Nhập hội đi, chúng tôi có đồng phục đấy

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

DARA’s POV

 

“Vậy là cô đã tha thứ cho anh ta. Chỉ như vậy thôi hả.” Minah bật ngón tay.

 

“Ừ, vậy đấy! Tôi sẽ không thể vừa bực anh ta và vừa hoang tưởng về anh ta cùng lúc được. Hai vấn đề đó quá sức trái ngược.” Tôi trả lời khi nuốt trọng phần cơm trưa.

 

Bom và tôi quyết định đi ăn trưa cùng bác sĩ của tôi, Yoon Minah. Mấy chuyện xảy ra gần đây cứ dồn dập suốt một tháng rưỡi qua như một chuyến tàu lượn cao tốc vậy, khiến tôi cần vài lời tư vấn nghiêm túc. Nói cách khác là, một buổi tám chuyện của phụ nữ.

 

Minah là người luôn giúp tôi giữ được lý trí, bên cạnh việc tân dụng buổi tư vấn miễn phí của cô ấy (dù cho cô ấy vẫn ghi âm ngay từ giây đầu tiên. Bạn mong chờ gì từ một mối quan hệ bác sĩ-bệnh nhân chứ?!), tôi có thể có thêm vài lời khuyên từ một người khác bởi Bom, người vẫn luôn là bạn thân nhất của tôi…

 

“Bước tiếp theo là cậu nên gửi ảnh chụp vú của cậu cho anh ta. Việc đó sẽ đẩy tình cảm của anh ta thêm cả nghìn thước.”

 

Cô ấy là lý do tại sao buổi ăn trưa bình thường của chúng tôi kéo dài suốt 3 giờ đồng hồ và còn thêm nữa. Cô ấy liên tục hú hét trên ghế như một mụ khùng trong khi tôi kể lại câu chuyện của mình.

 

Tôi nhìn cô ấy với vẻ phán xét trong khi Minah chỉ lờ cô ấy đi, “Cô có thể nói chi tiết hơn về việc Jiyong xuất hiện như thế nào trong mơ của cô không?” Cô ấy hỏi với vẻ thích thú trước khi quay lại với vẻ vô cùng chuyên nghiệp. “Cô biết đấy, để có thể phân tích. Nó có thể giúp tôi hiểu tại sao ngủ bên cạnh anh ta lại khiến cô không gặp ác mộng.”

 

“Tôi sẽ không kể cho cô đâu. Cái đó quá…riêng tư.”

 

“Đây là buổi nói chuyện của bác sĩ-bệnh nhân-bạn thân nhất của bệnh nhân mà.” Cô ấy khơi gợi.

 

“Chính xác, Bom đang ở đây có nghĩa là cô ấy sẽ kể lại cho TOP và TOP sẽ kể cho tất cả mọi người.”

 

“À, dù sao thì lát nữa mình cũng nói với anh ấy về việc cậu đã theo đuôi Jiyong như một con cún, vậy nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị trêu chọc đi.”

 

“Mình rút lại vị trí bạn thân nhất của cậu. Cút đi!”

 

Cô ấy mỉm cười và nói tiếp, “Giờ thì cậu có muốn với Jiyong không?”

 

“Cái gì? Không!”

 

Ít nhất là chưa.

 

“Cô cảm thấy thế nào sau khi Jiyong nói với cô rằng anh ta đang say nắng cô?” Minah hỏi xen vào.

 

“Phấn khích một cách kì lạ.” Tôi nói với cô ấy. “Thành thật thì có cảm giác như tôi lại là một đứa nữ sinh trung học vậy.”

 

“Nói cho tôi biết, thật sự cô thấy thế nào về Jiyong?”

 

“Tôi yêu anh ta!” Tôi buột miệng mà không nghĩ gì.

 

“Không đúng.”

 

“KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!”

 

Minah và Bom phản ứng đồng thời. Tôi sẽ để bạn đoán xem ai đã phản ứng như thế nào.

 

Bom: OMG, bạn thân của mình cuối cùng đã biết yêu rồi. Mình sẽ làm một buổi họp báo.

 

Minah: Dừng đi Bom. Dara, cô không phải đang yêu anh ta. Ít nhất là chưa phải.

 

Bom: Sao cô dám nói với cô ấy nên cảm nhận như thế nào? Đó không phải công việc của cô.

 

Minah hừ mũi với Bom trước khi quay sang tôi, “D, đừng có ép bản thân quá, được không. Tôi không có quyền nên bảo cô phải cảm nhận như thế nào. Nhưng, cô không nghĩ cô đang nhầm lẫn giữa việc dùng Jiyong như một khiên chắn bảo vệ trước quá khứ và việc tin tưởng rồi yêu anh ta sao? Tôi muốn cô suy nghĩ việc này thật cẩn thận, bằng không ai đó có thể sẽ bị tổn thương. Tôi đã vất vả đủ với việc giúp cô vượt qua vụ tai nạn đó rồi. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu cuối cùng cô lại bị trầm cảm vì nhầm lẫn tình cảm của mình, hay gặp phải một tình yêu không được đền đáp.”

 

“Thôi nào, Minah.” Bom kêu lên. “Dara không phải kiểu người hay tự ăn dưa bở. Nếu cô ấy nói cô ấy đang yêu thì tức là cô ấy đang yêu. Chẳng có gì không hay với việc đó cả.”

 

“Ngoại trừ cái việc nó quá sớm. Lần cuối cô nói với tôi là cô rất ghét Jiyong là lúc nào chứ?” Minah hỏi tôi.

 

Tại sao buổi tám chuyện của phụ nữ lại trở nên rắc rối thế này chứ?

 

“Vậy là tôi không yêu anh ta sao?” Tôi gần như đang tự hỏi chính bản thân.

 

“Có lẽ cô thích anh ta, đúng, nhưng tôi sẽ không đi xa tới mức nói rằng cô đã yêu anh ta rồi. Nghĩ kĩ về việc này đi. Lời khuyên của tôi là cô nên tiếp nhận việc này thật chậm. Đi hẹn hò và làm mấy việc như vậy đi. Rồi quan sát kĩ phản ứng của anh ta và anh ta khiến cô thấy như thế nào. Cuối cùng là cân nhắc tình thế của cô. Cô có nghĩ cô thật sự yêu anh ta hay chỉ là một cơn say nắng thoáng qua thôi?”

 

“Wow, cô như là bác sĩ tư vấn tình yêu vậy.” Bom bình luận sau một lúc im lặng. “Cô nên mở một show truyền hình riêng, hoặc trên đài cũng được. Tôi sẽ gọi điện đến cho cô.”

 

“Tại sao? Cô cũng gặp rắc rối trong tình yêu à?”

 

“Không. Nhung tôi có thể hỏi về không?”

 

“Oh my God, Bom, thôi đi!!” tôi quát.

 

Minah: Tôi không thể tin được là TOP lại kém cỏi trên giường.

 

Bom: Anh ấy không kém. Hoàn toàn tuyệt vời. Nhưng thỉnh thoảng khi anh ấy bóp cổ tôi…

 

Tôi: la-la-la, tôi không nghe gì hết, la-la-la.

 

“Lạy Chúa, Dara.” Bom nói với tôi. “Làm như cậu không biết là bọn mình luôn làm tình với nhau vậy.”

 

“Mình có biết.” Tôi bào chữa. “Mình chỉ không muốn biết những chi tiết có thể khiến mình không thế nhìn thẳng vào mắt TOP nữa.”

 

“Tại sao không? Mình hoàn toàn có thể chỉ cho cậu vài chiêu trong chuyện đó. Ý của mình là, mình biết lâu lắm rồi cậu không được miếng nào. Cậu hẳn đã quên mất các chiêu trò rồi.”

 

“Hai người thôi đi.” Minah xen vào. Tạ ơn Chúa! “Kết thúc bữa ăn trưa kéo dài này đi. Tôi có buổi hẹn lúc 3h giờ. Bom, hãy nói về vấn đề của cô sau nhé. Dara, tôi hỏi cô vài điều được không?”

 

“Đương nhiên rồi.”

 

Bom lựa đúng lúc để lấy cớ đi vào nhà vệ sinh.

 

“Cô có chút ý tưởng nào về việc Jiyong khiến cô không gặp ác mộng nữa không?”

 

Làm như tôi chưa từng thử đoán về đống sh!t này từ đêm đầu tiên vậy.

 

“Nếu tôi biết thì tôi đã không nói chuyện với cô rồi, phải không?” Tôi trợn mắt lên khi bắt đầu dọn dẹp đống bày bừa của chúng tôi trên bàn làm việc của cô ấy.

 

“Okay. Cô cảm thấy thế nào bên anh ta trước và sau khi ngủ?”

 

Tôi cố xua cái cảm giác khó chịu ở cổ họng bằng cách thở dài thật sâu, “Tôi không biết nữa, bình tĩnh, thoải mái, kiểu vậy.”

 

“Hmm. Nói cho tôi biết, cô đã kể cho Jiyong về vụ tai nạn chưa?”

 

Ngừng một lúc, suy nghĩ của tôi quay về cái đêm Jiyong bảo tôi kể cho anh ta biết chuyện gì đã xảy ra. Một phần trong tôi rất muốn kể cho anh ta ngay lúc đó, nhưng tôi đã không làm. Tôi muốn tự giật tóc mình vì đã im lặng và run rẩy như một con khùng.

 

“Tôi sẽ coi sự im lặng của cô là không?” Minah xen vào suy nghĩ của tôi.

 

“Dara,” cô ấy nói tiếp. “Cô rõ ràng là rất tin tưởng Jiyong, và anh ta luôn sẵn lòng để cô ngủ bên cạnh anh ta để cô có thể ngủ yên. Tuy vậy, cô vẫn phải biết rằng anh ta sẽ không ở bên cô mãi mãi và khi anh ta đi mất, cô sẽ lại gặp ác mộng một mình một lần nữa. Cô phải đối mặt với việc này thật nghiêm túc.” Cô ấy ngừng một chút khi nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Tôi gật đầu nhưng trong đầu tôi cứ luẩn quẩn với suy nghĩ ‘khi anh ta đi mất’. Tôi đột nhiên thấy nhói trong tim.

 

“Tôi muốn cô hiểu rõ, D. Đã đến lúc cô phải mở lòng về nó. Ý của tôi là, có bao nhiêu người ngoài tôi, Bom, và vài bác sĩ khác biết về tai nạn đó? Nếu Jiyong là một người cô tin tưởng được thì có lẽ cô nên kể cho anh ta về nó.”

 

“Không phải tôi không muốn nói về nó, chỉ là tôi sợ-…”

 

“Sống lại cái kí ức luôn mang lại ác mộng cho cô sao?” Cô ấy mỉa mai nói nốt giúp tôi.

 

Tôi xoay người đi, tránh cái lườm của cô ấy và siết chặt nắm đấm. Tôi thấy cô ấy đặt tay lên vai tôi. “Tôi biết chuyện này rất khó nhưng cô nên gạt bỏ cái cảm giác có lỗi đấy đi. Đấy không phải là lỗi của cô.”

 

Không thể nhúc nhích, tôi nuốt ngược những tiếng nức nở và nhắm chặt mắt giữ nước mắt lại.

 

***

 

 

 

Suy xét là những điều tôi đã nói với Minah, tôi ấn nút dừng máy tập chạy bộ. Tại sao tôi lại thấy được an ủi bên Jiyong chứ? Tôi có tin tưởng anh ta như Minah đã nói không? Tại sao? Cái gì? Ai? Khi nào? Ở đâu? Tôi nên tự hành hạ bản thân vì đống sh!t này. Nó bắt đầu nhàm quá rồi.

 

“Cho cô này.” Jiyong xen vào luồng suy nghĩ của tôi khi giơ một cốc café lại gần mặt tôi.

 

Aww. Ai mà lại không tin tưởng cái sinh vật đáng yêu đã mang café cho mình sau buổi tập luyện chứ? Tôi rất thích anh ta.

 

“Cảm ơn.” Tôi nói và cầm lấy chiếc cốc giấy.

 

Anh ta mỉm cười quá quá sức ngọt ngào khiến tôi xây xẩm, và đồng thời cũng khiến tôi nghi hoặc.

 

“Anh nhổ nước bọt vào đây à?” Tôi mỉm cười hỏi.

 

“Không.” Anh ta cười khẽ. “Tại sao tôi phải làm vậy chứ?”

 

“Bởi anh là một con ác quỷ.”

 

“Sự thành thật của cô quá đáng yêu đến độ tôi muốn bóp chết cô và ném cô qua cửa sổ.”

 

Đến lượt tôi phải cười.

 

Vì lẽ quái gì mà chúng tôi lại đang nói chuyện như vậy và mỉm cười với nhau chứ?

 

“Đấy có phải là một dạng khởi động trước khi làm tình của hai người không, bởi vì…” *ngừng một lúc lâu* “tôi không hiểu gì cả.”

 

Tôi trợn mắt lên với lời bình phẩm nhảm nhí của TOP khi anh ta chiếm máy chạy bộ ngay bên cạnh tôi.

 

Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta thậm chí không biết luyện tập nghĩa là gì.

 

“Tôi cũng không hiểu gì cả.”

 

Aurgh! Tại sao Jung Il Woo cũng ở đây luôn?!

 

Tôi xuống khỏi máy chạy bộ và nhìn anh ta. “Anh làm gì ở đây?!” Tôi hỏi với tất cả vẻ khinh bỉ. Tôi không nhịn được. Sau khi tôi hoàn tất việc quay phim cho bộ drama ‘Sự trở lại của Iljimae’, tôi được biết rằng anh vẫn luôn liên lạc với Jiyong. Tôi không hiểu được. Tại sao chứ?

 

“Đừng có như vậy.” Jiyong quàng một cánh tay trên vai tôi. Và anh ta còn dám bao che nữa sao. “Anh ta tới đây để giúp tôi một việc.”

 

“Anh ta chẳng giúp được cái gì cho anh cả. Anh ta là vô dụng. Tất cả những gì anh ta biết là khiến người khác phát cáu lên với cái vẻ ngoài xinh đẹp đó.” Và cướp sự chú ý của anh khỏi tôi.

 

Tại sao không có ai nói cho tôi biết tôi là dạng hay ghen chứ? Fck this!

 

“Tại sao cô lại đột nhiên ghét Il Woo vậy? Không phải lúc trước hai người cứ dính lấy nhau sao?” Cái giọng trầm của TOP nói với vẻ trêu chọc. TÔi nhìn anh ta và thấy anh ta đeo cái nụ cười vẻ hiểu biết trên môi.

 

“Dara rõ ràng đang ghen bởi gần đây Jiyong và tôi đã thân nhau hơn.” Il Woo xen vào. “Nếu cô sợ tôi sẽ cướp mất Jiyong thì cô nên cưới anh ta đi. Thật sự ấy.”

 

Jiyong nhìn tôi với vẻ hào hứng. “Chúng ta có nên chọn màu vàng làm chủ đạo không?”

 

“Không. Lấy màu hồng đi.” Tôi tặc lưỡi khi hất tay anh ta khỏi vai mình và cầm chai nước suối trên bàn lên.

 

Mấy cái lời trêu chọc này khiến tôi thấy khát.

 

Và nóng trong người.

 

Khi tôi uống nước, tôi nhìn xuyên qua chai nhựa trong để xem hôm nay JIyong mặc gì. Áo pull trắng và quần jeans bó. Đó là trang phục ưa thích của tôi trên người anh ta.

 

Và, fck, anh ta quá hot. Ý của tôi là, thật sự rất rất hot trong những suy nghĩ bậy bạ của tôi. Anh ta có thân hình vừa phải, hoàn toàn rất hợp và chỉ hợp với riêng anh ta. Gần đây anh ta cũng đã nhuộm tóc màu cam đào, cái việc vừa tốt vừa không. Tốt, vì anh ta trông rất ổn với màu đó. Không tốt, bởi nó chỉ khiến tôi muốn lùa tay vào tóc anh ta. MỌI LÚC MỌI NƠI.

 

Sh!t! Tập trung lại. Nghĩ tới mấy chuyện hư hỏng với anh ta sẽ chẳng đưa tôi đi tới đâu cả. Làm sao tôi có thể xác định chính xác tình cảm của mình là gì chứ?

 

"Bommie của tôi đã kể cho tôi vài chuyện rất thú vị khi chúng tôi vừa gọi điện cho nhau lúc nãy." TOP thì thầm bên tai tôi.

 

Tôi đáng lẽ không nên uống nước vào lúc đó. Ngay khi những lời đó trôi ra từ miệng TOP, tôi quay ngoắt đầu sang vì shock và nước xộc thẳng lên mũi tôi. Tôi ho sặc sụa khi TOP đập đập lưng tôi và cười như một thằng khùng.

 

Chỉ trong tích tắc, Jiyong đã ở bên cạnh tôi, thế chỗ cho tay của TOP và rút khăn tay từ trong túi áo ra, lau mặt cho tôi.

 

Tôi chắc là trông như một mớ bùi nhùi ngay lúc này và không có tâm trí để bình phẩm điều gì cả nhưng tôi phải nói rằng, vẻ quan tâm của Jiyong khiến cho tôi còn rạo rực thêm nữa.

 

Hey Jiyong, nhắc tới những điều nóng bỏng – tôi muốn lướt tay trên bờ ngực nóng bỏng bên dưới cái áo pull trắng siêu hot kia của anh.

 

“Cô không sao chứ?” Anh ta hỏi một cách oh-so-hot.

 

“Anh đã bị sặc nước lên mũi bao giờ chưa? Sau đó anh thấy có sao không?” Tôi trả lời khi xì nước ở trong mũi ra.

 

Tôi không biết tại sao nhưng phải lý trí phát triển quan hệ với Jiyong đồng thời cần giữ danh dự của mình không bị tổn hại khiến tôi biến thành một đứa cáu kỉnh.

 

“Anh có thể ra kia đứng cùng Il Woo không? Tôi có vài việc cần dàn xếp với thằng đần này.” Tôi bảo anh ta khi chỉ tay về phía TOP, người đang cố trấn tĩnh lại sau khi cười quá nhiều.

 

Khi Jiyong đã ra khỏi tầm có thể nghe được, tôi tóm lấy cổ áo của TOP và đe dọa, “Nếu anh kể cho bất kì ai về việc Bom đã kể cho anh, tôi sẽ đập anh chết đi sống lại, hiểu chưa?!”

 

“Hiểu.” Anh ta trả lời khi gỡ tay tôi khỏi cổ áo anh ta.

 

Tôi lườm anh ta và chỉ sau đó một phút, anh ta lại cười phá lên. Tôi đáng lẽ nên suy nghĩ kĩ hơn về việc tin tưởng Bom. Cô ấy là kẻ phản bội!

 

“Tôi…xin lỗi.” TOP vừa cười vừa nói. “Nhưng chuyện này đúng là bá đạo. Tôi chưa từng nghĩ cô lại như vậy đâu, D. Tôi chưa từng tưởng tượng đầu óc của cô lại đen tối như vậy. Tôi nhầm to rồi. Xin lỗi nhé. Heol!!”

 

“Anh sẽ không sao chứ?” Tôi hỏi bởi anh ta trông như thể sắp lên cơn nhồi máu cơ tim vậy. Tôi hi vọng là nó sẽ xảy ra.

 

“Cô có muốn tôi giúp cô tiến tới với Jiyong không?” Anh ta hỏi sau khi đã nhịn được cười.

 

“Tại sao tôi lại muốn anh giúp tôi với Jiyong?”

 

“Bởi cô đang không làm chủ được cuộc chơi.”

 

“Anh đang nói đến cuộc chơi gì chứ? Nếu anh vẫn chưa nhận ra thì tôi chỉ là một người phụ nữ. Anh thật sự mong rằng tôi sẽ tiến tới đốn gục Jiyong sao? Tỉnh lại đi, thằng dần.”

 

“Vậy, cô đang đợi Jiyong chủ động sao?” Anh ta kêu khẽ. “Có chuyện gì giữa hai người vậy? Những lời trêu chọc của tôi đã có tác dụng rồi sao? Làm ơn nói với tôi là cậu ta đã tỏ tình rồi đi.” Anh ta hỏi với vẻ quá sức háo hức.

 

Tôi không thể tin được là mình sẽ kể cho anh ta chuyện này.

 

“Anh ta nói rằng anh ta đang say nắng tôi. Anh nghĩ vậy là sao hả?” Tôi thì thầm.

 

TOP nhìn tôi với cái vẻ mặt W-T-F. “Cậu ta không phải đang say nắng cô.” Anh ta rít lên. “Thằng ngốc đấy đang yêu cô. Và cô, một đứa đần, cũng đang yêu cậu ta. Khi nào thì cô mới chịu nhồi cái thông tin đó vào trong não của mình hả?! AURGH!! Thi

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ