Nari nhếch khóe môi gượng cười, đôi chân liêu xiêu, cô bước: "Vậy anh cứ nghĩ đi. Bao giờ có câu trả lời thì nói với em sau cũng được.....Kể cả khi, em không còn thuộc về thế giới này nữa".

Đôi mắt nhòa nước, bước chân không vững, cơ thể lảo đảo do men rượu, cô cứ bước mà không hề chú ý. Chỉ biết rằng khi cô gắng mở to mắt để nhìn nhận mọi việc đang diễn ra là lúc cô trượt ngã trên sàn nhà, anh ngồi bên cạnh cô, tiếng cốc chén, chai rượu rơi vỡ loảng xoảng và những mảnh vỡ thủy tinh, những dòng nước màu đỏ không rõ là của rượu hay máu đang lênh láng trên sàn. Young Do chộp lấy cô, anh hấp tấp hỏi: "Em có đau ở đâu không? Có làm sao không?" Chỉ khi xác nhận cô không có bất kì vết thương nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhân viên quán bar chạy tới phía họ giúp đỡ, cô mới thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô khóc nước mắt lưng tròng, đôi tay bé nhỏ của cô chạm vào khuôn mặt, cánh tay hay đầu gối của anh chỉ để xem xét vết thương đang rỉ máu: "Young Do ah, Young Do..... Sao lại vậy chứ, anh đau lắm không? Làm sao bây giờ. Huhu. Em xin lỗi".

"Anh không sao mà, thật đấy. Em đừng lo lắng cũng đừng có khóc. Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi" - Anh an ủi cô, lau những giọt nước mắt lăn trên má cô.

Nari liền nói với nhân viên: "Cậu mau mang cho tôi bông băng lên phòng giám đốc Choi........ Young Do à, anh đi được chứ, em dìu anh lên phòng và sẽ băng bó giúp anh."

...........

Trong căn phòng lớn, Nari cẩn thận lau rửa, bôi thuốc lên mỗi vết thương của anh, lời xin lỗi không ngừng được nói: "Em xin lỗi anh, Do Do. Đừng bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa. Anh không cần làm thế vì em. Nhìn anh đau, em không thể chịu đựng được."

"Anh không sao, em đừng lo lắng thái quá" - Young Do ngắm nhìn cô say sưa, khẽ nói - "Và anh nhớ, anh cũng từng nói sẽ luôn bảo vệ em".

Nari không ngờ anh lại nhắc đến chuyện quá khứ, một việc anh luôn muốn lẩn tránh. Cô giả bộ không nghe thấy gì, cầm miếng gạc trắng băng bó vết thương trên trán anh: "Im lặng nào, để em làm nốt".

Ở hoàn cảnh như thế này không khỏi khiến trái tim Young Do loạn nhịp khi khuôn mặt cô đang áp sát anh để chăm chút vết thương. Đôi mắt to tròn vẫn còn vương lệ, đôi má ửng hồng trắng trẻo và đôi môi gợi cảm của cô, tất cả đều khiến anh xao xuyến. Như có một mãnh lực thôi thúc, trong cơn say tình, Young Do khẽ thì thầm: "Anh nhớ em, Ri Ri. 10 năm qua, chưa bao giờ anh ngừng nhớ về em".

Nari bất ngờ, cô buông đôi tay xuống, cảm giác mềm mại, ngọt ngào đang bao phủ lấy bờ môi cô. Trái tim cô đập thật mạnh như một kẻ vừa kết thúc cuộc chạy nghìn cây số, và nó càng mạnh mẽ hơn khi cô nghe thấy điều tương tự từ trái tim anh. Nụ hôn mãnh liệt của anh, vòng tay anh ấm áp đang ôm chặt lấy cô, điều mà Nari luôn khao khát nay đã hóa thực. Cô cũng nhớ anh điên cuồng và đêm nay anh lại khiến cô rơi vào lưới tình lần nữa. Nari không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì khác, một câu hỏi chưa có lời giải đáp, một mâu thuẫn trong lòng, cô sẽ gạt bỏ tất cả để tận hưởng giây phút này. Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy anh, vuốt ve khuôn mặt anh, bờ vai anh và đôi môi cô cũng mãnh liệt không kém. Cứ như vậy, họ để cho nụ hôn dẫn bước trở về quá khứ, để tình cảm sâu đậm kia ngập tràn trái tim, và giải tỏa nỗi nhung nhớ bao lâu nay........để đêm nay "Ta thuộc về nhau".

 

(Lời tác giả: Đoạn cuối, mời các bạn cứ việc để trí tưởng tượng bay cao bay xa nhớ. Thích hai người này đến đâu thì đến ;)) )

 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3