Chương 14

Mạn Mạn

- Lúc nãy cậu làm tốt lắm!- Xán Liệt nháy mắt cười với Bạch Hiền.
Bạch Hiền hất mặt lên trời, hạnh phúc vì lời khen ngợi của Xán Liệt
-Tất nhiên, mà sao, cuối cùng anh lại đổi bài hát?
Xán Liệt lộ vẻ bối rối sau đó gãi đầu cười trừ:
-Là tôi… là tôi… quên hợp âm của bài hát cũ.


Hả?


Bạch Hiền ngây ngốc vài giây.
-A, cái tên này, rõ ràng kêu tôi luyện tập cho kĩ nha!


Sau đó nhìn vẻ mặt đáng ghét của Phác Xán Liệt mà nhéo đối phương mấy cái.
Rõ ràng là tốn bao nhiêu công sức luyện tập hát tông nữ, còn thường xuyên uống nước giá để giọng trong trẻo sau đó lại bị lừa gạt một cách trắng trợn.T_T


Xán Liệt bị Bạch Hiền nhéo người cong qua cong lại như con giun đất lăn lộn liền cười ha ha mà bỏ chạy. Bạch Hiền lập tức đuổi theo, miệng không ngừng kêu gào:
-Phác Xán Liệt, đứng lại cho tôi! Đồ lừa gạt! Đồ dã man! Đồ con lừa!…


2 thanh niên, môt lớn một nhỏ vô tư đuổi bắt nhau trên con đường nhỏ. Làm người ta cảm giác hạnh phúc nhưng lại bất an, mơ hồ. Liệu sau này họ còn có thể vô tư bên nhau mà đùa giỡn vui vẻ như vậy?

-Chúng ta sao lại đến nơi này?- Bạch Hiền ái ngại nhìn quán bar trước mặt. Dù đã 18 tuổi, nhưng những nơi tụ tập giới trẻ xa xỉ như vậy, cậu hoàn toàn không có hứng thú huống hồ là đặt chân vào đây. Quán bar trong cậu mà nói là hai từ ngắn gọn để miêu tả một thế giới hỗn tạp, mùi thuốc lá và nước hoa hòa trộn với nhau, là thế giới cho những kẻ chỉ hoạt động về đêm. Mà đã hoạt động về đêm, thì không có gì gọi là minh bạch cho lắm. Chỉ là không ngờ sau khi đi ăn với Xán Liệt lại được hắn kéo tới đây. Con người này mà cũng thác loạn nơi đây.


-Đừng nghĩ bậy! Tôi không phải hạng người như cậu nghĩ, là đang tìm việc cho cậu.- Xán Liệt lên tiếng, mắt không rời quán bar phía trước.
-Tìm việc cho tôi??? Trong một quán bar??? Tôi không làm…- sau đó môi mấp máy làm khẩu hình ” trai bao

Phác Xán Liệt cười ha ha.
-Đồ ngốc! Tôi đã kêu cậu làm việc đó đâu. Nhưng mà- nhìn từ trên xuống dưới Bạch Hiền sau đó còn liếm môi xảo quyệt- cậu cũng không tệ nha, nếu làm có thể thu hút lắm nha.


Bạch Hiền nổi giận, ánh mắt lửa đốt nhìn Xán Liệt, sau đó quay lưng định rời đi thì bị Xán Liệt kéo lai:
- Thôi nào! Là tôi giỡn! Cậu yên tâm đây là chỗ quen biết của tôi. Bạn tôi là chủ quán bar này nên không sao.


Bạch Hiền cắn môi do dự:
-Nhưng mà nó là quán bar

-Cậu chỉ việc hát xong nhận tiền lương đi về thôi. Tuyệt đối sẽ không giao tiếp bọn người hạ lưu đó. Hơn nữa là chỗ quen biết nên có thể trả tiền lương rất cao. Cứ vào nói chuyện đã, sau đó việc quyết định của cậu.

Xem ra Bạch Hiền đã bị thuyết phục nhưng trong lòng còn ái ngại:
-Uhm, thử xem. Mà nếu tôi có việc gì là tôi giết anh trước.

Xán Liệt cười khổ, sau đó dẫn Bạch Hiền vào quán bar.

Bên ngoài quán bar đã thấy hầm hố thì bên trong xem ra còn hỗn độn hơn. Tiếng cười nói trêu ghẹo của mấy công tử nhà giàu với những cô ả váy ngắn, môi đỏ. Mùi thuốc lá, mùi nước hoa sang trọng có mà rẻ tiền cũng có. Ánh đèn mập mở, nhạc sàn ồn ào như che giấu những cái trần tục của nơi này. Bạch Hiền quả thật cảm thấy chướng tai gai mắt mà sinh ra chán ghét. 


Xán Liệt dẫn Bạch Hiền đi lên một cầu thang, sau đó là 1 hành làng dài soi sáng bởi ánh đèn vàng. Bước tới căn phòng cuối cùng được bảo vệ bằng 2 cánh cửa dát đồng tinh xảo, Xán Liệt gõ cái chốt ngay đầu của con sư tử sau đó nhanh chóng xuất hiện nụ cười tươi của một thanh niên da ngăm đằng sau cánh cửa.


Người thanh niên vui mừng ôm Xán Liệt thật chặt, tay không ngừng vỗ vai mấy cái như bằng hữu xa cách gặp nhau. Sau đó tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ mời cả hai vào phòng.


Căn phòng cách âm như tách biệt hẳn khỏi cái thế giới hỗn độn ngoài kia. Bạch Hiền lúc này mới cảm thấy thoải mái, cơ mặt ít nhiều gì cũng giãn ra 5 phần. Lựa chỗ ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt, cậu thoải mái tựa lưng vào cái ghế nệm đắt tiền. 


-Vậy, Phác Xán Liệt, lần này gặp lại nhau là giới thiệu người yêu cho tôi à?- Thanh niên ngăm đen vừa đưa cho Xán Liệt 2 li trà vừa đá mắt đầy ẩn ý.


Xán Liệt không vội trả lời mà đưa cho Bạch Hiền 1 li, chưa kịp thông báo” cẩn thận trà nóng” đã thấy Bạch Hiền chu mỏ uống rồi nhanh chóng thè lưỡi, đôi mắt ngấng nước như mèo con nhìn Xán Liệt. Khó khăn lắm mới nói được một câu:
-Trà nóng TT___TT


Xán Liệt bật cười trước bộ dạng ngu ngốc của Bạch Hiền rồi quay sang trả lời người thanh niên kia:
-Cậu thấy bộ dạng ngu ngốc của đứa trẻ này có khả năng làm người yêu tôi sao? 2 năm gặp lại, cậu vẫn không tinh mắt Kai à!


Kai vội cười haha.


-Phác Xán Liệt, tôi không tinh mắt nhưng có khả năng nhìn thấu tương lai nha. Không sớm không muộn cũng sẽ thành người của cậu.


Bạch Hiền nhìn 2 người thanh niên trước mắt đấu võ mồm cảm thấy 2 người này quả thật là bạn thân sao? Nhưng mà… hình như là có liên quan đến mình. TT_TT
- Đừng nói nhảm. Chúng ta bắt đầu thôi! Giới thiệu với cậu đây là Biện Bạch Hiền, là đàn em chung trường đại học sau tớ 2 khóa- xong rồi quay sang nói với Bạch Hiền- đây là Kim Chung Nhân, cậu cũng có thể gọi là Kai, là bạn thân của tôi thời trung học, cũng là chủ quán bar này.


Bạch Hiền vội vàng khom người 90 độ chào Kai:
-Em là Biện Bạch Hiền, sau này mong được anh giúp đỡ.


Kai nhìn Bạch Hiền từ trên xuống dưới, chăm chú tỉ mỉ như một món bảo vật rồi mới đứng dậy gật đầu bắt tay.
-Cậu dẫn một đứa trẻ đến đây làm gì? Không lẽ muốn nó… 
- Đừng nói nhảm


Trước giờ Bạch Hiền chưa bao giờ thấy Xán Liệt nghiêm túc như vậy.
-Là tôi muốn cậu cho Bạch Hiền đi hát ở đây.


Kai thoáng ngạc nhiên

-Sao lại ở đây? Quán bar tôi ít nhiều cũng có tiếng. Cậu cho một đứa trẻ năm nhất đại học đi hát ở đây sao?


Xán Liệt bình tĩnh, khuôn mặt không thay đổi biểu cảm:
- Sao lại không? Bạch Hiền có giọng hát thiên phú nha. Cậu chưa nghe sao có thể dám khẳng định. Là chỗ tôi giới thiệu, cậu có thể nghi ngờ sao?
-Nhưng mà…
- Đừng quên Độ Khánh Thù xưa kia cũng do tôi giới thiệu cho cậu.


Không biết là do ánh đèn vàng mờ sinh ảo giác hay do bản thân mà Bạch Hiền lại thấy mắt cả 2 người cùng lay động khi nhắc đến tên Độ Khánh Thù.
– Được rồi!- Kai không giấu được vẻ miễn cưỡng- Vậy cứ để Bạch Hiền hát thử một bữa xem phản ứng khán giả như thế nào. Bữa đầu tiên là thử việc nên sẽ không có tiền lương, còn nếu có cơ hội hợp tác tiền lương sẽ tăng theo cấp số cộng. 


Phác Xán Liệt gật đầu, ra hiệu cho Bạch Hiền ra ngoài trước.
Bạch Hiền chờ Xán Liệt ngoài cửa cứ đi đi lại lại, Phác Xán Liệt là đang giúp đỡ mình tìm việc nha nhưng mà quả thật lại không hề hỏi ý kiến  Từ khi nào mà Xán Liệt lại có quyền quyết định cuộc sống của bản thân? Nhất định lát nữa phải nói cho ra lẽ.


Ít phút sau Xán Liệt xuất hiện, tay đút túi quần, khuôn mặt đăm chiêu không nhìn Bạch Hiền mà lên tiếng:
-Về thôi!

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet