Cha, em trai, chị gái, Jiyong

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

Dara POV


"Vậy, ta nghe nói Jiyong đã tới trễ buổi chụp hình và cả Inkigayo ngay hôm qua. Chuyện gì xảy ra vậy?" YG-sajangnim mở lời ngay khi thấy tôi bước vào. Lạy Chúa!


"Tôi không thể ngồi xuống trước sao?" Tôi hỏi. "Hay tôi nên trả lời ngay ở bậc cửa này?" Gosh, tôi còn không được nghỉ ngơi. Như thể làm bảo mẫu cho con rồng còn chưa đủ stress vậy; thậm chí cha nuôi của nó cũng rượt sát đít tôi; chỉ muốn châm lửa nướng bất cứ lúc nào ông ta có cơ hội.


"Đi vào và ngồi xuống đi, cô gái trẻ." Ông ấy nói, rõ ràng đang thấy cáu với tôi. Oops


"Đúng thế, anh ta tới trễ buổi chụp bởi anh ta lại say rượu như mọi khi," tôi nói khi ngả người trên ghế sofa. "Còn vụ Inkigayo là do trên đường đi có một chiếc taxi suýt đâm chúng tôi, và bởi anh ta là Kwon Jiyong, anh ta không bỏ qua chuyện đó. Tôi nghĩ lái xe taxi đó phải gặp ác mộng nhiều tuần tới."


Tôi mỉm cười khi thấy khuôn mặt sếp mình tái nhợt đi vì thông tin đó. "Anh ta có đeo khẩu trang nên người lái xe không nhận ra." Tôi vội vàng bổ sung để trấn an ông ấy.


Ông ấy lớn tiếng thở dài khi ngồi xuống ghế. "Tôi phải làm gì với cậu ta đây?" Tôi biết nỗi khổ đó của ngài, thưa ngài.


"Giám đốc đã hỏi tôi câu đó từ ngày đầu tiên rồi, xin lỗi nhưng giải pháp của tôi sẽ dính dáng đến bạo lực." Tôi thành thật trả lời.



"À! Anh ta bảo tôi huỷ chuyến đi Nhật." Một lúc sau tôi nói. "Bởi hôm đó là sinh nhật bạn anh ta."


"Cái gì?! Thằng đó bị điên hả?!" Ông ấy kinh hãi hỏi.


"Đó có phải là câu hỏi tu từ không?" Tôi hỏi ngược lại và cười phá lên. Ôi Chúa ơi! Jiyong thì còn hơn cả điên. Anh ta điên hơn cả mấy quả dừa ấy chứ.


"Tôi không huỷ chuyến đi Nhật đâu." Tôi nói với vẻ nghiêm túc khi nhận ra giám đốc không hề cười.


"Giở cậu ta đang ở đâu?"


"Đang thu âm với Teddy-oppa rồi. Anh ta không còn hoạt động nào khác ngoài việc tổng duyệt thường lệ, rèn luyện cơ thể và rồi tới Nhật cuối tuần này." Tôi nói với giọng nghiêm túc khi bàn công chuyện.


"Vậy tuần này cô cũng được rảnh luôn hả." Giám đốc hỏi tôi.


"Pfft. Mơ sao." Tôi mỉa mai một lần nữa. "Anh ta sẽ không dừng lại cho tới khi thấy tôi đổ máu." Giám đốc mỉm cười nhìn tôi.


"Đừng có mỉm cười như vậy, sajangnim. Cái nụ cười đó khiến tôi muốn bỏ việc." Tôi nói và đứng dậy.


"Yah! Nếu cô bỏ việc, tôi sẽ giết cô."


"Rồi...rồi, tôi sẽ không bỏ việc. Tôi chỉ muốn nghỉ làm đến hết ngày hôm nay thôi. Dù sao Jiyong cũng chỉ thu âm thôi, tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả những gì anh ta cần rồi."


Khi tôi chuẩn bị mở cửa ra ngoài, ông ấy lại nói. "Cô biết đấy, tôi vẫn luôn tự hỏi cô làm gì mỗi khi có thời gian rỗi, việc xảy ra cũng không được thường xuyên cho lắm nhưng mà..." Ông ấy nhìn tôi với vẻ nghi ngờ khi nói tiếp, "đừng nói với tôi là cô có bạn trai nhé."


"Ngài có biết nếu ngài không phải sếp của tôi, tôi chắc chắn sẽ coi câu đó là một lời sỉ nhục và đập ngài tan xác không." Tôi nói. "Bộ cái việc tôi có bạn trai lại khó tin thế sao?"


Ha! Tôi nhận ra mình vừa ném ra một câu hỏi tu từ. Tôi đang giỡn mặt ai chứ? Đương nhiên tôi làm sao có bạn trai được. Tôi là một nô lệ 24/7.


"Tại sao đây là lần đầu tiên tôi được nghe về việc này?" Giám đốc chống tay bên hông và hỏi tôi, như một người cha đang hỏi con gái mình. "Tại sao tôi chưa hề gặp cậu ta suốt mấy năm hả?" Giám đốc thật sự khiến tôi muốn cười phá lên.


"Với tất cả sự tôn trọng của tôi với sajangnim, tôi không nghĩ việc riêng của mình có liên quan gì tới ngài." Tôi nói, nhấn mạnh từ 'sajangnim'.


"Omo, tôi thật sự bị tổn thương." Ông ấy túm ngực áo. "Cô cũng như con gái tôi vậy. Giống các nghệ sĩ khác ở đây, tôi cũng lo lắng cho cuộc sống của cô mà." Ông ấy nói khi tiến lại gần tôi. Tôi không biết nên phải nói gì.


"Người đó có tốt không? Cậu ta có đối xử tốt với cô không? Cậu ta la người như thế nào? Hả?"


Giờ thì tôi không thể kiềm chế việc trêu chọc ông ấy.


"Anh ấy lùn, sắp hói đến nơi rồi, nghèo và thất nghiệp. Bạn bè tôi toàn nói anh ấy yêu tôi vì tiền, đó là lý do tôi phải làm việc thật chăm chỉ, tôi không muốn anh ấy chia tay tôi. Tôi yêu anh ấy rất nhiều." Tôi nói với vẻ rất thuyết phục.


Quá sức thuyết phục. Ông ấy bắt đầu lay người tôi như điên. "Dara-ya, chia tay thằng đó ngay, nó chỉ lợi dụng cô thôi, cô xứng đáng gặp một người tốt hơn thế." Tôi chỉ loáng thoáng nghe được mấy lời đó bởi đang bị lắc người điên cuồng.


Tôi chóng hết cả mặt khi ông ấy buông tôi ra. Khi tôi thấy đỡ được một chút thì ông ấy đang bấm điện thoại, "Thằng đó tên gì?" Ông ấy hỏi.


"Ai cơ?"


"Cái thằng khốn không được cái điểm tốt đẹp nào mà cô gọi là... Tôi thậm chí không muốn gọi hắn như thế."


"Giám đốc đang gọi cho ai vậy?"


"FBI, chúng ta cần phải thúc đẩy việc điều tra. Hắn rõ ràng là một thằng đào mỏ, có lẽ hắn dính dáng tới việc phạm pháp nào đó, cô có thể sẽ bị hại." Ông ấy giải thích. Nói cái quái gì vậy?!


Tôi ngay lập tức cướp điện thoại của ông ấy và bấm nút ngắt cuộc gọi. Người đàn ông này điên rồi.


"Tôi chỉ đùa thôi; tôi không có bạn trai, không cần gọi FBI đâu. Tôi xin lỗi," tôi nói.


"Aisht! Con nhóc này! Cô suýt làm tôi đau tim." Ông ấy nói sau khi búng lên trán tôi.


Tôi lỏn lẻn cười, "Cảm ơn vì đã quan tâm, sajangnim, nhưng không có việc gì phải lo lắng đâu." Tôi trả lại điện thoại cho ông ấy. "Ngài nên biết rõ tôi vẫn luôn ở trong nguy hiểm từ khi ngài ném tôi vào vị trí PA cho con quỷ dữ đó. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta là nghi can số một cho cái chết của tôi."


"Nhưng nhìn cô bây giờ xem, vẫn còn rất khoẻ mạnh, và khiến tôi đau đầu nhiều ngang Jiyong vậy." Ông ấy nói.

 

“Đúng vậy. Chà…đó là điều ngài nhận được khi khiến cuộc đời của một cô gái trẻ trung đáng yêu gặp thê thảm.” Tôi thấy ông ấy đang cố bật lại nhưng không chừa cho ông ấy cơ hội nào. “Tôi không có bạn trai, nhưng tôi có một buổi hẹn hò, gặp lại giám đốc sau nhé!” Tôi chòng ghẹo rồi chạy biến đi.



*****

 

Đúng thật là tôi không có bạn trai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có người để gặp gỡ mỗi lúc tôi được ‘Jiyong-free’. (t/n: không có Jiyong, giống kiểu sugar-free là đồ không có đường)

 

Bạn biết đó, khi có một cơn bão lớn phá hủy tất cả mọi thứ trong cuộc đời bạn, nhưng rồi khi nó qua đi, sẽ luôn có một cầu vồng như trải dài đến vô tận khiến bạn không thể ngừng ngắm nó, và rồi sớm thôi, bạn sẽ thấy mình đang mỉm cười và cuối cùng tìm được chút bình yên trong lòng.

 

À, trong cuộc đời tôi, Kwon Jiyong là cơn bão đó.

 

Và Park Sanghyun là cầu vồng của tôi.

 

Lý do duy nhất để tôi chịu đựng Jiyong là để tôi có thể cho Sanghyun mọi điều thằng bé cần.

 

“Chào Dara, Sanghyun của cô ngày nào cũng đẹp trai hết.” Y tá Han chào ngay khi cô ấy thấy tôi. Tôi mỉm cười khi đưa cho cô ấy chút quà vặt thay lời cảm ơn và đi thẳng tới phòng của thằng bé. Đây là việc tôi vẫn luôn làm từ khi thằng bé chuyển vào nằm ở bệnh viện trung tâm Seoul từ 3 năm trước.

 

“Hey, nhóc con,” tôi nói. Và cũng như mọi khi, thằng bé không trả lời.

 

“Xin lỗi nhé, lâu lắm rồi chị không vào thăm em được,” tôi tiếp tục nói khi thay bình hoa ở tủ cạnh giường bệnh.

 

“Chị gái em gần đây rất bạn rộn, phải cong đít chạy quanh thành phố cho ông chủ Jiyon

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ