Nói lại một lần nữa đi

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

DARA’s POV

 

“Dara, Dara, honey?”

 

 

Tôi mở mắt ra, và họ đang ở đó, cha mẹ tôi. Cha tôi cao ráo, thân hình vừa phải và tóc bạc bắt đầu hiện ở phần mai. Rất nhiều người nói rằng Sanghyun và tôi rất giống cha, nhưng mắt của chúng tôi lại giống mẹ. Mẹ có cặp mắt nâu và tóc sậm màu, ôm quanh khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của bà.

 

 

Họ đều đang nhìn tôi chăm chú. Khuôn mặt họ ngập tràn tình yêu thương và hiền lành. Dành cho tôi.

 

 

“Mẹ? Cha?” Tôi kêu lên khi họ kéo tôi vào vòng tay. Tựa đầu trên ngực cha, mẹ tôi dùng tay chải tóc cho tôi.

 

 

“Ổn cả thôi, con yêu, cha mẹ yêu con.” Cặp môi ấm áp của cha áp lên trên trán tôi.

 

 

Tôi bối rối nhìn qua lại giữa cha và mẹ.

 

 

“Cha mẹ yêu con, con yêu.” Mẹ tôi nhắc lại. “Cả con và em trai con.”

 

 

“Làm ơn đi đừng.”

 

 

“Mẹ! Cha!”

 

 

Họ đã đi mất rồi.

 

 

==================================

 

 

Tỉnh dậy với một cơn rùng mình, đây không phải cơn ác mộng thường ngày. Lần này khác. Hoàn toàn khác.

 

 

“Ừm…Dara?” Giọng khe khẽ của Jiyong khiến tôi ngước mắt đang đẫm nước mắt lên nhìn anh ấy.

 

 

Tôi không nhận ra mình đang túm chặt lấy áo của anh ấy.

 

 

“Tôi xin lỗi.” Vội thốt ra lời đó, tôi buông anh ấy ra.

 

 

Anh ấy hơi mỉm cười khi dùng ngón tay gạt nước mắt trên má tôi. “Không sao đâu.”

 

 

“Em lại gặp ác mộng sao?” Anh ấy dịu dàng hỏi.

 

 

“Không phải.”

 

 

Anh ấy gật đầu, hôn khẽ lên môi tôi và kéo tôi rúc dưới cằm anh ấy.

 

 

Tôi đợi những câu hỏi kéo tới, nhưng chúng không bao giờ tới. Thay vào đó, giọng hát dịu dàng của anh ấy vang lên trong phòng như một bài hát ru trong khi anh ấy khẽ đan tay chải qua tóc tôi. Giống hệt như mẹ tôi đã làm.

 

 

Bài hát của anh ấy đã khiến tôi nhẹ nhõm hơn, tôi cố làm rõ cảm xúc của mình sau giấc mơ đó. Tôi cảm nhận được tình yêu của cha mẹ đang bao trùm tôi. Và cả tình yêu của Jiyong. Với những cảm xúc đó, tôi chìm dần lại vào giấc ngủ.

 

 

***

 

 

 Tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau là điều gì đó hoàn toàn mới mẻ.

 

 

Tôi thức nằm cùng Jiyong đang ở trần quàng tay quanh người tôi. Tôi hít một hơi thật sâu để kiềm chế những cảm xúc đang muốn bùng nổ trong người. Hạnh phúc bởi mẹ và cha đã xuất hiện trong giấc mơ, nói rằng họ yêu tôi. Cảm giác đấy rất thực. Tôi thấy bối rối không hiểu tại sao nó lại xảy ra. Lo lắng bởi dù cho Jiyong chưa từng hỏi gì, anh ấy xứng đáng được biết mọi việc. Những bí mật đã được giữ kín quá lâu. Sợ rằng anh ấy có thể sẽ ghét tôi. Và nghĩ rằng tôi là đứa đĩ thõa, bởi vì, holy sh!t, cái cột ‘chào cờ buổi sáng’ của anh ấy đang đụng vào người tôi khiến tôi muốn thể hiện cái bản tính xấu xa của mình.

 

 

Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra và khẽ rời khỏi giường và chạy vào phòng tắm như một ninja thứ thiệt. Tôi tự hạ nhiệt bằng một lần tắm nước lạnh, và dù cho nó không thể giải tỏa hết cảm giác cứng đờ của tôi, nó vẫn đem lại dễ chịu.

 

 

Tôi pha chút café và đi vào lại trong phòng và chờ Jiyong tỉnh dậy.

 

 

Khi anh ấy tỉnh dậy, tôi nghĩ mình đã ghi nhớ được từng nét vẽ và từng đường cong của tất cả những hình xăm ở nửa thân trên của anh ấy. 

 

 

“Anh tỉnh rồi sao?” Tôi hỏi khi anh ấy nhíu nhíu mắt.

 

 

“Em đã ngắm anh ngủ sao?” Anh ấy ngái ngủ hỏi nhưng nghe có vẻ tự hào về bản thân hơn, khiến tôi phải trợn mắt lên. Gã bệnh hoạn này nữa!

 

 

“Phải, Bella. Anh đã tỉnh chưa?”

 

 

“Chưa.”

 

 

“Chà, dậy đi. Tôi có việc cần nói với anh.”

 

 

Trong khi anh ấy tắm gội, không có việc gì để làm cả, ngoại trừ suy nghĩ. Tâm trí tôi lạc về cái đêm đó, cho tới khi môi của anh ấy áp lên môi tôi. Ngay khi chúng tôi hôn nhau, tôi như đắm chìm trong mùi hương cơ thể của anh ấy. Dù vậy, tôi chỉ cho phép nó kéo dài vài giây, bởi vấn đề này rất cấp bách.

 

 

“Café không?” Tôi đưa anh ấy một cốc.

 

 

“Ừm…chúng ta cần nói chuyện.” Tôi nói dù nghĩ rằng tôi đã nói câu đó lúc trước rồi. Tôi chỉ không chắc lắm.

 

 

“Okay…”

 

 

“Jiyong, tôi cần phải kể với anh vài chuyện hết sức quan trọng.” Tôi ngưng một chút và chẩn bị tinh thần. “Là về giấc mơ của tôi đêm qua.”

 

 

Tôi ngưng thêm một chút để thăm dò phản ứng của anh ấy. Tạm thời tới đây vẫn ổn.

 

 

“Anh biết là tôi hay gặp ác mộng đúng không?” À, tôi muốn kể cho anh biết tại sao tôi lại như vậy.”

 

 

 “Dara--,”

 

 

“Tôi phải kể cho anh,” tôi vội vàng nói. Tôi không muốn anh ấy nói với tôi là dù không nói ra cũng không sao. Tôi không thể để anh ấy ngăn tôi lại.

 

 

“Ji, tôi…tôi không biết bắt đầu từ đâu,” tôi bực bội vò đầu. Tại sao chuyện này lại khó khăn đến vậy?

 

 

Đột nhiên anh ấy kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy. “Cứ bắt đầu ở nơi nào em muốn.” Anh ấy nói, khẽ lùa tay vào tóc tôi như đã làm tối qua. Tôi cảm thấy yên lòng ngay lập tức.

 

 

“Erm…” Tôi mở lời. “Lúc đó tôi khoảng 21 tuổi khi…khi họ…khi họ qua đời.”

 

 

“Cha mẹ em,” anh ấy nói như khẳng định, không phải câu hỏi. Tôi gật đầu.

 

 

“T-tôi…tôi đã,” tôi hít một hơi thật sâu.

 

 

“Em nghĩ mình là nguyên nhân cái chết của họ.” Một lần nữa là sự thật, không phải câu hỏi. Tôi gật đầu xác nhận.

 

 

“Tôi còn đang học đại học và-…” hít thật sâu, tôi thở phù ra vì lo sợ. “Mọi thứ đều hoàn hảo với cuộc sống sinh viên, tôi luôn đạt điểm tốt, tôi có một bạn trai đáng yêu, tôi đi nhậu và chơi bời trước và sau những kì thi, và cha mẹ tôi rất thoải mái – hầu hết là như thế. Và chỉ cần một đêm làm chuyện xuẩn ngốc đã phá hỏng tất cả.”

 

 

 

===Quãng thời gian nào đó năm 2010===

 

 

 

“Hey faker, mình đang trên đường tới buổi tiệc.” Tôi chào Bom qua điện thoại khi đánh tay lái cho xe chạy lên đường cao tốc.

 

 

“Mình không giả vờ. Mình ốm thật! Thân nhiệt của mình đang là 40 độ, mình có thể sẽ chết ngay khi chúng ta đang nói chuyện.” Cô ấy độp lại. Cô ấy thật sự nghe không khỏe lắm.

 

 

Tôi nghe cô ấy ho một tràng trước khi tôi nói tiếp. “Được rồi, công chúa, mình gọi để cho cậu biết là bạn của một người bạn của chúng ta đã nói với mình là anh chàng cậu vẫn luôn thèm muốn ở bên khoa Kỹ thuật, Lee Sangmin, đã hỏi xem cậu có tới buổi tiệc hay không. Thật tệ là mình phải nói với cậu ta là cậu đã bị ốm.”

 

 

“Mình rất ghét cậu, ngay lúc này.” Cô ấy cằn nhằn. Bom và tôi là bạn thân và cũng là bạn quậy ở các buổi tiệc. Một đàn anh ở khoa tâm lý học đã tìm được một việc bán thời gian làm cùng với bác sĩ mà anh ấy rất ngưỡng mộ, vậy nên anh ấy đã tổ chức một bữa tiệc lớn. Thông thường thì tôi sẽ không đi mà không có Bommie nhưng sắp tới kì thi giữa kì rồi và tôi muốn buông thả một chút trước khi phải đối mặt với những bài thi chết tiệt. “Dù sao thì làm sao cậu có thể thuyết phục chú và dì cho cậu đi vậy, mình tưởng họ không muốn cậu đi chơi trước khi kì thi giữa kì kết thúc.”

 

 

“Họ không cho. Mình lẻn đi. Shh!” Tôi trả lời.

 

 

“Cậu đúng là hư hỏng!”

 

 

“Đừng lo; mình sẽ cho Sangmin số điện thoại của cậu và nói chuyện với cậu ta về cậu.” Tôi trả lời.

 

 

“Yeeshh! Cảm ơn vì đã hư hỏng.”

 

 

Eh, đúng là cô nàng ốm đau điên rồ.

 

 

Chúng tôi cúp máy đúng lúc tôi đến club nơi buổi tiệc được tổ chức. Tôi đỗ xe chỉ cách cửa ra vào vài xe và đang trên đường đi vào thì bạn trai tôi, Kim Ji Soo, đánh úp tôi với lưỡi của hắn ấy. Tôi đẩy hắn ta đi bởi rõ ràng là hắn ta sau rồi và tôi không biết hắn ta sẽ làm gì nếu tôi cứ đứng im. Tôi không biết tại sao mình chưa chia tay với hắn ta chỉ 2 giây sau khi chính thức bắt cặp. Gã này đúng là một con heo.

 

 

“Có chuyện gì vậy Dara?”, hắn ta lè nhè hỏi.

 

 

“Anh còn phải hỏi sao? Anh thậm chí còn không thèm qua đón tôi.”

 

 

“Anh xin lỗi nhưng buổi tiệc đã bắt đầu sớm.”

 

 

“Uh-huh!” Tôi lườm. “Sao cũng được, tôi đi tìm bạn tôi đây.”

 

 

Tôi bỏ đi khỏi hắn với sự quyết tâm là đến cuối ngay hôm nay, tôi sẽ lại độc thân một lần nữa.

 

 

Tôi tìm được vài cô gái mà tôi có quen ở một bàn trên tầng 2. Họ có đồ uống và sau vài vòng, tôi lôi họ ra sàn nhảy. Chỉ trong nháy mắt tôi thấy mình không cần phải suy nghĩ gì nữa. Tuổi trẻ của tôi luôn có những khoảnh khác như vậy, khi tôi tận hưởng tuổi 20 của mình, bên dưới ánh đèn cầu tròn đang quay tít, được sống hết mình và làm những chuyện ngu ngốc.

 

 

Một nụ cười hiện trên môi tôi, tay tôi giơ cao trên đầu. Tôi cảm nhận được gấu váy của mình đã bị kéo quá đùi nhưng tôi không quan tâm. Rồi tôi nhận ra nhóm của tôi hiện đang bị vây quanh bởi một nhóm sinh viên nam mặc đồ bó và đang rất tích cực cọ người lên tất cả chúng tôi. Tởm lợm! Nhìn về phía quầy bar, tôi thấy gã sắp-là-ex của tôi đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi không cần việc này ngay lúc này!

 

 

Bụng tôi bỗng lạnh toát. “Mình cần đi vệ sinh một chút,” tôi báo cho bạn mình.

 

 

Tôi len lỏi tránh khỏi vòng vây của lũ con trai, rời sàn nhảy và đi về phía nhà vệ sinh nữ. Đương nhiên là hắn có đi theo tôi.

 

 

Hắn lao vào ngăn vệ sinh tôi đang dùng và bắt đầu hôn tôi như thể hắn sở hữu tôi vậy. Tôi đã hơi say rồi vậy nên cũng rất khó khăn để cản hắn lại. Nhưng tôi vẫn cố đẩy hắn ra.

 

 

“Anh có thuốc không?” Tôi hỏi, chỉ để tìm cớ tránh hắn.

 

 

Hắn lùi lại và với tay ra túi quần sau để rút ra một điếu. “Phải nó không?” Tôi hỏi dù cho biết rõ đó là gì.

 

 

“Cũng không phải lần đầu của em mà.” Hắn châm lửa cho tôi và sau vài hơi, tôi thấy đầu óc choáng váng hơn nữa.

 

 

“Anh có thể ra ngoài được không, tôi cần đi vệ sinh,” tôi bảo hắn, thả đầu lọc của điếu thuốc vào bồn cầu.

 

 

“Thôi nào, anh đã thấy em khỏa thân rồi mà, em không cần thấy xấu hổ đâu.” Hắn nói, thò tay chụp mông tôi.

 

 

“Anh đúng là kinh tởm! Ra ngoài đi!” Tôi đẩy hắn ra ngoài.

 

 

Hắn cười lớn rồi bước ra. Đồ con heo!

 

 

Khi tôi đã xong xuôi mấy việc cá nhân, tôi quay lại quầy bar, gọi thứ đồ uống nhẹ hơn một chút. Có lẽ là nước trắng. Tôi thấy ngạc nhiên khi thấy Ji Soo đang đợi tôi, cầm sẵn một ly đồ uống cho phụ nữ trên tay.

 

 

“Anh xin lỗi. Anh đã đi quá giới hạn rồi.” Hắn nói, hôn lên má tôi và quàng tay quanh người tôi.

 

 

Ngay lúc tôi uống xong ly nước, tôi ngừng lại. Chớp chớp mắt, thấy cơ thể tê dại và đầu óc choáng váng. Tôi thả rơi ly nước xuống sàn và cố nhìn thẳng vào mặt Ji Soo. Tôi đang thấy ảo ảnh nhân đôi. “Anh cho gì vào ly nước rồi?”

 

 

Tôi nghe hắn nói chậm chậm, “Cũng hơi lâu rồi chúng ta chưa làm tình. Anh chỉ cho em vài thứ để em có thể thư giãn và lát nữa về nhà cùng anh.”

 

 

“Tránh xa tôi ra!” Tôi nghĩ mình vừa hét lên. Nhưng tôi không chắc bởi mắt tôi đang mờ mịt. Tôi cố bỏ đi nhưng hắn bế bổng tôi lên và mang tôi đi đâu tôi cũng không rõ.

 

 

Tôi cảm nhận được bức tường lạnh và cững khi Ji Soo đập mạnh người tôi lên đó và bắt đầu cởi váy của tôi ra. Một làn gió lạnh thổi qua người tôi và đột nhiên, hắn bắn ra khỏi tôi, bị ai đó đánh. Đầu gối tôi nhũn ra và tôi trượt xuống đất khi nghe thấy tiếng Ji Soo rên rỉ vì đau đớn.

 

 

Tôi nghĩ mình đã bất tỉnh khoảng vài phút trước khi nghe thấy ai đó lay tôi dậy. “Cô gái, cô không sao chứ?”

 

 

Phản xạ tức thời của tôi đương nhiên là la hét, nhưng anh ta đã bắt tôi bình tĩnh lại ngay lập tức bằng một cái tát ngang mặt.

 

 

“Tôi xin lỗi. Tôi cần phải làm vậy.” Anh ta xin lỗi.

 

 

“A-anh là ai? Tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi dù cho tôi không thể thấy rõ mặt anh ta.

 

 

“Tôi là bảo vệ của club. Cô đang ở hẻm phía sau. Tôi ra đây để nghỉ giữa giờ và thấy hắn đã tấn công cô.” Anh ta giải thích.

 

 

Thằng chó đẻ Kim Ji Soo!

 

 

“Cô muốn xử lý thế nào? Chúng ta có nên mang hắn tới cho cảnh sát không?” Anh ta hỏi tôi như thể tôi là trẻ con 4 tuổi.

 

 

“Hắn có thể cút xuống địa ngục. Tôi chỉ muốn về nhà.”

 

 

“Tôi hiểu rồi. Taxi thường không hay tới đây, vậy cô có bạn bè nào có thể lái xe đưa cô về không?”

 

 

Tôi đúng là quá may mắn!

 

 

“Anh có thể đưa tôi tới xe của tôi không? Tôi có thể gọi ai đó tới đón.”

 

 

“Okay, đi thôi.” Anh ta giúp tôi đừng dậy sau khi gọi ai đó lôi cổ Ji Soo đi. Tôi cảm ơn anh ta vì đã cứu tôi và anh ta đảm bảo rằng tôi đã an toàn ở trong xe trước khi quay lại làm việc của mình.

 

 

Tôi cố xoay người để ngồi thoải mái hơn sau tay lái, nhưng tôi cứ đột nhiên bị hoa mắt nhìn thành hai hình, và mặt đất thì cứ lộn nhào ngay trước mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt với hi vọng rằng việc đó sẽ dừng lại, nhưng nó chỉ khiến cả người tôi run lên.

 

 

Tôi không nhận ra mình đã ngủ thiếp đi cho tới khi điện thoại đổ chuông ngay bên tai, khiến tôi giật mình rồi làm tôi choáng váng. Tôi cố với lấy nó ở bên ghế phụ và chỉ hơi chạm được vào màn hình khi giọng của em trai tôi vang lên trong xe.

 

 

Tôi cố gắng hết có thể để lắng nghe, nhưng với tình thế hiện tại và mấy lời ào ào của nó chỉ khiến đầu tôi đau nhức hơn nữa.

 

 

“Sanghyun-ah…” tôi gọi dù cho tôi chắc là điện thoại của mình không hề ở gần đầu. “Em có thể đón chị không?”

 

 

Tôi không nhớ được gì sau đó cho tới khi có tiếng ai đó gõ lên cửa sổ xe tôi và bảo tôi mở cửa ra.

 

 

Là cha tôi.

 

 

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Sh!t! Tôi teo rồi.

 

 

Và rồi tôi nhận ra: Tôi đã teo.

 

 

Cửa xe mở ra và tôi đột nhiên bị kéo vào một vòng tay. Tôi quá sững sờ để có thể nói gì và đang quá say thuốc để có thể nhúc nhích. Tôi chỉ khóc.

 

 

Tôi nửa ngủ nửa khóc trên đường về nhà. Tôi có thể cảm nhận vòng tay bảo vệ của Sanghyun ôm quanh người tôi. Mẹ thì khóc ở ghế trước trong khi cha lái xe. Bằng nhận thức mờ mịt của mình, tôi vẫn biết cha đang giận sôi lên tới mức siết chặt vô-lăng, thỉnh thoảng lại có lời mắng mỏ khiến mẹ khóc thêm nữa. Sanghyun đang cố hết sức hát ru bên tai tôi, thì thầm rằng mọi việc sẽ ổn thôi bằng một giọng buồn và bất lực.

 

 

Tôi đã gây ra việc này với họ.

 

 

Các thành viên trong gia đình tôi là những người hiền hòa, và vì tôi nên họ đã như vậy.

 

 

Buồn và tức giận cùng lúc.

 

 

Tôi ghét điều này. Tôi ghét chính mình vì đã gây ra việc này.

 

 

Tôi đáng lẽ không nên lẻn ra. Chuyện này đã có thể không xảy ra.

 

 

Tôi nên xin lỗi.

 

 

“Con-…”

 

 

Đó là tất cả những gì tôi đã có thể nói ra.

 

 

Điều biết theo tôi biết được, cơ thể của Sanghyun bị ép chặt vào lưng tôi khi chúng tôi văng lên trần xe. Tôi gỡ tay thằng bé đang ôm trán tôi khi cố gỡ người chúng tôi ra. Thằng bé đang thở khó nhọc. Và tôi không thể dịch hơn nữa để xem thằng bé thế nào.

 

 

Tôi gọi cha mẹ mình nhưng tôi chỉ có thể thấy đầu họ đang ghé lại gần

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ