I just wanna kiss

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

 

DARA’s POV

 

 

Xin chào. Tôi tên là Dara Park và tôi là nô lệ của những giấc ngủ.

 

Kể từ tai nạn của tôi 3 năm trước, tôi vẫn luôn gặp rắc rối với việc ngủ. Bởi vì cơn ác mộng đó cứ diễn ra lại mọi việc đã xảy ra trong vụ tai nạn. Nó rất kinh khủng, thật đấy.

 

Bác sĩ của tôi nói rằng các cơn ác mộng đó là cảm giác tội lỗi không cần thiết của chính tôi. Nếu cô chịu bỏ lại việc đó sau lưng, cô sẽ được tự do. Lời của cô ấy, không phải của tôi.

 

Giờ thì để tôi giới thiệu với các bạn về Kwon Jiyong, ca sĩ mà tôi làm việc chung với tư cách là manager/trợ lý cá nhân của anh ta. Gần đây anh ta đã phát hiện ra những cơn ác mộng của tôi, và vẫn luôn rất có ích trong việc đánh thức tôi dậy, và rồi quyết định ngủ luôn cạnh tôi.

 

Một tuần trước, vì vài tình huống này nọ, tôi đã chính thức dọn tới ở chung một tòa nhà với anh ta. Và tin tôi đi, khi tôi nói rằng Chúa hẳn rất vui tính khi đặt phòng ngủ của tôi ngay liền kề vời phòng ngủ của Jiyong. Vậy nên về cơ bản là, khi tới giờ ngủ, chúng tôi chỉ cách nhau có một bức tường mỏng. Thật quá dễ cho anh ta để nghe thấy tôi khi tôi vật vã rên rỉ, và bởi anh ta cứ khăng khăng đặt mã  khóa cửa nhà tôi là ngày sinh nhật của anh ta, anh ta có thể nhanh chóng tới giúp tôi quay lại giấc ngủ.

 

Nó dần biến thành một thói quen của chúng tôi.

 

Tối nay, Jiyong có một show diễn và anh ta sẽ không về thành phố trong một đêm. Không, tôi không đi cùng anh ta, dù vậy tôi đã đảm bảo mình đã chuẩn bị tất cả mọi thứ anh ta cần. Không thể tránh khỏi được bởi tôi có một buổi hợp với giám đốc của chúng tôi, YG, về một hợp đồng quản cáo. Đúng vậy, tôi vẫn là một diễn viên bán thời gian.

 

Dù sao thì, đây là đêm đầu tiên Jiyong không có ở phía bên kia bức tường để nghe ngóng tôi và tới giải cứu tôi. Tôi có cảm giác thật bất an.

 

 

 

***

 

 

“Cái gối ngu xuẩn.” Tôi lẩm bẩm khi quăng gối đi.

 

Tôi nhìn đồng hồ báo thức và rên rỉ. Đã gần 3h sáng rồi. Tôi đã mất cả giờ đồng hồ lăn lộn và vẫn thức trắng.

 

“Quá sức mệt…” tôi rên lên dù không có ai nghe thấy cả.

 

Jiyong đâu rồi? Tôi cần cơ thể của anh ta. Cái cánh tay nhìn-có-vẻ-gầy nhưng lại thoải mái hơn bất kì cái đệm nào khác. Và mùi hương của anh ta, lại chúa, cái mùi hương nam tính quyện lẫn chút nước hoa trẻ em luôn dụ hoặc tôi tới thiên đường. Le thở dài. Tôi đang cư xử như một con đĩ vậy. Một nô lệ giấc ngủ. Một tên nô lệ dâm dê.

 

“Dịch người qua.”

 

Omo!!

 

Tôi không biết nên nhảy dựng lên vì mừng rỡ hay nên chạy ra bếp và chộp lấy một con dao.

 

Tôi không làm gì trong hai việc đó cả. Tôi chỉ tóm chặt ngực áo và nhìn Jiyong cởi mũ, khăn quàng và áo khoác ngoài (lần lượt từng món) và cuối cùng cũng nằm xuống giường tôi.

 

“Anh làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng anh sẽ không về thành phố một tối.” Tôi nói. Tôi không thể tin được mình đang làm trò đạo đức giả bởi thật thành mà nói, tôi chỉ muốn nhảy lên người anh ta ngay lúc này.

 

“Tôi không biết. Tôi đã quá mệt khi show diễn kết thúc đến độ nghĩ rằng tôi sẽ chết giấc ngay lập tức, nhưng khi tôi nằm trên giường khách sạn, tôi liên tục hít ngửi tìm cái mùi hương không có ở đó, và tôi nhận ra tóc của cô đang không ở gần tôi và đó là thứ tôi đang tìm. Tôi đã lăn lộn nhiều giờ và cuối cùng đã bỏ cuộc, tự lái xe quay về đây. Nhắc tôi nhớ gửi ai đó tới đón các staff quay lại. Tôi đã dùng xe của công ty bởi đó là thứ duy nhất tôi có được. Giờ thì ngủ thôi,” anh ta giải thích và chìa cánh tay ra với vẻ trông đợi.

 

Tôi không chút chần chừ mà lao vào đó. Cũng không tốn quá nhiều thời gian để nhịp tim của Jiyong xóa tan mọi cảm giác bứt rứt của tôi rồi cuối cùng, đưa tôi vào giấc ngủ sâu và yên bình.

 

 

***

 

 

 

“Eherm…Mr. và Mrs. Kwon?”

 

Thay vì trả lời, tôi vùi mặt sâu hơn vào cái nguồn ấm, cố tránh cái kẻ nào đó và ánh mặt trời đang rọi vào trong phòng.

 

“Cút.đi,” tôi lẩm bẩm.

 

“Hai người không muốn ăn sáng với chúng tôi sao?”

 

“Fck off. Chúng tôi đang ngủ.” Jiyong lẩm bẩm khi kéo tôi lại sát hơn. Trong vô thức, tôi nhiệt tình nhào vào, gác một chân lên chân anh ta. Anh ta kéo đầu tôi xuống dưới cằm anh ta sau khi rúc mũi vào tóc hít ngửi. Hay ít nhất đó là điều tôi nghĩ anh ta vừa làm.

 

“Buồn ngủ…” tôi cáu kỉnh.

 

“Nếu hai người không dậy…”

 

“Vào bếp mà ăn đi. Một lát nữa chúng tôi sẽ dậy.” Jiyong nói. Tôi đoán anh ta đang phẩy tay về phía cửa bởi tôi không cảm nhận được cái ôm thật chặt của anh ta, nhưng nó lại quay lại sau vài giây.

 

“Được thôi.”

 

Một lúc sau đó, cánh cửa đóng lại và tôi quay trở lại giấc mơ của mình.

 

 

***

 

 

Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu và thoải mái. Thay vì bị giật mình và cảm giác bị lạm dụng bởi cái gã trần truồng bên cạnh sau khi chỉ ngủ được 4 giờ đồng hồ, tôi thấy thoải mái một cách lạ lùng, và tâm trạng rất tốt.

 

Jiyong ngáp dài khi anh ta ngồi dậy và cầm lấy điện thoai của tôi, chỉ để đặt nó quay lại tủ cạnh giường bởi nó đã ngừng đổ chuông ngay sau đó.

 

“Tôi nhớ rõ ràng là anh có mặc pijama tối qua. Làm sao anh luôn trần truồng vào mỗi sáng vậy?” Tôi hỏi sau khi đã đứng dậy, cùng lúc nhìn anh ta cuộn người lại trên giường tôi.

 

Anh ta cười khẩy với tôi. “Đương nhiên là cô không nhớ gì.”

 

Tôi đột nhiên thấy cần đi tè ngay cái lúc tôi thấy cái nụ cười tinh quái đẹp trai đó, nhưng anh ta vẫn chỉ lấp lửng với câu nói đó.

 

Điều đó khiến tôi nghĩ lại những gì mình đã làm khi đang ngủ, cái việc hoàn toàn bất khả thi khi cân nhắc tới cái sự thật là lúc đó TÔI ĐANG NGỦ.

 

“Chuyện gì?”

 

“Không có gì. Giờ thì đi làm bữa sáng đi.”

 

Ồ, cái này không phải là không có gì.

 

“Jiyong, chuyện gì?”

 

“Dara, đi đi.” Anh ta kiên quyết và rồi cố nén cười phá lên khi nói, “Đừng để tôi phải đánh đít cô.”

 

Nói như vậy, tôi nhớ tới điều gì đó trong những giấc mơ của mình và…

 

 

 

OHMYFCKNGGOD!!!!

 

Có phải tôi đã làm những trò tôi làm với Jiyong-trong-mơ với chính Jiyong-thật không????

 

 

Dù sao thì, giấc mơ của tôi là về Jiyong-không-trần-truồng. Lần này anh ta mặc quần áo đầy đủ và tôi thật sự rất thất vọng, vậy nên tôi-trong-mơ đã giục Jiyong-trong-mơ lột hết quần áo ra. Tôi ngay lập tức nhớ rằng mình sẽ đánh đít anh ta nếu anh ta không làm theo lời tôi nói.

 

 

Tôi đã nói mớ sao?

 

Tôi hóa đá tại chỗ khi cố tìm lời nào đó để cứu vớt danh dự của mình.

 

“Tôi lo lắng cho cô đấy, Dara.” Anh ta ngồi khoanh chân vòng tròn ở giữa giường của tôi. “Tôi thật sự nghĩ rằng cô đã dành toàn bộ thời gian để nghĩ đến tôi, thậm chí cả trong giấc mơ cô cũng muốn lạm dụng tôi nữa. Cô đang thầm yêu tôi, phải không?”

 

Puh-leeze!

 

“Đừng có ăn dưa bở nữa đi.” Tôi hừ mũi trả lời. “Tôi không lạm dụng anh trong mơ. Tôi đã lạm dụng Kang Dongwon.” Đúng thế, tôi cần phải biện hộ.

 

“Ai cơ? Khoan đã…diễn viên á?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Vậy cô đã vượt qua giai đoạn say nắng Jung Il Woo rồi hả?”

 

Một lần nữa, Puh-leeze! Tôi không thể tin là mình đã say nắng anh chàng đó. Tuần vừa rồi, tất cả những gì anh ta làm là tra tấn tinh thần tôi về việc để anh ta làm cha đỡ đầu cho đám trẻ con mà anh ta nghĩ rằng Jiyong và tôi sẽ có trong tương lại. Anh ta thật phiền phức. Dù sao thì, chuyện là tôi chỉ buộc mình rung động trước anh ta để có thể tránh những suy nghĩ đen tối về Jiyong. Rõ ràng là, nó không có tác dụng vậy nên giờ anh ta không có ích gì nữa cả.

 

Người tôi mới say nắng là Kang Dongwon. Tôi gặp anh ta khi tới tòa nhà của MBC lần trước, và anh ta quá sức hot, hot, hot.

 

“Il Woo là thằng ngu. Kang Dongwon sẽ là chồng trong tương lai của tôi.”

 

Jiyong cười khẩy, “Anh ta có biết không?”

 

Tôi chun mũi. “Chưa nhưng tôi có thể đợi.”

 

“Tôi đoán điều đó có nghĩa là mối tình vụng trộm của chúng ta đã kết thúc rồi.” Anh ta bĩu môi nõi và điều đó khiến tôi phải vận hết sức mạnh để không nhào vào anh ta. Bạn hẳn sẽ phải đồng ý với tôi nếu tôi nói rằng G-Dragon rất đáng yêu khi anh ta bĩu môi. Bạn đã từng thấy anh ta bĩu môi khi đang khỏa thân chưa? U-huh. Chính thế đấy.

 

Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đã dang cả hai tay để làm quen với những ý nghĩ dâm dục về Jiyong và dần học cách sống chung với nó. Tôi đang có một cuộc sống rất tội lỗi và phóng đãng.

 

“Yup.” Tôi bật môi cho chữ ‘p’. “Giờ thì ra khỏi giường tôi và cút khỏi nhà tôi ngay.”

 

“Cảm ơn vì tối qua. Nhớ gọi cho tôi nhé.” Anh ta nói với vẻ quyến rũ đặc biệt khi vừa cười vừa đi ra khỏi phòng.

 

Chó chết. Tôi nghĩ quần lót của mình ướt đẫm rồi.

 

 

***

 

 

Chúng tôi tới công ty sau buổi chạy bộ luyện tập hàng ngày của Jiyong. Thật ra, cũng là buổi chạy bộ của chính tôi nữa. Hiển nhiên là, khi bạn xuất hiện trên TV, bạn phải luyện tập chăm chỉ dù cho bạn có gầy như que củi. Tôi không nói là mình gầy đét như mấy cô nàng người mẫu, nhưng tôi đúng là có gầy.

 

Họ nói rằng Hwangssabu, người phụ trách giữ gìn hình thể trong YGE, là một con quỷ dữ. Tôi vừa mới được trải nghiệm sự tra tấn của ông ấy. Tôi không thể tin được là họ lại để một người như ông ấy huấn luyện người khác. Tôi nghĩ ông ấy thậm chí có thể khiến lính tráng trong quân đội phải khóc nhè.

 

Hoặc có lẽ chỉ một mình tôi thấy vậy. Tôi chưa bao giờ là dạng thích tập thể dục. Thật may vì tôi có hệ tiêu hóa rất khỏe vậy nên tôi có thể ăn bất cứ cái gì mình thích vào bất cứ khi nào mình muốn và không hề bị béo. Đây có thể là lần đầu tiên tôi tập tành và tôi phải nói là không muốn làm việc đó thêm lần nào nữa. Có lẽ, nếu Hwangssabu không phải là người huấn luyện của tôi nữa.

 

Dù vậy Jiyong dường như vẫn ổn. Tôi nghĩ đó là do anh ta đã tập luyện nhiều năm rồi. Cơ thể của anh ta phản ánh rõ kết quả mà.

 

“Tôi chết mất.”

 

Hoặc không phải là ổn.

 

Tôi nhìn Jiyong nằm sõng xoài trên sàn nhà được phủ đệm tập thể dục. Tôi tham gia với anh ta và ngồi duỗi thẳng cả hai chân trên sàn. Anh ta bò tới và gối đầu trên đùi tôi.

 

“Nước.” Anh ta thều thào.

 

“Làm sao tôi đi lấy nước được nếu anh đang nằm trên đùi tôi?”

 

“Tôi không biết. Tôi đang thấy một nguồn sáng, Dara. Nó rất đẹp. Tôi nghĩ mình nên đi về phía đó.” Anh ta nói khi đang cố điều hòa lại hơi thở.

 

“Đừng đi. Tôi sẽ rất nhớ anh.” Tôi đáp lời với vẻ thờ ơ, chỉ để chọc anh ta.

 

“Vậy hãy đi cùng tôi.” Anh ta với tay nắm lấy tay tôi và kéo về phía anh ta.

 

Tôi cười lớn khi anh ta cằn nhằn bởi đuôi tóc của tôi đã quật vào mặt anh ta, khi anh ta kéo tôi tới quá mạnh.

 

“Đừng có cằn nhằn nữa, là lỗi của anh mà.” Tôi an ủi đứa trẻ con to xác bằng cách thổi phù phù lên mặt anh ta.

 

“Ối, xin lỗi.”

 

Tôi ngẩng đầu lên và thấy Teddy-oppa vừa bước ra từ văn phòng của Hwang-ssabu, tay cầm một quyển sách.

 

“Xin lỗi vì đã phá ngang. Anh chỉ đi mượn quyển sách này thôi. Anh sẽ đi ngay.”

 

“Bọn em đang không làm gì hết mà, oppa.” Tôi nói và thấy anh ấy đỏ mặt.

 

“Thôi nào, D. Hai đứa đang hôn nhau còn gì. Không có gì to tát cả nên không cần phải chối. Gặp lại em sau nhé.” Anh ấy nói.

 

Tôi nghĩ mình đã tập luyện quá nhiều tới mức bị thủng màng nhĩ rồi.

 

Anh ấy vừa nói gì vậy?

 

 

***

 

 

 

Sau khi tắm, tôi tới văn phòng để làm mấy việc giấy tờ đã bị tồn đọng bởi tôi quá lười để đụng đến chúng. Jiyong sẽ mất vài hợp đồng người mẫu nếu tôi không xốc lại tinh thần làm việc.

 

Tôi đi ngang qua tiền sảnh và thấy Jiyong, TOP và Jung Il Woo.

 

“Mrs. Kwon!” TOP gọi lớn.

 

Tôi thật sự không hiểu được cái sự căm ghét dành cho Choi Seunghyun luôn ngự trị trong tim mình. Mỗi khi tôi thấy anh ta hoặc nghe thấy cái giọng của anh ta, tôi lại có ham muốn tát anh ta tới chết. Có phải là do cái cách anh ta đang thở không? Có lẽ anh ta nên ngừng thở đi.

 

“Ồ, hai người đã cưới rồi hả. Từ lúc nào thế?” Il Woo hỏi khi tôi tới bên họ.

 

“Phải rồi, từ lúc nào thế? Không phải chúng tôi chỉ vừa mới đính hôn thôi sao? Như là mới khoảng 1 tháng trước.” Tôi lầm bầm.

 

“Từ lúc cô chuyển nhà và dọn vào sống chung với Jiyong.” TOP trả lời.

 

Có lý…

 

“Tôi chỉ dọn tới ở chung tòa nhà chứ không phải chung nhà với anh ta.”

 

“Như nhau cả.”

 

“Thiệt tình, hyung, khi nào thì anh mới dừng mấy trò đấy lại?” Jiyong hỏi.

 

“Khi mà hai người cuối cùng cũng nhận ra hai người sinh ra để dành cho nhau.”

 

Jiyong và tôi nhìn nhau. “Tại sao chúng ta vẫn làm bạn với anh ta vậy?” Tôi hỏi.

 

“Tin tôi đi Dara. Sau tất cả những trò tránh né tôi từng làm khi còn là trainee, tôi đã từng muốn bỏ giấc mơ làm ca sĩ khi phát hiện ra chúng tôi sẽ làm việc chung một nhóm.”

 

“Aww. Nhìn hai người này đi, Il Woo.” TOP nói khi huých khuỷu tay vào Il Woo. “Cả hai đều ghét tôi. Không phải họ quá hợp nhau sao?”

 

Có lẽ tôi nên thuyết phục Bom phanh thây anh ta khi anh ta ngủ.

 

“Il Woo, với tư cách là một người bạn, tôi khuyên anh nên tránh xa anh ấ

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ