Chapter 22 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 22: Ngôi nhà ở Côte de Granit Rose

Phần 22.1: Tìm em nơi đâu

Hơn một tháng qua, sức khỏe của Nari dần chuyển biến tốt hơn. Ngày hôm nay cô có thể tự đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, thỏa sức sưởi nắng và hít thở bầu không khí trong lành. Ji Ah đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá để nghỉ ngơi, họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Nari: “Aigoo, nằm nhiều cảm thấy chán quá. Mình muốn xuất viện thật mau. Mà lại còn bộ đồ bệnh nhân này nữa. Kinh khủng quá, chả có tí thẩm mỹ thời trang nào hết. Aaaaaa, mình sắp phát điên mất, Ji Ah”.

Ji Ah: “Muốn vậy thì mau chóng bình phục đi. Cậu tưởng mình cậu buồn chán à. Mình cũng phát ngấy khi cứ phải đi ra đi vào viện thăm cậu đây”.

“Ai bắt ép cậu tới đây đâu mà than thở làm chi?” – Nari bĩu môi trêu chọc.

“Thích đó” – Ji Ah cười, bỗng cô dò hỏi Nari – “Mà này, trí nhớ của cậu, cậu quên tất cả về Young Do à? Đến giờ có nhớ ra tí nào không?”

“Tại sao cậu lại hỏi mình việc này?” – Nari nghiêm nghị hỏi ngược lại – “Hắn ta quan trọng tới mức mình phải nhớ ư?”

Ji Ah xua xua tay, cô đáp: “À không? Mình hỏi vớ vẩn ý mà. Cậu đừng bận tâm, quên được thì tốt.”

Nari thở dài, cô ngước nhìn những đám mây trong xanh đang lững lờ trôi. Bỗng nhiên, Ji Ah lắp bắp: “Young…Do”. Cô kinh ngạc khi thấy khuôn mặt anh thình lình xuất hiện, ánh mắt đầy giận giữ, Nari nói: “Lại nữa, anh thật dai như đỉa. Sao cứ thích lượn lờ quanh đây và làm phiền tôi?”

Young Do nắm lấy tay cô, giọng nói nài nỉ đau buồn: “Em nghe anh nói đi. Chuyện ngày hôm đó không như em nghĩ đâu. Ri Ri à, anh xin lỗi em mà.”

“Anh làm trò gì vậy?”  – Nari hét lên, cô gạt phăng tay anh ra. Ngay lúc đó, hai vệ sĩ của cô từ xa chạy lại, họ túm lấy anh, ngăn Young Do tiếp cận cô. Nari liền vội vã trở về phòng bệnh…… Ji Ah quở giọng trách mắng Young Do: “Anh buông tha cho cô ấy đi. Nari không còn nhớ về anh nữa, anh đừng đến tìm cậu ấy làm gì. Xin tha thứ, hay sự hối lỗi, anh hãy giữ trong lòng của anh thôi.”

Young Do ngoái nhìn dãy nhà A cao tầng nơi cô đang nằm. Qua khung cửa sổ, Nari cũng nhìn xuống khuôn viên xanh tươi của bệnh viện, nơi đông đúc bệnh nhân, người nhà hay y bác sĩ đang đi dạo. Liệu hai người họ có trông thấy nhau từ khoảnh cách xa tít tắp như này, liệu họ có nhận ra những giọt nước mắt cùng lăn dài trên hàng mi của mỗi người……..

…………….

“Anh không đồng ý chuyện này đâu Nari. Nhất quyết không? Đúng không ba”. – Huyn Jung quyết liệt phản đối, anh hỏi Jun Hoo – ba anh.

Jun Hoo: “Ừ ba cũng không đồng ý. Sức khỏe con còn yếu lắm, con không thể đi một chuyến bay dài như vậy”.

“Con chỉ muốn thông báo cho mọi người biết vì đây là gia đình con. Đồng ý hay không thì con vẫn là người ra quyết định” – Nari buồn bã nói.

Huyn Jung: “Con bé này, đang yên đang lành tự nhiên muốn đến đó sống làm gì?”

Nari: “Em mệt mỏi với cuộc sống ở Hàn Quốc. Xin anh đó đừng có ngăn cản em nữa. Em chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi. Ba và anh yên tâm, có quản gia Hwang cùng đi chăm sóc em mà. Với lại các bác sĩ cũng sẽ theo trong suốt chuyến bay. Không vấn đề gì đâu. Khoảng 12 tiếng là tới nơi thôi.”

“Em cứng đầu thật đó, Nari à” – Huyn Jung thở dài đành chấp thuận

“Cảm ơn mọi người” – Nari mỉm cười – “À, hai người đừng nói cho ai biết chuyện này nhé, Jong Suk, Ji Ah,….tất cả ngoại trừ ba, mẹ, anh Huyn Jung. Con không muốn ai làm phiền mình. Với lại, việc ở công ty, con đã ủy quyền cho mẹ, ba nhắn mẹ giúp con quản lý công ty. Khi nào trở về con sẽ lại tiếp quản.”

Jun Hoo: “Ừ, công việc con khỏi lo. SIB mẹ con ở vị trí chủ tịch đó hàng chục năm rồi, bà ấy luôn biết phải làm gì tốt nhất cho công ty. Chỉ là sức khỏe bố mẹ già rồi, không chịu được áp lực công việc, con hãy mau chóng khỏe lại mà điều hành”……

………..

“Ah, hay quá, em thích nhất cảnh này đó. Woo Bin diễn xuất có hồn thật, lại còn đẹp trai nữa.” – Ji Ah ngồi trong lòng Myung Soo chăm chú xem, cô không ngớt lời ca tụng bộ phim đang trình chiếu trên tivi.

“Này, anh đẹp trai hơn anh ta chứ” – Myung Soo giả vờ giận dỗi, trêu chọc cô.

Bất thình lình, có tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch về phía họ, hơi thở gấp gáp, giọng nói vội vã cất lên: “Ji Ah, xin cô đó, nói cho tôi biết Nari đang ở đâu?”

“Young Do, sao anh biết tôi ở đây?” – Ji Ah ngạc nhiên. Cô hết quay sang nhìn Young Do rồi lại nhìn Myung Soo đang có một biểu hiện kỳ lạ, Ji Ah trừng mắt hỏi: “Myung Soo, anh nói cho hắn biết em đang ở nhà anh à?”

Myung Soo lấp liếm đáp: “Ờ ờ…Không phải anh. Ờ cậu ngồi xuống đây đi Young Do, mình đi pha cốc nước cho cậu. Uống gì?”

“Không đi đâu hết, ở lại đây” – Ji Ah giận giữ ra lệnh, cô kéo áo Muyng Soo lại.

Young Do: “Tôi tìm cô suốt bao ngày nay, nhưng cô luôn tránh mặt tôi. Xin cô hãy cho tôi biết Nari đang ở đâu?”

Ji Ah: “Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao. Tôi không biết, không hề biết cô ấy đi đâu. Bỗng nhiên cô ấy biến mất ở bệnh viện. Cô ấy cũng chẳng nói cho tôi rằng cô ấy đang ở nơi xó xỉnh nào”.

“Ji Ah cô đừng có giấu tôi. Hai người là bạn thân với nhau, Nari không thể không nói cô biết cô ấy chuyển đến đâu.” – Young Do nài nỉ.

Myung Soo hùa theo chen vào: “Ừ, em nói cậu ấy biết cho xong chuyện, không cậu ta cứ đến làm phiền chúng mình hoài. Em cũng không thích điều này mà. Với lại Young Do cũng hối hận và buồn phiền lắm, giúp cậu ta đi em”.

“Em đã nói không biết mà. Em nói dối làm gì. Nari chẳng nói gì với em hết, cậu ấy tự nhiên lặng lặng biến mất. Em cũng hỏi anh Huyn Jung nhưng anh ấy cũng không hề hé nửa lời, chỉ bao rằng Nari muốn nghỉ ngơi, không bị ai quấy rầy.” – Ji Ah gắt lên, cô chỉ tay về phía Young Do – “Mà nếu em có biết cũng không bao giờ nói cho hắn ta nghe đâu.”

Young Do: “Được rồi, vậy cô đoán xem Nari đang ở đâu. Cô hiểu Nari rất rõ, cô  nghĩ thử coi Nari có thể đến nơi nào. Tôi muốn gặp Nari để giải thích mọi chuyện.”

Ji Ah: “Anh điên rồi à? Anh quên là Nari không nhớ gì về anh sao? Tôi nói rồi để yên cho cô ấy đi. Anh đã chọn Yoo Ri thì đừng quan tâm tới Nari nữa. Hãy để ý tới bạn gái của anh ấy”.

Young Do : “Tôi không yêu Yoo Ri, mọi chuyện đều là hiểu lầm do Yoo Ri và Dong Hae bày trò. Tôi thực sự không muốn mất Nari, bởi đến giờ tôi mới hiểu cô ấy là người tôi yêu”.

“Yoo Ri với Jong Suk bày trò? Tôi không hiểu.” – Ji Ah ngạc nhiên hỏi. Lắng nghe điều Young Do nói cô không thể tin vào tai mình. Ji Ah thở dài: “Haiz, Jong Suk thật quá đáng, nhưng đâu thể trách anh ấy, vì anh ấy quá yêu Nari thôi. Họ đáng nhẽ ra là một đôi, có khi bây giờ đã là một gia đình nếu như không có sự xuất hiện của anh. Anh chỉ là người đến sau mà lại cướp mất trái tim Nari. Mà một phần cũng do anh, nếu anh dám thành thật với tình cảm của mình, không băn khoăn lưỡng lự với những lựa chọn thì chẳng xảy ra điều này.”

Young Do: “Tôi biết mà, vậy nên tôi muốn chuộc lỗi lầm của mình. Cô nói tôi biết đi, Ji Ah à”.

Ji Ah: “Anh có biết nhà họ Shin có bao nhiêu bất động sản trên khắp thế giới không? Làm sao tôi biết chính xác Nari đang ở đâu?”

Young Do: “Vậy cô liệt kê hết cho tôi. Tôi sẽ đến tất cả mọi nơi để tìm cô ấy”.

Ji Ah: “Lại càng điên nữa. Bất động sản được công bố đã có hàng chục chiếc, chưa kể ba mẹ cô ấy, anh trai cô ấy, và cả Nari, rồi đến thông gia bên gia đình chị dâu của Nari họ còn có những bất động sản chìm mà tôi cũng không thể biết.”

Young Do mệt mỏi, anh ngồi khục xuống chiếc ghế bành. Bao ngày qua anh đã cất công đi tìm cô ấy khắp nơi ở Hàn Quốc, dò hỏi thông tin từ những mối quan hệ đều nhận được cái lắc đầu của họ. Giờ đến cả tia hi vọng cuối cùng là Ji Ah – bạn thân nhất của cô cũng không thể cho anh một câu trả lời. Chẳng lẽ, anh đã vĩnh viễn đánh mất cô…. Đôi mắt Ji Ah lóe sáng, cô như chợt nghĩ ra điều gì, cô nói: “Tôi nhớ ra rồi, gia đình cô ấy có một căn nhà nhỏ bên bờ biển tại Côte de Granit Rose, Pháp. Hồi bé, khi sống ở Paris, mỗi khi cuối tuần và nghỉ hè cô ấy đều về đó để nghỉ ngơi, thư giãn. Nari cực thích ngôi nhà này, cô ấy nói với tôi mỗi lúc có chuyện buồn chỉ cần đến đây là mọi phiền muộn đều tan biến. Có thể, Nari đang ở đấy”.

“Thật chứ” – Young Do nắm tay cô vui mừng, hớn hở - “Cảm ơn cô”.

Myung Soo liền đẩy Young Do ra và lườm anh: “Này ai cho cậu chạm vào bạn gái mình”.

Young Do cười: “Xin lỗi. Mình đi đây. Cảm ơn hai người nhé”.

Ji Ah nói với theo: “Này, nếu có gặp cậu ta thì nhắn cậu ta mau về đây gặp tôi nhé. Vì cậu ta mà tôi phải hoãn đám cưới mà dám trốn đi không nói lời nào. Mà anh cấm được làm cậu ấy buồn, không thì chết với tôi.”

“Tôi biết rồi” – Young Do vẫy tay chào. Anh nhanh chóng tìm đến địa chỉ nơi Ji Ah nói để gặp cô. Anh sẽ tới bất cứ nơi nào trên thế giới này chỉ cần nơi đó có cô. Kể cả khi cô đã quên anh thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô, khiến cô yêu anh một lần nữa, khiến tình yêu đã mất được bắt đầu lại từ đầu. Anh không thể đánh mất cô, người con gái quan trọng trong cuộc đời anh, người từng yêu anh hơn cả bản thân mình, người từng đem lại tiếng cười, hạnh phúc cho anh. Anh đã sai, và anh không thể tiếp tục sai lầm hơn nữa…..

 

Phần 22.2: Người bạn cũ

"Cô chủ ơi, sức khỏe cô chưa bình phục hẳn, đừng đi quá lâu. Cô chủ nhớ về sớm nhé." - Quản gia Hwang lo lắng dặn dò.
"Vâng, cháu biết rồi. Thím đừng lo. Cháu đưa con Becky đi dạo lát, Chae Rim cũng đi cùng cháu mà". - Nari mỉm cười, cô bế chú chó nhỏ trên tay, cưng nựng nó. Đây là giống chó Samoyed với bộ lông trắng muốt, xinh xắn,....
Mặt trời dần buông xuống, tỏa ánh nắng yếu ớt tới mặt biển, những phiến đá Granit hồng và bờ cát trắng dài. Khung cảnh hoàng hôn thật tuyệt đẹp. Nari hét lên thật lớn trước biển như xóa tan đi những ưu tư, muộn phiền. Cô dắt chú chó yêu qúy chạy nhảy đùa nghịch với làn sóng biển khiến chiếc váy maxi và đôi chân trần của cô ướt nhẹp. Khi thấy thấm mệt, cô nằm ườn xuống bãi cát, đôi mắt lấp láy ngước lên trời nhìn những đám mây trôi, cô cất tiếng: "Chae Rim à, cảm ơn hôm nay đã dành thời gian cho mình nhé."
"Tự nhiên lại khách sáo vậy." - Chae Rim ngoái đầu sang bên cạnh, mỉm cười với cô - "Nhờ cậu mình mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi đó. Suốt ngày lu bù với hai thằng nhóc mệt muốn chết. Mà này, muộn rồi đấy, chúng ta về thôi."
Nari: "Uhm, tối nay cậu qua nhà mình dùng bữa tối nha. Thím Hwang chuẩn bị nhiều món ngon lắm".
Chae Rim: "Xin lỗi. Lát mình phải lên Paris gấp, vài tiếng nữa chồng mình đi công tác về. Hôm khác ha."
"Ờ, cậu hạnh phúc thật. Mình thấy ghen tị với cậu quá." - Nari đứng dậy, cô phủi những hạt cát dính trên tóc cô và vẫy gọi Becky trở về. Sự ganh tị của Nari cũng rất xác đáng. Chae Rim có thể nói là cô gái may mắn nhất. Một cô bạn thuộc nhóm xã hội quan tâm học chung trường cấp 3 Jeguk với cô. Tuy không cùng tầng lớp và chỉ quen nhau nửa học kì nhưng giữa hai người vẫn nảy sinh tình bạn thân thiết. 10 năm sau tốt nghiệp, Chae Rim đã tìm được một nửa của đời mình, anh chàng người Pháp giàu có, lãng mạn và hết mực yêu thương cô và hai đứa bé lai đáng yêu chính là kết tinh tình yêu của họ. Gia đình Chae Rim cũng có một căn nhà tại Côte de Granit Rose ngay sát nhà Nari nơi họ nghỉ ngơi, thư giãn sau những căng thẳng ở thành phố Paris hoa lệ.
"Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng cậu. Mình về nhé" - Chae Rim vuốt ve bộ lông mượt mà của Becky, cô vẫy chào tạm biệt người bạn. Cơn gió chiều tà thoảng qua thổi ướt khóe mắt Nari, liệu điều Chae Rim nói sẽ thành hiện thực, hạnh phúc sẽ đến với cô. Nari lững thững, cất bước quay về...
...............
Young Do bước tới bước lui, anh lưỡng lự không dám nhấn chuông - một ngôi nhà nhỏ xinh xắn màu trắng, với những ô cửa kính rộng lớn và những chiếc rèm họa tiết trang nhã. Xung quanh căn nhà là khu vườn tươi đẹp cùng nhiều loại hoa khoe sắc. Nơi đây như chốn thần tiên trong nhân gian. Bỗng Young Do giật mình bởi tiếng nói vọng đến từ đằng sau anh. Hai người đều hết sức ngạc nhiên khi thấy nhau. Hiện diện trước mắt anh là bà quản gia Hwang, tay ôm bó hoa vừa được cắt từ vườn. Bà ta liền hỏi anh: "Là giám đốc Choi thật ư? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
Young Do lúng túng trả lời: "Cháu tới tìm Nari. Thím à, cô ấy có nhà không?"
"Không. Cậu về đi" - Bà Hwang đáp cụt lủn rồi nhanh chóng bước vào căn nhà. Nhưng Young Do vội giữ tay bà, anh nói: "Thí́m à. Cho cháu gặp Nari đi mà. Xin thím đó".
Bà Hwang: "Cô chủ không có ở đây. Chỉ có mình tôi thôi. Cậu mau buông tay tôi ra. Dám vô lễ với người già ư."
"Cháu xin lỗi" - Young Do ngượng ngùng đáp...
…...Con Becky tự nhiên sủa dữ, nó kéo Nari chạy thật nhanh đến cửa, đứng trước người đàn ông lạ. Nari thở hổn hển, cô bế bổng Becky, quở giọng trách mắng: "Becky hư, im lặng nào. Em làm chị đuổi theo mệt qúa đi mất".
"Ri Ri" - Giọng nói thân quen như trở về từ quá khứ. Nari giật mình ngẩng đầu lên nhìn, là người con trai đó. Tiếng nói vẫn tiếp tục cất lên: "Cuối cùng anh cũng tìm được em, Ri Ri à. Sao em lại bỏ đi chứ. Sức khỏe em thế nào? Còn đau ở đâu không?".
"Lại là anh. Anh làm cách nào tìm được đến tận đây. Tôi đã nói bao nhiêu lần đừng có bám theo tôi nữa. Tôi không biết anh là ai hết." - Nari cau mày, cô ôm Becky vào nhà, đóng sầm cánh cửa. Anh vòng ra phía sau, gõ nhẹ khung cửa kính: "Mở cửa cho anh đi. Anh là Young Do đây. Em không thể quên anh được."
Anh thở dài, ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh mướt và tựa lưng vào cửa khi thấy chiếc rèm lạnh lùng buông xuống che khuất phía bên trong căn nhà. Young Do thừa biết dù có nhớ hay quên thì đây vẫn là cách cô sẽ cư xử với anh, rất khó để đưa cô về lại bên anh......
.............
"Ahjima nhìn gì vậy? Mau ăn cơm đi. Một mình cháu không thể ăn hết chỗ này đâu." - Nari ngơ ngác xem xét biểu hiện kì lạ của bà Hwang. Cô gắp thức ăn bỏ tọt vào miệng, tiện tay vứt một miếng thịt xuống cho Becky ăn.
"Cô chủ à" - Bà quản gia nói, ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài, bồn chồn không yên - "Hình như cậu Young Do vẫn chưa về. Tôi thấy sắc mặt cậu ấy xanh xao, mệt mỏi, có lẽ bữa tối cũng chưa dùng."
Nari: "Mặc kệ anh ta. Thật là phiền toái. Sao anh ta mò đến được đây. Điên thật."
Bà Hwang: "Nhưng hình như trời sắp mưa rồi. Mùa này, vùng biển thường hay có mưa lớn. Tôi thấy bầu trời đen kịt, không trăng, không sao lại còn có chớp."
"Tôi không quan tâm. Hắn ta đâu phải trẻ con mà không biết trú mưa. Thím đừng có nhắc tới nữa." - Nari gắt lên, cô đặt đôi đũa lên mặt bàn - "Cháu ăn no rồi. Cháu lên phòng nghỉ trước đây."
......... Ôm Becky nằm trên giường, Nari chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám. Bên ngoài trời, tiếng mưa bắt đầu lộp bộp rơi, mỗi lúc một lớn hơn hắt cả vào sàn nhà qua ô cửa sổ. Nari đi tới, ngó nghiêng xuống khoảng sân vườn, trống vắng, không một bóng người. Cô liền thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại......... Cơn mưa sẽ giúp cô xóa đi kí ức buổi tối nay.....


 

Phần 22.3: Kí ức chưa bao giờ đánh mất

Ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng, Nari nhíu mày tỉnh giấc, cô lấy tay che mắt khỏi tia nắng chói chang và bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân rồi đi xuống tầng dưới. Cô mỉm cười chào thím Hwang, và xắn tay áo phụ giúp bà chuẩn bị bữa sáng.
Bà quản gia: "Đêm qua mưa to quá. Cô chủ ngủ ngon chứ?"
Nari: "Vâng"
Bà Hwang: "Cậu Young Do chắc bỏ về rồi. Lúc mưa tôi có ngó qua bên ngoài nhưng không thấy cậu ấy đâu".
"Ừm" - Nari hời hợt đáp. Cô chẳng muốn nghĩ tới vấn đề này. Bỗng nhiên, con Becky sủa lớn tiếng dẫn Nari và thím Hwang ra khu vườn phía sau ngôi nhà. Họ ngạc nhiên không hiểu có vấn đề gì xảy ra vào lúc sáng sớm mà Becky lại ầm ĩ đến vậy, một việc mà rất hiếm khi xảy ra ở đây.
"Ôi trời ơi" - Thím Hwang hét lên sợ hãi - "Cậu Young Do".
Anh chính là nguyên nhân khiến con Becky phản ứng dữ dội. Trên chiếc ghế tre được đặt ở khu vườn, nơi cô vẫn thường ngồi để ngắm những bông hoa rực rỡ do chính tay mình trồng và ngửi hương thơm tươi mới tỏa ra từ nó, Young Do đang nằm co quắp, run lẩy bẩy, đôi môi tím tái, bộ quần áo, cơ thể anh đều ướp nhẹp. Đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Thím Hwang lại gần anh, chạm lên trán anh: "Cậu ấy nóng quá. Có lẽ bị sốt rồi. Hóa ra cả đêm qua, cậu ấy dầm mưa ngoài này sao?"
"Mau giúp cháu đưa anh ấy lên phòng nhanh lên" - Nari hoảng sợ chạy lại, cô đặt tay anh lên vai cô, dìu anh đi, bước chân nặng nhọc nhưng đầy vội vã. Cô nhẹ nhàng đặt anh xuống giường của mình, sốt sắng bảo: "Ahjima, lấy cho cháu bộ quần áo. Hình như ở phòng bên cạnh vẫn còn đồ của anh Huyn Jung đó".
Nari cẩn thận cởi chiếc áo ướt trên người anh và lấy khăn lau khô. Bà Hwang nhanh chóng trở lại với bộ quần áo mới, bà nói với Nari: "Việc này để tôi làm cho cô chủ".
"Không cần đâu, cháu làm được mà.Thím nấu bát canh gừng nóng để anh ấy uống". - Nari khẽ đáp. Cô nhanh nhẹn thay đồ cho anh. Gạt những sợi tóc ẩm ướt vương trên trán anh, ánh mắt lo lắng nhìn ngắm khuôn mặt anh, Nari đắp chăn cho Young Do, cô lẩm bẩm: "Đồ ngốc này, sao lại tự hành hạ bản thân như vậy? Anh có hiểu nhìn anh thế này em đau lắm không. Đến bao giờ anh mới chịu để yên cho trái tim em, Do Do à".
- "Cô chủ"
Nari giật mình quay trở lại, bà Hwang đã đứng đó tự bao giờ ngạc nhiên nhìn cô. Nari bối rối nhận lấy bát canh nóng hổi từ bà. Xúc từng thìa canh nhỏ, cô thổi nguội và đưa vào miệng anh. Đôi mắt Young Do vẫn nhắm nghiền, anh mê sảng, ho từng tiếng, trong mơ anh đang gọi tên cô....
Bà quản gia vẫn ở đó xoi xét cử chỉ Nari, một lúc sau bà tò mò hỏi: "Cô nhớ ra cậu Young Do rồi sao?"
Cô không trả lời chỉ nói một câu duy nhất: "Ahjima có thể ra ngoài được không?". Nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá, cô gục đầu xuống giường bên cạnh anh......
..........................
Young Do choáng váng với hình ảnh hiện ra trước mắt anh, một căn phòng nhỏ xinh, đơn sơ và giản dị. Anh tự hỏi mình đang ở nơi đâu. Rồi anh như ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng, cảm nhận được hơi ấm từ làn da và nhịp đập con tim. Anh ngoái sang bên, cô đang thiêm thiếp ngủ. Young Do ngắm nhìn say sưa người con gái đó, mọi niềm nhớ nhung, khao khát, hối lỗi đều không thể diễn tả bằng lời. Bỗng nhiên, anh phát hiện phía dưới cằm phải của cô có vết sẹo lớn xấu xí chắc là một phần di chứng sau tai nạn để lại. Xót xa, Young Do gượng nhẹ tay định chạm vào vết sẹo này. Nhưng anh chợt thấy cô cử động liền vội thu tay lại, giả vờ nhắm mắt nằm im. Nari mở mắt, cô sờ lên trán anh vẫn nóng dù đã khá hơn lúc trước. Tiếng đồng hồ tích tắc kêu, đã gần 3 giờ chiều. Cô thay một chiếc khăn lạnh khác và đắp vào trán anh. Thở dài, Nari đi xuống tầng......
"Cậu Young Do vẫn chưa tỉnh à?" - Bà Hwang hỏi khi vừa trông thấy cô.
Nari ngồi xuống chiếc ghế ở phòng ăn, cô buồn bã đáp: "Dạ chưa. Anh ấy hạ nhiệt rồi nhưng vẫn chưa tỉnh. Cháu lo quá. Đã ngủ li bì hơn 7 tiếng rồi."
"Haiz cô chủ cũng nên ăn uống chút gì đó. Suốt từ sáng cô chỉ mải chăm sóc cậu Young Do. Sức khỏe của cô cũng chưa ổn định đâu. Tôi có nấu nồi cháo bào ngư cho cậu ấy khi tỉnh lại. Cô cũng ăn nhé" - Vừa nói, bà vừa múc một bát cháo nghi ngút khói thơm ngon đặt lên bàn cho cô. Nari đành miễn cưỡng ăn. Bà Hwang tiếp tục hỏi: "Kí ức của cô chủ, cô nhớ hết mọi chuyện liên quan đến cậu Young Do rồi à?"
Nari: "Cháu đâu có quên".
Bà Hwang: "Là sao cô? Tôi không hiểu".
Nari: "Cháu không hề quên. Chỉ vì cháu không muốn nhớ nên mới giả vờ quên thôi. Thím hiểu không? Nếu quên một người đơn giản vậy thì cháu cũng ước mình có thể mất đi trí  nhớ... Cảm ơn thím, cháu ăn xong rồi. Cháu lên gác coi anh ấy thế nào đây."
Quản gia Hwang nhìn theo dáng người mảnh khảnh của Nari, cô gái mà bà đã chăm sóc từ thuở còn lọt lòng và luôn coi cô như đứa con gái của chính bà. Hóa ra nỗi đau trong tim cô còn lớn hơn cả nỗi đau về thể xác, nó vẫn dai dẳng bám theo cô từng ngày. Nỗi đau này cũng là nguyên nhân cô muốn trốn đến nơi đây và bà luôn có thể cảm nhận thấy sự đau khổ ẩn trong nụ cười cô. Bát cháo nóng vẫn còn nguyên vẹn.....

Young Do giả vờ ngắm nghiền mắt khi nhận thấy tiếng bước chân Nari quay trở về phòng. Cô đến bên anh, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt anh. Lo lắng, nhớ nhung, yêu thương, căm giận, những cung bậc khác nhau của cảm xúc lẫn lộn trong cô. "Do Do à, anh có hiểu em yêu anh đến nhường nào không?" - Cô khẽ nói, ngón tay dừng lại ở đôi môi anh. Bất chợt, sự khao khát của Nari trỗi dậy mạnh mẽ, cô vô thức cúi xuống hôn lên môi anh...nhẹ nhàng và êm dịu. Young Do bàng hoàng, anh mở mắt. Ánh mắt họ ngạc nhiên nhìn nhau...... Tia nắng cuối hè vẫn chói chang chiếu sáng rực rỡ tới chiếc giường nhỏ.......


 

Phần 22.4: Ri Ri, đừng khóc

Nari sợ hãi, cô vội nhổm dậy. Bối rối biết anh đã tỉnh và phát hiện ra nụ hôn lén lút cô dành cho anh. Mặt Nari bừng đỏ, cô ấp úng định giải thích nhưng không biết nói gì, liền vội chạy khỏi phòng. Bà Hwang ngạc nhiên khi thấy thái độ ngượng ngùng, hấp tấp của cô vội vã lướt qua bà. Bà hỏi: "Cô chủ, có chuyện gì vậy?" Tất nhiên, Nari không thể trả lời, cả cơ thể cô trở nên nóng bừng và đỏ ửng. Cô nhanh nhẹn tìm cách bỏ trốn.....

Young Do ngồi dậy, điều cô vừa nói anh nghe rõ mồn một. Cô nói yêu anh ư, gọi anh là Do Do ư và cả nụ hôn đó, rốt cuộc là sao. Young Do mỉm cười hiểu ra vấn đề. Dù toàn thân nhức mỏi, uể oải, anh vẫn gượng xuống dưới tầng. Anh cất tiếng hỏi khi thấy bà quản gia: "Ahjima, Nari đâu rồi ạ? Thím có biết cô ấy vừa chạy đi đâu không?"

Bà Hwang: "Ồ, cậu đã tỉnh lại. Tôi cũng không rõ cô chủ đi đâu, chắc ở ngoài vườn hoặc bãi biển".

"Cảm ơn thím" - Young Do mỉm cười thật tươi, anh liền tìm đến những nơi mà bà vừa nói. Ngơ ngác ngó nghiêng một hồi, cuối cùng anh thấy cô đang ngồi một mình trên phiến đá Granit, làn gió biển thổi mái tóc cô bay bay. Anh nhẹ nhàng tiến đến, ngắm cô từ đằng sau, đôi vai gầy guộc.Young Do khẽ ngồi xuống cạnh Nari, anh cười khi cô ngạc nhiên nhận ra anh.

"Có gì đáng cười?" - Nari ấp úng xấu hổ - "Chẳng qua là vì....Haiz, tại sao anh tỉnh lại rồi mà dám giả vờ là không?"

Young Do: "Nếu không thì sao anh biết em gạt anh".

Nari: "Gạt. Ý anh là.... Anh nghe thấy hả?"

"Ờ" - Young Do cười trêu chọc cô - "Nhưng nếu em không thích thì anh sẽ coi như chưa biết gì".

"Anh đùa tôi à.... Thôi bỏ đi". - Nari đứng phắt dậy, ngúng nguẩy bỏ đi nơi khác. Cô muộn phiền bởi lẽ điều cô muốn giấu, anh đều biết. Quên đi anh, thật là điều khó khăn. Young Do quyết không từ bỏ, anh đuổi theo cô: "Chờ anh với, Ri Ri. Cùng về nhà đi".

Nari không trả lời, bước chân cô thoăn thoắt tiến về phía trước. Nhưng anh theo kịp, anh khoác tay đặt lên vai cô, Nari sững sờ, cô trố mắt hỏi: "Anh làm trò gì đấy? Bỏ tay ra".

"Đừng làm thế mà. Cùng về nhà đi." - Young Do nũng nịu, tựa đầu vào cô - "Ngoài trời gió lạnh lắm mà anh vẫn cảm thấy mệt. Em không về thì anh đâu thể về. Bụng anh lại còn đói nữa. Suốt từ sáng qua, anh chả có gì ăn."

"Được rồi, nhưng anh bỏ tay ra trước đã" - Nari gắt lên, dù vậy trong thâm tâm cô luôn xót thương cho anh, anh đau ốm mệt mỏi, lòng cô cũng chẳng yên.....

...........

Vừa trở về nhà, bà Hwang đã tinh ý dọn sẵn một bữa thịnh soạn. Young Do vui vẻ thưởng thức, anh cũng không quên cảm ơn những món ngon mà bà nấu. Bất chợt anh nảy ra ý chọc cô như muốn xua tan bầu không khí lãnh đạm mà cô đang tạo nên. Anh khều chân về phía cô, nói: “Này, em kiếm đâu ra bộ quần áo này cho anh đấy? Mang tiếng là giám đốc công ty thời trang thì ít ra em cũng phải tìm bộ nào tương xứng chứ. Mặc thì vừa đó, nhưng mà kì quá trời, quần ngắn ơi là ngắn, anh mặc bị cộc”.

Nari chỉ liếc mắt nhìn mà không trả lời. Quản gia Hwang thấy vậy liền lên tiếng hộ: “Bộ này là của cậu Huyn Jung nhà chúng tôi. Chắc do chân cậu dài hơn cậu chủ nên mới bị cộc. Cậu thông cảm, ở đây chúng tôi chỉ có một vài bộ của cậu Jung để lại thôi”.

“Ồ, là vậy ạ. Thế em là người thay quần áo cho anh à. Em có làm gì anh không đấy?” – Young Do vẫn tiếp tục giỡn cô.

“Anh thấy thú vị lắm hả? Tôi thì chẳng thấy có gì vui cả” – Nari trừng mắt, giận giữ, cô liền đứng dậy và bế theo con Becky – “Anh ăn một mình đi, ăn cùng với anh không thể nuốt trôi được”.

Young Do xịu mặt buồn bã, tình cảm cô dành cho anh vẫn sâu đậm như thuở nào nhưng không dễ dàng gì để cô tha thứ cho anh, để họ có thể quay về những tháng ngày hạnh phúc như trước đây.

“Haiz, cô chủ ăn ít thế sao có thể uống thuốc được?” – Bà Hwang than thở.

Young Do: “Sức khỏe Nari thế nào rồi thím?”

Bà Hwang: “Thỉnh thoảng cô ấy bị đau đầu, giờ cũng không thể mang những món đồ nặng. Nói chung sức khỏe kém hơn trước rất nhiều, hàng tuần cô chủ vẫn phải đến gặp bác sĩ để theo dõi tình hình”.

Young Do: “Là lỗi của cháu. Thím cũng ghét cháu phải không?”

“Nếu nói không thì cũng không phải. Nhưng tôi hiểu cô chủ, cậu là người gây nên thì chỉ có cậu mới chữa lành được vết thương đó. Tôi chỉ hi vọng việc cậu đến tận đây không phải là làm cô chủ tổn thương thêm một lần nữa”. – Bà Hwang vừa nói vừa chuẩn bị bê một khay đồ đưa cho anh – “À, đây là thuốc cảm của cậu. Còn đây là đồ ăn và thuốc của cô chủ. Cậu giúp tôi mang lên cho cô ấy.”

Young Do: “Vâng, thím an tâm. Cháu sẽ bắt Nari ăn hết chỗ này. Hehe”.

……………

Tiết trời cuối hạ, chuẩn bị bước vào mùa đông lạnh giá, màn đêm dường như đến nhanh hơn. Mới khoảng 7 giờ tối mà bên ngoài đã tối thui, Nari đứng ở lan can, ngắm cảnh biển đêm, ngẫm nghĩ. “Anh vào được chứ?” – Tiếng nói Young Do lần nữa lại văng vẳng bên tai cô, Nari nhíu mày quay lại nhìn. Không chờ cô hồi đáp vì anh biết cô sẽ chẳng trả lời đâu, anh tự nhiên đi vào, đặt khay thức ăn trên bàn, lại phía cô và kéo tay cô: “Thím Hwang nhờ anh mang lên cho em. Em nhớ ăn hết rồi còn uống thuốc. Đừng bỏ bữa. Nào em mau ăn đi.”

“Bỏ tay tôi ra đừng có chạm vào người tôi” – Nari cáu kỉnh đáp, cô ném hai bộ đồ về phía anh – “Đây là bộ đồ ngủ của anh trai tôi. Nếu anh muốn thì có thể mặc không thì mặc bộ cũ của anh đó. Tôi đã giặt sạch sẽ rồi. Anh có thể ngủ ở phòng bên cạnh, giờ thì ra khỏi phòng tôi ngay”.

Young Do mỉm cười hòa nhã: “Ok, anh sẽ đi khi em ăn hết chỗ này rồi uống thuốc, được không?”

Nari: “Anh lo cho bản thân anh đó. Khỏi ốm và rời khỏi đây. Tôi không hiểu sao anh có thể tìm được đến tận đây và nguyên nhân là gì? Nhưng tôi chẳng cần biết. Hãy để yên cho cuộc sống của tôi”.

Young Do: “Ri Ri, anh xin lỗi. Làm ơn tha thứ cho anh. Anh biết anh sai rồi. Anh không muốn mất em”.

“Im đi, tôi không muốn nghe những lời dối trá của anh. Ra ngoài” – Nari hét lên, khóe mắt cô cay cay đầy giận giữ, cô đẩy anh ra cửa.

“Cho anh một cơ hội đi. Xin em đó.” – Young Do ôm ghì lấy cô, áp bàn tay trái lên má cô, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô nài nỉ và anh hôn cô. Nari chết lặng, sững sờ không chút phản kháng. Nhưng chẳng phải vì nụ hôn đó mà vì một điều cô đã không nhận ra dù cả ngày nay cô chăm sóc cho anh bị ốm, chiếc nhẫn kia vẫn ở trên ngón áp út của anh. Vật đã từng là minh chứng tình yêu của cô và anh, viên kim cương vẫn tỏa sáng lấp lánh. Tuy nhiên nó chẳng còn ý nghĩa gì hết, một nửa, chiếc nhẫn của cô đã biến mất vào đêm hôm đó, đối với cô tình yêu cũng đã kết thúc. Cô phì cười thầm nghĩ đây có khi lại là một trò lừa gạt mới của anh. Nari đẩy anh, cô giơ tay lên định tát anh nhưng bàn tay run run không nỡ đành hạ xuống. Trái tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp, Nari cố nói rõ từng chữ: “Tôi cũng cầu xin anh đó, ra ngoài mau. Tôi muốn ở một mình”.

“Ờm, anh xin lỗi. Nhưng em nhớ ăn no rồi uống thuốc. Em phải thật khỏe mạnh để có thể đủ sức mà ghét anh” – Young Do cố tỏ ra vui vẻ, anh cầm bộ đồ cô đưa cho anh từ trước rồi bước ra ngoài và đóng cửa lại.

Nari vội vã khóa trái phòng, cô gục ngã tựa vào cánh cửa và thổn thức khóc. Cô muốn từ bỏ, muốn quên đi nhưng anh luôn xuất hiện và khiến cô phải khóc, đau buồn. Cô nên làm thế nào đây, tình yêu dành cho anh đã đi quá xa rồi…… Young Do đứng bên kia cánh cửa, anh đặt tay lên đó cảm nhận rõ sự đau khổ của cô, anh thì thầm đủ cho cô nghe thấy: “Ri Ri, đừng khóc nữa. Anh yêu em, thực sự rất yêu em…”

 

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3