Chapter 13
MaskNarrator POV
“ Này, giờ mình đi đâu vậy ? “
“ Thì đi mua quần áo cho cô đó.”
“ Biết là thế rồi, nhưng mua ở đâu kìa ? “
“ Ừ, công ty mình.”
“ Cái gì ? Công ty mình hả ? “
“ Bộ không được à.”
“ Ừm.”
“ Sao không ? “
“ Thì tôi ngại.”
“ Sao lại ngại, chủ của công ty ủng hộ sản phẩm của công ty là việc tốt mừ. Ngại cái gì kia chứ.”
“ Thì……nhân viên……họ…..thôi anh không hiểu đâu, tôi không đi tới công ty mình để mua sắm, anh cứ biết là vậy.”
“ Sặc, cô rắc rối quá đi…………à, tôi biết lý do rồi.”
“ Anh thì biết cái gì ? “
“ Thì do cô hắc ám quá, kiêu kì quá, giờ tới đấy mua quần áo thì giống như người bình thường, mà cô thì là vật thể lạ nên không thể như thế được đúng không ?”
“ Hứ, tôi không như vậy, nhưng giờ tôi quyết định không đến đó.”
“ Tại sao ? Cô không đưa ra được lý do thì mặc kệ cô, tôi cứ đưa cô tới công ty đấy, ai đời tổng giám đốc đi mua sản phẩm của công ty khác trong khi công ty mình có, họ thấy họ coi ra gì nữa.”
“ Mặc kệ tôi, tôi quyết định rồi, mặc thế này đi xem đấy, trước nay chưa có ai giống tôi thì giờ sẽ có, anh hiểu chưa ? “
“ Vậy cô đi một mình đi.”
“ Được, dừng xe cho tôi xuống, tôi cũng không muốn đi với anh nữa.”
“ Cô tưởng tôi muốn đi với cô lắm hả, được, dừng thì dừng, đấy, cô xuống đi. Hứ.”
Changmin POV
Cô là thứ kiêu căng, quái dị, cô muốn làm gì thì làm. Tôi không thèm để ý tới cô nữa. Trước nay không có ai giống như cô à, ừ, đúng rồi, trên thế giới này làm gì có ai giống cô được, cái đồ vừa lạnh lùng nè, vừa xấu xa nè, vừa hách dịch nè……cô ấy hả chỉ có chút xíu điểm là coi được thôi. Được cái hơi xinh xinh, đôi lúc cũng đáng yêu, rồi có đôi khi cũng đáng thương nữa. Mà chỉ thế thôi nha. Hứ. Vậy mà cô nghĩ tôi yêu cô hả, lúc trước thì có thể, giờ thì không biết, à mà không đúng, phải là không yêu, không bao giờ yêu cô, cô hiểu chưa.
Victoria POV
Tôi đi một mình hả. Ừ thì một mình. Bộ tôi thèm đi với anh lắm sao. Hứ, anh có nằm mơ không đấy. Tôi, Victoria không bao giờ có chuyện phụ thuộc người khác đâu. Anh tưởng anh là ai kia chứ. Anh chỉ là một gã dở hơi, lắm điều và tưởng mình là người biết hết mọi chuyện. Anh kêu tôi hắc ám hả, chính anh mới hắc ám đấy. Hỏi thử từ ngày tôi gặp lại anh có khi nào cuộc sống tôi bình yên không ? Nếu không tức giận, thì cũng là khóc lóc. Tôi đá anh này, tôi đấm anh này, cái đồ thiểu năng đáng ghét.
“ Này………….Cô nói đi là đi luôn hả ? “
Là anh sao, anh nói với tôi đó phải không. À mà không, ai thèm nói với anh chứ.
Changmin POV
Trời đất quỷ thần ơi, Changmin ơi là Changmin, sao mày lại đi nói chuyện lại với cô ta. Chẳng phải đang giận cô ta lắm sao. Giờ lại đi năn nỉ cô ta. Nhục nhã quá đi mất. Hix. Tình yêu ơi, mày hại ta rồi đó biết không hả ?
“ Thì anh nói tôi đi một mình nên tôi đi, giờ anh hỏi vậy là sao ? “
Victoria POV
Trời, cái tôi tự cao ngất ngưỡng của mày đâu rồi Victoria, đang ghét hắn ta, thế mà hắn ta quay lại nói chuyện thì trả lời còn vui mừng nữa là sao, là sao . Mày bị ma nhập hả hay bị cô hồn ám đây. Bình thường mày đâu có như vậy đâu.
“ Bộ cô ngốc lắm hả, người ta nói vậy là bỏ đi luôn sao.”
Trời, giờ hắn ta còn dám kêu mình ngốc, tôi không dám đề cao bản thân chứ tôi không phải thiên tài thì cũng là một nhân vật thuộc hạng siêu sao, vậy mà anh dám nói tôi là ngốc hả.
“ Thế giờ anh muốn sao ? “
Changmin POV
Hứ. Coi cô chảnh thấy ớn chưa. Giờ anh muốn sao nữa chứ. Tôi muốn mắng cô một trận cho hả giận đấy, biết chưa. Ai đời có người ngang bướng như cô. Mà tại sao giờ mình lại đứng đây năn nỉ cô ta, mình có hâm không nhỉ. Hay là kệ cô ta, mình bỏ đi luôn chô cô ta biết mặt.
“ Thì giờ đi mua quần áo, ở đâu thì tùy cô, sau đó đi xem phim. Ok ? “
Victoria POV
Ừm. Tạm chấp nhận được. Sao không thế ngay từ đầu hỏi có khỏe không. Bày đặt lắm chuyện. Hứ. Hì hì.
“ Ừ. Vậy thì đi.”
Changmin POV’
Cái đồ tiểu thư khó ưa. Mới tí tuổi mà khó tính như mấy bà già vậy đó. Tôi đang kìm hãm cơn tức giận lắm đó. Không thì cô biết tay tôi rồi. Hứ.
……………………….
“ Bộ này sao ? “
“ Không, cô nghĩ cô đi diễn thời trang hay sao mua váy dạ hội làm gì ? “
“ Thế anh kêu tôi mua cái gì bây giờ.”
“ Cái quần này thì sao ? “
“ Trời, cái quần rách te tua vậy hả, tôi mặc cái này sao.”
“ Ừ, thì cô mặc, chẳng lẽ tôi. “
“ Thôi, lỡ ai nhìn thấy thì sao, đường đường là một tổng giám đốc đi mặc quần rách của tụi con nít loai choai, thôi, tôi không mặc đâu.”
“ Này, này, tôi nhịn cô lắm rồi nha, cô nói ai là con nít loai choai, tôi cũng đang mặc đấy, chẳng lẽ đi xem phim mà mặc đồ như cô à, mặc thế thì ai mà xem được.”
“ Anh nhịn tôi cái gì, tôi làm gì anh mà anh nhịn, anh nói tôi nghe thử coi, mà tôi mặc vậy thì sao mấy người đó không xem phim được ? “
“ Thì họ nhìn cô suốt cả buổi chiếu phim, rồi ai mà xem phim nữa.”
“ Hì hì hì, thôi mệt quá, tôi không tranh cãi với anh nữa, tùy anh, thích cái gì thì anh chọn đi. Tôi không biết.”
“ Cô kì lạ thật đấy, quần áo cô mặc, cô không chọn, kêu tôi chọn, sao tôi biết cô mặc có thích hợp hay không được.”
“ Sặc, anh giống ông cụ non quá đi. Thôi, anh ra kia ngồi đi, để tôi chọn, đừng đi theo tôi nữa, không thì tới tối chưa xong.”
……………………………….
“ Cái áo này thì sao? “
“ Không được.”
“ Lại không được. Kêu anh chọn thì không chọn. Tới khi chọn thì kêu không được. Tại sao không được ? “
“ Hở hang quá.”
“ Cái này mà hở hang gì. Anh giống làm cha tôi vậy. Mà kì, nguyên cớ gì tôi phải hỏi ý kiến anh chứ, tôi thích gì thì tôi chọn. Thôi kệ anh.”
“ Không được. Chọn cái khác đi, cô mặc cái đó vào rạp, tụi con gái nó bỏ bạn trai hết.”
“ Sao lại thế nữa ? Đừng nói tụi nó yêu tôi nha.”
“ Không, vì tụi con trai nó không xem phim mà lo chiêm ngưỡng cô quá, tụi con gái ghen bỏ hết bạn trai chứ sao.”
“ Thôi, tôi mệt anh quá, để tôi chọn cái khác. Lần cuối đó nha. “
“ Ừ chọn cái khác lẹ lẹ đi.”
“ Chọn quần áo mà tôi còn mệt hơn giái quyết công việc nữa. Lần sau không có đi với anh nữa, đồ lắm lời.”
“ Thì cô đang giải quyết công việc chứ còn gì nữa, tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới thế thôi đồ đáng ghét.”
“ Hứ, không nói với anh nữa.”
“ Tôi cũng vậy luôn.”
“ Đi đây.”
“ Ừ, bye bye cô, mà nhanh lên đó.”
“ Biết rồi ông cụ non.”
Comments