Bà nội Kwon

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

DARA's POV

 

Thứ 7 cuối cùng đã tới và tôi trông như một mớ bùi nhùi.      

 

Dù có tắm gội bao nhiêu lần cũng không thể khiến tôi thấy khá hơn sau cái đêm tôi vừa trải qua. Đừng hiểu nhầm, tôi đã tự mình gây ra việc đó nhưng tôi không nghĩ mình đáng phải nhận cái cảm giác như thể tôi vừa bị đá một cú vào ngay đầu chỉ bởi vì tôi đã có vài hành động buông thả đêm trước. Tại sao tôi không thể là một trong những người phụ nữ chỉ cần đọc sách là đã có thể có cảm giác bình thản hơn nhỉ? Thay vào đó, tôi lại là kiểu người lao đầu vào hũ rượu và quên béng mất nhân phẩm là cái quái gì.

 

Như tôi đã nói, thay vì phải chuẩn bị thật xinh đẹp ngày hôm nay, tôi trông như . Gia đình của Jiyong sẽ hất tung tất cả khi họ thấy tôi và sẽ nói; ‘Jiyong đi cùng đứa vô gia cư nào kia?’ hoặc ‘Tôi không biết Dara lại già như vậy.’

 

“Em mặc cái quần jeans skinny đó để tra tấn anh, phải không?” Jiyong khẽ hỏi khi quay xe trên đường cao tốc.

 

“Gì cơ?”

 

“Chân em trông đặc biệt dài trong cái quần đó, khiến anh tự hỏi cảm giác thế nào nếu em quàng chân quanh hông anh.” Anh ấy nháy mắt và nói.

 

“À…” Tôi hừ giọng. Hãy tin tưởng rằng bạn trai bạn sẽ khiến bạn thấy khá hơn. “Nếu mọi việc hôm nay suôn sẻ thì có thể anh sẽ biết cảm giác đó thế nào.”

 

“Yeeesssss!!! Chúng ta hoàn toàn có thể chơi nhau trong phòng cũ của anh.”

 

“Lạy Chúa, không. Em sẽ không have trong nhà bố mẹ anh đâu. Như vậy là quá sai trái.” Tôi bắt chéo chân lại để chứng tỏ quan điểm của mình. “Chúng ta phải cư xử phải phép. Họ chỉ biết chúng ta là đồng nghiệp, những người không bao giờ hòa thuận với nhau. Nếu chúng ta đột nhiên cứ sờ soạng mó máy, họ sẽ nghĩ chúng ta đang giỡn và sẽ cười chúng ta. Em nghĩ điều quan trọng là chúng ta phải thật thận trọng khi báo tin mới cho họ.”

 

“Không thể thế được.” Anh ấy nói khi dừng đèn đỏ rồi với tới chạm vào tay tôi đang đặt trên đùi, lật tay tôi lên và đan ngón tay lại với tay anh ấy. “Anh nghĩ thế này, tại sao chúng ta không khiến họ shock một mẻ và giới thiệu em là bà Kwon tương lai nhỉ?”

 

Mắt tôi trợn tròn, “Jiyong!”

 

“Không sao? Hay là bà Kwon tương lai trong tương lai? Hay em thích được giới thiệu là mẹ tương lai của đám con của anh?”

 

Tôi siết tay anh ấy, “Anh nghiêm túc đi được không?”

 

“Được rồi, cục cưng hư hỏng bé nhỏ của anh,” anh ấy nhếch mép cười và nói trước khi lại tập trung lái xe khi đèn chuyển màu xanh. “Em muốn gì cũng được.”

 

Hai mươi phút sau, chúng tôi đỗ lại trước cổng gia đình họ Kwon ở khu ngoại ô Seoul. Khu nhà rất rộng, và xinh đẹp, và có rất nhiều kí ức tuổi thơ của Jiyong. Tôi đã từng đến đây vài lần, chủ yếu là đi làm việc vặt cho Jiyong. Nhưng hôm nay…

 

Tôi hoảng hốt quay sang anh ấy, “Chuyện này sẽ rất quái lạ, đúng không? Lỡ em nhảy lên người anh vì anh trông quá nóng bỏng thì sao? Và ngược lại, anh sẽ soi ngực em chằm chằm vì anh là kiểu đàn ông thích vú vê. Nếu lỡ em chạm vào chỗ kín của anh thì sao? Hoặc nếu lỡ em hôn anh?”

 

“Anh thấy hoàn toàn ổn với mấy việc đó.”

 

Tôi cấu tay anh ấy.

 

“Ouch! Ok. Dara, bình tĩnh nào.” Anh ấy quàng tay tới để có thể vuốt ve lưng tôi. “Đừng có nổi điên lên. Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi.”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy để xác định xem anh ấy đang nói thật hay chỉ cố lừa phỉnh tôi. Tôi không thể đoán ra. Mắt tôi đang nhòe đi sau cặp kính! “Chúng ta có thể lái xe vài vòng quanh đây không? Em đang rất đau đầu, vẫn chịu ảnh hưởng của cơn say. Em nghĩ mình đột nhiên dị ứng thuốc giảm đau rồi. Thật ra, em đang bị đau bụng kinh.”

 

“Anh nghĩ em chỉ đang hơi hoảng hốt thôi.” Anh ấy nói.

 

“Oh my God! Anh nghĩ sao?!”

 

“Tại sao chúng ta không vào nhà để em trấn tĩnh lại nhỉ?”

 

Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, anh ấy đã ra khỏi xe. Adrenaline khiến tôi làm điều tương tự. Tôi chỉ vừa mới đặt chân xuống vỉa hè khi anh ấy siết chặt tay tôi. Jiyong nửa dắt nửa lôi tôi đi về phía nhà anh ấy.

 

Tôi thực hiện vài bước yoga điều hòa hơi thở khi chúng tôi đi tới cuối lối đi và rồi khi cửa nhà mở ra, chị gái anh ấy, Dami, xuất hiện đã phá hỏng nhịp thở của tôi khi chị ấy lao về phía tôi và bám lấy cánh tay còn lại mà Jiyong không cầm. Tôi định buông tay Jiyong ra nhưng anh ấy rất nhanh siết lấy thật chặt. Tôi đã phải cố hết sức giấu tay chúng tôi đi.

 

“Chị nghe thấy tiếng ồn ở phía ngoài và chị biết đó là lúc xe của thằng em trai đần độn của chị vừa rẽ vào.” Chị ấy nói.

 

“Gee, em cũng nhớ chị lắm, chị gái,” Jiyong trả lời.

 

“Thật mừng khi được gặp em.” Dami phớt lờ anh ấy và nói chuyện với tôi. “Lần cuối chị gặp em, em đã tóm gáy được thằng Jiyong rồi. Mọi việc với em thế nào? Chị hi vọng em chưa có bạn trai. Mẹ có bất ngờ dành cho em đấy.”

 

Tôi gần như chẳng nghe thấy chị ấy nói gì khi Jiyong giật tay tôi và đẩy chúng tôi đi về phía cánh cửa kéo dẫn lối ra khu vườn sau nhà, đột nhiên đối mặt với một người phụ nữ lớn tuổi mà tôi ngay lập tức biết là bà của anh ấy. Tôi ép mình mỉm cười và giật tay khỏi tay Jiyong để tự giới thiệu thì bà ấy cắt lời tôi.

 

“Cô,” bà ấy nói, nhìn tôi từ đầu tới chân.

 

Mặt tôi cắt không còn hột máu khi kí ức của tối hôm qua quay lại trong đầu tôi.

 

 

 

“Mày giỡn mặt với bà hả?! Dara, cầm ví cho mình. Cầm lấy cái ví của mình đi!” Bom điên tiết gào lên.

 

 

“Xe của chúng ta ở ngay đằng kia.” TOP kéo eo cô ấy lại.

 

 

Tôi ngật ngưỡng đi tới cửa sau của xe taxi, mở cửa và thấy một người phụ nữ trung tuổi đang lục lọi túi xách của bà ta. Tôi thò đầu vào trong xe.

 

 

“Rất vui được phục vụ bà, đồ mặt như cái lỗ đít. Giờ thì về nhà và tự fck mình. Beotch!”

 

 

 

 

Tôi sợ chết khiếp và bà của Jiyong đang đứng ngay trước mặt tôi, nở nụ cười tinh quái khi bà ấy biết tôi đã nhận ra bà ấy là ai. Sau một quãng im lặng nặng nề, bà nắm lấy tay tôi và khẽ bắt tay rồi tới hôn lên má cháu trai bà trước khi đi tới ngồi vào ghế bên cạnh bà, vẫn giữ nguyên ánh mắt cười và cái nhếch mép đó.

 

Sh!tfckdamn! Có người nào có thể chết vì quá nhục không? Bởi vì…tôi tình nguyện!!

 

“Dara cháu yêu.” Mẹ Kwon vào phòng qua cánh cửa khác và chào tôi. “Bác mừng vì cháu đã tới. Khi Jiyong nói với bác là nó sẽ đưa cháu qua, bác rất háo hức. Một người bạn của bác muốn bác giới thiệu ai đó cho con trai bà ấy, và bác đã ngay lập tức nghĩ đến cháu. Bác nghĩ đó hẳn là định mệnh khi thằng bé đang muốn tìm người yêu và cháu thì đang độc thân ngay lúc này. Bác không thể chờ đến lúc hai đứa gặp nhau.” Bác ấy nói lèo một hơi.

 

Tôi không thể tin được bà Kwon. Tôi đang đứng đây, muốn chết vì xấu hổ vì những gì tôi đã làm với mẹ chồng của bác ấy tối qua, còn bác ấy lại muốn thu xếp cho tôi đi xem mắt.

 

Chà, cũng không phải là bác ấy biết được về thói say xỉn và những hành vi hỗn láo của mình. Mình đúng là đồ ngu.

 

Và như thể tình thế tệ hại này còn chưa đủ, Jiyong bắt đầu làm mấy trò điên rồ.

 

“Mẹ, Dara đã là bạn gái con rồi. Mẹ không thể giới thiệu cô ấy cho ai cả. Mẹ bị làm sao thế?” Anh ấy thản nhiên nói và ngồi xuống cạnh tôi.

 

Bác gái Kwon giật mình và lùi bước. Vẻ mặt bác ấy từ vui vẻ hào hứng chuyển sang sững sờ chỉ trong tích tắc.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn quên mất chuyện xấu hổ của mình với Bà nội. Tôi cảm nhận được cái ranh giới khó xử với gia đình của Jiyong khi tất cả mọi người đang đứng đó (Bà nội đã ngồi xuống) trân trối nhìn tôi như thể tôi vừa tuyên bố rằng mình sẽ đi du lịch tới sao thổ mùa hè này. Tôi cũng đang rất cân nhắc việc đó ngay lúc này. Có lẽ tôi sẽ mang Jiyong theo và để anh ấy lại đó với nửa bình oxy.

 

Chúa ơi, giết con luôn đi.

 

 

 

***

 

 

 

Bữa trưa diễn ra với ít cuộc trò chuyện nhất có thể, nghĩa là không ai nói gì cả mà chỉ im lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Tôi có thể nói là họ đang rất cố gắng bí mật làm chuyện đó nhưng họ là những diễn viên tồi. Khi bữa ăn đã trôi qua được một lúc, Dami bắt đầu nói.

 

“Được rồi, con không thể chịu hơn được nữa. Dara,” chị ấy gọi tôi. Chị ấy gần như quát lên dù cho tôi đang ngồi ngay đối diện chị ấy. “Tại sao em lại hẹn hò với em trai chị?”

 

Lời nói đầy gai của chị ấy đâm qua tim tôi. Lạy chúa, chị ấy nghe rất điên tiết rồi và thậm chí không buồn che đậy. Tôi phải nói gì đó nhưng tất cả những gì tôi có thể nói là “Ừhm…”

 

“Có phải là do lòng trắc ẩn không?” Chị ấy hỏi.

 

Gì cơ? “Gì cơ ạ?” Tôi nói ngay sau khi câu đó hiện ra trong đầu tôi.

 

“Jiyong sắp chết à?”

 

Huh!

 

“Nó đe doạ em sao? Chết tiệt! Có phải nó ép buộc em làm chuyện này không?” Chị ấy nói tiếp và tôi chỉ có thế trợn mắt lên, quá sợ hãi để trả lời.

 

“Buồn cười đấy!” Jiyong nói bên cạnh tôi. “Chị chỉ đang ghen tị bởi chị chưa từng mang được gã bạn trai nào tử tế về nhà cả. Em nghĩ vấn đề là ở chính chị. Noona, chị nên sửa cái thái độ đấy đi.”

 

Rồi Jiyong kêu lên đau đớn và tôi có linh cảm mạnh mẽ là Dami vừa đá vào chân anh ấy ở dưới gầm bàn. Tôi không có thời gian để vui vẻ về điều đó bởi chị ấy lại bắt đầu nói.

 

“Dara, chị biết nó là em trai chị, nhưng thật sao?! Jiyong sao?! Chị không hiểu được. Nó hạ tình dược với em sao? Đó là lý do duy nhất có thể hiểu được. Hoặc có lẽ em có sở thích thích mấy thằng as$hole bởi nếu là như thế thì chị vẫn có thể giúp em được.”

 

Một phần trong tôi muốn khóc vì mừng rỡ bởi tôi giờ đã hiểu Dami đang cố gắng nói gì. Một phần khác tôi chỉ muốn khóc cho gã người yêu kém cỏi của mình.

 

Bác trai Kwon, người đã im lặng suốt, đột nhiên nhíu mắt nhìn tôi. “Cháu thật sự là bạn gái nó sao?”

 

“Vâng ạ.” Tôi nặn lời.

 

“Không phải hai đứa đang đùa giỡn vớ vẩn gì chứ?”

 

“Ừhm, không ạ… Có gì không phải sao ạ?” Tôi đột nhiên thấy lo lắng. Tôi nghĩ là họ quý tôi, nhưng rõ ràng là không phải với vai trò bạn gái của Jiyong.

 

“Không có gì ngoài sự thật cháu là đứa con gái đầu tiên và duy nhất nó từng đưa về nhà. Cả nhà đã tan nát khi nó khăng khăng rằng cháu chỉ là manager của nó bởi vì, à, hai bác nghĩ cháu là một đối tượng tuyệt vời. Thứ lỗi cho cả nhà bởi chúng ta đang rất kinh ngạc. Bác tưởng địa ngục cũng đóng băng rồi nên chuyện đó mới xảy ra chứ.” Bác ấy giải thích.

 

“Bố,” Jiyong phản đối.

 

Bác gái Kwon nói tiếp với vẻ nhẹ nhàng hơn, “Chúng ta chỉ quá kinh ngạc với tuyên bố của hai đứa, đặc biệt khi chúng ta đã chứng kiến hai đứa muốn đâm giết nhau suốt mấy năm qua. Bác nghĩ đây là bất ngờ lớn nhất trong đời.” Bác ấy nhún vai.

 

“Thêm vào đó, cô ấy quá tốt cho một thằng như mày,” Dami nói thêm, hướng tới Jiyong trước khi lại quay sang tôi. “Em nợ thằng Jiyong gì sao? Chị vẫn tự hỏi làm sao nó có thể thuyết phục em đồng ý cái trò này.”

 

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ