Như là bạn gái?

Yours, mine, ours (Vietnamese translation)
Please log in to read the full chapter

 

DARA’s POV

 

“Để mình sắp xếp lại vụ này nhé,” Bom ngồi ở bên kia trong căn phòng và nói, khi tôi đang cố không nghĩ tới những rắc rối hiện tại bằng cách cắm một lọ hoa mới cho phòng bệnh của em trai mình.

 

“YG muốn cậu, Sandara Park, kí một hợp đồng về việc diễn xuất, là một sự tăng cấp vượt bậc so với công việc rẻ rách hiện tại của cậu. Nhưng cậu đã từ chối bởi cậu sợ rằng công chúng có thể sẽ biết đến tình trạng của Sanghyun và rằng họ có thể sẽ đào xới lại cái quá khứ tệ hại đang được chôn sâu của cậu.”

 

“Yup.” Tôi trả lời, bật môi cho chữ ‘p’ ở cuối.

 

Tôi đã mời cô ấy tới ăn trưa cùng tôi và Sanghyun, và tôi vừa mới than phiền về sự quái ác của YG liên quan tới hợp đồng của tôi, và cả quyết định đã từ chối nó.

 

“Sanghyun-ah.” Cô ấy gọi khi dùng tay chải tóc cho Sanghyun. “Chị gái em đôi khi đúng là một con b!tch đỏng đảnh, chị thật sự muốn chối bỏ tình bạn này.”

 

“Làm ơn kiềm chế dùng mấy từ ngữ thô tục trước mặt em trai mình đi.” Tôi nói khi quay lại bên cạnh giường để đặt lọ hoa mới xuống, “Và cậu nói đỏng đảnh là sao chứ hả? Mình không nhớ là đã nói bất kì điều gì gần với việc mình đỏng đảnh cả.”

 

“Á đù!” cô ấy trợn mắt lên. “Cậu thậm chí chưa là một ngôi sao và cậu đã nghĩ rằng mọi người sẽ đào xới quá khứ của cậu. Không phải nghĩ quá nhiều sao?! Đừng có rụt cổ lại nữa D và bắt đầu nghĩ tới viễn cảnh lớn hơn đi.”

 

“Đây là một cơ hội tuyệt hảo cho cả cậu và em trai cậu. Cậu biết rõ ngày nay những người nổi tiếng kiếm được bao nhiêu tiền chứ hả? Không phải cậu vẫn luôn làm việc với một trong số họ sao? Họ trả cho cậu bao nhiêu tiền cho cái MV đó?”

 

“Cậu nên biết rằng việc này không liên quan tới tiền bạc. Đó là vì Sanghyun.” Tôi uể oải trả lời. Tôi luôn hết sạch các cớ khi nói chuyện với bạn thân của mình. Tôi tự hỏi là tại sao?

 

“Đương nhiên là vì Sanghyun rồi. Vẫn sẽ luôn luôn là vì thằng bé. Bởi vì nếu cậu như vậy, chúng ta có thể gỡ cái ống truyền kia ra, mang lại vài tín hiệu trong mấy cái máy kia. Thằng bé sẽ tuyệt như Kanye West chỉ khác là đang hôn mê. Nghe rất tuyệt vời, phải không?”

 

Có phải là rất kì quặc khi tôi lại muốn đồng ý với cô ấy ngay lúc này không?

 

 “Bommie…”

 

“Okay, mình hiểu rồi. Mình sẽ không ép buộc cậu.” Cô ấy nói, ngăn mấy lời than vãn của tôi.

 

“Không phải hôm nay thôi,” cô ấy thêm vào. “Vẫn còn rất nhiều những ngày khác mà.”

 

Tôi mỉm cười. “Cảm ơn vì đã nhân từ.”

 

Cô ấy nhún vai rồi bắt chéo chân lại với nhau. “Vậy, Jiyong phản ứng thế nào với quyết định của cậu?”

 

“Anh ta khá là tỉnh.”

 

Cô ấy nhướng một bên lông mày và nói, “Thật sao? Kể lại chính xác cho mình biết cậu đã nói với anh ta như thế nào và anh ta phản ứng ra sao đi.”

 

Tôi kể lại chuyện đã xảy ra tối qua và khi tôi kế xong, cô ấy trông như thể muốn nhảy vọt qua giường của Sanghyun và bóp cổ tôi vậy.

 

“Cậu đùa mình đấy hả?” Cô ấy hỏi. “Đó là cách cậu từ biệt anh ta sao?”

 

“Bọn mình đã từng hứa là không bao giờ nói lời vĩnh biệt,” tôi giỡn hớt, thu được một chiếc giày bay tới mặt.

 

“Nó rõ ràng như trời đêm vậy, vậy nên nếu làm trầm trọng hóa nó lên, việc mà mình thấy có vẻ cậu rất thích, thật quá sức không cần thiết. Mình chỉ nói một lời tạm biệt bình thường và nhàm chán. Cậu trông chờ mình nói cái gì với anh ta chứ?” Tôi giải thích trước khi ném trả chiếc giày của cô ấy lại.

 

“Ừmm…mình không biết nữa, Dara.” Cô ấy trả lời, rõ ràng là đang mỉa mai tôi. “Có lẽ là một phiên bản rõ ràng hơn, giải thích cho anh ta biết tại sao cậu lại cư xử một cách quái đản buổi tối qua.”

 

“Mình không cư xử quái đản. Mình đã buồn. Mình vừa bị sa thải.”

 

“ANH TA KHÔNG HỀ BIẾT VIỆC ĐÓ!” Cô ấy hét lên. Omo. “Mình khá chắc là anh ta vẫn nghĩ rằng hôm nay anh ta sẽ gặp lại cậu.”

 

“Mình rõ ràng đã bảo anh ta phải tự chăm sóc lấy bản thân. Mình chắc là anh ta hiểu rõ rồi.”

 

“Cậu luôn bảo mình phải tự chăm sóc lấy bản thân, và mình vẫn thấy cái bản mặt của cậu. Dara, điều cậu đã nói với anh ta có thể có rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Tự chăm sóc bản thân nhé Jiyong, anh có thể sẽ trượt chân và ngã bể mông đấy. Tự chăm sóc bản thân đi anh bạn, có rất nhiều bẫy sập ở khắp nơi đó. Bảo nhân tình của anh tự chăm sóc lấy mình đi honey, tôi có thể sẽ tới nhà cô ta và vô tình đâm nát mặt cô ta đấy.” Cô ấy lải nhải mấy ví dụ bằng nhiều giọng khác nhau. Cô ấy quá giỏi.

 

“Chà, anh ta là Jiyong mà. Mình chắc chắn anh ta sẽ ổn thôi. Suốt một nửa thời gian bọn mình làm việc cùng nhau, anh ta vẫn luôn cố thoát khỏi mình mà.”

 

“Và nửa còn lại?” cô ấy hỏi.

 

“Anh ta dùng để tra tấn mình mong rằng chính mình tự bỏ việc.” Tôi trả lời như đó là sự thật hiển nhiên. “Cậu đã thỏa mãn với câu trả lời của mình chưa?”

 

Cô ấy thở dài thật sâu. “Mình không chắc về việc đó đâu D. Mình nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần cho cơn thịnh nộ của con rồng một khi anh ta biết được, hay là thật sự biết được – về tất cả những chi tiết của việc cậu bỏ việc và cái câu Tự chăm sóc bản thân nhé Ji ngớ ngẩn của cậu đêm qua. Anh ta đã gọi cho cậu chưa?”

 

“Mình đã cố tình để điện thoại ở nhà rồi.”

 

“Tsk. Cậu tiêu đời rồi.”

 

Thật sao?

 

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc trước khi tôi kể ra rắc rối tệ nhất mà tôi đang phải đối mặt. “Mình nên làm gì bây giờ hả Bommie? Mình có thể tìm một công việc có thể chi trả cho nhu cầu của Sanghyun ở đâu bây giờ?”

 

 

 

 

“À, vẫn luôn có nghề bán dâm mà.” Cô ấy nói.

 

Tôi thậm chí không thể cười được với câu đùa đó.

 

“Xì, thôi nào, cười đi cô gái. Vẫn chưa đến tận thế mà, ngoại trừ, có lẽ là khi Jiyong lao tới và giết cậu vì đã không chào từ biệt tử tế.” Cô ấy thêm vào. “Nhưng để khởi đầu thì mình có thể tìm cho cậu một việc làm thêm ở công ty mình.”

 

Park Bom rất điên nhưng cô ấy chính là người bạn thân tuyệt vời nhất mà bất kì ai có thể có được.

 

“Mình yêu cậu rất nhiều, Bommie ạ, mình sẽ đặt tên con mình giống cậu.” Tôi nói với cô ấy. Tôi nghĩ mắt mình đã ướt rồi.

 

“Đừng có mà khóc lóc với mình. Đó chỉ là việc làm thêm thôi và nó sẽ không kiếm được nhiều như công việc trợ lý cho người nổi tiếng của cậu đâu. Và chắc chắn nó chỉ là vài đồng xu lẻ, so sánh với chỗ tiền cậu có thể kiếm được khi cậu đồng ý lời đề nghị của YG.”

 

“Không sao cả. Nếu mình làm việc chăm chỉ và kiếm nhiều việc làm thêm, mình có thể sẽ kiếm đủ tiền mua một miếng đất trên mặt trăng cho cậu ấy chứ.”

 

“Okay cô nàng điên rồ, đừng có mơ mộng hão huyền quá.”

 

Tôi đứng dậy và ôm cô ấy thật chặt và hét lớn để tỏ lòng biết ơn của mình.

 

“Hey, cái gì vậy?” một lúc sau cô ấy hỏi.

 

“Cái gì là cái gì?” Tôi buông lỏng cái ôm và nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy.

 

Tôi dừng mắt ở một chậu hoa đặt ở tủ cạnh giường của Sanghyun.

 

“Àhh…cái đó.” Tôi lẩm bẩm. “Mình không biết tường tận nhưng mình nghĩ nó là một chậu cây. Y tá Han nói rằng ai đó đã để lại cho Sanghyun trông giữ bởi vì nó sẽ mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho chị gái thằng bé, tức là mình. Một tên điên khùng rồ dại nào đó đã đem lại gánh nặng cho em trai bé bỏng của mình bằng một chậu cây không rõ là cái gì.” Tôi nguyền rủa cái kẻ vô danh đó.

 

“Cậu có nghĩ có thể là một gã theo dõi không?”

 

Tôi vội quay lại nhìn cô ấy. “Mình có người theo dõi sao?”

 

“Đúng thế. Cái chậu cây đó ở đây từ lúc nào? Có lẽ hắn đã xem MV của cậu và yêu cậu hay gì đó như vậy.”

 

“Wow. Chuyện đó là điên rồ.” Tôi nói. Làm sao chỉ một cái MV có thể đem lại kẻ theo dõi cho tôi chứ? Bom chỉ thích đưa ra các ẩn số. Đó là nghề của cô ấy.

 

 

 

 

...

 

 

 

“Nhưng nghe cũng hot đấy.” Tôi thêm vào. Thật sự mà. Ai đó đã nhìn thấy tôi rồi yêu tôi bằng cái cách điên rồ của riêng hắn. Whew.

 

“Đúng thế.” Bom đồng ý.

 

Tôi đoán bạn có thể nói rằng suy nghĩ của chúng tôi rất tương đồng.

 

 

***

 

  

JIYONG’S POV

 

 

 

Chỉ là để kể cho các bạn biết; hôm nay tôi đã đi tập muộn.

 

Bạn có muốn biết tại sao không?

 

Bạn có thật sự muốn biết tại sao không?

 

 

Chỉ bởi vì cái người đáng lẽ là trợ lý riêng của tôi đã quên đánh thức tôi dậy.

 

Bạn biết điều gì tệ hơn thế không, tôi đã phải dành cả sáng cho việc tập vũ đạo mà không có một ai không biết là tôi không kịp tắm hay cạo râu trước khi ra khỏi nhà, và tôi đã dành hết tâm huyết để tập cùng với cái bụng lép kẹp, mà không có một giọt café nào vào người.

 

Đương nhiên rồi, tôi có thể bảo ai đó đi mua đồ ăn cho tôi, nhưng tất cả đều là lũ ngu. Họ luôn làm sai và đến cuối tôi cũng sẽ chẳng thể ăn được gì. Vậy nên để tiết kiệm năng lượng, tôi chẳng nhờ vả gì ai cả. Dù sao thì tôi có một trợ lý để làm việc đó mà.

 

Nhưng cô ấy đã biến mất tăm mất tích trong khi tôi phải khổ sợ chịu đói và không thể kiểm soát được bản thân.

 

“Cậu ổn chứ hả, Jiyong?” Jaewook hỏi tôi tới lần thứ một nghìn khi tôi mắc lỗi.

 

“KHÔNG.” Tôi vô thức quát lên với biên tập vũ đạo của YGE. Tôi lập tức cúi thấp đầu vì xấu hổ. “Em xin lỗi.”

 

“Mọi người, nghỉ 5’.” Anh ấy tuyên bố khi tiến lại gần tôi. “Cậu và Dara lại cãi nhau sau?”

 

“Không có.” Tôi phản ứng lại.

 

“Vậy tại sao cô ấy không có ở đây?”

 

“Em không biết.”

 

“Cậu có muốn tôi gọi điện cho cô ấy giúp cậu không?”

 

“Vô ích, cô ấy không trả lời.”

 

“Cậu đã tới văn phòng kiểm tra chưa?”

 

Tôi trợn mắt lên nhưng phải cưỡng lại để nói đùuu. “Cứ tiếp tục tập thôi. Có lẽ cô ấy đang bận việc gì đó khác.” Như là với em trai cô ấy. Tôi đói nhưng vẫn biết thông cảm, không phải sao? Cô ấy nợ tôi việc này.

 

“Cậu chắc chứ?”

 

“Yeah.”

 

Khi đồng hồ chỉ 3h chiều, Jeawook kết luận rằng hôm nay tôi chỉ là một đống vô dụng và bảo tôi rôi rằng việc luyện tập sẽ chỉ tiếp tục khi linh hồn tôi chịu quay lại với cơ thể.

 

Có rất nhiều các yếu tố hiển nhiên để anh ấy quyết định rằng tôi thật vô dụng.

 

Đầu tiên, tôi liên tục liếc về phía cửa ra vào khi đang luyện tập, bởi tôi hi vọng rằng Dara sẽ tới, và điều đó khiến tôi không thể tập trung.

 

Thứ hai, tôi rất đói và yếu, tôi nhảy như một đứa con gái đang bị đau chân vậy.

 

Thứ ba, tôi chỉ đơn giản là không làm được gì ra hồn.

 

Cứ chọn lấy một đi.

 

Tôi đã gửi cho Dara cả nghìn tin nhắn và khoảng 999 nghìn thư thoại trong khi luyện tập. Tôi biết làm thế là hơi quá nhưng tôi chỉ muốn biết cô ấy thế nào, hoặc em trai cô ấy có ổn không, bởi, thiệt tình, cậu ấy là người duy nhất có thể khiến Dara bê trễ công việc.

 

Ban đầu, tôi giữ các tin nhắn của mình thật đơn giản và bình thường. Ví dụ:

 

From: Jiyong

To: Ms. Smartass

Message: Cô

Please log in to read the full chapter
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Hoangha97
#1
Chapter 42: Sao k trans tiếp v ạ. Ngưng hẳn luôn hả ss
senalybom #2
Hic. Fic này ngưng trans luôn hả bạn ơi. Đang hay quá à
Thuong99 #3
Chapter 42: chết vì hóng mất thôi T-T
Thuong99 #4
Chapter 42: tiếp tục tran nha ad.fighting
senalybom #5
Pleaseeee
Hóng chết mất rồi MICH ơi
HoaPark #6
Chapter 42: Mong chap tiếp theo quá đi ss MICH ơi.hi
HoaPark #7
Chapter 41: Tại sao ko nói với Jina rằng Da là bạn gái của a chứ hả? Ji..!!!
HoaPark #8
Chapter 40: Ko thích cái cách Ji cứ khen bạn gái của của mình như vậy. Dù sao thì bạn Da và bạn Ji cũng làm lành rồi.
HoaPark #9
Chapter 39: Haizzzz. Bạn Ji lại bị bạn Da giận rồi. Là vì Jina. Cố mà giải quyết đi nha
HoaPark #10
Chapter 38: Là hiểu nhầm hiểu nhầm thôi nhỉ. Ji yêu Da nhất mà. Jina chỉ là quá khứ