Chõ mũi vào chuyện của Dara

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

Jiyong’s POV

 

*ssssụpppppp

*nhóp nhép

*ực

*ssssụpppppp

*nhóp nhép

*ực

 

 

Ồ, không có gì đâu. Đó chỉ là tiếng động khi Dara đang ăn thôi.

 

Tôi đã ngủ gục khi tựa vào lan can, trong khi chờ cô ấy vượt qua tâm trạng ủ rũ. Cô lay tôi tỉnh dậy và tuyên bố, ‘Đi thôi, tôi đói rồi’ trước khi chộp lấy cánh tay tôi và lôi tôi đi dọc hành lang. Thật may là tôi đã luôn ôm chậu cây khi tôi ngủ, bằng không nó sẽ bị bỏ lại một mình ở cái cầu thang đầy muỗi đó.

 

Khi chúng tôi đến một tiệm chuyên đồ ăn Hàn Quốc cách tòa nhà YG vài dãy phố, cô ấy vội vàng chọn một bàn trong góc, đằng sau một cây cảnh lớn, và từ vị trí đó chúng tôi có thể thấy ai đang ra vào tiệm mà không ai thấy được chúng tôi. Vị trí quá đẹp.

 

Rồi cô ấy bắt đầu gọi tất cả những món cô ấy thích trong menu. Để tôi nói cho bạn biết là cô ấy thích rất nhiều món. Khi đồ ăn của chúng tôi được mang tới, tôi tưởng chúng tôi đang mở tiệc chứ.

 

Câu chuyện lại quay về với mấy tiếng sụp soạp, nhai và nuốt. Cô ấy càn quét đồ ăn như một con sư tử đối xử với mồi săn của mình, tôi còn sợ phải nhìn cô ấy nữa.

 

Tôi đã thấy Dara ăn xả stress rất nhiều lần rồi. Đó là một phản ứng của cô ấy khi làm việc với tôi. Nhưng nó vẫn khiến tôi chết khiếp mỗi khi cô ấy làm vậy.

 

“Tôi nghĩ mình gặp rắc rối rồi.”

 

Cô ấy nói sau khi nuốt chửng một miếng thịt lớn. Tôi thề là cô ấy không hề nhai nó.

 

Ôi lạy Chúa.

 

“Đừng lo; họ không bắt giam người vì ăn quá nhiều đâu.” Tôi nói với cô ấy.

 

“Tôi nghiêm túc đấy. Tôi nghĩ mình vừa có một lựa chọn sai lầm.”

 

Cô ấy nói nghe chẳng nghiêm túc gì cả. Hoặc có lẽ là do bụm cơm đang bị nhồi trong mồm cô ấy.

 

“Chúng ta đang nói chuyện gì vậy?” tôi hỏi, thật sự thấy khó hiểu và bị phân tâm.

 

“Tôi đã đồng ý tham gia diễn trong MV của Gummy unnie.”

 

Điều đó đã có được sự chú ý của tôi.

 

“Wow. Họ cần một người đóng giả cái cây sao?”

 

Cô ấy ném một miếng thịt gà khiến tôi phải né người. “Hey, đừng có nghịch đồ ăn mà.”

 

“Tôi đang cần tiền và YG đã đề nghị công việc đó như là hình phạt, vậy nên tôi đã nhận lời. Tôi đã cân nhắc lợi và hại, và tôi nghĩ tôi thật sự nên làm việc đó bởi đó là một cơ hội đến rất đúng lúc. Nhưng giờ thì tôi không chắc nữa. Tôi có cảm giác khó tả đè nặng ở tim và thấy rất bồn chồn. Có lẽ vì tất cả những việc này xảy đến quá nhanh và tôi đã quyết định vội vàng. Tôi không rõ nữa.”

 

Tôi rất cố gắng để lắng nghe cô ấy thật nghiêm túc, nhưng không thể. Thật sự là không thể với chuỗi liên hoàn ăn, nói và như nhổ cả đồ ăn vào mặt tôi của cô ấy.

 

Tôi không thể tin được chuyện này. Ý của tôi là, thôi nào. Dara + diễn xuất = không thể, dùng một phép toán khác đi. Cô ấy có biết diễn không vậy?

 

“Chuyện này là thật sao?” Tôi hỏi.

 

“Tại sao tôi phải dối trá về một chuyện như thế này chứ?”

 

Cũng đúng.

 

Tôi hừ giọng và nói, “Nếu cô không muốn thì đứng làm. Không ai ép cô cả.”

 

Cô ấy nói sau khi nuốt một miệng lớn đồ ăn, “Tôi tin là mình cũng không chắc với cái điều YG đã nói. Ông ấy nói là, ‘Đây là hình phạt của cô, Dara. Cô không thể nói không’.”

 

Tôi mỉm cười khi nghe cô ấy nhái giọng của YG một cách hoàn hảo.

 

“Ok, được rồi. Vậy thì cứ làm đi. Cho họ thấy cô kém cỏi như thế nào rồi thoát khỏi vụ đó.”

 

“Xin lỗi cái thói thô lỗ của anh đi, nhưng tôi không kém cỏi.”

 

“Cô là một manager giỏi, đúng thế. Nhưng tôi không chắc về việc diễn xuất của cô nên việc đó sẽ xem xét lại sau.”

 

“Nói cho anh biết, Anh Kwon Jiyong,”

 

Yup, cô ấy vừa gọi tôi là Anh Kwon Jiyong.

 

“Tôi đã xuất sắc vượt qua bộ môn kịch nghệ và tôi đã tham gia rất nhiều buổi tập diễn, đấy là chưa kể tới mấy vai diễn quan trọng luôn dành cho tôi khi diễn kịch ở trường. Vậy nên, tôi nói là khả năng diễn suất của tôi rất tuyệt.”

 

Thật sao, tại sao tôi lại ở bên con người này lâu đến vậy mà không biết chút gì về cô ấy cả. Chúng tôi đã làm gì suốt mấy năm qua vậy?

 

À, phải rồi. Chọc nhau tức phát điên lên.

 

“Tôi thấy việc đó rất khó tin, đặc biệt là với cái dòng nước sốt đang chảy ra từ khóe mép của cô.” Tôi bình luận.

 

“Tôi ghét anh.” Cô ấy nói và vội quẹt mồm, khiến cho chỗ nước sốt còn dây ra thêm nữa.

 

“Không, cô không ghét tôi.” Tôi mỉm cười, nói với cô ấy và đưa cho cô ấy tờ giấy ăn.

 

 

***

 

 

“Tôi không nghĩ đây là sáng kiến hay đâu.” Tôi nói, chỉnh lại chiếc khăn đang che mặt. Có vài người đang đi trên phố và ai đó trong số họ có thể nhận ra tôi.

 

“Nghĩ mà xem, nếu cô xuất hiện trong MV, mọi người nhận ra cô là người dính đến tin về Jungmin, và rồi họ sẽ nói tất cả những chuyện đấy là diễn trò. Mọi người sẽ nói những lời độc địa với cô, cô có chịu được không?”

 

“Và còn về phản ứng sau MV nữa, cô sẽ không thể theo tôi làm công việc của manager nữa. Những người ghét cô sẽ ném đá chúng ta mất. Khuôn mặt đẹp trai của tôi có thể sẽ bị ném trúng. Đừng có nói với tôi là cô sẽ định làm diễn viên chính thức của YG đấy nhé? Tôi sẽ hủy hoại tiền đồ của cô nếu cô bỏ rơi tôi. Ý tôi là, bỏ rơi vị trí manager của tôi.”

 

“Dara, trả lời tôi đi…”

 

Cô ấy ở chỗ quái nào rồi?

 

Tôi đã đi lại và lảm nhảm một mình suốt 10 phút sao?

 

Nhục nhã.

 

Tôi quay ngược trở lại nhà hàng và khi tôi đến một cửa hàng gần đó, tôi thấy cô ấy đang ngồi thụp trên vỉa hè.

 

“Cái quái gì vậy,” tôi bảo cô ấy. “Đứng dậy đi. Mọi người đang nhìn cô kìa.”

 

“Jiyong,” cô ấy rên. “Tôi nghĩ mình bị ngộ độc thực phẩm rồi.”

 

...

 

 

“CÁI GÌ!”

 

“Câm mồm! Giờ thì mọi người đang nhìn anh đấy.” Cô ấy véo chân tôi.

 

“Họ đang nhìn chúng ta vì cô mà thôi. Đợi ở đây; tôi sẽ đi lấy xe.”

 

“Nếu anh để tôi ở lại đây, tôi sẽ giết anh. Gọi taxi đi.”

 

Trong các tình huống bình thường, tôi không thường nghe lời cô ấy nhưng cơn stress khi nhiều người cứ nhìn bạn chòng chọc, trong khi một cô gái, người có vẻ đang rất đau và cứ túm lấy chân mình, khiến tôi hoảng loạn và cứ làm theo điều cô ấy đã bảo.

 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy tiếp theo nhưng khi chúng tôi đến được bệnh viện gần nhất; tôi đã hoàn toàn điên loạn rồi.

 

Ai mà không vậy chứ? Trong xe taxi, cô ấy cứ liên tục kéo tóc tôi và lẩm bẩm:

 

Đau quá, đau quá.

 

Tôi nghĩ mình sắp chết rồi.

 

 Đó mới chỉ là mấy câu đơn giản thôi. Vài phút sau đó nữa, cô ấy quyết định khiến tôi lo

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ