Chapter 9

Mask

Changmin POV

“ Giám đốc đã trở về và đi làm lại rồi đấy, ôi vui quá đi mất.”

“ Sao cậu biết vậy ? “

“ Trời, tin này lan hết công ty mình rồi. Cứ tưởng anh ấy đã mất năm năm về trước mà giờ lại có thể xuất hiện trước mặt bọn mình, thiệt là chuyện đời khó đoán.”

“ Thôi đi bà. Không biết tổng giám đốc chuẩn bị làm những gì nữa đây. Hix. Cô ta ghét anh Changmin lắm mà. Kiểu gì cũng tìm cách gây khó dễ. Thiệt tội nghiệp cho anh ấy quá đi.”

“ Ừ, tội nghiệp anh ấy thật, sao lại thích cái con người sắt đá đó chứ. Con người đẹp trai, giỏi giang, hiền lành mà sao khổ thế hả trời. Hix.”

 

 

……………………….

Họ nói gì vậy nhỉ. Tổng giám đốc có nghĩa là Victoria, còn anh chàng giám đốc kia là Changmin, có nghĩa là mình. Họ nói mình thích cô ta ư, không lẽ trong quá khứ Changmin đã thích Victoria. Nếu thế thì chắc là tội nghiệp cho Changmin thật, à không nhiều khi là tội nghiệp cho mình đấy chứ. Hix. Cô ta là tảng băng khổng lồ ở kỷ băng hà kia mà. Thế mà mình yêu cô ta ư. Có thể tin đây là sự thật không trời. Mà điều đó có nghĩa là mình chỉ yêu đơn phương thôi hả. Thật là tội nghiệp cho mình.

 

“ Changmin……”

“ Gì vậy tảng băng, à nhầm, Victoria.”

“ Hừm…. đang trong cuộc họp, đề nghị anh tập trung vào công việc. Tôi không muốn chỉ có tảng băng lơ lửng trong đầu của anh.”

 

Ấy da, ngày đầu tiên đi làm đã phải ngồi đây đối diện với cô ta rồi. Sao mình xui xẻo thế này. Mà đã nói là mình không có khả năng làm công việc này sao mẹ cứ bắt mình làm nhỉ. Còn cô ta nữa, đang muốn thể hiện oai phong đấy sao. Muốn cho tôi xem uy quyền của cô à. Ừ thì đúng là tảng băng đang lơ lửng trong đầu tôi đấy, chính cô chứ ai, cô là người đang làm phiền đến suy nghĩ tôi đó. Hừm, thôi thì mặc kệ cô, không nghĩ đến nữa.

 

“ Changmin, anh có ý kiến gì không ? “

“ Tôi á, ý kiến của tôi, mà ý kiến về cái gì vậy.”

“ Đừng nói là anh không theo dõi những gì chúng ta đang thảo luận nãy giờ nhé.”

“ Ừm, tôi xin lỗi, cô có thế nói lại không ? “

“ Anh….anh….lần sau phải tập trung đấy, đây là công việc nghiêm túc, không phải chuyện của con nít với nhau.”

 

Trời, ý cô ta mình là thằng con nít hả. Tôi con nít vậy cô không con nít sao. Hở tí là giận. Hở tí là đóng mặt lạnh. Coi bộ cô người lớn quá ha.

 

“ Changmin, anh có nghe tôi nói không hả ? “

“ Nghe, nghe chứ. Tiếp đi tổng giám đốc.”

 

 

………………

Mình đang tập trung vào công việc sao, chuyện lạ nhỉ.”

 

“ Anh có ý kiến gì không?”

“ Ừm, có chứ, nhưng chờ tôi tí……..”

 

Có cái gì đó vừa lóe sáng trong đầu, là gì nhỉ, là gì nhỉ. A, nghĩ ra rồi. Hì hì.

 

“ Được rồi. Tôi nghĩ là chúng ta đang tập trung vào mặt hàng mĩ phẩm trong năm nay, đây là một mặt hàng xa xỉ phẩm. Và tình hình kinh tế vẫn đang rơi vào tình trạng ngập bùn. Tung một sản phẩm không đúng cách thì chỉ làm cho chúng ta bị lún trong đống bùn đó thôi. Và cô nghĩ chỉ cần tung ra một sản phầm tốt có thể thuyết phục được người ta chi tiền ra mua sao. Không, tôi không nghĩ vậy. Làm sao để người ta biết sản phẩm mình tốt trong khi chỉ dùng những phương thức PR thông thường, cũ kĩ. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần một cách thức mới.”

“ Được, anh có cách gì, nói thử xem.”

“ Tôi nghĩ mở một cuộc triển lãm.”

“ Triển lãm về mĩ phẩm sao.”

“ Có thể như vậy mà có thể là không như vậy. Cô nghĩ xem, nếu chúng ta trưng bày những tác phẩm hội họa về chân dung trong đó chúng ta dùng vật liệu từ mĩ phẩm, có nghĩa là sẽ dùng mĩ phẩm để vẽ nên. Người ta sẽ thật sự ấn tượng với cách sử dụng sản phẩm cũng như thấy được ưu điểm của sản phẩm khi được tận mắt chứng kiến đồng thời cho cảm giác như được trải nghiệm đích thực.”

“ Ý kiến không tồi. Ai có ý kiến gì nữa không……à, mời anh.”

“ Thưa tổng giám đốc, tôi thấy ý kiến của giám đốc rất mới lạ và đáng quan tâm. Và tôi muốn trình bày thêm, thưa tổng giám đốc, nếu như cô chịu hy sinh vì lợi ích của công ty thì có thể làm người mẫu chính cho đợt triển lãm này. Vì có thể thấy rằng, hiện nay tạo hình ảnh thân thiện và tiếp cận được với công chúng không phải là dễ dàng. Nên có thể xem đây là một cơ hội tốt để chúng ta tạo hình ảnh cho công ty. Ngoài ra, chúng ta đều biết rằng, giám đốc là một bậc thầy về  hội họa, anh đã dành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. Vậy thì tổng giám đốc là là người mẫu còn giám đốc là họa sĩ. Việc này tôi nghĩ mọi người ngồi đây đều tán thành.”

“ Tôi hả, tôi là họa sĩ sao, trời, sao có thể được, không được, không được.”

“ Ai đồng ý, xin mời biểu quyết, được rồi, quyết định như vậy. Tôi sẽ làm người mẫu lần này, đồng thời Changmin sẽ là họa sĩ. Và để có thể phù hợp với chủ đề hòa nhập với thiên nhiên chúng ta sẽ chọn biển làm phong cảnh chủ đề.”

 

Trời ơi, mình vẽ sao. Sao sự đời lại thành thế này. Phải chăng mình quá ngu ngốc khi đưa ra cái ý kiến đó đây. Cô ta làm người mẫu nữa chứ, nếu chẳng may mình vẽ xấu thì chắc cô ta giết mình quá. Hix.

 

 

 

 

 

 

Victoria POV

Anh ta đang suy nghĩ cái gì mà ngồi đăm chiêu nãy giờ nhỉ. Mà sao mình lại nghĩ đến hắn ta lúc này, đang trong cuộc họp, tỉnh táo lại nào, không được lơ là Victoria…….. Hừm, phải nhắc nhở hắn ta mới được. Không thể để hắn ta mơ mộng khi đang ngồi đây được.

 

“ Changmin……”

“ Gì vậy tảng băng, à nhầm, Victoria.”

 

Cái gì. Hắn ta dám gọi mình là tảng băng trước mặt mọi người sao. Anh dám làm tôi quê à, được lắm Changmin.

 

“ Hừm…. đang trong cuộc họp, đề nghị anh tập trung vào công việc. Tôi không muốn chỉ có tảng băng lơ lửng trong đầu của anh.”

 

Ủa, mà sao mình lại nói vậy. Như thế là khẳng định với mọi người anh ta chỉ đang nghĩ về mình thôi. Ôi, điên mất rồi. Không được để chuyện riêng lấn át khi đang làm chuyện công Victoria à……….. Hừm. Hắn ta lại không tập trung rồi, chẳng lẽ lại nghĩ về mình nữa. Không, không, không phải vậy. Bình tĩnh đi Victoria. Đừng chú ý về hắn nữa.

 

“ Changmin, anh có ý kiến gì không ? “

“ Tôi á, ý kiến của tôi, mà ý kiến về cái gì vậy.”

 

Trời, đúng là toàn bộ những lời mình nói nãy giờ không lọt vào lỗ tai hắn đến một chữ. Anh nghĩ anh đang làm việc hay ngồi trong sở thú hả. Tôi cảm thấy nóng lên rồi đây.

 

“ Đừng nói là anh không theo dõi những gì chúng ta đang thảo luận nãy giờ nhé.”

“ Ừm, tôi xin lỗi, cô có thế nói lại không ? “

 

Changmin, anh không theo dõi giờ lại bắt tôi nói lại sao. Anh muốn chọc tức tôi hả. Tôi đang kiềm chế bản thân mình đây này. Chẳng lẽ tôi quát tháo anh trước mặt mọi người. Nhưng thật sự là tôi muốn làm điều đó ngay lúc này đấy. Tôi đang cố gắng bình tĩnh lắm đấy nhé.

 

“ Anh….anh….lần sau phải tập trung vào cuộc họp, đây là công việc nghiêm túc, không phải chuyện của con nít với nhau.”

 

Chuyện của con nít đấy biết không hả Changmin. Nếu anh không là một thằng con nít thì hãy chứng tỏ mình là người lớn đi, hãy nghiêm túc đi nào…….. Trời, hắn lại bay đến phương trời nào nữa rồi đây.

 

“ Changmin, anh có nghe tôi nói không hả ? “

“ Nghe, nghe chứ. Tiếp đi tổng giám đốc.”

 

Chắc chắn hắn chẳng nghe thấy cái gì. Tôi không thể bình tĩnh được nữa rồi đấy. Tôi không phải là người giỏi kiềm chế cảm xúc đâu. Và điều tôi muốn bây giờ là giết anh, anh biết chưa.

 

 

…………………….

Ừm, công nhận hắn đúng là thiên tài, luôn đưa ra những ý kiến mà mình không thể nghĩ đến được. Không hiểu đâu là hắn đây nữa. Sau năm năm, mình không còn biết những gì hắn đang nghĩ đến. Lúc thì như một tên nhóc, lúc thì lại là một người trưởng thành chin chắn đến khó tin. Hắn trước kia là người thế nào nhỉ. Một tên chỉ có thể miêu tả bằng ba từ trong công việc, quá nghiêm túc.

 

Cái gì đây nữa. Hắn họa sĩ còn mình người mẫu ư. Sao số phận mình cứ phải gắn kết với hắn nhỉ. Mình đã đường ai nấy đi sao cứ phải sắp xếp cho mình chung đường với hắn kia chứ. Mình người mẫu sao. Thật tức cười. Nhưng giờ làm sao đây nhỉ. Làm sao để từ chối. Mình không có lý do gì cả. Chì cầu mong bây giờ biểu quyết mọi người đừng tán thành nó.

 

Vậy là họ đồng ý cái ý tưởng ngu ngốc đó sao. Thật không thể tin được. Mình làm người mẫu. Sao lại thế chứ. Không. Không. Tôi không muốn. Tất cả là tại cái ý tưởng điên rồ của anh đó Changmin.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Changtoria #1
Thank bạn. Mình cũng nghĩ chắc bạn có việc bận gì đó nên ko thể post chap thường xuyên đc. Ko sao, mình có thể chờ mà. ^^ Mà bạn bị mất đồ àh, khổ thân, bạn mình cũng gặp chuyện tương tự, dạo này xã hội tệ nạn quá. :( Chap này đúng là buồn thật, nhưng đúng là phải có khổ đau thì mới thấm thía đc niềm hạnh phúc. Thật sự hy vọng là họ có thể tìm được ánh sáng cuối con đường đó. ^^
yellow_potato #2
@ Changtoria : hi bạn, đã để bạn chờ một thời gian lâu rồi, hôm nay mình post chap mới, lại là một chap buồn vì mình vừa bị người khác lấy trộm đồ xong nên ảnh hưởng tâm trạng, hì hì, mình nói đùa đấy, nhưng sự thật mình muốn hai người phải trải qua những khó khăn để tình cảm có thể được vững bền nên lại không muốn một lời chấp nhận sớm.
Changtoria #3
Happy Valentine Day! ^^ Sorry, chúc mừng hơi muộn 1 chút. Hy vọng là mọi couple trên thế giới này đều có 1 ngày Valentine vui vẻ, ấm áp và cũng hy vọng là couple trong câu chuyện của bạn sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. ^^
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừ, nhiều khi được cãi nhau lại là một hạnh phúc, hehe, cảm ơn bạn nhiều nhé. ^^
Changtoria #5
Hehe, chapter này buồn cười quá. Hai người chí chéo vs nhau như chó vs mèo ý. Cả 2 đều ngang bướng, trẻ con nhưng mà cute ko chịu nổi. XD Hy vọng là họ sẽ có nhiều giây phút bên nhau hạnh phúc như thế. Update soon! <3
yellow_potato #6
@ Changtoria : Hì hì, xin lỗi vì Vic chưa mở lòng ra được với Changmin ngay lúc này nhé bạn, mình không biết rõ nhưng ở nước ngoài thì chuyện anh em cùng cha khác mẹ là chuyện bình thường bạn à, với lại còn những bí mật sẽ được hé mở ở những chap tiếp theo nữa bạn à.
Changtoria #7
Mình thực sự hy vọng Vic sẽ mở lòng ra vs Changmin. Mình ko muốn anh ấy lại đau khổ như trước kia. :( Nhưng ko phải theo như truyện thì Vic và Changmin là anh em cùng cha khác mẹ sao? Vậy sao họ có thể bên nhau đc??? :(( Update soon!
yellow_potato #8
@ leichanla : hì hì, mình nghĩ là đây có thể gọi là tỏ tình hoặc không. Bởi vì Changmin cũng chưa chính thức nói với Victoria là anh ta thích cô ấy, chỉ là một bài hát thôi mà bạn, nếu có người hát cho bạn nghe thì chưa chắc người ta đã thừa nhận là người ta thích mình đúng không, nhưng đây cũng là cách thức ban đầu Changmin bày tỏ tình cảm của mình nên có thể xem như là tỏ tình hoặc không.
Cảm ơn comment của bạn nhiều.
leichanla #9
Chang Min to tinh roi sao...:(. Buon vay... Tai sao fai nhu the co chu?
Cam on ban nhieu.
yellow_potato #10
@ Changtoria : mong bạn đọc đ chap 10 trong ngày 2.2 này, hì hì, vì đây là chap mình muốn viết tặng cho sinh nhật của Victoria. Chap này có thể vừa vui vừa buồn nhưng thật sự là chap đầu tiên mình viết nhiều đến thế. Hy vọng bạn thích nó. ^^