Chapter 2

Mask

Victoria POV

“ Thưa cô, cô mới về. Sao cô lại để ướt như thế này, mau lau khô kẻo ốm rồi xuống dùng bữa tối, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn.”

“ Không cần đâu vú, tôi lên phòng đây.”

“ Mày đi đâu bây giờ mới về. Đường đường là con gái danh giá của dòng họ Song mà giờ mới lang thang tìm được đường về nhà à.”

“ Bà im ngay đi, tôi không muốn nghe bà lải nhải lúc này. Tôi mệt, tôi về phòng.”

“ Mày càng ngày càng hỗn láo, đừng có làm mất uy nghi của dòng họ này, không khéo vài hôm nữa lại bị đuổi ra khỏi nhà như một kẻ vô gia cư đấy. “

“ Tôi đã nói bà im đi mà. Tại bà như thế mà đến con trai bà cũng chịu không nổi, đâm xe xuống vực tự sát đấy. Haha. Năm năm rồi nhỉ, không khéo anh ta cũng bị bà lãng quên rồi. Tôi về phòng.”

“ Mày…. Mày…. Có ngày mày sẽ phải hối hận vì những gì mày nói ra hôm nay. Tao sẽ không để mày yên đâu, con nhãi ranh. “

 

 

………………

Năm năm. Chuyện ấy đã trải qua năm năm rồi sao. Đêm nay hình bóng anh lại hiện ra trước mắt tôi, có phải anh vẫn hận tôi, hận một con người nhẫn tâm lạnh lùng thờ ơ trước tình cảm của anh. Tôi biết anh yêu tôi, vậy mà tôi không cho anh một mảy may cơ hội. Tôi biết anh không hề có lỗi gì với tôi, vậy mà mọi bất hạnh của tôi, tôi đều đổ lỗi hết cho anh. Anh im lặng ân cần chăm sóc tôi, nhưng tôi lại phủ nhận tất cả. Anh ngọt ngào tôi lại chua chát. Có lẽ đêm nay hình ảnh anh hiện ra là một chuỗi những tâm trạng mâu thuẫn suốt thời gian qua trong tôi kết tạo thành ảo ảnh. Tôi ghét anh. Có lẽ vì đó là cách duy nhất tôi biết để đối xử với anh. Ở một nơi nào đó, anh có còn nhớ đến tôi như tôi luôn không ngừng bị ám ảnh bởi chính anh. Tôi sợ cái im lặng của anh mỗi lần tôi quát tháo, vì tôi không biết làm sao trước vẻ mặt luôn sẵn sàng tha thứ cho tôi của anh, dù tôi phạm bất cứ sai lầm nào. Nếu như anh cứ tranh cãi với tôi có lẽ tôi đã dễ dàng tha thứ cho mình hơn. Anh làm cho tôi cảm thấy mình xấu xa vô cùng. Có lẽ vì thế mà tôi ghét anh hơn bất cứ người nào khác trên đời này. Anh nghĩ tôi tàn nhẫn? Thật ra người tàn nhẫn nhất là anh, người không còn tồn tại trên thế gian này nhưng lại khiến người khác phải nghĩ đến mình mọi giây phút trong đời.

 

…………………

“ Qian à, anh xin lỗi.”

“ Đừng gọi tôi là Qian, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, và đừng bao giờ nói xin lỗi trước mặt tôi. Chúng ta chẳng có liên hệ gì để xin lỗi nhau cả.”

“ Qian, hãy sống tốt nhé.”

“ Tất nhiên tôi phải sống tốt rồi. Tôi đâu thể để mẹ con anh hạnh phúc khi thấy tôi yếu đuối được. Haha.”

“ Sống tốt vì chính hạnh phúc của em thôi, không phải vì ai cả. Anh đi đây, anh xin lỗi.”

“ Đừng đi…. Tôi bảo anh không được đi…. Dừng lại….. Changmin, đừng để tôi lại một mình nữa mà….đừng đi….anh đừng đi.”

 

“ Cô chủ, cô làm sao thế. Trời, cô sốt cao quá, chắc tại do dầm mưa đây mà, để tôi đi lấy thuốc cho cô.”

“ Changmin đâu, anh ta đâu rồi ? “

“ Thưa cô, cậu chủ mất đã được năm năm rồi mà. Chắc cô nằm mơ thấy cậu ấy, thôi cô nằm nghỉ đi. Để tôi đi lấy thuốc cho cô.”

 

Mơ ư ? Hahahaaaha. Đến trong giấc mơ anh cũng không tha cho tôi. Tôi nợ anh nhiều thế sao. Có lẽ phải hẹn kiếp sau tôi mới trả nợ hết cho anh.

Mình khóc. Nước mắt chảy ra cả trong giấc mơ chỉ vì hắn ta. Mình bị làm sao vậy. Victoria mà phải khóc sao. Không đời nào, nhất là đối với hắn ta. Hahahaha.

 

 

 

Changmin POV

“ Cube ơi, anh về rồi nè. Mệt quá đi mất. “

Ủa, con bé đâu rồi nhỉ. Giờ này mà còn đi đâu, sao nhà cửa tối om vậy.

“ Cube, em ở đâu ? “

Trời ơi, sốt ruột quá, không biết có chuyện gì không. Nếu có chuyện gì thì….. ấy dza, xúi quẩy cái miệng, Cube làm sao xảy ra chuyện gì được kia chứ. Chắc là lẩn quảnh đâu đó chưa về nhà.

“ Happy birthday to you,

 happy birthday to you

happy birthday, happy birthday

happy birthday to Max.

Best wishes for you.”

“ Ủa, sinh nhật anh hả, hì hì, anh quên mất. Sao lại vẽ vời ra thế này. Mà này, sao nãy giờ anh gọi nhóc, nhóc không nói tiếng nào vậy hả. Làm anh lo bắt chết đi được.”

“ Cái ông anh ngốc nghếch này, sinh nhật mình mà cũng không nhớ. Thế sao sớm kiếm bạn gái để giới thiệu với em hả.”

“ Anh được nhiều cô để ý lắm đấy. Đẹp trai mà, dễ thương nữa nè, nhưng mà mấy cô ấy bảo sợ.”

“ Sợ gì, anh làm gì để họ sợ.”

“ Thì mấy cô ấy bảo, anh hiền lành nhưng mà có cô em gái dữ như chằn, họ không muốn vào nạp mạng đấy.”

“ Cái gì, em gái đã mất công sức chuẩn bị mọi thứ hoành tráng thế này, thế mà còn trêu tức em. Đã thế thì dẹp hết.”

“ Thôi đừng giận mà, anh có quà cho nhỏ nè.”

“ Quà hả ? Quà gì, để xem lòng thành rồi mới thầm định lại vụ án khi nãy nghen.”

“ Ừm, quà nè, quà nè. “

“ Ủa, găng tay à, dễ thương quá xá nè, nhưng sao có một chiếc thôi. Chiếc còn lại đâu rồi ? “

“ Hì hì, anh mày không đủ tiền nên chỉ mua một chiếc chứ sao, chiếc còn lại vài bữa anh bù cho nhỏ hén.”

“ Ừ, không sao, lần sau không có tiền đừng mua quà cho em nữa, để dành vài bữa cưới vợ biết chưa.”

“ Ai mà thèm cưới anh mày á.”

“ Anh tui dễ thương thế này, ai cũng phải yêu hết à, ngay cả em mà còn phải hơi hơi xiêu lòng nữa là. Hehe.”

“ Thôi đừng có mà xạo nhóc. Anh đùa đấy, chiếc găng tay còn lại nè. Đáng lẽ anh mua chiếc áo cho nhóc rồi nhé, nhưng mà tối nay xui quá xá à. Ra đường anh đụng xe phải một cô gái, hư hết bánh, bị trừ tiến lương tháng này, không đủ mua cho nhóc. Hix.”

“ Cô gái hả ? Cô ta đẹp hay xấu mà anh tui trúng phải bùa vậy trời.”

“ Thì cô ta có hai con mắt, có tóc, có miệng….. à… mà còn có cả lỗ mũi nữa đó nhóc.”

“ Trời ơi, tôi đến chết vì ông anh của mình mất thôi. Tả thế thì con vật nó còn có nữa là, văn với chương kiểu thế đấy.”

“ Ừ thì cô ta…… mà dẹp đi, ban đêm ai nhìn thấy rõ cơ chứ, mặt mũi bị dính bùn đất nữa với lại đang tức điên chả lẽ lại bảo đến gần cho tôi chiêm ngưỡng dung nhan.”

“ Haha, thôi được rồi, ăn bánh nghen anh.”

“ Ừ, anh đang đói lắm đây. Ăn hén.”

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Changtoria #1
Thank bạn. Mình cũng nghĩ chắc bạn có việc bận gì đó nên ko thể post chap thường xuyên đc. Ko sao, mình có thể chờ mà. ^^ Mà bạn bị mất đồ àh, khổ thân, bạn mình cũng gặp chuyện tương tự, dạo này xã hội tệ nạn quá. :( Chap này đúng là buồn thật, nhưng đúng là phải có khổ đau thì mới thấm thía đc niềm hạnh phúc. Thật sự hy vọng là họ có thể tìm được ánh sáng cuối con đường đó. ^^
yellow_potato #2
@ Changtoria : hi bạn, đã để bạn chờ một thời gian lâu rồi, hôm nay mình post chap mới, lại là một chap buồn vì mình vừa bị người khác lấy trộm đồ xong nên ảnh hưởng tâm trạng, hì hì, mình nói đùa đấy, nhưng sự thật mình muốn hai người phải trải qua những khó khăn để tình cảm có thể được vững bền nên lại không muốn một lời chấp nhận sớm.
Changtoria #3
Happy Valentine Day! ^^ Sorry, chúc mừng hơi muộn 1 chút. Hy vọng là mọi couple trên thế giới này đều có 1 ngày Valentine vui vẻ, ấm áp và cũng hy vọng là couple trong câu chuyện của bạn sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. ^^
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừ, nhiều khi được cãi nhau lại là một hạnh phúc, hehe, cảm ơn bạn nhiều nhé. ^^
Changtoria #5
Hehe, chapter này buồn cười quá. Hai người chí chéo vs nhau như chó vs mèo ý. Cả 2 đều ngang bướng, trẻ con nhưng mà cute ko chịu nổi. XD Hy vọng là họ sẽ có nhiều giây phút bên nhau hạnh phúc như thế. Update soon! <3
yellow_potato #6
@ Changtoria : Hì hì, xin lỗi vì Vic chưa mở lòng ra được với Changmin ngay lúc này nhé bạn, mình không biết rõ nhưng ở nước ngoài thì chuyện anh em cùng cha khác mẹ là chuyện bình thường bạn à, với lại còn những bí mật sẽ được hé mở ở những chap tiếp theo nữa bạn à.
Changtoria #7
Mình thực sự hy vọng Vic sẽ mở lòng ra vs Changmin. Mình ko muốn anh ấy lại đau khổ như trước kia. :( Nhưng ko phải theo như truyện thì Vic và Changmin là anh em cùng cha khác mẹ sao? Vậy sao họ có thể bên nhau đc??? :(( Update soon!
yellow_potato #8
@ leichanla : hì hì, mình nghĩ là đây có thể gọi là tỏ tình hoặc không. Bởi vì Changmin cũng chưa chính thức nói với Victoria là anh ta thích cô ấy, chỉ là một bài hát thôi mà bạn, nếu có người hát cho bạn nghe thì chưa chắc người ta đã thừa nhận là người ta thích mình đúng không, nhưng đây cũng là cách thức ban đầu Changmin bày tỏ tình cảm của mình nên có thể xem như là tỏ tình hoặc không.
Cảm ơn comment của bạn nhiều.
leichanla #9
Chang Min to tinh roi sao...:(. Buon vay... Tai sao fai nhu the co chu?
Cam on ban nhieu.
yellow_potato #10
@ Changtoria : mong bạn đọc đ chap 10 trong ngày 2.2 này, hì hì, vì đây là chap mình muốn viết tặng cho sinh nhật của Victoria. Chap này có thể vừa vui vừa buồn nhưng thật sự là chap đầu tiên mình viết nhiều đến thế. Hy vọng bạn thích nó. ^^