Bẩn tính

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

DARA's POV

 

Tôi kéo tấm màn mở ra để trông thấy anh ta cho rõ ràng.

Anh ta có vẻ nhận ra sự hiện diện của tôi ngay lập tức và bỏ cái thứ anh ta đang xem trong điện thoại xuống để chào tôi.

“Hey, cô về rồi hả.” Anh ta nói.

Tôi kinh ngạc nuốt nước bọt khi tôi nhìn anh ta.

Tóc còn ướt nước.

Ở trần nửa người.

Trên giường của tôi.

Điều đầu tiên thoát ra từ miệng tôi là – “Làm ơn nói với tôi rằng anh có mặc gì đó dưới chăn của tôi.”

 

 

Anh ta đưa tay tới một đầu chăn mà mỉm cười kiểu quái ác với tôi. Và trước khi tôi biết được, chiếc chăn bay vèo ra hướng khác, chỉ kịp cho tôi nhìn tránh ra nơi khác để không phải trông thấy bất cứ điều thứ không thích hợp

 

“Bình tĩnh đi,” anh ta nói khi tôi vẫn không quay lại. “Tôi có mặc quần đùi mà.”

 

Lạy Chúa kính mến. Xin hãy rủ lòng thương xót.

 

“Lê cái xác cùng cái quần đùi của anh ra khỏi giường tôi ngay.” Tôi quát khi thấy anh ta thản nhiên nằm úp bụng trên giường tôi. Tôi hoảng hốt (hơn nữa) khi anh ta bắt đầu nghịch thứ gì đó trên điện thoại khi cứ bắt chéo nơi hai mắt cá chân rồi lại thả ra liên tục.

 

“Anh không nghe tôi nói sao?” Tôi quát (một lần nữa). “Và tại sao anh chỉ mặc MỖI MỘT chiếc quần đùi ở trong nhà người khác chứ? Vì Chúa, Jiyong, tôi có cần dạy lại anh các quy tắc đạo đức ở độ tuổi này không vậy?”

 

Tôi tóm lấy mắt cá chân của anh ta và định lôi anh ra ra khỏi giường nhưng anh ta lại nhanh nhẹn lăn người sang phía khác và đứng dậy.

 

“Tôi rất đàng hoàng đứng đắn. Đó là lý do tại sao tôi đang mặc quần đùi.” Tôi ném một cái gối về phía anh ta (thứ anh ta đã tóm được và thản nhiên thả rớt xuống sàn nhà) trước khi phủi chăn đệm của mình. “Và vấn đề của cô là gì chứ, đây đâu phải lần đầu tiên cô thấy tôi khỏa thân đâu. Bên cạnh đó, tôi mặc quần đùi chỉ vì tôi thích thế mà thôi. Tất cả mọi người đều nói mông tôi rất đẹp.” (t/n: mông lép mà khoái khoe =”=)

 

“Ồ, phải,” tôi đồng ý. “Đó là điều mọi người hay nói: Ê, Jiyong kìa, đúng là thằng mặt mông!!”

 

Khi tôi dọn giường xong, tôi đứng thẳng lại đối diện anh ta. Chiếc giường là vật duy nhất chắn giữa tôi và cái cơ thể gần như trần truồng của anh ta. “Mặc quần áo vào đi, anh bạn.” Anh ta giật mình nhưng không làm gì cả.

 

“Quần áo của tôi bị ướt hết rồi.” Sau đó anh ta nói.

 

“Cái gì?”

 

“Tôi đã định tắm một chút vào sáng nay, nhưng khi tôi vặn vòi, nó không hoạt động. Lúc đầu tôi nghĩ nó bị tắc hay sao đó vậy nên tôi dùng lọ dầu gội đầu của cô để goc lên đó, rồi nước bắt đầu chảy ra, rất nhiều, và nó không chịu ngừng lại. Vậy nên tôi nghĩ phòng tắm của cô bây giờ đã ngập nước rồi.” Anh ta giải thích như thể đấy là việc làm hàng ngày.

 

Buổi sáng tốt lành dành cho tôi.

 

“À, lò sưởi của cô cũng hỏng luôn rồi.” Anh ta nói thêm.

 

Thật là cách tuyệt vời để bắt đầu ngày mới.

 

“Tôi biết tôi đã nói với cô điều này trước đây rồi, nhưng nhà của cô đúng là rất tởm.” Anh ta nói nốt trước khi bước ra khỏi phòng tôi.

 

 

***

 

 

Tôi đi theo Jiyong ra ngoài sau khi đã thay quần áo, và sau vài chút lẩm nhẩm trong miệng để tự trấn tĩnh lại.

 

Tôi bắt quả tang anh ta đang phá tung khu bếp của tôi thành ngàn mảnh.

 

Cần tự trấn tĩnh nhiều hơn nữa.

 

“Tôi muốn ăn kimbap.” Anh ta nói khi tôi tiến lại chiếc bàn nhỏ của mình đang chất đầy những nguyên liệu rõ rằng KHÔNG phải để làm kimbap.

 

“Tôi không có hứng nấu nướng.” Tôi bảo anh ta. “Anh muốn đồ Tàu không? Tôi có thể gọi họ mang đến.”

 

“Ăn đồ Trung Quốc cho bữa sáng sao.” Anh ta nói. “Chắc là được thôi.”

 

“Okay. Cho tất cả những thứ này về nơi anh đã lôi chúng ra, và tôi sẽ gọi thức ăn.”

 

“Dara,” anh ta gọi với. “Tôi chỉ phá hủy chứ không bao giờ dọn dẹp cả.”

 

“Ugh. Vậy cứ để chúng ở đấy đi.”

 

Sau khi gọi đồ ăn mang tới, tôi kiểm tra các tin nhắn và hộp thư thoại bởi cô nghĩ thật kì lạ khi không có thông báo nào sau khi nhập password. Tôi luôn nhận ít nhất 20 tin nhắn và vài thư thoại chỉ trong một đêm.

 

Và vậy đó, tôi có vài tin nhắn và thư thoại từ hôm qua cho tới tận nửa đêm nhưng tất cả đều được đánh dấu là đã đọc.

 

“Jiyong, anh có đụng vào điện thoại của tôi không?” Tôi hỏi nghi phạm.

 

“Đó là lời vu khống trắng trợn-…”

 

“ANH CÓ LÀM KHÔNG?!!”

 

“Đúng thế.” Anh ta trả lời ngay lập tức.

 

Tôi trợn tròn mắt, không thể tin được.

 

“Có thằng đần độn nào đó đã spam hộp thư của cô với một đống tin nhắn ngu ngốc và cả thư thoại nữa, vậy nên tôi đã xóa chúng rồi.” Anh ta giải thích mà không nhìn tôi. “Chúng cũng chẳng có gì quan trọng cả nên…”

 

Tôi đoán là, anh ta chính là thằng đần đó.

 

“Làm sao anh biết được password của tôi?”

 

“Tôi biết rất nhiều điều có thể khiến cô kinh hãi đấy.”

 

 

“Giống như là chuẩn bị bơ đậu phộng để làm kimbap hả.” Tôi gợi ý khi bắt đầu dọn dẹp lại bếp của mình.

 

“Cái đó dùng để chấm mà.” Anh ta phản ứng lại.

 

“Thật sao Jiyong, chắc là sẽ ngon lắm đấy nhỉ.”

 

“Đương nhiên rồi. Cảm ơn.”

 

“Nghe đây, về chuyện tối hôm trước,” tôi nói.

 

Sẽ không có gì tốt hơn một cuộc tấn công trực diện bất ngờ. Tôi nghĩ về việc Bom đã nói liên quan tới việc tôi chào từ biệt Jiyong. Đương nhiên cô ấy lại đúng rồi, sau khi nhìn cái cách Jiyong vẫn đối xử với tôi như thể anh ta là ông chủ của tôi vậy.

 

Thằng fcker.

 

“Tôi nghĩ mình đã không nói rõ ràng khi nói lời từ biệt với anh.”

 

“Cô nghĩ sao?!” Anh ta trả lời khiến tôi im lặng.

 

“Dara, chuyện đó quá kinh khủng.” Anh ta nói tiếp. “Đương nhiên tôi đã nghĩ nó hơi kì quặc, khi mà cô tự dưng lại đòi ôm tôi. Nhưng tôi thật sự không đoán được việc gì cả. Rồi tôi lại biết được tin từ một người khác là cô đã bị sa thải, và đó là khi tôi thấy tức điên lên.”

 

“Tức điên với cô bởi cô đã chỉ bất ngờ ôm tôi thay cho lời từ biệt, nhưng đặc biệt là điên lên với hyung vì đã sa thải cô vì một lý do nào đó. Nhưng rồi anh ấy đã nói cho tôi biết cái tối hậu thư đó, và khi tôi nằm ngủ trên giường của cô tối qua, tôi đã quyết định xem cô nên làm gì tiếp theo.”

 

Thật bất ngờ khi tôi vẫn có thể tập trung vào những lời anh ta nói khi anh ta vẫn đang hiên ngang khỏa thân (với một chiếc quần đùi) ngay trước mặt tôi. Thật khó chịu khi tôi dường như có vẻ ổn cả với chuyện đó. Bạn biết còn chuyện gì khó chịu nữa không, cái sự thật là anh ta thản nhiên nói ra rằng anh ta đã tự quyết định CHO TÔI trong khi anh ta nằm trên GIƯỜNG CỦA TÔI.

 

CÁIGÃNÀYBỊCÁIQUÁIGÌVẬY????

 

“Tôi xin lỗi. Anh vừa nói là anh đã ngủ trên giường của tôi sao?” Tôi hỏi và anh ta gật đầu.

 

“Anh có biết là chuyện đó nghe tởm thế nào không?”

 

“Không phải lỗi của tôi khi ổ khóa nhà cô quá dễ phá.” Anh ta thản nhiên nói. “Và tôi đang nói rằng,” rồi anh ta phẩy tay gạt phắt đi khi tôi định cãi lại, “hyung ấy đã chỉ ra vài điểm rất hợp lý và tôi nghĩ là diễn xuất cũng tốt đối với cô. Cô nên chấp nhận lời đề nghị đó. Ý của tôi là, cô đã làm rất tốt trong MV đó, và mọi người rất thích nó, ngoại trừ cái cái nụ hôn, điều mà thật sự không hề quan trọng chút nào. Nhưng cô biết đó, ngoại trừ việc đó ra, cô vẫn đã làm rất tốt.”

 

“Và hyung nói thêm về việc cô sẽ phát triển sự nghiệp diễn viên trong ngành công nghệ giải trí thay vì cứ mãi đời làm một trợ lý. Và cả việc cô vẫn sẽ làm manager cho tôi, bởi chắc chắn cô sẽ chỉ bắt đầu với những vai diễn nhỏ và có lẽ là chụp ảnh tạp chí này nọ mà thôi. Và rồi sau vài năm, có thể, cô sẽ trở thành một ngôi sao lớn, thậm chí là lớn hơn cả BigBang.”

 

“Và rồi cô sẽ bận rộn tới cái mức phải có riêng cho mình một manager…và rồi cô có thể sẽ rất bận để xử lý các việc của tôi. Vậy nên có thể trong tương lai hai chúng ta sẽ tiếp tục phát triển mà không ở bên nhau và cô biết đấy…như tôi vừa nói…tôi không thích điều đó…và có lẽ…cô không nên chấp nhận lời đề nghị của hyung nhưng…”

 

Giọng của anh ta bắt đầu nhỏ dần khi anh ta nói đến cuối câu, và thay vì nói tiếp, anh ta chỉ đứng khựng đó nhìn tôi.

 

Khi tôi đang chậm rãi tiếp thu những lời của Jiyong liên quan tới lựa chọn nghề nghiệp của mình, một tiếng gõ cửa lớn phá tan bầu không khí im lặng giữa hai chúng tôi.

 

“Đồ ăn tới rồi.” Jiyong giả bộ háo hức khi anh ta đi về phía cửa (vẫn chưa mặc đồ).

 

 

***

 


Đồ ăn TQ bỗng nhiên không ngon miệng như tôi nhớ về nó trong những lúc ăn trưa.

 

Tôi nghĩ có lẽ vì cảm giác có lỗi đang lấp đầy suy nghĩ của tôi.

 

Tôi chưa từng nghĩ rằng quyết định của tôi liên quan tới tối hậu thư của YG lại có thể tác động mạnh đến Jiyong tới mức nào, và tôi nên nói là tới suy nghĩ tình cảm của anh ta.

 

Trong quá khứ, tôi chỉ là một manager ất ơ khác mà anh ta muốn đá tôi đi bằng những trò bẩn tính và độc địa của mình. Anh ta chưa từng nhận ra (hoặc là nếu anh ta có, thì cũng đã lờ phắt đi)

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ