Chúc buổi sáng tốt lành

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

 

DARA's POV

 

 

Xung quanh tối om. Nhưng tôi không chắc hiện giờ vẫn là nửa đêm hay đã gần sáng rồi. Tất cả nhưng gì tôi biết là trời vẫn còn tối, và điều đó khiến tôi sợ hãi. Tôi thích bóng đêm nhưng tôi không muốn bị vây trông đó. Vấn đề là, tôi không biết làm cách nào để thoát ra. Tôi có thể nghe thấy vài tiếng động ở phía trước nhưng điều rõ ràng nhất tôi xác định được là một hình bóng quen thuộc của người con trai bên cạnh tôi, đang hát ru cho tôi ngủ. Nhưng đó là khi tôi đoán có lẽ không phải trời còn tối. Có lẽ tôi chỉ cần mở mắt ra là sẽ thấy ánh sáng.

 

 

Đó chính là điều tôi đã làm.

 

 

Tôi đã thấy nó. Một ánh sáng chói lòa. Quá nó sáng đến độ lóa mắt tôi trong vài giây, và rồi lại chìm trong bóng tối. Nhưng lần này tôi cảm nhận được cơn đau. Tôi cố mở mắt ra nhưng tôi không thể thấy rõ được gì. Tiếng hát ru nhỏ nhẹ tôi rất quen thuộc giờ nghe như tiếng rên rỉ và tôi biết người con trai đó cũng đang chịu đau đớn.

 

 

Tôi kêu cứu, bất kì ai, nhưng giọng của tôi chỉ như những tiếng lí nhí bất lực. Một lúc sau, tôi cảm nhận được một cơn chấn động xung quanh mình.

 

 

 

“Dara-----“

 

 

 

Tôi giật mình tỉnh dậy và đảo mắt nhìn xung quanh. Tôi đang ở nhà của Jiyong và tôi lại mơ thấy điều đó một lần nữa. Giấc mơ đó thường kết thúc khi tôi choàng tỉnh và hét lớn.

 

 

Nhưng lần này, tôi đã không thể kết thúc giấc mơ bởi Jiyong đã đánh thức tôi dậy.

 

 

Đang trần truồng. À, thật ra anh ta có mặc quần đùi. Nhưng mà. Tôi vẫn có thể thấy màn chào cờ buổi sáng của anh ta.

 

 

“Tại sao anh lại trần truồng như vậy?!”

 

 

“Chà, chúc cô buổi sáng tốt lành luôn.” Anh ta trả lời có vẻ giận dữ khi chống hai tay bên hông. “Tôi đã bị đánh thức bởi tiếng phụ nữ cứ rên rỉ. Tôi tưởng có ai đó đang phang nhau ngay trong phòng khách của tôi chứ. Cô bị làm sao vậy hả?”

 

 

 

 

Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể trả lời bởi vì, chà, ai mà tập trung được khi cái cột cờ của anh ta cứ dí thẳng vào mặt chứ.

 

 

“Không có gì hết, Ji, nhưng anh thì chắc chắn là có sao. Anh có định che chắn lại cho phải phép một chút không vậy?”

 

 

Tôi cần phải đến nhà thờ và dùng nước thánh để rửa mắt.

 

 

Anh ta trợn tròn mắt và xoay người lại vào phòng. Tôi gạt chăn để ngồi dậy và dần cảm nhận được cơn đau đầu xộc tới. Mấy shot tequila chết tiệt.

 

 

Nhưng cơn đau này vẫn tốt hơn giấc mơ đó.

 

 

Tôi thấy điện thoại của mình ở giữa bàn nước đang nhấp nháy báo hiệu có thư thoại. Tôi mở máy ra và nghe Bommie nhắn lại, “Chỉ muốn kiểm qua cậu một chút thôi, honey, cậu và Jiyong thực hành an toàn đấy chứ hả? Hahaha. Gọi cho mình khi cậu không bận nhé. Mình đã ngủ với TOP. Bye.”

 

 

Tôi há hốc mồm. Bạn thân của tôi dám giấu diếm tôi. Tôi cần phải khai thác từng chi tiết nhỏ nhất trong muốn quan hệ TOP-BOM bí mật này và phải được biết tất tật. ASAP (càng sớm càng tốt).

 

 

“Dara,” Jiyong hét lên. Có lẽ tôi sẽ khai thác thông tin sau. “Tôi không tìm được áo của mình. Cô có nhớ cái áo tôi mua làm quà lưu niệm khi chúng ta đi nghỉ trên du thuyền không.” Chúng tôi không đi nghỉ trên du thuyền. Đáng lẽ chúng tôi phải tới Hongkong bằng máy bay, nhưng bạn biết đấy, Jiyong đã phá bĩnh. Đó là năm đầu tiên tôi làm việc với anh ta.

 

 

Tôi nhìn xuống chiếc áo tôi đang mặc và thấy một con cá voi đang nháy mắt. “Tôi đang mặc nó rồi.” Tôi hét trả lời. “Hôm nay anh không mặc nó được, tối qua tôi đã mặc nó đi ngủ.”

 

 

Anh ta không trả lời vậy nên tôi kiểm tra, “Anh đã đi tắm chưa?”

 

 

Không trả lời.

 

 

“Anh phải đi gặp YG để bàn về album của anh.”

 

 

Vẫn không có trả lời.

 

 

“Nếu tôi mở cửa phòng anh ra và anh vẫn chưa tắm, anh sẽ ăn đòn đủ đấy.”

 

 

Tôi nghe thấy vài tiếng đổ vỡ và cuối cùng có tiếng nước chảy vọng từ phòng tắm ra.

 

 

 

*****

 

 

Jiyong đỗ xe lại trước một tiệm bánh ngọt cách salon của Jiyeon 3 con phố. Anh thật rõ ràng là muốn tôi cuốc bộ. Thằng khốn. Anh ta đã lái xe trên đường tới đây bởi tôi không thể thấy đường nếu không có kính hay kính sát tròng.

 

 

Tôi quay lại cửa tiệm của Jiyeon, nơi tôi đã để kính của mình lại. Tôi cần nó bởi cặp kính sát tròng cô ấy cho tôi hôm qua cần rất nhiều chăm sóc, những điều mà tôi không đủ kiên nhẫn để làm. Khi tôi quay lại, Jiyong đang dán mông trên đầu xe. Anh ta đội mũ bóng chày và đeo một cặp kính râm lớn, và anh ta đã cố không nổi bật với chiếc áo pull hồng chóe và quần jeans rách của mình. Tôi đang mỉa mai đấy, nhưng dường như chẳng ai lấy làm phiền khi anh ta đang ăn bánh ngọt như một người mẫu đang sải chân trên catwalk cả.

 

 

“Mừng cô đã quay lại, tôi rất nhớ cô đấy.” Anh ta nói, rõ ràng đang nói mỉa cái phong cách cũ của tôi với búi tóc, cặp kính, mặc một chiếc quần thụng của anh ta mà nó vừa với tôi một cách kì diệu và chiếc áo pull kỉ niệm mà tôi đã mặc từ tối qua. Anh ta nói rằng tôi mặc nó trông rất buồn cười vậy nên anh ta không cho tôi thay đồ hay để cho tôi mượn bất kì chiếc áo nào khác từ tủ áo của anh ta. “Giờ thì lái xe đi.” Anh ta thản nhiên nói và đi về phía ghế phụ.

 

 

Tôi cố ngăn mình không trợn mắt lên thì có một người lạ tiến lại gần tôi, trên tay cầm một tờ báo. “OMG, chính là cô.” Cô ta nói.

 

 

Tôi nhìn Jiyong, người đứng khựng lại khi đang mở cửa xe và đang nhìn chúng tôi. Rồi tôi nhíu mắt nhìn người lạ đó và hỏi, “Tôi có quen cô không?”

 

 

“Không. Nhưng cô ở đây,” cô ta ré lên và dí tờ báo vào mặt tôi. “Cô là manager của Kwon Jiyong và người đi cùng anh ấy tối qua. Anh ấy có ở đây không? Hai người không phải đang hẹn hò mà, đúng không? Cô chỉ là manager thôi.”

 

 

Tôi chưa kịp nhận thức cái việc khuôn mặt tôi được in trên báo thì mọi người bỗng xúm lại và liên tiếp ném câu hỏi vào mặt tôi, những điều tôi chẳng hiểu gì cả.

 

 

Tôi quay đầu cầu cứu Jiyong nhưng tôi thấy anh ta đang thụp người ở ghế trước để không ai nhìn thấy mặt.

 

 

TÊN PHẢN BỘI!

 

 

Tôi tự mở lối xuyên qua đám đông nho nhỏ đang bu quanh tôi (tôi hơi chật vật một chút nhưng không có gì tôi không thể làm cả) và ngồi vào trong xe. Tôi khởi động máy và từ từ lái đi khi đám đông tách ra.

 

 

“Whew!” Jiyong kêu lên khi chúng tôi đã thoát khỏi nơi đó.

 

 

Tôi chỉ im lặng. Tôi không cố tình dùng sự im lặng để trừng phạt anh ta nhưng tôi thật sự không muốn cãi cọ, và mở miệng ra nói có nghĩa là anh ta sẽ cãi lại và tiếp tục. Tôi vẫn còn buồn ngủ và hơi đau đầu sau cơn say, và tôi mới chỉ uống nửa cốc café sáng nay. Bây giờ là 11h và Jiyong đáng lẽ phải gặp YG lúc 10h.

 

 

Thiệt tình, có một buổi tiệc điên rồ đêm qua và ông ấy vẫn đòi hỏi chúng tôi làm việc vào sáng hôm sau. Tôi là một nô lệ-lái xe. Tôi lặng lẽ ghi nhớ phải đòi ngày nghỉ sau những trò đêm rồ tối qua.

 

 

“Hey!” Jiyong kêu lên bên cạnh tôi. “Đã bảo là cái nụ cười giả tạo của cô sẽ trông rất ổn khi lên báo

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ