Chương 18- Phiên ngoại 2

Mạn Mạn

Càng tiếp xúc tôi càng phát hiện Bạch Hiền quả thật có sức quyến rũ đến kinh hồn. Em ấy như liều thuốc nghiện, ngày càng làm cho tôi lún sâu hơn vào biển tình ái không tài nào thoát nổi. Vì vậy, khao khát có được em ngày càng mãnh liệt, Độ Khánh Thù tôi đã buông tay nhưng giờ đã có Bạch Hiền xuất hiện thay Khánh Thù thế chỗ trong tim tôi. Thử hỏi có kẻ nào may mắn hơn tôi?  Vì vậy, tôi dần biến Bạch Hiền thành bảo vật sở hữu cho bản thân. Chuyện ăn uống của em tôi cũng quản lí, cũng may Bạch Hiền quá thơ ngây, nhà hàng nào nổi tiếng mà dám kê giá món ăn bèo như vậy? Chẳng qua là nhờ một chút quen biết của ba, tôi dù chưa biết mặt cũng trở thành nhân viên quèn từng phục vụ của nhà hàng. Điều đau buồn là thời gian bên cạnh Bạch Hiền rất khan hiếm, tôi sinh viên năm ba, Bạch Hiền lại là sinh viên năm nhất nên đương nhiên lịch học không trùng nhau. Vì vậy, tôi suy tính ngày đêm liền nghĩ ra kế bắt em hát giọng nữ. Nếu hát giọng nam với năng lực của Bạch Hiền chỉ cần luyện tập 1,2 tiếng là nhuần nhuyễn, nhưng mà hát tông nữ đương nhiên kĩ thuật đòi hỏi cao hơn, như vậy chẳng phải tôi có thêm thời gian bên cạnh em sao? Nhưng mà đến phút cuối tôi liền thay đổi ý kiến, để Bạch Hiền hát bài hát yêu thích của em ấy. Đơn giản là vì tôi đã bị cảm hóa, đã thật sự khâm phục tình yêu với ca hát của em ấy. Bạch Hiền vì hát giọng nữ nên mỗi ngay đều uống nước giá, thường xuyên tìm tòi các thức ăn, phương pháp làm giọng hát trong trẻo hơn.Còn đi khắp nơi tìm các tiền bối, bạn học cũ xin bí quyết. Một con người có nghị lực phi thường như vậy đã làm Phác Xán Liệt này vừa thích thú vừa ngưỡng mộ. Tôi dần yêu em nhiều hơn, yêu con người nhỏ bé song lại có bản tính kiên cường không dễ quật ngã. Nhưng mà hình như tình yêu này được tạo ra bởi ảo giác của tôi, được tạo bởi hình ảnh của Độ Khánh Thù mang tên Biện Bạch Hiền. Nói thẳng ra là tôi quá ích kỉ, là một kẻ tệ bạc, nhưng mà có trách thì trách Khánh Thù đã làm tôi si mê như vậy. Tình yêu của tôi dành cho Khánh Thù như ngọn lửa cháy âm ỉ, ngày qua ngày cứ tìm một hình bóng nhỏ nhắn nhưng mà càng tìm hình như càng đau khổ. Lần đầu tiên gặp Bạch Hiền, ngọn lửa đó thật sự bùng cháy dữ dội, không ngừng kêu gào:

- Độ Khánh Thù, anh lại gặp lại em.

 
 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet