Chapter 19 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 19: Những giây phút bình yên

Phần 1: Chào ngày mới

Một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu.....

Tiếng chuông điện thoại réo liên hồi, Young Do uể oải với lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, anh nhẹ nhàng trườn khỏi giường, đi về phía ban công để nói chuyện.

Young Do: "Chuyện gì thế?"

Tiếng nói của một người đàn ông trong điện thoại phát ra: "Giám đốc Choi, có chuyện lớn xảy ra".

"Chuyện lớn là chuyện gì, quản lý Jang? Anh không tự giải quyết được sao?" - Young Do nhăn nhó, anh nhìn đồng hồ - "Giờ mới 8h sáng, đừng có làm phiền tôi chứ".

Quản lí Jang: "Xin lỗi Giám đốc. Nhưng có chuyện quan trọng. Thư kí của chủ tịch Shin vừa thông báo cô ấy đã mất tích. Chúng tôi đã tìm trong phòng và khách sạn nhưng không thấy đâu."

"À ra vậy" - Young Do mỉm cười, hướng ánh mắt về phía chiếc giường - "Cậu hãy nhắn với cô thư ký đừng quá lo lắng. Chủ tịch Shin không có việc gì đâu".

Quản lý Jang: "Tại sao ạ? Ngài biết chủ tịch đang ở đâu ư?"

Young Do: "À. Khoảng 5h sáng nay tôi tỉnh dậy thấy cô ấy đi dạo. Cô ấy nhờ tôi nhắn với thư ký là cô ấy ngắm cảnh trên đảo và sẽ quay về sau, mọi người không phải tìm kiếm. Thế nhớ, đừng gọi điện làm phiền tôi nữa. Tôi buồn ngủ lắm."

“Nhưng mà, thưa Giám đốc” - Quản lý Jang tiếp tục hỏi - “Thật ra thì, tôi đã kiểm tra CCTV, lần cuối cùng vào đêm qua chủ tịch Shin đi với ngài và..”

Young Do: “Ý cậu muốn ám chỉ gì? Đừng có phiền phức, tôi bảo nói như nào thì cứ y vậy mà làm. Ok?”

Anh nhanh chóng dập máy, để khỏi phải nghe đám nhân viên thắc mắc nhiều chuyện. Cơn bão tối qua đã tan, bầu trời trở lại vẻ sáng sủa, tươi đẹp vốn có. Ánh nắng ban mai rực sáng, bầu không khí trong lành, mát mẻ. Nhưng Young Do lại ước giá như trời có thể mưa mãi, để anh được ở lại đảo Jeju. Với thời tiết này, anh sẽ phải trở về Seoul, anh không muốn điều đó. Bởi lẽ Jeju đã tạo nên một kỷ niệm khó quên, một kỷ niệm tuyệt vời nhất mà anh muốn được lưu giữ mãi mãi. Young Do quay lại giường, anh mỉm cười ngắm nhìn người con gái đang say giấc nồng. Cô ngủ ngon đến nỗi không hay biết tiếng chuông réo rắt bên tai. Dường như trải qua một quãng thời gian dài, cô mới có được một giấc ngủ bình yên đến vậy. Vì thế, anh không muốn đánh thức cô với bất cứ lý do nào. Young Do khẽ vén những sợi tóc còn vương trên khuôn mặt cô, hôn lên trán cô và ôm cô vào lòng để lại chìm vào giấc mơ hạnh phúc......

.......

Nari vươn vai tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, cô mỉm cười vùi mặt vào ngực anh. Hạnh phúc. Young Do mở mắt, anh luồn tay vào mái tóc mềm mượt của cô, thì thầm: "Em tỉnh rồi sao. Một ngày mới tốt lành."

"Ờ, em ngủ ngon quá" - Giọng vẫn còn ngái ngủ, Nari ngước lên nhìn anh. Ngón tay nhỏ xinh nhẹ sờ vào vết thương trên trán anh đêm qua. Cô hỏi - "Anh còn đau không? Lát nữa em sẽ thay băng cho anh".

Young Do: " Không đau. Vì em chính là đơn thuốc tuyệt diệu nhất thế gian".

Nari: “Thôi, đừng ba hoa nữa. Em không tin anh đâu”.

“Sao lại không tin chứ. Không tin à. Có tin hay không?” - Anh trêu cô, ôm cô và cù cô. Tiếng cười giòn tan vang khắp căn phòng. Thình lình, Nari nhìn đồng hồ, cô nói: "Ồ, đã gần 12h rồi. Em ngủ dậy muộn thế ư. Hỏi sao em đói bụng quá."

Young Do: "Vậy, chúng ta đi ăn nhé. Em thích món gì để anh kêu nhà bếp chuẩn bị?"

"Ừm" - Nari ngẫm nghĩ, bỗng cô hét lên - "12h á. Thôi chết em rồi. Em sẽ bị muộn mất. Anh tránh ra đi".

Young Do: "Muộn cái gì chứ?"

Cô hấp tấp vào phòng vệ sinh, nói vọng ra: "Đầu giờ chiều nay em có cuộc họp ở Seoul".

Young Do: "Hóa ra đó là nguyên nhân mà thư ký của em tìm em từ sáng sớm".

"Hả" - Nari ngoái mặt ra phòng ngoài, nhăn mặt - "Anh nói thư kí Song tìm em. Này sao lúc đó anh không gọi em dậy chứ".

Young Do bước tới phía cô, nói: "Anh thấy em ngủ say qúa không muốn đánh thức em. Mà đằng nào chả muộn, em hoãn lại đi."

Nari: "Không được. Em đang vội, anh ra ngoài đi".

"Không thích" - Young Do cười nhăn nhở - "Tắm chung đi".

"Ra ngoài cho em nhờ" - Nari đẩy Young Do và đóng sầm cánh cửa lại, khuôn mặt cô bừng đỏ ngại ngùng.

..........

“Này, em ngồi xuống đây đã” - Young Do gọi khi thấy cô đi ra từ phòng tắm - “Anh đã bảo nhà bếp chuẩn bị những món em thích. Họ vừa mang lên, em dùng bữa trưa xong hẵng đi”.

Nari: “Thôi, khỏi cần. Em sẽ ăn trên máy bay. Em phải đi đây. Bye”.

Ngay lập tức, Young Do kéo cô lại, ấn vai cô ngồi xuống bàn. Anh nhướn đôi lông mày, nói như ra lệnh với cô: “Em không được đi, trừ phi em ăn hết những món này”.

Nari: “Em có phải là lợn đâu mà ăn được hết. Thôi bỏ em ra, em không còn thời gian nữa”.

“Không, em ăn mau đi” - Young Do vẫn cương quyết, anh gắp đồ ăn bỏ vào miệng cô - “Thế nhé, em cứ ăn đi. Anh đi tắm đã. Nhanh thôi, anh sẽ quay lại dùng bữa cùng em”.

Nari nhìn theo dáng anh, cô lắc đầu mỉm cười. Dù đôi khi anh có thật ngốc nghếch trong tình yêu nhưng anh luôn là một người đàn ông đáng yêu và ngọt ngào nhất thế gian. Cô yêu anh vô điều kiện……..Young Do ngó nghiêng tìm kiếm, chiếc ghế trống rỗng, còn bàn ăn thì vẫn đầy ắp đồ ăn. Anh nhăn mày, cầm một tờ giấy trên mặt bàn lên đọc. Là lời nhắn của cô: “ Do Do à, xin lỗi nhé. Em thực sự rất bận. Hẹn anh vào sáng mai...À mà không. Em cũng không nhớ lịch làm việc nữa. Hãy gọi cho em. Em hứa sẽ cùng anh thưởng thức một bữa sáng ngon miệng. Chúc  anh một ngày mới vui vẻ. Yêu anh nhiều lắm <3 “.

…….

“Chủ tịch à. Cô đã đi đâu vậy mà không mang điện thoại theo. Tôi đã tìm cô suốt. Cô làm tôi lo lắng quá” - Thư ký Song hấp tấp hỏi khi thấy Nari.

Nari: Ờ, cô đã thu dọn hành lý của tôi chưa? Giờ chúng ta bay về Seoul luôn”.

Thư ký Song: “Dạ vâng, tôi đã sắp xếp xong.”

“Đưa tôi điện thoại” - Nari nhanh chóng rời khỏi Jeju. Tuy công việc có bận rộn đến mấy nhưng cô biết cô sẽ đủ sức mạnh để vượt qua, vì cô đã có anh, vì cô đang vô vàn hạnh phúc với tình yêu nay đã tìm lại. Có lẽ kí ức tại hòn đảo xinh đẹp này cô sẽ không bao giờ quên…..


 

Phần 2: Chiếc nhẫn của đôi ta

Ánh đèn cao áp chiếu sáng cả con phố, Young Do dừng xe lại bên đường, bật điện thoại và nhấn dãy số quen thuộc. Đã hơn tuần nay rồi, kể từ ngày hôm đó, anh không gặp cô, cũng không thể liên lạc với cô, giống như kí ức xưa hiện về, cô biến mất hoàn toàn. Anh nhớ cô, nhớ rất nhiều.

Đầu dây bên kia bắt máy, khuôn mặt Young Do chợt rạng rỡ, anh nói: “Shin Nari, em biến đi đâu vậy? Anh đã gọi cho em hàng trăm cuộc mà em không trả lời. Gọi đến cả công ty em. Rốt cuộc em đã ở đâu?”

Nari: “Em đang ở nhà, qua đây đi. Em sẽ dặn bảo vệ mở cửa chờ anh”.

Young Do: “Hả, nhà em á….Anh”

Nari: “Anh sao chứ?....Haha, đừng nói là anh không dám vào vì sợ bố mẹ em. Này chúng ta đâu còn phải trẻ con nữa.”

Young Do: “Đừng có cười anh, bởi anh chưa sẵn sàng đối diện với bố mẹ em. Anh không biết  họ có ghét anh như xưa nữa không?”

Nari: “HaHa,....Young Do mạnh bạo của em đâu rồi? Anh yên tâm đi, họ không ở Hàn Quốc đâu. Bố mẹ em định cư bên Mỹ rồi. Mà có khi hiện tại đang đi du lịch thế giới. Qua đây mau đi, em chờ.”

“Anh biết rồi” - Young Do tắt máy, anh liền phóng xe đi ngay lập tức…...Nari mỉm cười, cô quay trở lại với công việc còn dang dở.

……….

Young Do ái ngại bước chân vào căn biệt thự rộng lớn. 10 năm rồi, hôm nay anh mới trở lại nơi đây, những kỉ niệm đau buồn như vẫn còn vương tại căn phòng khách này. Một người phụ nữ đứng tuổi tiến về phía anh và nói: “Mời cậu Young Do lên tầng, cô chủ đang đợi cậu ở phòng riêng”. Anh theo lời, đi lên và đẩy cửa. Căn phòng rộng lớn, trang nhã, anh đưa mắt ngó nghiêng tìm kiếm. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ một căn phòng khác ở phía trong: “Do Do, anh đến rồi ư? Vào đây đi”.

“Em làm gì vậy?” - Young Do nhíu mày nhìn cô khi thấy cô đang cặm cụi may vá, xung quanh là một đống vải vóc.

Nari: “Anh không thấy sao? Em đang thiết kế mẫu mới, chuẩn bị cho bộ sưu tập Haute Couture vào cuối năm nay”.

“Ồ, cuối năm nhưng tại sao bây giờ em phải chuẩn bị, vẫn còn sớm mà? Với lại mấy mẫu này là em tự làm ư? Đẹp quá”. - Young Do tò mò hỏi, anh nhìn những bộ váy lỗng lẫy được khoác lên mình của ma-nơ-canh.

Nari: “Vì những thiết kế này không đơn giản như thời trang ứng dụng. Có những mẫu em mất vài tháng mới hoàn thiện xong. Anh chờ em ở bên ngoài nhé. Em thu dọn rồi sẽ ra ngay”.

………

“Lần đầu anh được vào phòng em phải không?” - Nari mỉm cười, cô đi về phía anh, vòng tay ôm anh từ đằng sau - “Em nhớ anh”.

“Ờ” - Young Do đáp cụt lủn, anh chăm chú xem một quyển sách dày cộp.

“Này, anh coi gì vậy? Em đang nói chuyện với anh mà” - Nari nhăn mặt. Cô nhanh tay giật lấy quyển sách trên tay anh - “À, ra là album. Sao thấy hồi bé em đáng yêu không? Hehe”.

“Bức ảnh kia” - Young Do hỏi, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn - “Thằng nhóc chụp cùng em là Dong Hae hả?”

Nari: “Ừ, nhưng sao?....... Bọn em quen nhau từ hồi nhỏ xíu mà”

Young Do: “Không. Chắc hắn ta đã bước vào căn phòng này vô số lần, hắn ta hiểu rõ từng thứ và có lẽ hiểu em hơn anh”.

“À, anh đang ghen với Jong Suk ư? Ừ, em đồng ý tất cả những điều anh vừa nói. Nhưng kết quả cuối cùng anh mới là người em yêu, người có được em.” - Nari cười, cô đặt lại cuốn album lên giá sách và hôn anh - “Em xin lỗi vì không thể liên lạc với anh được. Thực sự em rất bận, công việc ngập đầu. Em nhớ anh, nhớ anh muốn phát điên lên”. Young Do ôm cô vào lòng, trao cô một nụ hôn nóng bỏng. Anh cũng vậy, anh cũng nhớ cô, anh không muốn phải xa cô thêm một ngày nào……

….. Đêm nay, hãy để ánh trăng soi rọi tình yêu của họ, sẽ không còn chia lìa nhau nữa……..

“Sợi dây chuyền đẹp quá” - Nari nằm bên cạnh anh, cô nhìn ngắm sợi dây đeo trên cổ anh, mỉm cười - “Em đã nghĩ là anh không còn giữ, hóa ra anh vẫn mang theo bên mình”.

Young Do: “Thì em đâu để anh có cơ hội được giải thích”.

Nari: “Vậy, bây giờ giả em được không? Em thực sự thích nó lắm”

“Em tự mua đi” - Young Do vẹo má trêu chọc cô - “Anh nhớ em từng nói em có thể tự mua được mà.”

“Aaaa, Không thích” - Nari lắc đầu quầy quậy, cô với tay qua cổ anh tự ý tháo sợi dây xuống và nhanh chóng tháo hai chiếc nhẫn ra.

Young Do: “Này đó là mặt dây đẹp nhất của anh đó. Em từng có làm vậy?”

“Xì, mai em mua mặt dây chuyền khác cho anh đeo. Anh thích cái gì cũng được, em đều sẽ mua cho anh. Còn riêng cái này thì….” - Nari lồng một chiếc nhẫn vào ngón tay áp út trái của cô và chiếc còn lại cô đeo vào tay anh - “....thế này mới đẹp”.... Cô nắm tay anh giơ lên cao, ánh sáng phản chiếu từ viên kim cương lấp lánh rực rỡ. Tình yêu đang dần quay về với họ.

“Haiz, hết nói nổi em. Đã đeo rồi thì đừng có tháo ra nữa đó, biết chưa? - Young Do mỉm cười, anh vuốt ve mái tóc cô, hôn lên má cô.

“Ừm” - Nari như sực nhớ ra điều gì, cô cầm tay anh, sờ khuôn mặt anh tìm kiếm - “Ô, vết thương lành rồi này”.

Young Do: “Ừ, em đó, Ri Ri. Em nói sẽ thay băng và chăm sóc vết thương cho anh mỗi ngày mà em lại không làm”.

Nari: “Em xin lỗi. Em sẽ đền bù cho anh. Sáng mai chúng ta cùng ăn sáng nhé, và sau đó sẽ đi chơi. Em đã sắp xếp lịch làm việc rồi. Cả tuần nay, em sẽ dành tất cả thời gian cho anh, trừ phi Giám đốc Choi bận việc”.

“Được rồi. Bây giờ ngủ thôi, anh buồn ngủ lắm rồi” - Anh ôm cô, đôi mắt lim dim, thì thầm nói - “Mà em đừng uống thuốc ngủ nữa, không có tốt đâu. Anh tình cờ thấy chúng trên bàn của em nên đã vứt số thuốc đó hết rồi. Từ giờ anh sẽ luôn ở bên em, ôm em ngủ như thế này. Chúc em ngủ ngon, Ri Ri.”

Nari cười thầm, cô rúc đầu vào lòng anh chìm vào giấc mộng. Cô biết từ giờ có lẽ cô không cần dùng nó nữa bởi vì cô đã có anh ở bên, hạnh phúc của đời cô. Cô sẽ có giấc ngủ ngon và những cơn mơ tuyệt đẹp……. Sáng mai, cô sẽ dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho anh, cùng anh thưởng thức và ngày sau nữa, họ sẽ cùng nhau quay về những kỉ niệm đẹp đẽ nhất của thời học sinh……….



 

Phần 3: Em sẽ tin anh

Sân bay quốc tế Incheon,

"Em đi nhớ về sớm. Khi nào tới nơi thì liên lạc với anh" - Young Do vén những lọn tóc xoăn ngắn của cô thật trìu mến - "Nhớ giữ gìn sức khỏe"

Nari: "Em biết rồi mà. Anh yên tâm".

Young Do bèn thở dài: "Haiz, thật chẳng muốn em đi chút nào cả. Cứ nghĩ phải xa em 5 ngày mà anh đã thấy buồn rồi".

Nari: "Em sẽ mau về với anh mà. Em cũng không thích rời xa anh đâu, chỉ ước rằng anh có thể đi cùng em. Nhưng chúng ta đều có công việc riêng. Em cần đến Mỹ để thu xếp việc của chi nhánh bên đấy. Khi nào về em sẽ đền bù cho anh, Do Do".

Young Do hôn nhẹ lên môi cô, ôm chặt cô vào lòng. Anh muốn ghi nhớ hương thơm và hơi ấm trên cơ thể cô, mái tóc mềm mượt của cô trong vòng tay anh. Sắp tới, cô sẽ sang Mỹ và anh phải xa cô 5 ngày dài đằng đẵng. Với anh, đó thực sự là một điều kinh khủng. Cô chỉ mới ở bên anh khoảng gần một tháng thế mà thời gian xa cách vì công việc đã chiếm tới một nửa. Chưa bao giờ anh lại có mong ước ngớ ngẩn rằng sẽ từ bỏ mọi thứ trên cuộc đời đổi lại được bên cô mỗi ngày, cùng nhau đi dạo dọc bờ sông Hàn, cùng đến những nhà hàng quen thuộc ăn món mỳ Ramen anh thích hay món gan ngỗng béo của cô và nghe cô hát, đến khi đêm về anh sẽ ôm cô chìm vào giấc ngủ, như những ngày qua.

"Thôi em phải lên máy bay đây, không muộn giờ". - Nari mỉm cười, đẩy anh ra, hôn lên má anh và quay bước đi.

Young Do bịn rịn nhìn theo dáng cô từ đằng sau. Chỉ 5 ngày thôi mà, sẽ qua nhanh thôi và anh sẽ lại được ở bên cô, Young Do tự nhủ với bản thân.

...........

Nari mệt mỏi sau chuyến bay dài và những cuộc họp, gặp mặt ngay sau đó. Sự khác biệt về múi giờ khiến cô phải thức trắng cả một ngày để giải quyết khối lượng công việc đồ sộ. Khi mọi thứ tạm ổn, cô trở về căn hộ hạng sang tại New York để nghỉ ngơi thì lúc đó cũng đã là nửa đêm. Đôi mắt thâm quầng như muốn díu lại, Nari nằm vật xuống giường. Cô đã thực sự cạn kiệt sức lực và chỉ mong đừng có bất cứ điều rắc rối nào quấy nhiễu giấc ngủ của cô. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cô bật dậy, vớ lấy điện thoại. Chờ đợi, chờ đợi...đầu dây bên kia vẫn không hề nhấc máy, Nari đành gửi lại lời nhắn: "Do Do à, em xin lỗi vì không thể nói chuyện với anh như đã hứa. Công việc bận quá đến giờ em mới được về nhà. Hiện tại bên Mỹ gần 11 giờ đêm. Ngày mai em sẽ liên lạc với anh sau. Em nhớ anh."

...Nhắm mắt, Nari dần chìm vào giấc ngủ và cô sẽ được gặp anh trong mơ.......

..................

Tiếng lạch cạch của bát đĩa, mùi thơm phảng phất của thức ăn bay ra từ gian bếp, Nari uể oải chồm dậy. Cô băn khoăn không biết chuyện gì đang diễn ra, ai là kẻ đang ở trong nhà cô. Nari lật đật ngái ngủ, lê từng bước chân về nơi phát ra tiếng động.

"Ồ, hóa ra là anh, JongSuk? Làm em cứ tưởng là ai. Mà sao anh vào được đây? - Nari bất ngờ khi thấy Jong Suk thoải mái nấu ăn và thưởng thức bữa sáng trong căn hộ của cô. Thật ra đó là điều bình thường, cái cô bất ngờ là tại sao anh lại có mặt ở Mỹ vào thời gian này.

Jong Suk vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh nói: "Em đâu có đổi mật khẩu của căn hộ. Này ngồi xuống đi, ăn sáng cùng anh. Anh  chuẩn bị cả cho em đó".

"Haiz, anh qua sớm vậy. Em rửa mặt đã" - Cô thở dài và đi vào phòng tắm.......

Một lát sau, Nari trở ra khuôn mặt tươi tắn hơn, cô ngồi xuống bàn ăn đối diện anh, và dùng bữa sáng mà anh đã chuẩn bị. Cô hỏi Jong Suk: "Anh đến Mỹ làm gì? Có công việc gì ở đây ư? Sao không về nhà anh mà lại đến nhà em?"

Jong Suk: "Thích thì tới thôi. Anh muốn gặp em. Giờ ở Hàn Quốc anh không còn cơ hội nói chuyện riêng với em rồi."

Nari: "Anh luôn khiến mọi việc phải theo ý anh. Làm gì có việc muốn nói chuyện riêng với em phải qua tận đây".

Jong Suk: “Tâm trạng của em đang rất vui thì phải nên mới thích nói kháy anh. Nhưng anh thì không đâu”.

Nari: “Nếu tâm trạng đã không vui thì anh đến tận đây tìm em làm gì?”

“Em và thằng Young Do, hai người quay lại với nhau phải không?” - JongSuk buông đôi đũa xuống bàn, ánh mắt giận giữ nhìn cô.

Nari: “Sao anh biết?.....À, em quên, những chuyện như vậy sao anh có thể không biết. Ừ, việc này có ảnh hưởng gì đến anh không?”

“Em bị điên à, Shin Nari” - Anh tức tối ném vỡ toang chiếc cốc trên tay anh xuống đất.

Nari cau mày, cô liền đứng dậy, rời bàn ăn: “Anh đến tìm em vì việc này thì anh về đi. Em nói rõ với anh rồi, em yêu Young Do. Anh đừng có quan tâm tới chuyện của em nữa”.

Jong Suk ngay lập tức lao về phía cô, nắm thật chặt cổ tay cô, dù cô cố phản kháng thế nào thì anh vẫn nhất quyết không buông: “Em thật ngu ngốc. Em tin là nó cũng yêu em, nghĩ rằng bản thân em đang hạnh phúc ư? Vậy có bao giờ em tự hỏi liệu con bạn gái của nó giờ ra sao không? Chẳng lẽ biết em và thằng khốn đó bên nhau mà cô ta để yên? Hay là do cô ta không biết, thằng Young Do chưa bao giờ kể về em cho cô ta”.

Nghe điều Dong Hae nói, Nari thoáng do dự, cô lúng túng tìm cách đáp trả chỉ vì cô muốn tin anh, tin vào tình yêu của họ: “Anh,...Anh đừng có nói linh tinh. Em tin Young Do”.

Jong Suk: “Vậy sao? Em tin thật ư? Đừng tự lừa dối chính mình. Em quen hắn bao lâu? Chỉ có một học kỳ phổ thông, mà em dám chắc như em hiểu rõ về hắn. Khi em ở đất nước Mỹ xa xôi thì hắn ta đang ở Hàn Quốc vui vẻ với cô bạn gái nổi tiếng của hắn.”

“Anh thôi đi. Em không bao giờ tin những điều anh nói” - Nari tức giận chống cự hòng thoát khỏi vòng tay anh - “Buông em ra đi, Jong Suk. Anh đang làm đau em đấy…”

Bất chợt, Jong Suk dùng sức mạnh của mình, anh hôn lên môi cô, mặc cô vùng vẫy cự tuyệt, mặc cho ánh mắt kinh tởm cô đang nhìn anh, hay cơn đau và những giọt máu đang rỉ trên môi anh, vết thương do cô gây nên. Anh bất chấp tất cả chỉ để có được cô. Jong Suk buông cô ra đó cũng là khi một cái tát điếng người của cô dành tặng cho anh. Nari lấy tay chùi miệng, cô muốn lau sạch những vết tích một nụ hôn không mong muốn, cô hét lên: “Jong Suk, sao anh dám. Anh dừng lại đi, em mệt mỏi vì anh lắm rồi. Em không yêu anh, hãy buông tha cho em”.

“Xin em đấy, nghĩ lại đi. Trên đời này, không ai hiểu em, không ai yêu em nhiều như anh. Quên hắn đi, hắn ta không yêu em đâu. Chỉ có anh thôi. Chúng ta đã từng là một đôi, em đừng có như vậy, Nari” - Jong Suk nhìn cô với ánh mắt van nơi và cũng tràn đầy tình yêu thương, tình yêu hơn 20 năm, tình yêu theo anh từ thưở ấu thơ……

Nari: “Em xin lỗi, em chỉ muốn chúng ta là bạn. Em sẽ coi như chưa nghe thấy những gì anh vừa nói về Young Do. Đừng lặp lại điều đó với em. Em yêu Young Do, và tin anh ấy. Anh về đi”.

“Yêu ư?” - Jong Suk bật cười - “Rồi sẽ có ngày em hiểu ra thứ gọi là tình yêu của em dành cho thằng khốn đó là thế nào. Anh sẽ không bao giờ để em và nó được ở bên nhau”.

Jong Suk nhanh chóng rời khỏi căn hộ, anh đóng sầm cánh cửa một cách giận dữ. Tiếng cười của anh như vẫn còn vang vọng xuyên thấu vào lòng Nari. Cô chợt rùng mình, cảm giác sợ hãi, cảm giác lo lắng về những điều Jong Suk nói tới Young Do đang bao trùm lấy cô. Nari khuỵu ngã, cô bật khóc, giọt nước mắt của sự yếu mềm ẩn bên trong vẻ mạnh mẽ bên ngoài hình dáng cô……. Một ngày tăm tối trên đất Mỹ……




 

Phần 4: Hạnh phúc hay đớn đau

Cũng như ngày trước khi sang Mỹ, tối nay anh sẽ tới sân bay để đón cô về bên vòng tay anh, 5 ngày đã trôi qua nhanh chóng. Nari đưa mắt tìm kiếm giữa khoảng không rộng lớn, và cô mỉm cười khi thấy anh đang chờ cô với bó hoa hồng tươi thắm. Cô chạy về phía anh, anh ôm cô, hôn lên bờ môi của khao khát nhớ mong.

Nari: “Em nhớ anh nhiều lắm, Do Do”.

Young Do: “Anh cũng vậy. Công việc thế nào rồi em?”

Nari: “Tốt lắm. À em có mua quà cho anh đó”.

Young Do: “Cảm ơn em. Anh đã đặt bàn tại B28 Seoul, lát nữa chúng ta có thể qua đó thưởng thức vài ly whisky mà em thích và tặng anh món quà của em. Giờ thì chúng ta mau đến nhà anh Won dự tiệc đầy tháng của đứa bé.. Mọi người chắc đang chờ chúng ta đó”.

“Ồ, gặp anh mà em suýt quên chuyện này” - Nari liền quay qua nói với thư ký của cô - “Chị Song, phiền chị mang hành lý về nhà tôi nhé. Cảm ơn”.

Young Do cười xoa đầu cô trìu mến, anh mở cửa xe cho cô bước lên. Chiếc Bugatti Veyron đắt giá được nổ máy và phóng vút đi….

…………

Đây là lần thứ hai, Nari đến thăm biệt thự của hai cậu chủ tập đoàn Jeguk, Kim Won - Kim Tan. Tài sản của họ có thừa để sắm cho bản thân một căn hộ riêng biệt, bất động sản cá nhân nhưng vì hai vị phu nhân muốn được sống cùng nhau để được trò chuyện nên hai anh em vẫn sống chung nhà. Nari khoác tay vui vẻ cùng Young Do bước vào trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Cô và anh đến bên nôi nơi đứa bé đang nằm, ngắm nhìn thích thú vẻ đẹp trong sáng đáng yêu của trẻ con, gửi lời chúc mừng và những món quà nhỏ cho bé.

Sự thân mật giữa họ, cử chỉ tình cảm khiến ai ai cũng bất ngờ. Chan Young tò mò bèn lên tiếng hỏi: “Ủa, chuyện gì đang xảy ra đây? Hai người…?”

Kim Tan chen ngay vào tiếp lời: “........Quay lại với nhau từ bao giờ thế?”

Tuy nhiên Young Do không trả lời, anh đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bo Na đâu rồi? Tôi không thấy cô ấy đâu?”

Chan Young: “Bo Na đi công tác ở Thái, mấy hôm nữa mới về? Mà cậu trả lời câu hỏi của bọn tôi đi chứ. Làm người ta tò mò quá chừng”.

Young Do ngập ngừng, anh không hiểu tại sao một câu hỏi đơn giản với câu trả lời hiển nhiên nhưng anh lại không thể nói lên lời. Kim Won tròn mắt, ngỡ ngàng hỏi: “Mấy đứa đang nói chuyện gì đấy? Sao lại bảo Young Do với Nari quay lại với nhau?”

Eun Sang láu táu giải thích: “Nari và Young Do hồi học ở Jeguk thích nhau mà, họ là một đôi đẹp nhất trường. Vì lý do mới phải xa nhau”.

“Gì, anh với em mới là cặp đẹp nhất chứ” - Kim Tan trêu chọc vợ anh.

Eun Sang liền quay ra lườm yêu Tan, cô nói: “Dù sao thì, thật vui vì hai người đã trở về với nhau. Young Do à, cậu nhớ đối xử tốt với Nari nhé”.

Huyn Joo mỉm cười, cô giả bộ như không biết gì: “Ừ, hai người cũng rất đẹp đôi”.

Trước những lời chúc mừng của bạn bè, Nari không gì có thể diễn tả sự hạnh phúc trong lòng cô, nhưng có một điều cô thắc mắc tại sao anh lại có biểu hiện gượng cười và sượng sùng. Việc thừa nhận cô và anh là một đôi có vấn đề gì khiến anh không thoải mái. Lúc này, Ji Ah mới lên tiếng, cô nhăn mặt: “Này, hai người quay lại từ bao giờ thế? Sao mình không biết? Cậu cũng không nói gì với mình, Nari? Young Do anh có nghiêm túc thật không đấy?”

Nari: “Cũng chỉ khoảng một tháng thôi. Tất nhiên là hai bọn mình rất nghiêm túc”.

“Mình không hỏi cậu câu đấy, bởi vì mình biết rõ tình cảm của cậu” - Ji Ah vẫn thể hiện thái độ cau có, cô tiếp tục tra hỏi - “Anh hiểu điều tôi nói mà”

“Còn Yoo Ri?” - Bản tính tửng tưng nói mà không nghĩ vốn có, Myung Soo hỏi anh - “Cậu chia tay với Yoo Ri rồi hả?”

Ji Ah: “Chưa đâu? Bởi vì con bé Yoo Ri vẫn chưa biết gì. Nó vẫn nhắc về anh”.

Cả căn phòng trở nên lặng thinh, Nari điếng người nhìn anh, anh vẫn bất động không một lời giải thích nào với cô. Eun Sang thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, cô cười gượng và bảo: “Được rồi, chuyện đấy hôm khác tính sau. Bây giờ chúng ta đang tổ chức tiệc cho em bé mà. Đừng làm không khí mất vui, phải không?”

Eun Sang nói đúng, mọi người liền tập trung vào bữa tiệc, gửi những lời chúc tuyệt đẹp nhất cho em bé. Nhưng lời nói của Ji Ah khiến Young Do không thoải mái, anh thấy có lỗi, muốn nói chuyện riêng với Nari, anh xin phép về sớm. Nắm tay cô ra tới cổng, anh toan giải thích nhưng ngón tay nhỏ xinh của cô đặt lên môi anh như có ý muốn ngăn điều anh sắp nói. Nari bảo: "Anh không cần giải thích. Em tin anh có lý do nên chưa nói với Yoo Ri. Chúng ta sẽ cho cô ta biết sau. Giờ em không muốn phá hỏng không khí lãng mạn này. Cùng em tới nhà hàng anh đã đặt chỗ và uống Whisky. Mau lên."

....................

Nụ cười của cô, nụ cười của anh như bừng sáng cả góc phố. Cô vui vẻ đùa giỡn anh khi bước ra từ B28 Seoul. Anh đã tặng cô một buổi tối lãng mạn và hạnh phúc. Nari cầm tay anh,đi giật lùi: "Giờ chúng ta đi đâu nữa đây?"

Young Do: "Thì anh đưa em về nhà, sau đó anh về nhà anh".

"Aaaaaa, không thích, em không thích" - Nari lắc đầu nguây nguẩy - "Em không muốn xa anh đâu. Về nhà cùng với em đi."

Young Do cười nham hiểm trêu cô: "Em tính dụ dỗ anh à, không được đâu".

"Đi mà. Anh đã hứa sẽ ôm em ngủ mỗi đêm mà. Với lại em đã tặng anh quà, thì anh cũng phải đáp trả lại em chứ" - Nari nhõng nhẽo nài nỉ. Cô vân vê chiếc kẹp cài trên cà vạt của anh. Đó chính là món đồ đắt giá cô đã mua tặng, một chiếc kẹp cavat được trạm trổ cầu kì bằng vàng, đính viên ngọc lấp lánh, khiến cho bộ đồ của anh thêm phần sang trọng, lịch lãm.

Young Do: "Được rồi. Nhưng em phải hát cho anh nghe đó."

Nari vui sướng ôm cổ anh và hôn lên má: "Mọi điều anh muốn, Do Do".

Cô cười tươi rói nhìn anh. Nhưng bỗng nhiên, anh không cười cũng chả nói, một biểu hiện kì lạ, anh gỡ tay cô ra, mắt hướng về phía trước.

"Sao vậy anh?" - Nari ngơ ngác hỏi, cô quay lại đằng sau lưng, sự việc xảy ra khiến cô đứng sững. Yoo Ri, cô ta bước ra từ nhà hàng gần đó đang kinh ngạc nhìn họ và tiến về phía anh. Sự đau khổ khi bị phản bội, lừa dối, Yoo Ri tức giận nói: "Young Do, anh...tại sao lại giấu em chuyện anh qua lại với cô ta. Đã bao lần em tha thứ cho thói lăng nhăng của anh, và anh đã hứa thế nào?"

Nari cười thầm trong bụng vì chiến thắng mà cô nghĩ cô đã đạt được: "Xin lỗi vì không nói cho cô sớm".

Yoo Ri hét lên: "Im đi. Cô đúng là kẻ giả tạo. Hóa ra cô giả vờ tiếp cận và cướp người yêu của tôi."

"Yoo Ri à, anh..." - Young Do lao tới bên Yoo Ri, anh lắp bắp cố gắng nghĩ một lời bào chữa hợp lý.

"Em ghét anh, Young Do" - Yoo Ri bật khóc và quay lưng chạy, chạy thật nhanh xa khỏi những lời nói dối.

Young Do bối rối, anh không hề suy nghĩ liền lập tức đuổi theo Yoo Ri nhưng Nari nhanh hơn, cô nắm tay giữ anh lại: "Mặc kệ cô ta đi. Sớm muộn gì cô ta cũng phải biết và chịu đau khổ. Nếu anh thương tình chỉ càng khiến cô ta ngộ nhận. Chúng ta về nhà thôi."

"Em không hiểu đâu. Bỏ anh ra" - Young Do hét lên, anh giật buông tay cô thật mạnh.

Nari cau mày: "Ý anh là gì? Đừng nói với em đó không phải sự thương hại mà là anh thích cô ta, lo lắng cho cô ta". Young Do im lặng, anh không biết phải trả lời cô thế nào, tình cảm trong anh quá hỗn độn.

"Đừng đi mà Young Do, đừng làm vậy với em, đừng đến với cô ta" - Ánh mắt buồn bã, cô nài nỉ.

"Anh xin lỗi. Anh không thể bỏ mặc Yoo Ri" - Và Young Do, anh đuổi theo Yoo Ri, bỏ mặc một người con gái khác, người yêu anh vô bờ bến..... Nhìn theo bóng dáng anh, Nari gục ngã. Cô cười chua xót, giọt nước mắt cho tình yêu cô dành cho anh lại một lần nữa tuôn rơi. Cứ ngỡ anh sẽ là của cô, ngỡ rằng cuộc đời sau này của cô sẽ chỉ còn những nụ cười, bình an và hạnh phúc. Nhưng không,......ác mộng đã thực sự lại tiếp diễn.

 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3