Tôi sẽ tự chọn váy của mình

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

JIYONG’s POV

 

“Ji,” tôi nghe thấy và nhìn theo hướng có giọng của Dara, thấy cô ấy đang mỉm cười khi ngồi ở một bàn hai ghế ở trong góc nhà hàng ưa thích của cô ấy. Tôi đi về phía cô ấy, cởi kính râm và mũ trên đường đi.

 

“Thật tuyệt khi gặp em tại đây,” tôi nói và ngồi xuống ghế.

 

“Anh gọi tôi đi ăn trưa với anh mà.” Cô ấy lườm.

 

Dara và tôi đã hẹn hò được bà tuần và chỉ như những cặp đôi bình thường khác, chúng tôi cũng thích đi hẹn hò, bí mật hết sức có thể. Mọi chuyện trước đây rất ổn khi cô ấy chỉ là manager của tôi. Mọi hành động của chúng tôi rất bình thường vậy nên ngồi ăn trưa cùng nhau chưa bao giờ là rắc rối lớn.

 

Giờ thì, chỉ riêng việc ở bên cạnh cô ấy liên tục như thế này khiến tôi thấy ghét việc làm người nổi tiếng.

 

Tôi thậm chí không thể đi hẹn hò và ăn một bữa lãng mạn với bạn gái mình mà không tính đến chuyện mọi người sẽ làm lớn chuyện của chúng tôi nếu tôi bỗng hôn cô ấy bởi đám hoóc-môn đang nổi dậy.

 

Và cái sự thật là Dara cũng có fan của riêng cô ấy thật sự chẳng giúp ích được gì. Tất cả bọn họ đều muốn cô ấy cưới TOP-hyung, hoặc flower boy Jung Il Woo, hoặc thằng khốn Lee Minho đó. Tôi sao? Họ tống tôi vào vùng bạn bè, nghĩ rằng nếu Dara và tôi mà có yêu nhau thì họ đã phải biết việc đó từ nhiều năm trước rồi, bởi họ biết chúng tôi siêu rõ.

 

Dù sao thì, bạn hẳn cũng sẽ tự hỏi tại sao chúng tôi lại đang ở trong nhà hàng khi tôi vừa nói rằng chúng tôi đang cố giữ bí mật chuyện của mình. À, bởi vì chúng tôi hết sạch đồ ăn trong nhà của chúng tôi rồi. Dara đang bận rộn với rất nhiều việc vậy nên cô ấy đã gác việc chợ búa lại. Nhà ăn của YGE á? Còn lâu mới có được riêng tư ở đấy. Dù cho họ biết rõ mối quan hệ của chúng tôi, họ đồng thời cũng công khai trêu chọc hơn, khiến Dara nổi điên.

 

Vậy nên chúng tôi đã tới nhà hàng.

 

Nhìn ngắm cô ấy ngồi phía bên kia bàn, tôi nhận ra việc công khai ra ngoài đã bị thổi phồng quá đáng. Tôi đã nghĩ rằng sẽ rất thoải mái khi được ra ngoài hẹn hò như một cặp đôi thật sư, nhưng giờ tôi nghĩ là được khỏa thân và lăn lộn trên giường cả ngày lẫn đêm còn sướng hơn. Sướng hơn rất nhiều.

 

Giờ thì tôi lại lên cơn bệnh hoạn rồi.

 

Từ khi chúng tôi yêu nhau, dường như tôi không điều khiển được đầu óc của mình (được rồi, là chim của mình!) mỗi khi ở gần cô ấy. Tôi thường xuyên ở trạng thái ham muốn, thật điên rồ. Tôi vẫn luôn cần Dara làm manager của mình. Nhưng từ cái lúc cô ấy là bạn gái của tôi, tôi chẳng muốn gì ngoài việc hôn cô ấy. Trao cho nhau nhiều nhiều những nụ hôn dài, mê mẩn và ngọt ngào, việc sẽ dẫn tới sờ mó và rồi dẫn tới , rất rất nhiều .

 

“Tóc em đang ướt.” Tôi nhận ra.

 

Cô ấy lùa ngón tay vào tóc để duỗi thẳng nó ra một chút. “Điều đó sẽ xảy ra khi anh gội đầu.”

 

“Hôm nay Hwang-ssabu có nhẹ tay không?”

 

“Không một chút nào. Tôi nghĩ mình sẽ chết nếu ông ấy tăng cường việc luyện tập của tôi. Tiện đây thì, tôi đã gọi đồ ăn cho anh rồi.”

 

“Gì cơ?”

 

“Bữa trưa của anh? Đùi cừu nướng, phải không? Và cả cái món sinh tố dưa hấu nữa?”

 

“Phải,” tôi trả lời. Không phải là bí mật về việc Dara biết rất rõ về tôi, và tôi thì vẫn đang học hỏi để biết thêm về cô ấy. Cái việc nhỏ nhặt như cô ấy vừa làm – gọi đồ ăn và thức uống ưa thích của tôi – vẫn khiến tôi bất ngờ.

 

Bỗng dưng những việc như thế trở nên to tát và quan trọng. Điều đó cũng khiến tôi thấy tệ bởi cô ấy vẫn luôn rất chu đáo còn tôi thì chỉ ngồi đây và nghĩ tới lần tiếp theo có thể lột quần áo của cô ấy xuống.

 

“Sao vậy?” cô ấy với tay nắm lấy tay tôi.

 

“Không có gì.” Tôi thấy có lỗi. Bởi vì tôi có lỗi. Nghĩ tới những việc như là trong giờ ăn trưa, và mọi lúc. “Không có gì quan trọng, anh chỉ-…” tôi nhắm mắt để tìm một cái cớ. “Anh vẫn chưa viết được một ca khúc nào cho đơt comeback sắp tới của BigBang. Tâm trạng của anh không tốt.” Đấy. Cô ấy sẽ không nghĩ đó là một cái cớ bởi đó hoàn toàn là sự thật.

 

“Ồ. YG đang tạo áp lực cho anh sao?”

 

“Không hẳn. Chỉ là anh tự thấy tệ.”

 

“Nguyên nhân là tôi, phải không?”

 

“Không.” Tôi lắc đầu.

 

“Đúng thế. Cô ấy nói. “Thay vì sáng tác, chúng ta…anh biết đấy.”

 

“Anh không phải đang than phiền.”

 

“Nhưng--,”

 

“Em định làm gì? Cắt của anh chỉ bởi vì anh đã kể cho em việc đó sao, như vậy còn tệ hơn.”

 

“Tôi không nói là cắt hẳn,” cô ấy bĩu môi. Tôi chỉ muốn hôn cái môi hồng xinh xắn đó cuồng nhiêt.

 

“Anh cần có cảm hướng.” Cô ấy nói, dùng khăn ăn lau miệng rồi lại đặt nó trở lại trên đùi.

 

“Em chính là nguồn cảm hứng của anh.” Tôi quá sến, tôi chết mất thôi.

 

Cô ấy trợn mắt lên. “Tại sao anh không đi chơi với các thành viên đi? Hoặc các bạn khác của anh? Đi nghỉ mát đi. Anh có một dịp cuối tuần nào đó mà không có việc, tôi nghĩ vậy.”

 

“Đó là sáng kiến hay! Tại sao cả hai chúng ta không đi nghỉ nhỉ? Đi nghỉ dưỡng tình nhân hay gì đó. Lên lịch đi.”

 

“Không. Anh cần đi một mình hoặc rủ vài người bạn theo.”

 

“Đi nghỉ làm quái gì nếu không có bạn gái của mình? Em không muốn đi chơi với anh sao?”

 

Cô ấy hơi ngước mắt nhìn trần nhà khi tôi dùng một bàn chân cọ lên chân cô ấy ở dưới gầm bàn, “Nếu tách nhau ra có nghĩa là anh có thể sáng tác nhạc mà không bị phân tâm,” cô ấy nói, “Thay vì có anh ở bên tôi nhưng sự nghiệp của anh lại bị đình trệ thì tôi sẵn sàng chịu hi sinh.”

 

Tôi quặp ngón chân quanh bắp chân của cô ấy và siết chặt, “Anh không thể biết được là em yêu anh,” tôi nói, “hay là danh tiếng của anh.”

 

“Cả hai.” Cô ấy nói, rồi nhớ lại câu nói của tôi và đỏ mặt.

 

Tôi mỉm cười vì đã bẫy được cô ấy.

 

Yup, tôi đáng thương vậy đó. Tôi đã cố gắng khiến cô ấy nói yêu tôi dù cho không phải nói ra trực tiếp. Tạm thời, tôi thấy thỏa mãn với điều đó. Nhưng tôi sẽ không bắt cô ấy nói ra điều cô ấy không muốn nói. Tất cả là quyết định của cô ấy.

 

“Anh không cần đi nghỉ.” Tôi nói. “Nhưng có lẽ anh sẽ đi chơi với bạn bè một chút.”

 

 

***

 

 

“Có lẽ cô ấy sắp chia tay với cậu rồi, anh bạn.” TOP-hyung nói.

 

Tôi đã ở nhà suốt từ lúc rời nhà hàng, trong khi Dara vẫn còn nhiều buổi chụp người mẫu khác phải làm.

 

Tôi đã cố viết vài lời ca khúc mới, nhưng tất cả những gì tôi viết được chỉ là rác rưởi. Tôi đã bỏ cuộc sau một tiếng và gọi cho Big Bang để họ đến chơi cùng tôi. Không may là, Daesung và Seungri đều đang ở Nhật để quảng bá. Youngbae và TOP-hyung đã có thể tới.

 

Chúng tôi dành hầu hết buổi chiều để xem mấy chương trình TV hại não và chúng tôi đã ngốn kha khá bia. Dường như chẳng có gì quan trọng để nói chuyện, nhưng sau nốc chất cồn vào người, các việc quan trọng đang được bàn luận sôi nổi.

 

Tôi nói với họ rằng, dù cho tôi biết Dara rất hạnh phúc với vai trò bạn gái của tôi, tôi không thể ngăn cái cảm giác cô ấy dần dần căng thẳng hơn theo thời gian. 

 

“Sao anh lại nói vậy?” Tôi quá shock và hỏi. “Cô ấy đã nói gì với anh sao?”

 

“Có lẽ vậy…”

 

“Thậ

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ