Chương 3

Mạn Mạn

"Cốc,cốc"


Phác Xán Liệt nghe tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu, phát hiện đó là Ngô Diệc Phàm liền mỉm cười gật đầu chào 1 cái. 


Diệc Phàm nở nụ cười nửa miệng đáp lại. Bộ đồ vest đen ôm sát cơ thể nam tính. Áo sơ mi bỏ 2 cúc đầu thấp thoáng hiện cơ ngực rắn chắc, hai tay đút túi quần toát ra khí chất băng lãnh mê hồn. Diệc Phàm là người nghiêm chỉnh thực hiện theo nguyên tắc của bản thân. Nay lại cư nhiên mỉm cười với kẻ mới vào công ty mấy tiếng, huống hồ chỉ là thời gian thử việc thì ắt hẳn đây là một kẻ không thể xem thường.


-Cậu cảm thấy không khí ở đây thế nào? Ở đây nếu không tiện tôi có thể đổi cậu sang phòng khác lớn hơn.
Diệc Phàm vừa nói vừa tiến lại bàn làm việc của Xán Liệt. Gót giầy mắc tiền chạm vào mặt sàn đá "cộp cộp" tạo cho đối phương cảm giác kiêu ngạo, chán ghét.


Xán Liệt nhìn quanh căn phòng rộng gấp mấy lần phòng làm việc của nhân viên bình thường, còn được tỉ mỉ vẽ từng đường trang trí uốn lượn trên tường đáp ứng cho chủ sở hữu sự sáng tạo cũng như thời gian nghỉ ngời tốt nhất.Ngoài ra còn được trang bị đầy đủ tiện nghi như phòng sinh hoạt gia đình.


-Tất cả đều ổn, ngoại trừ hình vẽ trang trí có hơi rối mắt,phân tâm tư tưởng.


Diệc Phàm gật đầu:
-Vậy lát nữa tôi sẽ gửi người sơn lại toàn bộ căn phòng cho cậu. Mà cậu có chắc không cần thư kí hay tài xế riêng?


- Tôi thích tự mình về nhà hơn. Hơn nữa,khoảng thời gian rời Hàn Quốc cũng không ngắn,nay lại được trở về đương nhiên rất muốn tìm kỉ niệm cũ. Còn thư kí riêng càng không cần, tôi vốn luôn làm việc 1 mình.


Trong căn phòng chỉ có 2 người, Phác Xán Liệt vốn dĩ chỉ muốn bản thân và người đó. Như vậy có thể ngước lên nhìn nhau mỉm cười 1 cái hay còn dịu dàng xoa bóp chỗ đau ở thắt lưng khi người ta làm việc quá sức. Hoặc im lặng ngắm nhìn hàng lông mi dày rũ xuống, nhịp thở đều đặn lúc người ta ngủ quên rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác đắp cho người kia. Sợ cơ thể nhỏ nhắn sẽ bị cảm lạnh. Đối với Phác Xán Liệt vị trí của người kia không bao giờ thay thế bằng ai khác. Nên cư nhiên tìm 1 thư kí riêng mới cho hắn thì nhất định sẽ chán ghét mà xua đuổi đối phương


Ngô Diệc Phàm thấy Xán Liệt trầm ngâm nghĩ không muốn tiếp chuyện,liền nhanh chóng rời khỏi. Ngô Diệc Phàm cũng thoáng sợ hãi bản thân mình sao có thể cưng chiều 1 kẻ như Xán Liệt mà phá vỡ qui tắc của bản thân. Liền nhanh chóng suy nghĩ là do bản thân lùi 1 bước tiến 2 bước

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet