Chương 17

Mạn Mạn

 Xán Liệt mấy ngày nay không có đến quán bar xem Bạch Hiền biểu diễn. Phần vì công việc ở công ty làm thêm ngày một nhiều, khoảng thời gian cuối năm luôn là khoảng thời gian gấp rút chuẩn bị. Phần vì yên tâm đã có Kai quản lí, với lại Bạch Hiền cũng đã trưởng thành xemnhư có thể tự bảo vệ bản thân. Nhưng mà Xán Liệt không hiểu sao tâm trạng vẫn có gì đó khó chịu, cứ canh lúc giờ Bạch Hiền diễn xong lại gọi điện hỏi thăm. Phát hiện đối phương rất vui vẻ trong lòng cũng giảm phần nào lo lắng. Hôm nay cũng như thường lệ, định gọi thì phát hiện Bạch Hiền đang chủ động gọi đến, khoé môi không tự chủ được mà cong lên.


-Có chuyện gì? Cậu diễn xong chưa? Chúng ta cùng nhau đi ăn!
- Không được, hôm nay tôi phải làm thêm qua đêm rồi.


-Qua đêm?-Xán Liệt ngạc nhiên- là Kai yêu cầu sao?

Giọng Bạch Hiền nhỏ nhẹ:
-Không phải, là 1 vị khách đề nghị.

- Nhưng mà tại sao phải qua đêm?- Xán Liệt lo lắng
- Sáng mai có thể về, còn trả tiền rất nhiều nha. Có điều địa điểm hẹn hơi xa nên phải xin nghỉ sớm để không trễ giờ.
- Ở đâu? Không phải tại quán bar của Kai sao?


-Không phải. Người ta muốn nghe giọng tôi hát live, không muốn lẫn tạp âm nên hẹn ở 1 khách sạn năm sao nào đó. Tôi cũng không rõ nữa, nghe đâu ông ta cũng là chủ nơi đó.


-Là đàn ông sao?- Phác Xán Liệt hình như thấy uẩn khúc gì đó. Suy nghĩ nhanh vài giây rồi đập trán chửi rủa bản thân, Xán Liệt đột nhiên nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Không tự chủ mà hét vào điện thoại:
- CẬU ĐANG Ở ĐÂU?
-Nhỏ giọng một xíu, tai tôi còn tốt lắm nha.A, tới nơi rồi, tôi xuống xe đây!


-KHÔNG, ĐỪNG VÀO. CẬU ĐANG Ở ĐÂU? NÓI MAU!!
-Làm gì ghê vậy- đầu dây bên kia hình như không hiểu chuyện- a, là khách sạn Hoàng Hải, phường Hoa Kiều, quận Tư.


“Khốn kiếp! Tên kia cố tình lựa chỗ vắng vẻ, ít người mà.”


- Đừng đi đâu cả. Ở yên một chỗ. Nhất định không được vào khách sạn nghe không? Tôi đến liền.


“Quận tư, nhanh nhất là 20 phút. Tên cáo già đê tiện, tưởng Bạch Hiền thơ ngây liền đưa vào tròng sao? “


Lúc trên xe taxi, Xán Liệt liên tục hối tài xế, cứ 2,3 phút gọi Bạch Hiền một lần, đến lần thứ 6 đối phương không bắt máy, gọi lại mấy lần vẫn là tiếng tít kéo dài, lo lắng mà vò đầu, cơ thể như có hàng trăm con kiến chạy ngang dọc. Sau đó hoảng sợ tên khốn kia đã bắt được Bạch Hiền mà dở trò. Nghĩ vậy liền bực tức mà ném điện thoại xuống ghế vỡ thành hai mảnh.


Quận tư vốn là thành phố có tỉ lệ tệ nạn khá cao nên dân cư cũng thưa thớt, đường xá ở đây lâu lâu mới có vài chiếc xe chạy ngang, đèn đường lúc mờ lúc sáng nên tạo cảm giác ớn lạnh lúc mới đặt chân xuống. Xán Liệt hơi rùng mình trước cái thời tiết cuối thu chớm đông này. Vội vã chạy khắp nẻo đường tìm cái khách sạn chết tiệt kia, cuối cùng cũng thấy bảng hiệu khách sạn Hoàng hải chữ sáng chữ tắt, liền phát hiện Bạch Hiền đang bó gối ngay bậc thềm trước cửa. Xán Liệt hối hả chạy lại chỗ Bạch Hiền, ôm chặt đối phương, sưởi ấm cơ thể đang run cầm cập.


Xán Liệt vuốt tóc Bạch Hiền, miệng không ngừng:
-Ổn rồi! Không sao rồi.
Bạch Hiền lúc này mới mở mắt, khuôn mặt trắng bệch, môi tím tái vì lạnh mấp máy vài chữ:
- Anh nói đến liền mà.


Xán Liệt thấy dáng vẻ tội nghiệp của Bạch Hiền tim như thắt lại, lòng đau như có vết cắt.
-Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Chúng ta về thôi!


Bạch Hiền nửa mê nửa tỉnh vì lạnh cũng gật đầu đáp lại.


Sau đó Xán Liệt cởi áo ấm của mình cho Bạch Hiền, cẩn thận cài từng khuy áo rồi khoác vai dịu dàng dẫn Bạch Hiền ra đường lớn sáng đèn mà gọi taxi.


Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet