Chương 11

Mạn Mạn

Bạch Hiền đứng trước toà nhà Ngô Phàm, lo lắng không biết có nên vô hay không. Dáng người nhỏ nhắn được ánh nắng chiếu vào như toả hào quang. Thêm túi đeo chéo ngang hông nhìn rất tinh nghịch đáng yêu nha. Sau cùng, cũng nắm chặt tay kiên quyết bước vào trong. Đêm qua Bạch Hiền đã thức tới gần sáng mà suy nghĩ, sau cùng quyết định: nếu Xán Liệt muốn kết thúc, được, chúng ta kết thúc thôi. Tình cảm đối phương đã cạn, song cũng nên buông tha cho người ta cuộc sống mới. 4 năm qua xem như bản thân ngu ngốc mà viễn tưởng, những chuyện đau lòng nên gạt bỏ 1 bên. Nhưng mà, có thể cùng nhau ăn bữa cơm, nói câu kết thúc cũng xem như mãn nguyện mà vĩnh biệt. Suy nghĩ vậy nên Bạch Hiền quyết định hẹn gặp Xán Liệt, do không có số điện thoại hắn nên đành phải đến trực tiếp công ty Ngô Phàm. Lộc Hàm mà biết được, e rằng sẽ cho Bạch Hiền 1 bài giảng đạo " lá rụng về cội", "uống nước nhớ nguồn". Nhưng mà là vì Xán Liệt.


"xem như là lần cuối em bất chấp vì anh"


Nữ nhân viên xinh đẹp ở quầy Lễ tân thấy Bạch Hiền liền nở nụ cười chào lịch sự
- Xin chào! Tôi có thể giúp gì được cho anh?
-Tôi muốn tìm Phác Xán Liệt- tâm can Bạch Hiền như bị ai hung hăn đâm 1 cái khi chính miệng thốt ra tên Phác Xán Liệt.


- cho hỏi anh có hẹn trước chưa?
-à thật ra là chưa.- Bạch Hiền bối rối


- anh tạm phiền ra ghế ghế ngồi chờ 1 chút. Tôi sẽ liên lạc rồi thông báo anh sau.
- vậy cũng được.


Bạch Hiền ngồi đợi ở ghế. Phát hiện rất êm, thì ra là làm từ nhung a. Thuận mắt mà quan sát đại sảnh 1 chút, từ toà nhà Ngô Huân nhìn sang đã thấy Ngô Phàm quả thật to lớn, vào trong mới chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của toà nhà này. Từng bậc cầu thang được lót đá sáng bóng, ngay cả từng trụ cột cũng được điêu khắc dát đồng tỉ mỉ. Quả thật tuyệt mĩ, Bạch Hiền nhỏ bé như lọt thỏm giữa nơi xa hoa, cao cấp này. Từng tốp người đi qua, ai cũng bận đồ vest đắt tiền, mang giày mũi nhọn sáng bóng. Nhìn lại bản thân, Bạch Hiền cảm thấy rất nực cười: áo sơ mi, quần jean. Cậu biết bản thân mình không thuộc về nơi lộng lẫy này. Nhưng Xán Liệt lại khác, ắt hẳn đối phương đã quá quen thuộc với tất cả mọi thứ.


<Đến cuối cùng, em và anh cũng không cùng thuộc 1 Thế Giới. Là anh lạnh lùng hay do bản thân em bất lực>

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
No comments yet