Xin lỗi, mũi của người đó đang chảy máu kìa

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

 

JIYONG’s POV

 

 

 

“ANH ĐANG GIỠN MẶT EM SAO??!!!”

 

 

Có thấy cái cách nó là chữ in đậm in hoa, và thậm chí còn được gạch chân không?

 

Điều đó diễn tả cơn tức giận của tôi ngay lúc này.

 

Tôi có một concert nhỏ ở vài trường đại học, và khi đã đến lúc Dara được về nhà, sau khi dọn dẹp xong tất cả các trang phục cá nhân mà tôi đã mang theo khi đi diễn, tôi thấy một tập tài liệu được cuộn tròn thò ra từ túi của cô ấy.

 

Tôi đã đánh cắp nó, biết rõ nó là gì, và ngay lập tức ngồi đọc qua trước khi đi ngủ.

 

Đó là một bản copy của kịch bản của bộ drama Dara sẽ tham gia theo lời chỉ dẫn của YG-hyung.

 

Chúng tôi đã đồng ý rằng tôi sẽ kiểm tra tất cả những lời đề nghị gửi đến cho cô ấy, vậy nên tôi sẽ bắt đầu với cái này.

 

Dara sẽ nhận vai một nữ ninja.

 

Ngầu luôn.

 

Điều khiến tôi thấy khó chịu là dường như nhân vật của cô ấy có tình cảm với vai nam chính, nhưng tình cảm đó không được chấp thuận nên tôi đoán cũng sẽ ổn thôi.

 

Dù vậy, đến đoạn cuối của tập tài liệu, tôi có một ham muốn đột xuất để viết lại toàn bộ câu chuyện.

 

Cái cảnh hôn của Dara là cái chó chết gì khi cô ấy thậm chí không phải nhân vật chính chứ????

 

Tôi cần phải đổ lỗi cho ai đó, vậy nên tôi đã gọi cho YG-hyung và đó là khi: “ANH ĐANG GIỠN MẶT EM SAO??!!!”

 

Là câu chào của tôi khi anh ấy nghe máy.

 

 “Jiyong?” Anh ấy ngái ngủ nói.

 

“Không. Đây là mẹ anh.” Tôi quát lên qua điện thoại. “Đưa cho em số điện thoại liên lạc của người viết kịch bản bộ drama mà Dara sẽ tham gia.”

 

“Jiyong, đang là 2h sáng. Cậu định làm gì vậy?”

 

“Em có việc phải làm.”

 

“Như là đánh thức những người đang ngủ sao?”

 

“Em cóc quan tâm nếu em đánh thức cả người chết. Cho em số điện thoại đó để anh có thể quay lại giấc ngủ của mình.”

 

Anh ấy dập máy.

 

Tôi đợi cái tin nhắn có điều mình cần, nhưng sau 20 phút, vẫn không có gì cả. Tôi gọi cho hyung một lần nữa.

 

Lần này, tôi bị chuyển thẳng vào hòm thư thoại.

 

ANH ẤY GIỠN MẶT TÔI SAO??!!

 

Tôi vội bấm số của Dara, nhưng hóa ra cô ấy đã để quên điện thoại ở nhà tôi bởi tôi nghe thấy tiếng chuông ở phòng khách.

 

Tiện đây, tiếng chuông cô ấy cài sẵn cho tôi suốt hơn năm qua là đoạn điệp khúc của bài Mr. Kwon it all của Kelly Clarkson. Cô ấy nghĩ làm thế rất buồn cười.

 

Tôi lấy áo khoác, điện thoại của cô ấy và khóa xe của mình, rồi đi thẳng tới nhà cô ấy để xác nhận có phải cô ấy đã đồng ý nhận bộ drama dù biết rõ rằng có một cảnh hôn hay không.

 

Khi tôi đỗ xe trước tòa nhà của cô ấy, tôi đã chịu đến cực hạn rồi. Tôi phải bò lên cầu thang (bởi không có thang máy) và chọc ổ khóa của cô ấy (thiệt tình, cô ấy phải thay nó đi, bằng không có ai đó có thể sẽ xông vào nhà vào ban đêm và tấn công cô ấy. Khoan đã…)

 

“Dara,” tôi gọi khi rũ áo khoác của mình ra, chỉ để cô ấy biết rằng đó là tôi mà thôi, và đừng có làm loạn lên không cần thiết.

 

Tôi lại gần và thấy cô ấy đang ngủ mà lông mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh lấm chấm trên trán trong khi đang rên rỉ.

 

“Sanghyun…” Cô ấy gọi tên em trai mình khi lắc đầu nguầy nguậy. Tóc của cô ấy dính chặt trên mặt bởi mồ hôi đang ướt đẫm ở cổ.

 

“Dara,” tôi gõ lên vai cô ấy để đánh thức cô ấy khỏi cơn ác mộng. Có vài lần tôi bắt gặp cô ấy gặp ác mộng khi ngủ lại nhà tôi, tôi chưa từng tra hỏi cô ấy, đặc biệt khi giờ tôi đã biết có một quá khứ tăm tối đang đeo bám cô ấy. Tất cả những gì tôi làm chỉ là đánh thức cô ấy dậy khi thấy rằng cô ấy chìm trong đó quá lâu. Đánh giá tình hình hiện tại, tôi đoán rằng lần này đã quá sức lâu rồi.

 

Tôi cố lay người cô ấy nhiều lần cho tới khi cô ấy cuối cùng cũng mở mắt ra, ngồi bật dậy và túm chặt lấy ngực áo.

 

Cô ấy giơ hai tay trước mặt và tôi nhìn cô ấy nhìn tay mình đang run lẩy bẩy. Cô ấy cố nắm chặt tay lại và điều hòa hơi thở. Đó là khi nước mắt bắt đầu lăn trên má cô ấy.

 

Và đó là khi tôi thấy cơ thể mình tự động dịch chuyển. Tôi dùng một tay cầm lấy cả hai tay của cô ấy và quàng tay còn lại quanh vai cô ấy. Tôi xoay người cho cô ấy áp vào người tôi, và một lúc sau, tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy nằm lại xuống giường.

 

Tôi cảm nhận được hơi thở của cô ấy dịu dần và nước mắt đã ngừng làm ướt mặt tôi, nhưng cô ấy vẫn đang run rẩy. Bởi vậy dù tôi rất muốn được ngửi tóc cô ấy cả đêm, cô ấy vẫn cần được vỗ về hơn bao giờ hết. Vậy nên tôi kéo đầu cô ấy rúc vào cổ tôi và bắt đầu hát ru cho cô ấy ngủ.

 

***

 

 

Kéo cái cơ thể ấm áp đó lại gần tôi hơn, tôi hít cái mùi tóc hương trái cây của cô ấy và siết thật chặt. Rồi tôi mở mắt ra với một tiếng rên rỉ mãn nguyện và hơi nhíu mắt nhìn xuống khuôn mặt Dara, điều tôi nhận ra rằng, đang dịch ra thật xa khỏi tôi. Cả hai tay cô ấy đã nắm thành nắm đấm trên ngực tôi, ngăn tôi tiến lại gần.

 

Ánh mắt của cô ấy dần biến thành sự kinh hãi cùng lúc tôi thấy năng lượng buổi sáng đang dồn ở giữa hai chân mình.

 

Trong tình thế hơi khó xử, tôi phản ứng việc đó bằng cách đẩy cô ấy ra xa khỏi tôi, và bởi vì Dara đã tỉnh dậy và vô cùng ý thức việc khó xử giữa hai chúng tôi ngay lúc này, cô ấy để tôi đẩy đi quá xa tới độ rớt ra khỏi giường.

 

“! Tôi xin lỗi, cô không sao chứ?” Tôi ngay lập tức hỏi, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.

 

Câu trả lời của cô ấy là bò thẳng vào trong phòng tắm và khóa cửa lại.

 

 

 

...

 

 

 

 

“HOOOOOOLLLYYYYY FFFFFFFFCCCCCCCCCKKKKK!!!!” Một lát sau, tôi nghe thấy như vậy.

 

 

Tiếp theo đó là một loạt những tiếng đập phá đổ vỡ sẽ khiến bất kì tên mafia nào phải thấy hổ nhục.

 

Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn xuống Jiyong Jr. và an ủi nó. “Không sao đâu mà, không phải lỗi của mày nếu mày quá bự.”

 

 

***

 

 

“Lần cuối cùng đấy Jiyong, giữ chuẩn mực đạo đức đi.” Dara nhắc lại khi chúng tôi xuống cầu thang ở chung cư nhà cô ấy.

 

Đó là từ đầu tiên thoát ra từ miệng cô ấy ngay khi cô ấy ra khỏi phòng tắm, “CHUẨN MỰC ĐẠO ĐỨC.”

 

Khi tôi đang đánh răng, “CHUẨN MỰC ĐẠO ĐỨC.”

 

Khi tôi đi ra cửa để chúng tôi rời nhà, “Đ-Ạ-O-Đ-Ứ-C. Chuẩn mực đạo đức.”

 

Như thể cô ấy nghĩ rằng tôi quá ngu nên không tiếp thu được cái từ đó nên cô ấy phải đánh vần cho tôi. Đương nhiên, cũng có lý do khiến cô ấy phải nhồi nó vào đầu tôi.

 

Bạn biết mà, khi thân thể ma sát lại với nhau sẽ tạo ra một lượng nhiệt. Cái lúc khi tôi ôm Dara quay lại giấc ngủ trên chiếc giường đơn vô cùng hà tiện diện tích của cô ấy, cùng với cái lò sưởi cọc cạch và tất cả cửa sổ đóng kín, tôi đã đổ mồ hôi như suối.

 

Vậy nên, cũng rất tự nhiên rằng tôi sẽ cởi quần áo cho tới khi chỉ còn chiếc quần đùi, và đó là khi tôi thấy sẵn sàng để chinh phục vùng đất mơ mộng.

 

Trong mắt cô ấy, tôi là một gã đàn ông trần truồng đồi bại mà cô ấy nhìn thấy khi thức dậy.

 

Nhưng tôi không hiểu nổi cô ấy. Cô ấy đã có rất nhiều lần ở trong cùng một căn phòng với tôi khi tôi thay đồ mà. Có một sự thật là, cô ấy đã từng thấy tôi khỏa thân trong cơ thể trưởng thành còn nhiều lần hơn cả mẹ tôi nữa.

 

Tôi tự hỏi có phải cái phản ứng tiêu cực của cô ấy là do cậu nhỏ khổng lồ ở trong quần đùi của tôi không.

 

“Oh my God?!”

 

Tôi dừng bước và nhìn về phía cô ấy đang nhìn.

 

Ở đó là em Bentley đáng yêu của tôi, ngoài trừ cái việc em yêu đã bị vặt sạch.

 

Cả bốn bánh xe đã biến mất. Gương chiếu hậu bên ghế phụ cũng bốc hơi. Nếu tôi kiểm tra phần gương bên ghế lái, tôi cược là một tấm chi phiếu khác cũng bay theo. Ít nhất là nội dung bên trong vẫn còn nguyên. Tôi nghĩ vậy.

 

Tôi không dám lại gần em yêu để kiểm tra. Em yêu sẽ đổ lỗi cho tôi vì đã để em lại trên khu phố tệ nạn này. Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Nhưng tối qua tôi đã quá rối trí nên đã để em yêu lại một mình.

 

Tôi rút điện thoại từ áo khoác ra và gọi cho YG-hyung.

 

“Tôi sẽ không cho cậu mấy số điện thoại đó đâu, dù cậu có dùng cái chết để đe dọa.” Anh ấy chào sau hồi chuông thứ 3.

 

“Hyung,” tôi trả lời, “Dara cần chuyển nhà. ASAP.”

 

***

 

Tôi biết đây không phải việc của tôi, và cô ấy hẳn nhiên không muốn nói về nó, cân nhắc từ việc cô ấy đã giữ cái bí mật này từ trước, nhưng gã tài xế taxi khó chịu đek chịu được. Vậy nên tôi thà hỏi cô ấy còn hơi là phải nghe ông ta than phiền về chu kì kinh nguyệt đầu tiên của con gái ông ta.

 

“Giấc mơ của cô là gì vậy?” Tôi hỏi nhẹ nhàng hết mức có thể.

 

“Im đi!” Dara đáp trả mà không rời mắt khỏi cửa sổ xe, nhìn dòng xe đi lại bên ngoài.

 

“Tôi đã luôn im lặng về việc này, Dara.”

 

“Và anh đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục như vậy đi.”

 

“Cô không biết chuyện này nhưng,” tôi ngả người tới gần tai cô ấy và chỉnh lại chiếc khăn tôi đã mượ

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ