Hot 'n Cold

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

JIYONG's POV

 

 

“Dara đang làm một con b!tch” tôi cằn nhằn.

 

“Không phải đang chửi bới gì hết, buddy, nhưng không phải lỗi của tôi khi cái miệng của cô ấy như không có panh. Ai mà biết được cô ấy có mấy cái ý nghĩ hư hỏng đó về tôi chứ? Không ai cả. Và nó sẽ vẫn như cũ nếu cô ấy không nói tòe loe cả ra.”

 

“Giữa tất cả những người cô ấy có thể buột miệng nói ra, cô ấy buột miệng với chính tôi. Nhân vật chính trong những suy nghĩ hư hỏng của cô ấy. Đương nhiên, tôi sẽ trêu cô ấy về việc này. Cô ấy trông chờ cái gì chứ? Tôi sẽ im lặng và giả vờ rằng cô ấy đã không nói điều gì khiến tôi bị rạo rực ngay lập tức sao?”

 

“Cậu có tưởng tượng được sự bức bối của tôi mỗi khi cô ấy rên rỉ khoái cảm mỗi đêm không? Và giờ thì tôi biết rằng tôi là nguyên nhân của việc đó….”

 

“Chà, tôi còn nói gì được chứ? Tôi là god mà.”

 

“Dù sao thì, tôi không thích cái việc cô ấy phớt lờ tôi. Sau cái sự thật đó, tôi không thích chút nào cả. Tối qua cô ấy đã ngủ ở đâu chứ? Cô ấy không về nhà. Cô ấy ngủ lại đây với cậu sao?”

  

...

 

“Tôi vẫn luôn nói với Dara điều này, và giờ thì tôi cũng nói với cậu, đừng có xả phiền muộn của cậu với bệnh nhân. Cậu ấy đang hôn mê nhưng không chết não. Có khả năng là cậu ấy đang nghe tất cả những gì cậu đang nói. Cậu muốn cậu ấy bị trầm cảm khi cậu ấy tỉnh lại sao? Cậu nên mang lại những tin tức tốt lành chứ không phải những tin tồi tệ.” Y tá Han nói khi bà ấy mở cửa phòng và thấy tôi đang nói chuyện với Sanghyun.

 

 

 

Tôi đang cằn nhằn lải nhải với Sanghyun về cái cách chị gái cậu ta đối xử với tôi. Cô ấy đang tránh tôi như thể tôi bị hủi vậy. Tối qua, chúng tôi không ngủ với nhau (ý của tôi là ngủ bên cạnh nhau). Cô ấy thậm chí không về nhà. Sáng nay, tôi biết cô ấy phải thu âm với Teddy-hyung vậy nên tôi tới đó và phát hiện cô ấy đã khóa trái cửa để không một ai (tức là tôi) có thể làm phiền họ. Tôi ngồi ở bên ngoài và khi tới giờ ăn trưa, cô ấy tuồn một giờ note ra qua khe cửa, viết rằng:

 

Đi gặp Xin lúc 1h chiều để bàn về trang phục diễn. Tất cả những gì anh cần đang ở trong tủ đồ của tôi ở văn phòng. Làm việc tốt đẹp nhé.

 

Bạn có tin được không?

 

Cô ấy như vừa nói là: Jiyong, cút đi!

 

Sau buổi họp với Xin, tôi đi tới bệnh viện cho cuộc viếng thăm bí mật với Sanghyun và tôi đoán ngày hôm nay sẽ kết thúc như vậy.

 

“Xin lỗi nhé, tôi hơi cáu kỉnh vì không thể ngủ đủ giấc.” Tôi xin lỗi cả y tá Han và Sanghyun.

 

Tôi rời bệnh viện trước bữa tối và tôi vẫn đang một mình, chưa được gặp Dara. Tôi nghĩ rằng đêm qua là đêm ngủ tồi tệ nhất mình từng trải qua. Suốt đêm tôi chỉ lăn qua lộn lại và dỏng tai tìm bất kì tiếng động gì ở bên kia bức tường. CHẲNG CÓ GÌ HẾT. Giờ thì có vẻ như tôi sẽ lặp lại việc đó.

 

Nguyền rủa Dara vì đã làm hỏng việc ngủ của tôi. Tôi chưa từng có cảm giác tuyệt như vậy khi ôm một người phụ nữ. Rất là khó xử khi họ cứ bám dính và ôm lấy bạn thật chặt, nhưng với Dara thì cảm giác rất tuyệt. Cô ấy có thể ôm tôi và siết chặt người tôi và thậm chí còn đánh vào mông tôi và tôi cóc thèm để tâm. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thấy mình đi gặp bác sĩ và bắt đầu nói về chứng nghiện của mình với cơ thể của Dara.

 

Tôi hiểu là cô ấy thấy xấu hổ khi bị tôi phát hiện, nhưng cô ấy có cần tra tấn tôi như thế này không. Tôi thậm chí đã trộm gối của cô ấy, hi vọng rằng mùi hương của cô ấy ám trên đó là đủ rồi.

 

Nó chỉ là không bao giờ đủ.

 

***

 

 

Tôi trải qua một ngày khác với việc cô ấy phớt lờ tôi. Đó là một điều kì diệu khi tôi vẫn chưa phát điên, nhưng khi tôi thấy cô ấy qua tấm cửa kính của studio thu âm, cô ấy đang đeo cặp mắt panda. Tôi đoán mình không phải người duy nhất gặp rắc rối với việc ngủ. Đáng đời cô ấy.

 

Tôi tự khiến mình bận rộn với việc viết ca khúc và thậm chí còn lau dọn nhà cửa, nghĩ rằng tới lúc lên giường thì tôi sẽ quá mệt để nghĩ ngợi gì mà ngủ ngay lập tức.

 

Đúng thế, kế hoạch đó đã thất bại thảm bại.

 

Đến mức này, tôi sẵn sàng cầu xin cô ấy quay lại với tôi và nói xin lỗi đi. Tôi sẽ tha lỗi cho cô ấy ngay. Tôi không thấy phiền khi làm nhân vật cho mấy chuyện ảo tưởng của cô ấy đâu. Vô cùng bình thường. Hoàn toàn có thể thông cảm được. Dù sao cô ấy cũng là con người thôi mà, hoàn toàn yếu mềm trước sự tuyệt thế trần gian của tôi.

 

Tôi cảm thấy chiếc giường lún xuống trước khi có một cánh tay nhỏ nhắn luồn quanh eo tôi, dùng tôi như hòn nặng để tiến lại gần hơn. Hương thơm của Dara nhẹ nhàng bao trùm tôi khi cơ thể cô ấy áp sát bên cạnh, và chỉ trong vài phút, cả hai chúng tôi cùng ngủ thẳng cẳng.

 

***

 

 

 

Tôi tỉnh dậy khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ đi vào phòng tôi với lưng Dara đang áp trước ngực tôi. Bạn hẳn sẽ tự hỏi làm cách nào chúng tôi xoay ra tư thế này trong khi tối qua là ngược lại.

 

Cái này là vì Dara cứ không ngừng kéo áo tôi lúc nửa đêm trong khi nói mớ. Đúng thế, tôi lại ở trần rồi nhưng bởi tôi đã có thể thay đổi tư thế trước khi cô ấy có thể tụt cả quần đùi của tôi. Với tư thế úp thìa, tôi có thể kiểm soát hành vi của cô ấy từ phía sau (nghe hơi không ổn nhưng bạn hiểu tôi muốn nói gì rồi đấy).

 

Giờ thì, tất cả các bạn hẳn phải biết chuyện gì xảy đến với lũ đàn ông vào buổi sáng mà, phải không? Tôi đang cương cứng rồi. Nhưng cũng như mọi khi, tôi không lợi dụng cô ấy. Đó chỉ là phản ứng bình thường của bất kì người đàn ông khỏe mạnh nào khi nằm áp sát với một người phụ nữ. Tôi đoán là Dara đã dần quen với việc này rồi bởi cô ấy chẳng bình luận hay phản ứng gì về nó sau đó.

 

Cho tới khi tôi thấy Dara đang vẽ vẽ vòng tròn trên mu bàn tay của tôi đang ôm ngang eo cô ấy, tôi mới nhận ra cô ấy đã tỉnh rồi. Và phỏng đoán từ cặp mắt thao láo đó, cô ấy hẳn đã tỉnh (và nằm suy nghĩ) được một lúc rồi.

 

Ôi lạy Chúa!!! Chắn chắn là nó rồi.

 

Tôi có thể đánh hơi được lời bày tỏ tình yêu bất diệt chuẩn bị thoát ra từ miệng cô ấy. Ý của tôi là, cô ấy luôn ảo tưởng về tôi vậy nên chắc chắn là cô ấy bị tôi thu hút mà, đúng không?

 

Ottokae!!

 

Tôi nên phản ứng thế nào? Dara là một cô gái, nhưng tôi chưa từng nhìn cô ấy như người có thể yêu đương. Tôi thậm chí không biết được nếu tôi có thích cô ấy như vậy hay không. Sẽ rất khó xử nếu tôi từ chối cô ấy. Vậy nên tôi đoán là mình nên-…

 

“Tôi cần vào phòng tắm.” Cô ấy nói.

 

“Huh?!”

 

“Jiyong, buông ra. Tôi muốn đi tè.” Cô ấy gõ gõ lên tay tôi.

 

Tôi ngay lập tức buông cô ấy ra và nhìn cô ấy chạy biến vào phòng tắm của tôi.

 

Chà, chuyện đó đã giúp tôi tỉnh trí lại.

 

Tôi đã nghĩ cái quái quỷ gì chứ?

 

Làm sao tôi có thể nghĩ tới chuyện tôi và Dara chứ? Tôi điên rồi. Tôi đã không ngủ đủ. Tôi đang thiếu caffeine. Fck! Sau potato là số mấy nhỉ?

 

“Tôi sẽ đi làm đồ ăn sáng. Khi nào anh xong xuôi thì ra nhé.” Dara nhẹ giọng nói khi ra khỏi phòng tắm khoảng 10 phút sau đó.

 

Tôi cứng nhắc gật đầu và đi ngang qua cô ấy vào phòng tắm, nơi tôi đang cân nhắc xem nên tự treo cổ bằng rèm tắm hay chỉ cần tự đập đầu vào bồn cầu.

 

Tôi cần phải tỉnh táo lại.

 

Bình tĩnh lại đi, Kwon Jiyong. Vì Chúa, đấy chỉ là Dara thôi mà. Cô ấy quái đản và mày không thích cô ấy cũng như cô ấy không thích mày. Mày chỉ quan tâm tới cô ấy bởi đã đến lúc đáp trả những gì tốt đẹp cô ấy luôn làm cho mày. Đừng có hiểu nhầm tâm lý muốn trả ơn đó là tình cảm yêu đương. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.

 

Đúng thế. Chuyện này chẳng là gì cả. Tôi hoàn toàn kiểm soát được tình cảm của mình.

 

Tôi vào tắm gội và khi đang lau người, tôi thấy cặp kính nhỏ của cô ấy để gọn ở chỗ bồn rửa mặt của tôi. Tôi mỉm cười và không thể ngăn cái suy nghĩ rằng đó chính là chỗ dành cho nó.

 

Không. Mày đang không phải sống trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tỉnh trí lại đi.

 

Chuyện này phải dừng lại ngay, bằng không tôi sẽ hóa điên mất.

 

Khi chúng tôi dùng bữa sáng, cô ấy lại mở lời một lần nữa.

 

“Nghe này Ji, về chuyện—,”

 

“Không, Dara,” tôi cắt lời, “Tôi không muốn nghe cô nói về mấy cái suy nghĩ bậy bạ của cô về tôi. Không sao cả. Cô thích hoang tưởng thế nào cũng được. Tôi không quan tâm. Chỉ là đừng nói với tôi về chuyện đó.”

 

Xấu tính quá ư?

 

“À, okay.” Cô ấy trả lời và vẻ mặt chuyển sang khó chịu.

 

Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng tôi đột nhiên không thể ngăn cái miệng mình nói mấy lời ngu xuẩn.

 

“Thật ra, dù vấn đề của cô có là gì cũng không liên quan tới tôi. Tôi mệt mỏi vì cái trò bullsh!t khi cô cứ dùng cơ thể của tôi để trốn tránh mấy cơn ác mộng đó. Tôi không thể lúc nào cũng rảnh mỗi lúc cô không thể ngủ, Dara. Vậy nên cô nên đi gặp bác sĩ để giải quyết việc này đi. Đừng có lợi dụng tôi nữa. Chuyện này không hay ho gì cả và tôi không muốn nó tiếp diễn nữa.”

 

Tôi thấy vẻ tổn thương thoáng hiện trên khuôn mặt cô ấy và tôi chỉ muốn tự đấm chính mình.

 

“Phải. Chắc rồi. Tôi xin lỗi. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.” Cô ấy nói với vẻ mặt tỉnh queo trước khi đứng dậy. “Đ-đừng quên buổi tiệc…tối nay…của…nhà thiết kế đó.” Cô ấy lắp bắp khi rời khỏi bàn ăn. “Tôi quên mất tên rồi… Tôi sẽ gọi-không, tôi sẽ nhắn tin tên của anh ta hoặc cô ta cho anh. Phải tới đó…bởi anh được mời. Okay? Bye.” Cô ấy va lưng vào cửa và việc cô ấy lau giọt nước mắt trên má không thoát khỏi mắt tôi trước khi cô ấy mở cửa và tháo chạy.

 

Tôi đưa tay vò mặt và thở dài. Tôi đúng là một thằng khốn!

 

***

 

 

DARA’s POV

 

 

Tôi thấy mình thật ngu xuẩn.

 

Vì lẽ quái gì mà tôi lại khóc chứ? Tôi không khóc. Tôi khóc vì cái quái gì chứ?

 

Cục sh!t Kwon Jiyong.

 

“Hơi bị quá nhiều nước mắt đấy Dara. Cậu có chắc cậu không muốn chút vodka để bù lượng nước trong cơ thể chứ?” Bom hỏi bên cạnh tôi.

 

Tôi trả lời bằng một cái nấc cụt và kiềm chế tiếng sụt sịt, “Không, mình sẽ làm việc đó sau.” Tôi giữ một chiếc váy trước người và thầm hỏi ý kiến của Bom. Cô ấy lắc đầu nên tôi lại trả nó về giá treo đồ.

 

“Cậu biết gì không, mình nghĩ Jiyong đang gặp rắc rối. Cậu có hỏi anh ta là đã có việc gì không?”

 

“Không, mình đã quá bận ngăn nước mắt để có thể hỏi bất kì điều gì. Và cậu đáng lẽ phải an ủi mình, tại sao cậu lại về phe của hắn chứ.”

 

“Không có. Mình chỉ không nghĩ là Jiyong lại là người nói mấy cái lời như vậy.”

 

Pfft. Tôi muốn cười quá đi.

 

“Anh ta vẫn luôn như thế từ trước. Mình không hiểu tại sao gần đây anh ta lại tỏ ra tử tế nhưng hẳn là anh ta đã đập đầu vào đâu đó và nhận ra anh ta thật sự rất ghét mình, vậy nên anh ta đã quay lại với bản tính xấu xa vốn có.”

 

“Mình nghi ngờ điều đó. Cái này thì sao?” Tôi nhìn chiếc váy đen ngắn mà cô ấy đang cầm và tự nói với chính mình: Fck you Kwon Jiyong!, trước khi tôi gật đầu đồng tình với lựa chọn của bạn thân mình trong việc chọn lựa trang phục cho buổi tiệc tối nay.

 

***

 

 

JIYONG’s POV

 

 

Tôi thấy rất kinh khủng đến độ chỉ muốn nhảy tới trước một đầu xe ô tô.

 

Vẻ mặt của cô ấy khi cố gắng trốn chạy khỏi tôi khiến tôi có cảm giác như ai đó vừa nhồi một nắm đấm xuống cổ họng mình rồi luồn tới tận tim tôi và bóp nghiến nó một cái.

 

Có vấn đề gì với tôi chứ?

 

Tại sao tôi lại nói những điều như vậy chứ?

 

Ồh, phải rồi, giờ thì tôi nhớ rồi. Bởi tôi là một thằng as$hole mà!

 

 

Đầu óc tôi toàn lơ lửng trên mây nên tôi đã không nhận ra mối quan hệ của mình với Dara đã trở nên đặc biệt như thế nào. Chúng tôi đã đi từ việc cãi cọ mỗi lúc có thể tới chuyện ngủ bên cạnh nhau. Cái mức độ thân thiết gần gũi chúng tôi đột nhiên tiến tới khiến tôi sợ hãi. Ý của tôi là, tôi không muốn nhầm lẫn bất cứ điều gì cả, bởi tình cảm của tôi dành cho Dara vẫn chưa xác định và cực kì khó hiểu bởi lần cuối cùng tôi từng mở trái tim mình cho một cô gái, cô ấy đã giết chết tôi. Tôi không muốn bị tổn thương một lần nữa, vậy nên tôi luôn tránh né lại gần bất kì người con gái nào, trong mức có thể.

 

Đó là lý do tôi không hiểu được điều gì đã xảy ra giữa tôi và Dara. Làm sao tôi lại dần quan tâm lo lắng cho cô ấy rất nhiều như vậy?

 

Thành thật thì, tôi sợ rằng Dara sẽ dần trở thành cả thế giới đối với tôi, và vì vài lý do nào đó, tôi thấy ý tưởng đó không tồi. Nhưng nó cũng khiến tôi sợ són cứt.

 

Kết quả là, sự băn khoăn cắn rứt của tôi đã dẫn đến hành vi không chấp nhận được sáng nay.

 

“Jiyong, tôi biết cậu rất thèm khát được làm fashion icon dẫn đầu nhưng có những giới hạn về trang phục cậu nên mặc. Cậu không thể mặc một cái quần jeans màu tím với áo khoác màu neon được, đó là sự sỉ nhục cho những stylist như tôi. Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

 

Xin nói khi lục tìm ở một giá treo quần áo khác.

 

“Tôi thật sự không muốn đi. Tôi không đi có được không?” Tôi nói, ám chỉ buổi tiệc mà lát nữa tôi phải tham dự. Một nhà thiết kế tầm quốc tế đã tới thành phố và chúng tôi được mời tới dự tiệc. Bình thường thì tôi sẽ lao vèo đi ngay, nhưng với tình huống của tôi với Dara hiện tại, tôi thấy là…thật ra gì, mọi cảm xúc của tôi đã chết queo rồi.

 

“C’mon man, chúng ta đã trông chờ cơ hội để được gặp anh ta. Cậu không thể rút lui lúc này được.”

 

Với cặp mắt ngây thơ như nai vàng, tôi cố thử, “Tôi” tôi ho húng hắng, “bị ốm.”

 

“Có cố gắng đấy, thằng dở. Đi thay ra bộ này và gặp tôi ở tiền sảnh sau một giờ nữa.” Cậu ta nói khi đưa cho tôi vài thứ quần áo và bỏ đi.

 

Trên đường đi tới buổi tiệc, tất cả những gì tôi nghĩ tới là việc mình đã làm hỏng mọi việc như thế nào. Dara có ổn không? Tôi thề là mình đã thấy cô ấy gạt nước mắt. Cô ấy sẽ ghét tôi sao? Bởi tôi đang rất ghét chính mình. Tại sao tôi lại bận tâm chứ? Tôi nghĩ mình đáng lẽ chỉ cần tránh mặt cô ấy. Và tại sao tôi lại cần tránh mặt cô ấy chứ?

 

Le thở dài! Tôi đoán tất cả những điều này liên quan tới cảm xúc của tôi dành cho Dara. Và tình cảm đó là gì chứ?

 

***

 

Khi chúng tôi tới buổi tiệc, tôi chính thức mất hồn.

 

Trí tỉnh táo của tôi đã cuộn tròn lại như một bào thai, rúc vào một góc trong não tôi và từ chối sống lại. Giờ thì nó cũng ghét tôi vì đã không chịu sử dụng nó.

 

Tôi được đem quay lại thế giới hiện thực bởi một cú đấm vào bụng.

 

Tôi tóm lấy vai kẻ đã làm điều xằng bậy đó để không bị mất thăng bằng trong khi cố gắng không chết.

 

“Đứng dậy đi, đồ đàn bà. Cú đấm đấy cũng không mạnh tới vậy.” Đoán từ giọng nói thì đó hẳn là TOP.

 

Mặc dù đang bị đau, tôi cố đứng thẳng dậy, “Như vậy là sao hả?!”

 

Anh ấy lôi tôi vào một phòng VIP. Buổi tiệc đã bắt đầu từ 2 giờ trước và một vài người đã bắt đầu say xỉn rồi.

 

Anh ấy cho tôi một lon đồ uống và sau khi tôi uống một ngụm, anh ấy nói, “Tôi không biết cậu đã làm gì nhưng tôi đã không có được buổi làm tình với Bom chiều nay bởi cô ấy bận an ủi bạn thân nhất của cô ấy. Tôi căm ghét cậu từ lúc đó. Lần này cậu đã làm cái chó chết gì hả?”

 

Tôi nhíu mày khi cố thẩm thấu cái điều anh ấy vừa nói,

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ