Tôi sẽ ăn anh thay bữa tối

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

DARA’s POV

 

Tôi đã từng hẹn hò với vài chàng trai trước đây, nhưng tôi không nhớ mình đã bao giờ hồi hộp tới mức muốn nôn ra như thế này không. Tim tôi đang đập điên cuồng như thể nó sẽ làm nứt toác ngực tôi và nhảy ra ngoài. Và tôi thậm chí còn chưa bước chân ra khỏi nhà.

 

Thiệt tình, tôi bị sao vậy chứ?!

 

Đó chỉ là Kwon Jiyong thôi mà.

 

Tôi đã đi ăn tối cùng anh chàng này suốt 3 năm qua. Tối nay thì có gì khác biệt chứ?

 

Có phải vì tôi vừa phát hiện ra mình yêu anh chàng này không?

 

Chuyện lớn đây!

 

Buổi hẹn hò gần như là bị nhồi xuống họng chúng tôi. Nó không được lãng mạn như những gì tôi hi vọng về buổi hẹn hò đầu tiên thật sự của chúng tôi. Đây là công việc. Và lạy Chúa, tôi rất muốn đây là sự thật!

 

Dù cho nó không phải thật thì tôi vẫn đã cố gắng để làm đẹp cho tối nay. Bạn biết đấy, để phòng hờ…

 

Sau khi hoàn tất CF bia cùng Lee Minho, tôi vội vàng về nhà để chuẩn bị. Tôi đã bảo Jiyong gặp tôi tại nhà hàng bởi tôi không muốn anh ấy làm loạn trong nhà tôi khi tôi điên cuồng chuẩn bị.

 

Tôi tắm và gội đầu 2 lần liền (tôi dùng cái dầu gội mà anh ấy thích), tôi cũng trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể, kiểu nói rằng: Tôi rất thích anh nhưng đây không phải buổi hẹn hò thật vậy nên tôi sẽ kiềm chế. Tôi thậm chí còn làm xoăn đuôi tóc. Và cuối cùng, sau nhiều ngày đi window shopping cùng Bommie và vài người bạn stylist, tôi đã chọn một chiếc váy cao hơn đầu gối 3 inch và ôm gọn người tôi ở những đường cong cơ thể và một đôi giày nhung đỏ có quai đeo mà Bom nói rằng nó sẽ đưa trí tưởng tượng của Jiyong tới mức X-rate.

 

Giờ thì tôi thấy hối hận với tất cả những thứ này.

 

Tôi đã có cố gắng đặc biệt để được xinh đẹp tối nay, nhưng nếu Jiyong xuất hiện với mấy thứ đồ hip-hop của anh ấy thì sao? Mình sẽ bóp cổ anh ta. Nhưng tôi đã không báo chi tiết cho anh ấy biết buổi hẹn từ thiện sẽ như thế nào. Sẽ không phải là lỗi của anh ấy nếu anh ấy mặc đồ thụng bởi anh ấy có thể nghĩ đó chỉ là một buổi ăn tối bình thường với manager.

 

Fck! Mình nên thay đồ thôi.

 

Tôi đang nghĩ vậy thì điện thoại của tôi đổ chuông.

 

“Cậu đã sẵn sàng chưa? Jiyong đang đợi cậu rồi.” Bom chào.

 

“Anh ấy mặc gì vậy?” tôi hỏi.

 

“Làm sao mình biết được?”

 

“Nếu anh ấy mặc đồ bình thường thì sao? Mình sẽ trông như con ngốc khi trưng diện quá đà. Cậu không nghĩ mình nên thay đồ sao?” Giọng tôi nghe quá sức lo lắng. Xìiiii.

 

“Cậu sẽ mặc cái váy đó bằng không mình sẽ đâm chết cậu.” Cô ấy đe dọa. “Nghe đây, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cậu yêu anh ta và anh ta yêu cậu-…”

 

“Anh ấy không yêu mình.” Tôi xen vào nhưng cô ấy dường như không thèm nghe.

 

“…-đây là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người và nó sẽ thăng hoa. Vậy nên đừng làm điều gì ngu xuẩn như là…” cô ấy dừng lại để nghĩ. “Nói về lịch trình làm việc tiếp theo của anh ta hay project tiếp theo của cậu.”

 

“OMG. Đó chính là những chủ đề mình đang định nói chuyện với anh ấy. Và cậu nói là mình không nên sao? Bọn mình nên nói chuyện về cái gì chứ?”

 

Tôi thấy điều đó rồi. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Jiyong chà đạp lên tình cảm của tôi dành cho anh ấy bởi tôi đúng là một đứa loser.

 

“Cái gì? Cậu biết đó là một buổi hẹn hò mà, phải không, không phải một buổi gặp mặt bàn tính công việc. Nói chuyện về màu sắc ưa thích của anh ta đi.”

 

“Là màu vàng.”

 

“À, không cần nói cho mình đâu. Nói chuyện với anh ta về nó.”

 

“Có cái quái gì để nói về màu vàng chứ?” Tôi điên hết cỡ thợ mộc.

 

“Về đồ ăn ưa thích của anh ta thì sao?”

 

“Đồ Hàn.”

 

“Thú cưng của anh ta thì sao? Không phải anh ta có một con chó à?”

 

“Gaho hiện đang ở nhà bố mẹ anh ấy. Mình vừa gửi một túi đồ ăn cùng vài đồ chơi cho chó tới đó tuần trước.”

 

Bom im lặng một lúc lâu ở bên kia đầu dây, khiến sự căng thẳng của tôi nhảy vọt.

 

“Cậu gặp rắc rối to rồi.” Cô ấy nói. “Tìm hiểu thêm về nhau là điểm chính trong buổi hẹn hò đầu tiên, nhưng cậu đã biết rất nhiều về anh ta, vậy nên…” cô ấy không nói gì thêm.

 

“Cảm ơn rất nhiều về sự động viên đó, bạn thân ạ. Mình rất biết ơn.”

 

“Sẽ không sao đâu mà. Vậy cứ để anh ta nói đi.” Cô ấy thêm vào.

 

“Mình không đi có được không?”

 

“Cậu không thể nói thế được!!!” Điều đó khiến cô ấy phát khùng. “Đồ hèn nhát. Cậu đang cư xử như một kẻ bạc nhược. Không chút thu hút nào cả. Boooo!!!”

 

“Được rồi, được rồi.” Lạy Chúa! Chúng tôi mấy tuổi rồi chứ? “Mình sẽ đi. Nhưng nếu mình chết vì quá xấu hổ, hãy nhớ là mình muốn được hỏa táng.”

 

 

***

 

 

Thấy lo lắng mệt mỏi, tôi yếu ớt mỉm cười với nhân viên ở cửa của nhà hàng. Tôi ngạc nhiên khi thấy cả nhà hàng vắng khách. Tôi đã thu xếp buổi hẹn ở một nhà hàng cao cấp để các fan dai dẳng không thể làm phiền chúng tôi, nhưng tôi không ngờ tổ chức đó lại chuẩn bị nó riêng tư tới mức như này.

 

Tôi tìm thấy Jiyong ngay lập tức, bởi anh ấy đang ngồi ở bàn duy nhất được đặt chính giữa căn phòng.

 

Wow! Cái tổ chức từ thiện đó đã làm việc rất tốt.

 

Trông như một khung cảnh cổ tích ở ngay trong nhà hàng vậy.

 

Bóng bay nhiều màu đang lơ lưng trên trần nhà, tạo ra một hiệu ứng tuyệt vời trong ánh sáng hơi mờ hảo. Khói trắng, thứ mà tôi đoán là bốc ra từ đá khô, đang lan ra khắp nơi và lơ lửng trên sàn nhà. Từ nơi tôi đứng, tôi có thể thấy chiếc bàn duy nhất ở chính giữa phòng đã được trang hoàng với nến và cánh hoa rải rác xung quanh.

 

Phần tôi thích nhất trong toàn bộ sự chuẩn bị chu đáo này là chính Jiyong.

 

Anh ấy đứng dậy và nhìn tôi khi tôi tiến lại gần. Tôi thích cái cách nụ cười nửa miệng quen thuộc của anh ấy dần biến thành nụ cười tươi tắn ngay sau khi nhìn thấy tôi.

 

Và, holy ! Anh ấy trông quá tuyệt. Là điều hoàn hảo nhất tôi từng thấy trong đời mình. Anh ấy trông thanh lịch một cách tự nhiên, và cùng lúc đó lại y khó có thể cưỡng lại trong bộ tuxedo được may đo riêng. Tôi đã phải vận hết sức mạnh để không lao tới và đè nghiến anh ấy ra sàn.

 

Và đó, thưa các quý ông quý bà, chính là người cha tương lai của con tôi!

 

Okay, tập trung lại nào. Bommie nói là phải khen ngợi vẻ ngoài của anh ấy. Điều đó sẽ khiến anh ta nghĩ rằng bạn bị anh ta thu hút, và nếu anh ta khen bạn thì có nghĩa là anh ta cũng bị bạn thu hút.

 

“Anh trông rất ổn đấy.” Tôi nói. Anh ấy còn hơn cả ổn, con điên này. Anh ấy là một vị Thánh đang mặc vest.

 

“Cảm ơn.” Anh ấy trả lời khi dẫn tôi ngồi xuống ghế đối diện với anh ấy. Một phục vụ nữ tiến tới và đứng cạnh bàn của chúng tôi.

 

Cái gì? Chỉ vậy thôi sao?

 

“Xin lỗi, tôi đến hơi trễ. Cái váy này hơi khó mặc.” Tôi thử một lần nữa, nhấn mạnh về bộ váy của mình để anh ấy có thể bình luận về vẻ ngoài của tôi.

 

Anh ấy hơi giật mình và mỉm cười, rồi bảo người phục vụ chuẩn bị một chai Moscato.

 

What the hell?

 

“Rượu vang có làm hỏng lụa không?” Lần này tôi hỏi người phục vụ. “Đôi khi tôi rất vụng về và tôi thật sự không muốn làm hỏng bộ váy này. Nó rất đẹp mà, cô không nghĩ vậy sao?”

 

Nói với tôi là tôi trông rất đẹp đi, cô gái phục vụ, rồi có lẽ Jiyong sẽ phụ họa.

 

“Loại rượu vang đặc biệt này không dễ dây vậy nên tôi chắc sẽ không sao đâu.” Người phục vụ mỉm cười nói.

 

Cảm ơn. Tôi nhớ thù này đấy.

 

Tôi quay sang Jiyong và thấy anh ấy đang tập trung đọc menu. Chó chết gì chứ!!

 

“Anh thấy kiểu make up của tôi thế nào, Ji? Jiyeon đã dạy tôi vài kĩ xảo make up đ

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ