Chapter 12
MaskChangmin POV
“ Changmin, mọi chuyện ở công ty của con thế nào rồi ? “
“ Dạ bình thường. “
“ Victoria nó có gây khó dễ cho con không ? “
“ Dạ không có gì.”
“ Ừm, tốt……….mẹ muốn nói với con điều này có được không ? “
“ Vâng, mẹ cứ nói, con đang nghe.”
“ Ừ, mẹ muốn nói là con nên giữ khoảng cách với Victoria, con hiểu ý mẹ chứ. “
“ Mẹ yên tâm, cô ấy ghét con mà nên chắc là tụi con không thể gần gũi nhau đâu.”
“ Mẹ biết là thế……….nhưng mà………..Changmin à, con tuyệt đối không được yêu nó đấy, dù mẹ có sử dụng cách gì đi chăng nữa mẹ cũng không thể để con yêu nó, con hiểu không Changmin. “
Tại sao? Tại sao ? Tình yêu xuất phát từ con tim. Chẳng ai biết sao nó lại đến với mình. Chẳng ai có thể nói không yêu thì sẽ không yêu. Sao họ lại phải tìm đủ mọi cách để ngăn chặn trái tim mình nói lên sự thật. Cả mẹ mình và cô ta, không ai chịu nghe lời nói chân thật ấy. Giá như tôi làm con rối để mọi người điều khiển không phải hay hơn là làm con người biết yêu như thế này sao. Tại sao phải dùng lý trí khi tình yêu không phải xuất phát từ bộ não kia chứ. Cô ta tưởng trái tim không có vết sẹo nào sẽ là trái tim hoàn hảo ư, không đúng, đó chỉ là một trái tim đáng thương thôi. Cô cố gắng để bảo vệ nó sao, bảo vệ hay là giết chết nó mà cô không biết. Tôi tự hỏi sao cô không thể cho mình một cơ hội đối mặt với những gì mình đang cảm nhận mà phải dùng đủ mọi cách để lẩn trốn. Tôi sẽ tìm thấy cô dù cô có đi đến tận nơi nào đi chăng nữa. Tôi có thể là một gã chỉ biết giao bánh nhưng tôi không phải là kẻ bỏ cuộc.
“ Changmin, con nghĩ gì thế, con có nghe thấy lời mẹ nói không, Changmin ? “
“ Con xin lỗi, con đi làm trước, mẹ ở lại dùng bữa.”
“ Changmin à…….Changmin……..không lẽ điều mẹ lo sợ nhất lại đến với con rồi sao, Changmin ơi.”
Victoria POV
Tổng giám đốc ư. Thật là mệt. Công việc dường như không bao giờ ngừng đến với mình. Đôi lúc thật muốn được nghỉ ngơi, thư giãn. Giá như có thể ngay lúc này thì hay quá.
Ừm, cũng đã một thời gian trôi qua kể từ đêm hôm ấy. Tránh mặt anh có phải là cách tốt nhất không nhỉ. Tôi không biết nữa. Nhưng có lẽ không gặp nhau lúc này sẽ hay hơn.
“ Thưa tổng giám đốc, đây là tài liệu về doanh thu của các rạp chiếu phim thuộc quản lý của chúng ta trong quý qua.”
“ Ừm, cảm ơn anh.”
Sao lại giảm đáng kể như thế này. Có chuyện gì với doanh thu vậy nhỉ.
“ Anh có thể cho tôi biết sao doanh thu lại giảm một cách nhanh chóng như vậy không ? “Thưa tổng giám đốc, tôi vẫn chưa được thông báo chi tiết, nhưng dường như là do bộ phận phát triển đề án.”
“ Ai là người đảm nhận bộ phận này hiện tại ? “
“ Dạ là giám đốc Changmin.”
Là anh ta ư, có chuyện gì xảy ra rồi.
“ Được rồi, tôi sẽ gặp trực tiếp anh ta để xem tình hình. Không thể để một trong những nguồn thu chủ yếu của chúng ta xảy ra tình trạng này được.”
Đã đến lúc phải đối mặt với anh ta rồi. Mình đủ can đảm không ?
Changmin POV
Công việc ở công ty thật nhàm chán, mình không muốn suốt ngày bị bó hẹp trong những bức tường cao lớn này. Hehehehe. Có lẽ cô ta đã ở lâu trong này quá mà không thể giải phóng những suy nghĩ của mình được. Suốt ngày cầm tù nó. Hix.
Cây ơi, ta phải làm gì đây. Làm gì với con người cứng nhắc đó hả.
“ Này, sao anh lại bẻ hết lá vậy hả, anh không biết nó đau à.”
Giọng nói quen thuộc. Là cô ta ư. Người mà mình đang muốn gặp bắt chết đi được sao.
“ Cây của tôi, tôi bẻ, liên quan gì đến cô, tôi bẻ tiếp này, hey, hey, hey.”
“ Dừng lại, anh có điên không hả, nó đau đấy. Tôi sẽ ra lệnh không cho trồng một cái cây nào trong văn phòng của anh nữa đồ độc ác.”
Cô biết quan tâm đến cảm nhận của cây. Còn tôi thì sao. Tôi không bằng một cái cây phải không. Cô đâu nghĩ đến tôi cảm thấy như thế nào khi cô tàn nhẫn lẩn tránh tôi. Tôi độc ác vậy còn cô.
“ Ừ, tôi độc ác không như cô.”
Mình làm sao thế này. Mình đang trút những đau khổ lên cô ấy sao. Lời nói của mình làm cho cô ấy buồn đến như vậy. Mình đã sai rồi.
“ Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói thế.”
“ Không sao………… Tôi không đến đây để nói chuyện ấy với anh, tôi đến để hỏi anh một số công việc.”
Lại là công việc. Giữa chúng ta chỉ có thể liên hệ nhau qua công việc sao. Nếu như không có công việc cần gặp cô sẽ không bao giờ chịu gặp tôi đúng không. Công việc ư, tôi ghét nó.
Victoria POV
Anh ta đang ngồi đó. Tôi xin lỗi vì nỗi buồn tôi mang đến cho anh. Đừng nghĩ về tôi nữa, Changmin à.
Anh đang làm gì vậy. Hả, anh đang bẻ hết lá sao.
“ Này, sao anh lại bẻ hết lá vậy hả, anh không biết nó đau à.”
Khuôn mặt anh ta sáng rực lên. Anh muốn gặp tôi vậy ư. Tôi không biết mình đến đây có phải là quyết định sai không. Đáng lẽ tôi không nên tạo hy vọng cho anh.
“ Cây của tôi, tôi bẻ, liên quan gì đến cô, tôi bẻ tiếp này, hey, hey, hey.”
Trời ạ. Đừng có đổ lỗi lên những chiếc lá tội nghiệp đó. Người anh đang giận là tôi, người đứng trước mặt anh này. Anh có thể trẻ con vậy sao hả.
“ Dừng lại, anh có điên không, nó đang đau đấy. Tôi sẽ ra lệnh không cho trồng một cái cây nào trong văn phòng của anh nữa đồ độc ác.”
“ Ừ, tôi độc ác không như cô.”
Anh đang trách tôi sao. Trách con người nhẫn tâm làm anh tổn thương phải không. Tôi không biết phải làm sao để cả anh và tôi, chúng ta không còn đau khổ nữa. Nhưng làm sao tôi có thể chấp nhận được tình yêu đó của anh. Nếu như mẹ con anh không tồn tại, thì tôi đã không phải mất đi một gia đình hạnh phúc đến thế. Bà ta là bạn thân của mẹ tôi lại đi cướp chồng của mẹ tôi, cướp cha của tôi. Tôi có thể tha thứ sao. Nếu anh không có mặt trên thế gian này, bà ta đã không thể níu kéo cha tôi. Anh là bằng chứng phạm sai lầm của cha tôi. Tôi có thể chấp nhận điều đó sao. Tôi biết chính anh không muốn như vậy nhưng tôi phải làm sao để trả công bằng cho anh khi chính tôi cũng không nhận được sự công bằng kia chứ. Tôi ích kỷ, đúng, nhưng làm sao để tôi có thể có được một gia đình đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ như trước kia đây. Ai sẽ trả lại họ cho tôi. Anh ư, anh đâu thể………… Tôi độc ác, nếu anh muốn nghĩ vậy.
“ Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói thế.”
Anh lại xin lỗi tôi. Đừng xin lỗi tôi nữa. Bởi vì tôi không mang lại được điều gì ngoài sự đau khổ cho anh.
“ Không sao………… Tôi không đến đây để nói chuyện ấy với anh, tôi đến để hỏi anh một số công việc.”
Ánh mắt anh như muốn thiêu cháy thân xác tôi. Tôi biết anh sẽ cảm thấy thế nào khi tôi lạnh lùng như thế, nhưng anh biết điều gì không, tôi thật sự muốn gặp anh không chỉ vì công việc, Changmin à.
“ Việc gì thưa tổng giám đốc ? “
Sao lại thế này nhỉ, mình đang cảm thấy khó chịu ư. Anh ta đã trở thành những nhân viên khô khan mà mình tiếp xúc trong công ty này sao. Không có sự khác biệt. Anh ta có thể đối xử với mình vậy sao.
“ Ừm, có chút vấn đề ở bộ phận của anh. Doanh thu từ rạp chiếu phim của công ty chúng ta bị giảm sút và theo trợ lý của tôi thì việc này bắt nguồn từ bộ phận anh đang quản lý.”
“ Xin lỗi, nhưng tôi đảm bảo có sự hiểu nhầm ở đây. Bộ phận của tôi hoàn toàn không có trách nhiệm ở đây, tổng giám đốc có thể điều tra thực tế để tìm hiểu rõ hơn về vấn đề này.”
“ Được, tôi và anh sẽ đi xem xét vậy. Nếu như thật sự có vấn đề từ bộ phận của anh thì….”
“ Tổng giám đốc yên tâm, nếu như vụ việc lần này xảy ra do phía bên tôi quản lý tôi sẽ nhận kỷ luật của công ty.”
“ Được. “
…………..
“ Thưa tổng giám đốc, tôi xin lỗi nhưng cô không thể ăn mặc thế này được. Người ta sẽ nhận ra cô và chúng ta sẽ chẳng điều tra được gì khi người ta đã cảnh giác.”
“ Tôi mặc thế này không đi xem phim được à.”
“ Có ai mặc vest đi xem phim không thưa quý cô. Với lại cô mặc vest còn tôi jeans và pull, chắc họ tưởng tôi là vệ sĩ của cô. “
“ Thế tôi phải mặc cái gì đây.”
“ Cô chưa đi xem phim lần nào hả ? “
“ Chưa, tôi đâu rảnh để làm ba cái chuyện vớ vẩn đó.”
“ Vớ vẩn với quý cô nhưng thú vị với nhiều người. Mà cô không có bộ quần áo nào đơn giản hơn thế này à.”
“ Tôi không có. Tôi không đi chơi nên chỉ có quần áo cho công việc và dạ hội thôi.”
“ Sặc, bó tay với tiểu thư như cô quá. Được rồi đi thôi.”
“ Đi đâu ? “
“ Đi mua quần áo cho cô rồi xem phim. Nhanh lên tiểu thư.”
“ Này, chờ tôi với.”
Comments