Chapter 10

Mask

Victoria POV

Một làn gió mang vị mặn của biển thổi nhè nhẹ ngang qua…….. Biển vẫn cứ thế. Vẫn đẹp một nét đẹp của riêng mình. Biển ơi, có khi nào biển biết vui không, có khi nào biển biết buồn không. Hay biển chỉ tồn tại như vật vô tri vô giác. Biển vẫn vậy mặc cho con người thay đổi, mặc cho có biết bao nhiêu chuyện xảy ra thì biển vẫn cứ bao la hùng vĩ đến thế. Người ta nói về biển cạn, người ta nói về biển khóc, biển vẫn cứ lặng lẽ không đáp lại. Người ta trách biển sao cạn tình, cướp đi những người thân yêu của họ, nhưng biển chỉ ôm trọn nỗi đau một mình……. Cát trắng ôm trọn biển, như mẹ ôm đứa con trai yêu dấu của mình vào lòng……… Sóng cứ thế ra đi rồi lại trở về như lời hẹn ước từ ngàn xưa.

Tôi đứng đây trước biển. Thấy mình thật nhỏ bé biết bao. Ước gì có thể thành bọt biển, sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, thoải mái và có thể tan biến đi bất cứ lúc nào mình thích. Tôi có thể dành tình yêu cho biển mà không phải e ngại hay lo sợ gì cả. Chỉ biết yêu và yêu thôi.

 

 

 

Changmin POV

Cô ngồi đó. Trên tảng đá kia. Như một sự sắp đặt tự nhiên đến bất ngờ. Đẹp. Vẻ đẹp thật trong sáng. Ánh sáng từ đầu xa như tô đậm vẻ thuần khiết trong cô. Đứng trước biển trông cô như muốn hòa mình vào vẻ đẹp hùng vĩ đấy. Chiếc bóng của cô in vết trên cát trắng, cô có biết nó ghen tị như thế nào với chiếc hình của cô không. Thượng đế quả thật quá ưu ái cho cô. Cô chính là tình yêu của thượng đế. Đẹp đến hoàn hảo.

 

 

 

Victoria POV

“ Vic, chúng ta bắt đầu thôi.”

“ Ok”

 

Anh ta đã đến rồi sao. Người mẫu. Hừ. Sao một thời gian trải qua rồi mà mình vẫn không thể chấp nhận được sự thật này nhỉ. Trước đến nay, đây không phải lần đầu tiên mình làm chủ đề cho hắn ta, nhưng đây là lần đầu tiên mình chính thức chấp nhận hắn ta có thể vẽ mình một cách trực diện không giấu giếm.

 

“ Tôi phải ngồi làm sao đây ? “

“ Tôi cũng không biết nữa, tùy cô.”

 

Trời, hắn nói gì, không biết ư, thật sự không biết hay anh muốn chọc tức tôi đây. Không thể hiểu được hắn. Tên họa sĩ điên rồ này. Thôi thì kệ anh, thích vẽ sao thì vẽ, tôi cứ ngồi thế này đấy.

 

 

 

Changmin POV

Sặc, đã nói mình làm gì biết vẽ vời mà cứ bắt ép mình vẽ cơ chứ. Mọi người ở đây sao cứ luôn đặt mình vào những tình huống chẳng tốt lành gì nhỉ.

 

Cô không biết là dù cô có làm gì, có khóc hay có cười, có ngồi hay có ngủ ra đó thì nó vẫn đẹp hả. Thiệt là. Chẳng lẽ tôi phải nói điều này với cô. Cái đồ lạnh lùng sắt đá.

 

 

 

Victoria POV

Anh ta đã bắt đầu vẽ rồi sao. Đang vẽ gì vậy nhỉ. Là mắt hay mũi của mình. Trời, điều này có nghĩa là anh đang quan sát tôi hả. Tôi phải làm sao đây.

 

 

 

Changmin POV

Không biết cô ta nghĩ cái quái gì mà tự nhiên đỏ mặt thế nhỉ. Mà vẽ chân dung là vẽ cái gì trước vậy ta.

 

 

Victoria POV

Hừm. Mình đang nhìn hắn ta ư. À, không phải nhìn, mà là nhìn chằm chằm. Lần đầu tiên mình nhìn thẳng đối diện với hắn như thế này. Từ trước đến nay, mình luôn tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng vào nó. Giờ lại thế này. Hix…………. Hắn ta đẹp thật. Một tên họa sĩ điên rồ nhưng rất đẹp. Mái tóc xoăn mềm lon ton trong gió như sóng biển nhẹ nhàng gợi tình. Những tia nắng ấm áp, mềm mại trong đôi mắt kia, đôi mắt biết cười, biết khóc. Một chút phiêu bồng, hắn hóa thành lãng tử.

 

 

Changmin POV

Nắng đổ xuống trên vai cô, rồi tinh nghịch, nhõng nhẽo. Nắng đáng yêu hay là chính người ngồi đó đáng yêu vậy nhỉ.

 

 

Victoria POV

Biển bao la vời vợi, tôi thấy mình nhỏ bé. Nhỏ bé trước biển hay trước người con trai ngồi đó.

 

 

 

………………………..

 

“ Xong chưa ? “

“ Sắp xong rồi.”

“ Nhanh lên, tôi mệt rồi.”

“ Chịu khó tí đi tiểu thư, đừng làm phiền nghệ sĩ.”

“ Nghệ sĩ cái gì, khi nào xong vậy ? “

“ Đã nói là sắp, là sắp đó, biết chưa.”

“ Biết rồi, nhanh lên.”

 

Anh ta vẽ sắp xong rồi sao, không biết anh ta vẽ như thế nào nhỉ. Tò mò quá.

Những ngón tay thon dài lướt những nét liên tiếp. Xong chưa vậy Changmin, không biết hiện tại tôi trong mắt anh thế nào nhỉ. Là một mụ phù thủy độc ác sao. Nếu thế chắc tôi cho nó thành sự thật quá.

 

“ Xong chưa ? “

“ Ừm.”

“ Ừm là xong chưa ? “

“ Rồi.”

“ Đưa tôi xem thử.”

“ Thôi, cô không cần xem đâu.”

“ Đưa cho tôi.”

“ Không, cô cứ biết xong là được rồi.”

“ Có cái gì mà anh giấu giếm vậy hả, đưa cho tôi xem anh vẽ tôi thế nào.”

“ Không…..không…..đừng xem mà Victoria.”

“ Trời…….anh…. anh…. tôi…..tôi.”

 

Tôi là thiên thần trong mắt anh sao tên ngốc kia. Tôi đẹp đến thế này ư. Tôi còn không biết mình như vậy nữa. Anh quả thật là tên ấu trĩ mà. Tôi là mụ phù thủy thế mà anh cho tôi hóa thiên thần.

 

“ Anh là họa sĩ bất tài nhất tôi từng gặp.”

“ Tôi vẽ xấu hả ? “

“ Không, họa sĩ là phải vẽ đúng sự thật. Tôi không đẹp đến thế. Lỡ người ta thấy bức tranh này rồi gặp tôi ngoài đời lại cười vào mặt tôi.”

“ Ừm, tôi bất tài, vì tôi vẽ không đúng sự thật. Cô đẹp hơn thế. “

“ Anh…anh….đừng lừa gạt tôi.”

“ Không, người nghệ sĩ chỉ nói những điều chân chính. Hì hì.”

“ Thôi, tôi về phòng.”

“ Này….này….chờ đã………….hừm, cô ta thật là khó hiểu.”

 

Changmin ơi, Changmin à, sao anh lại nói những điều như vậy chứ. Sao giây phút ấy tôi thấy trong mình trống rỗng nhỉ. Chắc mặt mình tức cười lắm. Anh chỉ muốn trêu chọc tôi thôi đúng không. Đúng là tên ba trợn. Hix.

 

 

Changmin POV

Cô ta là một dấu hỏi khổng lồ. Lúc làm cô ta giận cũng bỏ đi, lúc khen cô ta cũng bỏ đi, không biết làm sao đây nữa. Victoria gì, đổi tên thành Question đi. Hix

 

 

Victoria POV

Nằm xuống giường thật sự rất thoải mái, hôm nay được hít thở không khí trong lành nên có cảm giác được tươi mát ra. Hì hì. Nhưng nằm đây lại nhớ mọi chuyện hôm nay, thật sự không biết nên buồn hay vui nhỉ.

 

Knock….knock…..knock……

 

Ai tìm mình vào lúc này nhỉ. Chẳng lẽ là hắn ta. Không, không thể có chuyện đó được. Nhưng là ai. Thôi mở cửa đã rồi tính sau.

 

Là hắn. Cái tên đáng ghét đó.

 

“ Anh tìm tôi à.”

“ Ủa, cô ở đây với ai sao, nếu ở một mình thì là tìm cô đó.”

“ Anh…..anh….mà có chuyện gì? “

“ Vậy là tôi tìm cô ha…..Hì hì. Thì có chuyện.”

“ Chuyện gì ? “

“ Ừ thì….”

“ Nói đi, tôi đang nghe nè”

“ Ăn tối không ? “

“ Với ai ? “

“ Với ma.”

“ Vậy thì không.”

“ Hì hì, tôi đùa thôi, với tôi.”

“ Lại càng không.”

“ Chờ đã. Cô không cảm ơn công sức tôi bỏ ra để vẽ cô cả ngày hôm nay hả.”

“ Sao tôi phải cảm ơn anh, đó là công việc thôi.”

“ Ừ thì…..”

 

Mặt hắn ta. Ôi cái mặt của hắn. Mình không nhịn được cười nữa rồi. Anh cũng có lúc rơi vào khuôn mặt nan giải thế này hả. Hahaha.

 

 

Changmin POV

Sặc, câu hỏi hốc búa quá. Cô kiêu nó cũng vừa vừa thôi chứ. Người ta đã mất công mời cô đi ăn rồi mà còn gây khó dễ cho người ta nữa. Không ăn thì thôi, tôi về, không cần. Hứ.

 

“ Được rồi, đứng đó chờ tôi. Năm phút nữa tôi quay lại.”

 

Hehehe. Cô đồng ý hả. Cũng được đó. Chỉ là cũng được thôi nghen. Tôi vì nể tình cô khẩn hoảng cầu xin nên chấp nhận đó, biết chưa hả.

 

“ Đứng đó nghen.”

“ Đứng đây hả, cho tôi vào phòng đợi đi, ai lại đứng đây.”

“ Không……..rầm.”

 

Trời, cái đồ chảnh chọe, tôi giàu lòng nhân ái nên mới tạm tha thứ cho cô đó. Không thì tôi bỏ về rồi biết chưa đồ tiểu thư khó tính.

 

 

 

Victoria POV

Hừm. Lại một lần nữa mình mở lòng với hắn sao. Mình thay đổi ư. Không được. Đừng có mềm lòng với hắn. Chấp nhận hắn là mình đang hại chính mình đấy, biết không.

Hắn đứng ngoài đó, chắc đang háo hức lắm. Sao mình không còn cảm nhận được cái nét ủ rũ, u sầu ẩn nấp quanh hắn nữa nhỉ. Năm năm có thể làm thay đổi nhiều thứ như vậy sao. Hắn giờ đây có thể sống thật với chính mình, đó chẳng phải là điều mà hắn trước đây và mình luôn mong muốn đạt được.

Ừm, thôi mặc kệ vậy. Chỉ hôm nay nữa thôi nhé Changmin. Sau mười hai giờ tôi sẽ trở lại là tôi.

 

 

 

Changmin POV

Cô ta làm gì lâu vậy không biết. Thế mà mình xin vào trong phòng chờ thì không cho, làm cho mọi người đi qua đây cứ nhìn mình với con mắt vừa khinh bỉ, vừa thương hại, mình giống như một tên chồng gây ra tội lỗi bị vợ phạt đứng ở ngoài ấy. Victoria, cô ra mau lên không hả.

 

Cách…..cách….cạch…cạch…..

 

Hehehe. Cuối cùng cô cũng chịu ra rồi hả.

 

Woa, cô…..cô….đẹp thật.

Đêm nay trời không sao, nhưng có một vầng trăng tròn quyến rũ đang đồng hành với tôi. Cô thật rạng ngời trong chiếc váy trắng. Ánh trăng như đang cố soi rõ nét đẹp ẩn mình trong bóng đêm. Trăng ơi, mày có ghen tị với cô ấy trong đêm nay.

 

 

 

Victoria POV

Trời hôm nay thật đẹp, một không gian trải rộng, mênh mông bao la. Màn đêm ôm ấp lấy tôi và anh, hai kẻ đang lặng yên chiêm ngưỡng vẻ đẹp thơ mộng này.
 

 

 

Changmin POV

Cơn gió mang hương thơm mát của mùa xuân làm tôi say hay tôi đang say trước vẻ đẹp của cô gái bên cạnh mình. Có lẽ là cả hai.

 

 

Victoria POV

“ Anh đã chuẩn bị mọi thứ này hả ? “

“ Ừ, lại không vừa ý cô sao. ~_~ “

“ Không, chỉ là tôi muốn cảm ơn. “

“ Trời, cô biết cảm ơn hả, chuyện lạ, chuyện lạ.”

“ Ặc, giờ thì tôi muốn giết anh.”

“ Hì hì, tôi xin lỗi.”

 

Hắn ta. Sao mình lại thấy đêm nay hắn có gì đó dễ thương nhỉ…….. Không, không, mày bị làm sao vậy. Tỉnh lại nào. Không lẽ mày đã say rồi sao. Mày say thật rồi Vic à.

 

Mình cảm thấy thật nhẹ nhàng, sao lại muốn giây phút này lắng đọng lại, đừng có trôi đi. Mình sợ sau giờ phút này phải đối diện với những đau khổ của hiện thực. Nếu mày là vật hữu hình, ta sẽ tìm mọi cách để níu giữ mày lại ngay lúc này, thời gian ạ.

 

Hương hoa thơm thật. Những bông hoa tắm mình trong màn đêm, khẽ chuyển động nhẹ nhàng, uyển chuyển để lan tỏa một hương thơm diệu kỳ vào không khí xuân.

 

Một chút se lạnh của mùa xuân, mình thấy thật tươi mát. Cảm giác như sức sống đang căn tràn. Đêm nay thật đẹp biết bao.

 

Tách….tách….tách……

 

Cái gì vậy. Anh ta đang làm gì thế.

 

 

Changmin POV

Đây là màn mình chuẩn bị cho cô ta, chắc cô ta sẽ thích. Hì hì.

Tiếng đàn Violin vang lên, du dương, ngân nga như làm ấm áp, ngọt ngào cả không gian buổi đêm.

 

“ Anh….anh…..anh tàn nhẫn lắm. Thì ra anh muốn trả thù tôi như vậy sao…….được….anh thành công rồi đấy……….chỉ tại tôi ngu ngốc……nên tin anh……muốn làm tôi vui……”

“ Cô……có chuyện gì vậy…….dừng lại đã Vic……..chờ tôi với.”

 

 

 

Victoria POV

Changmin, anh khiến tôi như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, anh có thể đối xử tàn nhẫn với tôi vậy sao. Tôi làm tổn thương anh nhiều lần, tôi biết điều đó, nhưng sao anh lại đạp đổ tôi ngay lúc trong tôi vừa tạo nên một liên kết vô hình với anh. Anh thật độc ác.

Tôi đau. Đau lắm. Ký ức ấy, cái ký ức tôi muốn quên lãng lại ùa về trong tôi.

 

 

 

 

 

 

FlashBack

 

 

“ Con gái của cha lớn rồi nhỉ, sau này chắc sẽ có một thần tượng cho riêng mình ấy chứ.”

“ Con có rồi cha à.”

“ Hì hì. Là ai vậy ? Nói cho cha nghe với được không ? “

“ Là cha đấy, cha ở trong đây nè.”

“ Ở đâu ?”

“ Trong tim con nè. Hì hì.”

“ Con gái ngoan của cha. Cha yêu con nhiều lắm con biết không.”

“ Con cũng yêu cha nhiều lắm. Hì hì.”

 

 

 

 

……………………

 

“ Sao hai người có thể đối xử với tôi như vậy. Một người là chồng tôi, còn người kia là bạn thân nhất của tôi. Hai người nhẫn tâm lừa dối tôi sao.”

“ Không, anh không muốn lừa dối em. Thật sự là như vậy mà. Đêm hôm ấy, trước ngày chúng ta cưới nhau, cô ấy gọi anh ra, anh đã từ chối, nhưng cô ấy nói hãy cho cô ấy một lần cuối được nói chuyện thoải mái với anh và sau đó sẽ chỉ là bạn thân của chúng ta, anh đã đồng ý, nhưng rồi ly rượu có thuốc của cô ấy làm anh say, trong cơn say anh không biết mình đã làm gì nữa….”

“ Đừng lừa dối tôi thêm nữa…..tôi không muốn nghe….tôi không muốn nghe….anh biết không hả.”

“ Anh xin lỗi, cô ấy đã có một đứa con trai và nó cũng là con của anh, anh không thể bỏ mặc mẹ con họ nên đã giúp đỡ, nhưng anh hứa với em chỉ là giúp đỡ thôi………và nó không vượt quá giới hạn nào cả………. anh biết mình không thể lừa dối em thêm nữa nên anh muốn nói hết với em hôm nay……”

“ Bây giờ tôi không thể bình tĩnh được, hãy để cho tôi thời gian…..rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện…….. được không ? “

 

 

 

 

…………………………..

Tôi đứng bên ngoài căn phòng ấy và chết lặng. Cha tôi ra đi đêm hôm đó và tôi mất một thần tượng, một người cha, một người mà tôi yêu quý bằng trọn con tim mình.

 

 

 

…………………………

Tiếng đàn violin, tôi đang đứng trên sân khấu trước muôn ngàn khán giả. Họ đang nhìn tôi, họ đang nghe tôi và họ đang say trong tiếng đàn của tôi. Họ khen ngợi tài năng của tôi và tôi hạnh phúc vì điều đó. Tôi như một thiên thần nhỏ kéo chiếc dương cầm vang lên, lúc êm ái, lúc dữ dội. Tôi và họ như cùng một nhịp đập của trái tim. Chia sẻ những cung bậc cảm xúc hoang lạc trong bản nhạc mà tôi đang chơi.

 

Tôi đã thấy. Thấy họ. Mẹ và cha.

 

Chiếc dương cầm đứt dây rơi xuống sân khấu. Tôi bỏ chạy. Mặc cho tiếng kêu gào từ phía sau. Tôi vẫn chạy. Không, tôi đã mất đi người cha rồi. Người mà tôi yêu thương nhất trên đời. Tượng đài đã sụp đổ, tôi không thể xây dựng nó lại được. Người cha tôi hằng xem như một vị thánh đã chết rồi. Tôi không thể chấp nhận được sự thật đó, ông còn có một người đàn bà khác ngoài mẹ tôi và một đứa con trai khác ngoài tôi. Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị lừa gạt. Làm sao tôi có thể tin thế gian này nữa khi niềm tin của tôi dành cho cha bị phụ bạc. Tôi như một con chim nhỏ bị gã thợ săn dụ dỗ rồi bắn chết. Tôi chết trong nỗi căm giận, nỗi uất ức. Tôi không thể tha thứ cho cha.

 

Bíp ……bíp……bíp…. Rầm……

…….MÌNH…………MẸ………..

 

Mẹ tôi nằm đó, nhìn về phía tôi. Ánh sáng chiếc xe ấy đang chiếu thẳng vào khuôn mặt mẹ. Tôi…tôi…….Ánh sáng trong mắt mẹ vụt tắt. Mẹ ơi, mẹ đã đi rồi ư. Mẹ đã bỏ con lại trên  dương gian này sao. Tất cả là tại con, tất cả là tại con…..huhuhu…..mẹ ơi, tại con cố chấp……tại con ngang bướng…….tại con….tại con………Giờ đây, mỗi sáng con không còn được nghe tiếng mẹ đánh thức, con không được ăn những món ngon mẹ nấu và không được mẹ đưa ra đến tận cổng. Mẹ ơi, con mất mẹ mãi rồi. Nước mắt con lăn dài nhưng không còn mẹ lau khô nữa rồi. Tiếng con kêu gào, nhưng sao mẹ không nghe thấy. Mẹ đã đi xa. Đi đến phương trời nào mẹ ơi. Con muốn đi tìm mẹ, tìm lại người mẹ khốn khổ của con. Mẹ ơi, con xin mẹ, hãy mở mắt ra nhìn con dù chỉ một lần, hãy cười với con, đứa con gái bất hiếu của mẹ. Con muốn được mẹ ôm trong vòng tay mình. Con lạnh quá. Con đã chết nửa hồn người mất rồi. Giờ đây, con chỉ nhìn thấy mẹ và màn đêm. Màn đêm lạnh giá cười trước nỗi đau khổ thống thiết của con, cười cho sự ngu ngốc đã để mất mẹ của con. Con sợ, con sợ lắm mẹ ơi.

 

 

 

………………………….

“ Mày đã muốn không có người cha này đến thế thì được, ta sẽ ra đi, hãy ở lại với niềm hạnh phúc của riêng mày.”

“ Anh à, anh đi, còn mẹ con em thì sao.”

“ Hừ….căn nhà ấy mấy người muốn sống sao thì sống, tôi sẽ sang Mỹ và làm ở đó.”

“ Anh đi thật sao…..”

 

 

Cha ơi, cha bỏ mặc con lúc này sao. Con biết người cha yêu nhất trên đời đã ra đi. Cha mất đi người vợ yêu quý, con mất đi người mẹ hiền, sao cha đành tâm bỏ con ở lại đây một mình. Con biết vì con nên mẹ mới ra đi, nhưng con cũng đau, cũng đau lắm cha biết không. Đừng đi, cha đừng bỏ mặc con lúc này. Đừng để con cô đơn cha ơi.

 

 

 

…………………………..

Từ nay Qian ngày xưa đã chết. Hahaha. Những người sinh ra Qian đã không chấp nhận nó nữa. Từ nay mày tên là Victoria. Hãy sống mạnh mẽ lên, nhớ chưa. Phải thật mạnh mẽ đấy………huhhuhhu……….

 

 

 

 

 

Changmin POV

Có chuyện gì xảy ra vậy Victoria, tôi đã lại làm gì sai sao. Em ở đâu, ở đâu rồi Victoria ơi.

Em đứng đó bị bóng đêm nuốt trọn lấy. Tôi phải làm sao đây Victoria.

“ Victoria, em đừng khóc…….”

“ Anh đi đi, anh độc ác lắm……huhhuhu…………anh thành công rồi đó………anh đã trả thù được tôi rồi………..giờ thì vui mừng đi……..”

“ Có chuyện gì xảy ra với em vậy Victoria ? “

“ Anh tàn nhẫn lắm…….huhhuhuhu……..kí ức ấy………huhuhuuhu.”

 

 

 

 

…………………………

Thì ra em đã phải chịu nhiều nổi đau vậy sao Victoria. Anh xin lỗi, anh thật ngốc nghếch, anh làm tổn thương em. Victoria ơi, nếu có thể anh ước gì mình có thể nhận lấy hết những nỗi đau nơi em lúc này.

“ Qian. Anh sẽ gọi em là Qian………… Anh không biết mình phải an ủi em như thế nào vào lúc này. Nhưng xin em đừng khóc. Có thể em không biết, nhưng nhìn thấy em lúc này anh thật sự rất đau. Anh không thể chịu được khi thấy em khóc, em biết không……………… Mẹ em sẽ rất đau khổ nơi thiên đường nếu như thấy con gái thân yêu nhất của mình lại sống thiếu thốn niềm vui và hạnh phúc như thế này. Hãy yêu thương bản thân mình nếu muốn người khác yêu thương mình Qian à……….. và còn điều này nữa………..Happy birthday to you……. Đừng khóc trong ngày sinh nhật của mình nhé…….”

 

 

 

Victoria POV

Sao mình cảm thấy ấm áp đến thế này nhỉ. Đã bao lâu rồi mình mới có cảm giác tin tưởng vào một người. Thật lạ kì vì người đó còn chính là người mình ghét nhất trên đời nữa.

Sinh nhật sao. Mình quên mất cả nó. Cảm ơn nhé Changmin, cảm ơn vì một sinh nhật không một mình.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

…………………………

HAPPY BIRTHDAY !!!!!!

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Changtoria #1
Thank bạn. Mình cũng nghĩ chắc bạn có việc bận gì đó nên ko thể post chap thường xuyên đc. Ko sao, mình có thể chờ mà. ^^ Mà bạn bị mất đồ àh, khổ thân, bạn mình cũng gặp chuyện tương tự, dạo này xã hội tệ nạn quá. :( Chap này đúng là buồn thật, nhưng đúng là phải có khổ đau thì mới thấm thía đc niềm hạnh phúc. Thật sự hy vọng là họ có thể tìm được ánh sáng cuối con đường đó. ^^
yellow_potato #2
@ Changtoria : hi bạn, đã để bạn chờ một thời gian lâu rồi, hôm nay mình post chap mới, lại là một chap buồn vì mình vừa bị người khác lấy trộm đồ xong nên ảnh hưởng tâm trạng, hì hì, mình nói đùa đấy, nhưng sự thật mình muốn hai người phải trải qua những khó khăn để tình cảm có thể được vững bền nên lại không muốn một lời chấp nhận sớm.
Changtoria #3
Happy Valentine Day! ^^ Sorry, chúc mừng hơi muộn 1 chút. Hy vọng là mọi couple trên thế giới này đều có 1 ngày Valentine vui vẻ, ấm áp và cũng hy vọng là couple trong câu chuyện của bạn sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. ^^
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừ, nhiều khi được cãi nhau lại là một hạnh phúc, hehe, cảm ơn bạn nhiều nhé. ^^
Changtoria #5
Hehe, chapter này buồn cười quá. Hai người chí chéo vs nhau như chó vs mèo ý. Cả 2 đều ngang bướng, trẻ con nhưng mà cute ko chịu nổi. XD Hy vọng là họ sẽ có nhiều giây phút bên nhau hạnh phúc như thế. Update soon! <3
yellow_potato #6
@ Changtoria : Hì hì, xin lỗi vì Vic chưa mở lòng ra được với Changmin ngay lúc này nhé bạn, mình không biết rõ nhưng ở nước ngoài thì chuyện anh em cùng cha khác mẹ là chuyện bình thường bạn à, với lại còn những bí mật sẽ được hé mở ở những chap tiếp theo nữa bạn à.
Changtoria #7
Mình thực sự hy vọng Vic sẽ mở lòng ra vs Changmin. Mình ko muốn anh ấy lại đau khổ như trước kia. :( Nhưng ko phải theo như truyện thì Vic và Changmin là anh em cùng cha khác mẹ sao? Vậy sao họ có thể bên nhau đc??? :(( Update soon!
yellow_potato #8
@ leichanla : hì hì, mình nghĩ là đây có thể gọi là tỏ tình hoặc không. Bởi vì Changmin cũng chưa chính thức nói với Victoria là anh ta thích cô ấy, chỉ là một bài hát thôi mà bạn, nếu có người hát cho bạn nghe thì chưa chắc người ta đã thừa nhận là người ta thích mình đúng không, nhưng đây cũng là cách thức ban đầu Changmin bày tỏ tình cảm của mình nên có thể xem như là tỏ tình hoặc không.
Cảm ơn comment của bạn nhiều.
leichanla #9
Chang Min to tinh roi sao...:(. Buon vay... Tai sao fai nhu the co chu?
Cam on ban nhieu.
yellow_potato #10
@ Changtoria : mong bạn đọc đ chap 10 trong ngày 2.2 này, hì hì, vì đây là chap mình muốn viết tặng cho sinh nhật của Victoria. Chap này có thể vừa vui vừa buồn nhưng thật sự là chap đầu tiên mình viết nhiều đến thế. Hy vọng bạn thích nó. ^^