Đừng khiến tôi làm loạn lên ở đây

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

JIYONG’s POV

 

 

Tôi đúng là người bạn tốt.

 

Bạn hỏi là tại sao ư?

 

Tôi có thể đơn giản tới gặp Dara ở khu mua đồ mà chúng tôi đã hẹn để mua sắm nội thất và đồ dùng trong nhà cho cô ấy, nhưng buổi hẹn đó tận lúc chiều rồi. Và bởi sáng nay tôi không có việc gì để làm, tôi đã quyết định đi cùng cô ấy tới buổi chụp hình đầu tiên trong sự nghiệp.

 

Ồ phải. Dara đã đồng ý dọn khỏi cái khu ổ chuột mà cô ấy dám gọi là nhà đó, và quyết định dọn tới căn hộ ngay bên cạnh tôi. Thật quá đơn giản khi YG đã đề nghị cho cô ấy ở đó miễn phí thay cho bản hợp đồng nô lệ trọn đời. Đương nhiên, khi Dara nghe thấy cái từ miễn phí, cái máy tính trong đầu cô ấy bắt đầu chạy và ka-ching, cô ấy đột nhiên thấy cái việc sống chung tòa nhà với tôi đúng là nhỏ như con thỏ.

 

Hôm nay là chủ nhật và là ngày nghỉ của tôi, không phải của Dara. Tôi thấy hình như sự nghiệp của cô ấy trong ngành này có vẻ đang phát triển rất ổn. Sự xuất hiện của cô ấy trong bộ drama sẽ bắt đầu từ tuần sau và hôm nay cô ấy có lịch đi chụp ảnh cho một quảng cáo bia. Tôi phải nói là công ty bia đó đã có sự lựa chọn rất tốt khi nhắm Dara làm người mẫu cho họ. Cô ấy sẽ rất năng nổ đi quảng bá bởi cô ấy thích bia còn hơn nước lọc.

 

Tôi nghe thấy đám đông ồn ào ở phòng thay đồ của Dara (nơi tôi đã bị đá đít khỏi đó, vậy nên tôi đang tụ tập cùng đám staff) và tôi suýt rớt khỏi ghế khi xoay người lại và thấy Dara bước ra khỏi căn phòng.

 

Cô ấy mặc một chiếc áo vai trần và quần jeans bó, và với kiểu tóc được bới thành một búi sang trọng, tôi có thể thấy trọn vẹn bờ vai trần mịn màng của cô ấy, điều khiến tôi vô thức liếm môi.

 

Có lạ lắm không nếu tôi đột nhiên muốn tham gia chụp hình và đứng trong tư thế đang liếm dọc vai cô ấy? Tôi có thể dễ dàng nói với mọi người rằng một concept y sẽ khiến hình ảnh quảng cáo làm việc tốt hơn. Hoàn toàn bình thường. 

 

Dù vậy, buổi chụp hình được thúc đẩy mà không việc tôi liếm bất kì nơi nào trên người cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý. Nếu tôi có thể và tôi tiến hành làm, cô ấy sẽ giết tôi say đây và khiến nó trông như một tai nạn. Đại Hàn Dân Quốc sẽ than khóc vì sự ra đi của tôi.

 

Thật lạ khi đứng xem Dara tạo dáng trước ống kính máy ảnh. Tôi thường thấy cô ấy đứng sau nó, luôn gà gật như sắp ngủ trong khi đứng đó và cầm nước cùng đồ ăn vặt cho tôi. Tôi thấy vui vì cô ấy có vẻ biết tận hưởng. Có một điều về Dara là, cô ấy luôn làm ngược lại mọi điều mà người khác bảo cô ấy làm

 

Khi tôi ra lệnh cho cô ấy làm cái này cái nọ, cô ấy toàn nói là: “Tự túc đi!”

 

Nhưng giờ khi người chụp ảnh bảo cô ấy quay trái, mỉm cười khoe răng, giữ nguyên dáng cười mở miệng; cô ấy ngoan ngoãn làm theo. Đương nhiên, tôi đã dạy cô ấy vài dáng chụp cơ bản bởi tôi rất tốt bụng, tôi muốn cô ấy làm việc được dễ dàng hơn. Tất cả mọi người nên cảm ơn tôi vì đã giúp Dara làm việc được thuận lợi.

 

“Không phải cậu nên cầm nước và đồ ăn ngay lúc này sao?” Một staff bên cạnh tôi hỏi. Tôi đã làm việc với nhóm người này vài lần, vậy nên tôi và Dara khá thân thuộc với họ.

 

“Tại sao tôi phải làm vậy?” Tôi hỏi ngược.

 

“Không phải cậu là manager của cô ấy sao?”

 

Cái gì? Từ lúc nào chứ?

 

“Không. Cô ấy là manager của tôi chứ không phải ngược lại.”

 

“Xin lỗi, tôi tưởng đó là cách hai người làm việc, khi cô ấy là người đứng trước ống kính như ngay lúc này đây, cậu sẽ là người quản lý cô ấy, và ngược lại.”

 

Từ khi nào chúng tôi có cái kiểu làm việc đó? Tại sao cái người này biết nhiều vậy? Bộ là gián điệp của YG sao?

 

“Tôi không phải. Tôi tới đây chỉ vì không có việc gì để làm, chứ không phải là manager của cô ấy hay gì cả. Cô ấy có thể tự đi lấy nước nếu thấy khát.”

 

“Okay, nhưng cậu thấy mấy người chỗ kia không,” anh ta nói tiếp, chỉ tay về một nhóm đàn ông đang lởn vởn nơi bày đồ ăn vặt. “Họ đang đợi đến lúc Dara được giải lao để họ có thể đưa cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn.”

 

Tôi ngay lập tức quan sát đám loser vừa được chỉ, giờ thì radar của tôi đã khởi động, đám tệ hại đang nhìn Dara với vẻ thèm khát. To gan.

 

Thời gian vừa khéo đúng lúc thợ ảnh yêu cầu giải lao để không khí buổi chụp được thư giãn và Dara bước xuống từ bục chụp ảnh, đi tới nơi tôi đoán là đang bày đồ ăn vặt.

 

“Yah!” Tôi hét lớn với cô ấy, không cố tình. Tôi chỉ định gọi cô ấy thật nhẹ nhàng nhưng tôi đang cuống, thích thì kiện đi. “Cô đi đâu vậy?” Rồi tôi hỏi với vẻ thản nhiên.

 

Cô ấy thờ ơ chỉ tay về phía bày đồ ăn và tôi ngay lập tức nói, “Không. Quay lại bục chụp ảnh đi. Tôi sẽ lấy-…, cô muốn gì?”

 

“N-Nước suối là được rồi.”

 

“Okay, quay lại đi.” Tôi ra lệnh, chỉ tay về bục chụp ảnh nơi cô ấy đứng lúc nãy. “Ai đó makeup lại cho cô ấy đi.”

 

Tôi thấy người staff nói chuyện với tôi lúc nãy đang cười khẩy. “Sao hả?” Tôi khè lửa. “Tôi cũng đang định đi lấy nước cho tôi mà thôi.”

 

Anh ta gật đầu. “Đương nhiên rồi. Cậu nói gì chẳng được.”

 

Tôi hiên ngang đi tới nơi lũ khốn đang đứng và cầm một đĩa lên. Thật chậm rãi, tôi đảo quanh chiếc bàn để có thể quan sát kĩ hơn (không phải đồ ăn, mà là đám khốn nạn đang dòm Dara chòng chọc).

 

“Lấy một cho mình, một cho Dara.” Tôi tuyên bố đủ to cho tất cả mọi người trong bán kính 2 dặm có thể nghe thấy trong khi lấy mỗi loại đồ ăn 2 thứ. Để cho đám người kia biết rằng chúng không cần phải đưa cho Dara bất kì thứ gì cả. Tôi đã bao trọn gói rồi.

 

Ai đó tiến lại gần tôi, cầm một mẩu giấy trên tay. Câu chào quen thuộc của tôi đương nhiên là, “Cậu muốn xin chữ ký của tôi sao?”

 

“Ừhm…không phải.”

 

Mặt tôi nóng bừng lên.

 

“Tôi rất dễ xấu hổ vậy nên,” hắn tiếp tục nghịch nghịch cái gấu áo len ngu xuẩn của hắn. “Anh có thể đưa cái này cho Dara-noonim được không. Đây là thư tìn-. Không, chỉ là thư thôi. Tôi là fan của cô ấy.”

 

Thằng chó đẻ. Tôi là G-Dragon chứ không phải người để sai vặt. Và thư tìn á? Thằng chó này định giỡn mặt ai chứ?

 

Sau khi thằng khốn đấy lên tiếng, tất cả lũ bâu xâu xung quanh đột nhiên ào đến gần tôi và nhồi nhét thư từ của chúng cho tôi. Bạn nghĩ chúng sẽ dừng lại khi tay bạn đã không thể cầm được thêm nữa rồi ư, quên đi, chúng còn nhồi cả thư vào túi quần túi áo của tôi nữa. Lũ motherfcker này.

 

“Cô ấy rất xinh đẹp. Ý của tôi là, tôi biết rằng cô ấy vẫn luôn xinh đẹp nhưng hôm nay thì đặc biệt xuất thần. Thật ra cô ấy trông rất hot. Cô ấy trông tuyệt vời hơn khi cởi cặp kính ra.” Một vài thằng khốn cố thử nói chuyện với tôi nhưng tất cả những gì tôi nghe được là: blah-blah-de-blah. Tôi thật khó nghe khi mấy thằng mặt mông này cứ luyên thuyên về vẻ ngoài siêu hot của Dara.

 

“Dara đang không hẹn hò với ai hết, phải không?” Ai đó khác hỏi.

 

“Thật ra thì, cô ấy đã đính hôn rồi.” Tôi buột miệng. Tôi không thể chịu được thêm nữa.

 

Đính hôn với tao. Tôi muốn nói thêm vào, nhưng lại không nói. Đó là một thông tin không cần thiết cho tụi hèn mạt này.

 

“Làm sao anh biết được điều đó?”

 

“Ừhm…đù! Cô ấy là manager của tôi. Chúng tôi rất thân thiết.”

 

“Sh!t. Phải rồi.”

 

“Một người xinh đẹp như Dara đương nhiên phải có ai đó rồi.”

 

“Chúng ta sẽ chẳng có cơ hội đâu.”

 

Tất cả bọn chúng đều xụi lơ. Tôi không hề nghĩ tới cái kiểu phản ứng thê lương này, nhưng mặc xác.

 

“Tôi tự hỏi thằng khốn nào mà lại may mắn thế.”

 

 

Là tao. Tôi muốn nói vậy nhưng thay vào đó tôi chỉ nhún vai và tiếp tục diệt cỏ tận gốc. “Vậy nên mấy người có lẽ nên lấy mấy cái thư-tìn này lại. Chồng sắp cưới của cô ấy không dễ xơi đâu. Anh ta đẹp trai kinh khủng và còn hơn cả lịch lãm, nhưng chắc chắn sẽ ngoạm bay đầu mấy người nếu dám thử tiến tới với Dara. Anh ta có tai mắt ở khắp nơi. Anh ta có thể đang quan sát mấy người ngay lúc này đấy.”

 

Tôi chỉ mỉm cười đứng đó khi chúng rút mấy thứ vớ vẩn của chúng lại.

 

Tôi đang cười toe toét như được mùa khi quay lại với Dara, nhưng nó dần chuyển thành cái cau mày khi tôi tới bên cạnh cô ấy.

 

Cô ấy lại đang nhắn tin. Mấy ngày rồi cô ấy toàn như vậy. Bạn có thể sẽ muốn hỏi thằng khốn nào cứ liên tục làm phiền điện thoại của cô ấy? Không ai khác ngoài Jung fcking Il Woo.

 

Dara nghĩ cô ấy đang yêu hắn hay gì đó.

 

Làm ơn đi, làm như bạn cứ dễ dàng yêu ai đó chỉ vì làm việc chung với họ vậy. Tha cho tôi đi.

 

Dù sao thì, cô ấy luôn mồm nói về hắn như thể hắn là một phần trong lời tiên tri sẽ cứu được trái đất khỏi thảm họa tận diệt vậy. Bạn nghĩ tôi đang làm quá sao. Không hề luôn.

 

Tôi quá buồn ngủ để có thể tập trung quay phim vậy nên Il Woo đã xuống phố và mua cho tôi một cốc caramel macchiato.

 

Il Woo đã cứu con chim này, anh ấy đã thấy nó bị thương gần trường quay.

 

Il Woo đã tới Châu Phi năm ngoái và giúp đỡ mọi người ở đó.

 

Nếu bạn thấy ma. Bạn sẽ cần gọi ai? Jung Il Woo.

 

Il Woo cái này. Il Woo cái nọ. Fcking Il Woo.

 

“Bỏ cái nụ cười đấy đi trước khi tôi giúp cô làm việc đó.” Tôi bảo cô ấy vẻ với cay độc sau khi cô ấy thả điện thoại vào trong túi với nụ cười mãn nguyện trên môi.

 

Cô ấy ré lên và bóp cánh tay tôi. “Il Woo sẽ qua đây.”

 

“Cái gì? Tại sao?” Không, tôi đang không mè nheo. Thiệt tình, tôi chỉ muốn biết tại sao một diễn viên từng đạt giải thưởng lại muốn qua thăm buổi chụp hình của Dara.

 

Nhưng tôi không có được câu trả lời bởi Dara bị thợ ảnh gọi quay lại.

 

 

 

Khoảng 1 giờ sau đó…

 

 

Buổi chụp hình cuối cùng đã kết thúc và khi Dara vừa nói cảm ơn và tạm biệt với tất cả mọi người xong, ánh mắt của chúng tôi bỗng gặp nhau. Cô ấy đột nhiên cười rạng rỡ và tôi nghĩ thầm: Okay, tôi sẽ tha thứ cho cô vì đã phản bội tôi tới bên Il Woo. Tôi chắc chắn đó chỉ là chuyện thoáng qua mà thôi.

 

Cô ấy ré lên và chạy về phía tôi và vì cái lý do quái nào đó, tôi cũng thấy rất phấn khích và bắt đầu bước tới để gặp cô ấy. Khi cô ấy lại đủ gần, tôi bắt đầu giơ tay lên định ôm cô ấy, và có lẽ sẽ xoay cô ấy vài vòng trên không trung, nhưng cô ấy chạy vèo qua tôi và ném người vào vòng tay của Il Woo.

 

Làm sao hắn vào được đây? Bảo vệ đâu!

 

Tôi đứng đó, nôn ở trong miệng khi tôi nhìn họ chào nhau bằng cách hôn (chỉ là lên má thôi, tạ ơn Chúa) và ôm ấp. Để tôi nói với bạn vài điều về Jung Il Woo.

 

Thật sự rằng cậu ta là một chàng trai tốt. Dựa theo các nguồn tin của tôi, những người tôi đã liên lạc ngay cái lúc tôi biết Dara sẽ làm việc chung với cậu ta. Theo lời họ, anh chàng này có hứng thú đặc biệt tới việc giúp đỡ cộng đồng. Mẹ cậu ta là một người thích làm từ thiện và cậu ta đã thừa hưởng đặc tính đó. Dù vậy, trong mắt tôi, anh chàng này là cái kiểu người quá sức nghiêm túc. Rõ ràng không phải dạng người Dara có thể thân thiết được.

 

Tôi cược rằng tất cả những gì cô ấy làm khi họ ở cùng nhau là ngồi nghe những câu chuyện từ thiện tốt đẹp của anh ta và không thể chia sẽ bất kì điều gì về bản thân mình, bởi vì hãy nhìn nhận đi, cô ấy đào đâu ra thời gian để giúp người khác khi cô ấy chỉ kiếm vừa đủ cho bản thân mình và em trai chứ. Sự thật là, và có lẽ cô ấy có thể chưa nhận ra điều này, cô ấy thật sự không thích cậu ta. Cô ấy chỉ bị mờ mắt bởi sự tốt đẹp của Jung Il Woo mà thôi. Hello, bạn đã gặp đám người tồi tệ trong Ygfamily, những người cô ấy luôn kết bạn chưa? Il Woo sẽ là thiên thần khi so với chúng tôi.

 

“Tôi rất thích bộ trang phục này. Nó rất khác lạ với mấy cái đồ ninja và hanbok tôi luôn thấy cô mặc.” Il Woo nói với cô ấy.

 

Cô ấy mỉm cười với cậu ta và cầm lấy tay cậu ta, quay lại nhìn tôi.

 

“Jiyong, đây là bạn tôi, Il Woo. Il Woo, đây là Jiyong.”

 

Chồng sắp cưới của cô ấy. Tôi muốn nói vậy nhưng đó là bí mật tối mật.

 

Thay vào đó, tôi đứng thẳng lưng và tỏ vẻ lịch sự như tôi luôn như vậy, chìa tay ra cho Il Woo. Cậu ta nắm lấy và mạnh mẽ bắt tay. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và cậu ta cũng làm như vậy, nhưng có gì đó hơn thế. Rõ ràng cậu ta đang đánh giá tôi ngay lúc này, nhưng tôi sẽ không thua cuộc đâu.

 

Chết dưới tia nhìn sức mạnh của tao đi…

 

“Chúng ta đi chứ?” Dara nói và cậu ta xoay ra nhìn cô ấy.

 

Ha! Tao thắng rồi. Không thể chịu được, đúng không?

 

Dara quay sang tôi và nói, "Ji, chúng tôi sẽ đi uống cafe, anh-..."

 

"Tôi đang thèm cafe muốn chết đây. Đi thôi." Tôi đánh hơi được việc mình hoàn toàn không được đón chào, nhưng tôi sẽ không để Dara lại một mình với gã kinh dị này đâu.

 

Tại quán cafe...

 

Jung Il Woo tình nguyện đi gọi đồ cho chúng tôi bởi vì cậu ta là người tốt như vậy đấy. Tôi sẽ không ngạc nhiên

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ