Chapter 14

Mask

Narrator POV

“ Cô thiệt á, chọn đồ gì mà giờ mới xong, sắp trễ giờ chiếu rồi cô biết không ? “

“ Thế tôi hỏi lý do là tại ai hả, cái này thì không cho, cái kia thì hở hang, cái đấy thì sặc sỡ quá, cái kia thì u tối quá, tôi nói thiệt không hiểu sao tôi đủ kiên nhẫn đi với anh tới giờ này.”

“ Cái gì ? Chứ không phải tại cô chọn quần áo khác người hả ? Đi xem phim thì đòi mặc váy dạ hội, không thì mặc áo gì mà không che được tí da tí thịt nào cả, mặc thế thì mặc làm gì. Rồi cô nghĩ mình là mặt trời chắc, mặc áo mà tôi không còn nhận ra đâu là mặt trời đâu là cô nữa.”

“ Tôi mặc chứ anh có mặc đâu mà anh quan tâm, mà tôi thích thế đấy, thì sao.”

“ Ừ, thì kệ cô.”

“ Ừ, vậy tôi cũng kệ anh luôn. Cái mặt gì đâu nhìn thấy ghét.”

“ Bộ cô nghĩ tôi thương cô chắc.”

“ Tôi cảm ơn, anh không cần thương tôi đâu, tôi sợ. Hứ.”

“ Không thèm nói chuyện với cô nữa, đồ tiểu thư.”

“ Tôi cũng thế, đồ công tử bột.”

 

 

 

…………………..

“ Này, đi nhanh lên, anh lái như rùa vậy hả, trễ giờ mất rồi.”

“ Cô giỏi thì lái đi, đúng là đồ con gái lắm lời, chỉ giỏi nói người khác.”

“ Vậy thì tránh ra, xem tôi lái đây này.”

“ Ừ, lái đi, xem thử tôi rùa thì cô là con gì, chắc con sên. Hahaha.”

“ Để tôi cho anh biết mặt, tránh ra.”

 

 

 

 

Victoria POV

Anh dám khinh thường tôi à. Được lắm, cái gì chứ lái xe hả, chuyện nhỏ. Tôi là vua tốc độ đây này. Hahahaha.

 

 

 

 

Changmin POV

Để xem thử trình độ cô tới đâu mà dám chê tôi. Cỡ như cô hả, hahaha, lái xe nhanh tí chắc sợ gió thổi bay quá, hohoho.

 

 

 

Victoria POV

Cái mặt thiệt là đáng ghét, còn dám cười một mình nữa. Chắc là hắn đang cười mình đây. Được rồi, tôi bắt đầu này. Giờ thì phóng nhé.

 

 

Changmin POV

Trời, cô ta định chết chung cùng ngày cùng tháng cùng năm với mình sao kìa. Lái xe hay là muốn hại chết mình vậy nhỉ. Răng của tôi bị gió đánh không khéo sắp gãy mấy cái như chơi đó cô biết không. Cô là con quỷ tốc độ hả ?

 

 

 

Victoria POV

Hahaha. Coi cái mặt không còn giọt máu của hắn kìa. Ôi vui quá đi mất. Giờ thì anh biết tay tôi rồi nha. Tôi là Victoria mà, lần sau liệu hồn, đừng có mà thách thức tôi nữa đấy, biết chưa.

 

 

Changmin POV

Này, này, này, tôi còn trẻ lắm biết không hả, lại đẹp trai rồi thông minh nữa chứ, nhà tôi cũng giàu nha. Hix. Tôi không có muốn chết sớm như vậy đâu. Tôi thấy sao thấy trăng chạy toáng loạn trước mặt rồi này. Cô có đi chậm lại không hả ?

 

 

 

Victoria POV

Thiệt chứ, giờ mình thấy hạnh phúc quá à. Khuôn mặt hắn ta kìa. Ôi chẳng lẽ mình cười phá lên lúc này, chứ chắc không thể kìm chế nổi quá. Hehehe. Anh mau van xin tôi đi, tôi sẽ mở lòng từ bi, đức độ mà đi chậm lại. Hohoho.

 

 

Changmin POV

Thà tôi có chết tôi cũng không bao giờ van xin cô đâu cô biết không. Nhìn cái mặt dương dương tự đắc của cô ta kìa. Chắc mình phải giết cô ta quá đi. Để đấy có lúc tôi sẽ trả thù cô. Hahaha.

 

 

 

Victoria POV

Anh không van xin hả. Được lắm, đã thế tôi tăng tốc nữa cho anh biết tay. Hứ.

 

“ Này, cô đi gì mà chậm thế hả, vậy mà lúc nãy nghe có vẻ như cô sắp đua công thức một đến nơi rồi chứ.”

 

Được, được lắm Changmin, anh giờ còn dám trêu tức tôi à.

 

“ Thì tôi nghĩ lại rồi, đi với tốc độ bình thường này thôi, để còn ngắm cảnh nữa chứ, ban đêm cảnh đẹp mà, chắc là nãy giờ anh thấy thích thú trước cảnh quan lắm đúng không Changmin ? “

 

 

 

Changmin POV

Hứ. Cảnh quan cái con khỉ. Cô muốn trêu tức tôi chứ gì. Toàn bị gió đập chát chát vào mặt, đau bắt chết đi được, đã đi nhanh còn bày đặt để mui trần nữa.

 

“ Ừ, cảnh ban đêm đẹp thật, cô đi chậm thế này nên càng thấy nó lung linh nữa đó. Đúng là không đâu bằng quê nhà.”

“ Ừ, vậy để tôi đi chậm hơn tí nữa nha.”

 

Đi chậm hả. Tăng tốc thêm thì có. Tôi nói thiệt chứ sao lại có kiểu con gái như cô nhỉ. Thật không thể hiểu nổi.

 

“ Ồ đến nơi rồi, tiếc là không được ngắm cảnh đêm với cô nữa. Hix.”

“ Ừ tiếc thật.”

 

Hura. May quá, đến nơi rồi. Không phải đi trên chiếc xe tử thần nữa. Hahahaha.

 

 

 

Victoria POV

May cho anh đấy Changmin. Không thì tôi cho anh hú hồn thêm nữa rồi. Hứ.

 

 

 

…………………

Narrator POV

“ Cô thấy chưa, tôi đã nói là không phải trách nhiệm của bộ phận tôi rồi, đây là do bên nhân sự, tuyển nhân viên thái độ kiểu đấy, mất khách là đúng rồi.”

“ Biết rồi , biết rồi, là anh đúng được chưa, thôi điều tra xong rồi, đi về thôi.”

“ Đã đến đây rồi, sắm sửa quần áo nãy giờ để đi về hả ? “

“ Chứ giờ sao, còn việc gì nữa đâu ? “

“ Thì vào xem phim để cho cô được một lần xem phim trong rạp chứ. “

“ Ừ, thôi được, xem như hôm nay nghỉ ngơi vậy.”

“ Ừ, cô nghỉ ngơi chứ tôi cảm thấy mình căng thẳng quá trời.”

“ Sao căng thẳng ? “

“ Thì đi với cô nó căng thẳng quá chứ sao, suốt ngày toàn tranh cãi.”

“ Cái đó là do ai hả ? “

“ Thôi, thôi được rồi, là do tôi được chưa, mệt cô quá đi.”

“ Thôi vào xem phim đi.”

“ Ê, ê, khoan đã, mua bắp với nước nữa.”

“ Thôi, tôi không ăn đồ ăn nhanh đâu.”

“ Xem phim mà không ăn bắp rang với uống nước thì còn gì thú vị nữa chứ. Đi mua đi.”

“ Thôi được rồi, xem như tôi chấp nhận vậy.”

 

 

 

……………………

“ Này, sao anh ăn bắp của tôi, ăn của anh đi chứ.”

“ Hì hì. Của tôi hết rồi. Ăn chung với nhau cho tình cảm nha Qiannie.”

“ Ai thèm tình cảm với anh.”

“ Không thèm tình cảm của tôi cũng được, nhưng tôi ăn bắp của cô tiếp nha.”

“ Tránh ra, bắp của tôi.”

“ Qian….hix….hix….bắp…bắp……tôi muốn bắp.”

“ Không, bắp của tôi.”

“ Qian….bắp…..”

“ Này, hai người kia, yêu nhau, thì ra chỗ khác mà tâm sự, ở đây là nơi xem phim biết chưa, không phải là nơi để hai người thể hiện tình yêu đâu.”

“ Chúng tôi không có yêu nhau.”

“ Không yêu nhau thì mặc xác mấy người, im lặng cho người ta xem phim với chứ.”

“ Được rồi, xem thì xem đi, tôi ăn bắp của tôi, Qian hì.”

“ Hứ, tại cái đồ tham ăn như anh đó.”

“ Tại cái đồ bủn xỉn như cô á chứ.”

“ Hai người có thôi đi không hả ? “

“ Xin lỗi. Hix.”

 

 

 

……………………..

Victoria POV

Trời đất quỷ thần ơi, coi hắn ta kìa. Ăn hết bắp của hắn, rồi ăn hết của mình, sau đó còn uống hết nước của mình nữa, giờ thì sao. Lăn quay ra ngủ. Hỏi có ai như hắn không chứ. Nằng nặc đòi mình đi xem phim với hắn, phim thì chẳng xem, chỉ có ăn uống cho no nê rồi ngủ khò khò. Thiệt bó tay với hắn luôn.
Nghĩ sao, đã ngủ cho sướng còn dựa đầu lên vai tôi nữa hả. Anh có thật là đàn ông con trai không đấy. Coi cái mặt kìa, ngủ còn cười nữa, thấy mà ghét.

 

 

 

 

Changmin POV

Cái gì động đậy trên mũi mình vậy nhỉ. Ủa, mà mình vừa ngủ sao ta…………Ái chà, thì ra là ngón tay của cô ta. Cô ta làm gì với mũi mình vậy…………..Trời, thì ra là đang phá hoại dung nhan của tôi hả. Ịn lên ịn xuống cái lỗ mũi của tôi, rồi còn cười nữa chứ, coi bộ sung sướng quá ha. Nhìn cái mặt kìa. Muốn cắn cô một phát quá.

 

 

 

Victoria POV

Khi hắn ta ngủ trông dễ thương thật. Hiền lành, đáng yêu, không có lắm lời như lúc tỉnh táo. Nào là cô phải thế này, nào là cô phải thế kia nghe thiệt đau đầu hết sức. Giờ thì tôi làm gì anh cũng không thể biết để mà trách mắng tôi được. Hehehe. Cho anh biết tay tôi này.

 

“ Cô chơi với khuôn mặt tôi xong chưa, coi bộ cô thích thú quá ha.”

“ Ai thèm chơi với mặt của anh, tôi chỉ định gọi anh dậy thôi, có người rủ tôi xem phim, vậy mà lăn quay ra ngủ.”

“ Thì tại do bộ phim này chán quá chứ bộ, với lại cô nghĩ ai vất vả lội đi mua sắm với cô.”

“ Anh tưởng tôi không vất vả chắc, nghe anh lải nhãi cả ngày phát mệt.”

“ Này hai người kia, phải nói bao nhiêu lần nữa hả, phim người ta đang hay, nữ nhân vật chính đang bị bệnh nan y kìa, ai cũng đang khóc đấy, vậy mà hai người cứ chí chóe với nhau.”

“ Phim gì dở ẹc, đi thôi Qian.”

“ Đi đi cho tôi nhờ.”

“ Hứ, đi thôi Changmin.”

 

 

 

 

………………………..

“ Này, giờ không xem phim nữa, đi về hay sao đây.”

“ Về gì giờ này, đi ra kia ngồi tí cho thoải mái.”

“ Ừ, cũng được.”


Không khí thật dễ chịu. Mát mẻ thật.Trời đêm thành phố không có những ngôi sao xinh xắn. Nhưng lại có nét đẹp riêng của nó. Thành phố trở mình về đêm, ánh đèn sáng rực rỡ. Những ngôi nhà như hòa vào vẻ huy hoàng của thành phố đêm nay. Không có nét đẹp trong sáng, tự nhiên như những làng quê, thành phố mang đến cho mình cảm nhận của sự trẻ trung, năng động, đầy sức sống. Lần đầu tiên, tôi thấy tình yêu quê hương trong mình.

 

“ Anh đẹp trai ơi, mua hoa tặng bạn gái dễ thương của anh nhé.”

“ Anh ta không phải bạn trai của chị đâu em, mà anh ta thì đẹp trai cái gì hả em.”

“ Hứ, làm như cô dễ thương quá ha, xấu xí quá trời luôn mà bày đặt.”

“ Anh đẹp quá đi, nhìn cái mặt kìa, xấu chưa từng thấy.”

“ Ừ, cảm ơn cô. Mà tất cả là do cô đó.”

“ Do tôi cái gì ? “

“ Thì ai bảo cô mua áo màu tím giống màu áo tôi, người ta tưởng mặc áo cặp nên mới nhầm lẫn hoài đó.”

“ Chứ không phải tôi chọn màu nào anh cũng chê đủ kiểu, nên tôi đành chọn giống màu áo của anh cho anh khỏi chê nữa hả.”

“ Chứ không phải cô bắt chước tôi à.”

“ Ai thèm bắt chước anh.”

“ Thôi em không bán hoa cho hai người nữa, hai người cãi nhau dễ sợ quá. Hix.”

“ Anh xin lỗi, bán cho anh một bông hoa nha.”

 

 

Hehehe. Ít ra thì hắn ta cũng được đó. Mua hoa tặng tôi à. Tạm tha thứ cho anh đấy.

 

” Tặng em nè bé gái, một đêm vui vẻ nha.”

“ Hì hì, em cảm ơn anh, em đi đây, chúc anh chị có một đêm vui vẻ.”

“ Ừ, bye em.”

 

Anh ta, anh ta, cái con người thiệt là bất lịch sự hết sức. Anh nghĩ sao anh tặng con bé mà không tặng tôi. Thiệt là ghét quá đi.

 

“ Hứ, đi về.”

 

 

 

Changmin POV

Cô ta bị làm sao vậy nhỉ. Sao tự nhiên đùng đùng tức giận đòi đi về. Tiểu thư ơi là tiểu thư, thiệt là không biết làm sao để hiểu được cô đây nữa. Hix.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
Changtoria #1
Thank bạn. Mình cũng nghĩ chắc bạn có việc bận gì đó nên ko thể post chap thường xuyên đc. Ko sao, mình có thể chờ mà. ^^ Mà bạn bị mất đồ àh, khổ thân, bạn mình cũng gặp chuyện tương tự, dạo này xã hội tệ nạn quá. :( Chap này đúng là buồn thật, nhưng đúng là phải có khổ đau thì mới thấm thía đc niềm hạnh phúc. Thật sự hy vọng là họ có thể tìm được ánh sáng cuối con đường đó. ^^
yellow_potato #2
@ Changtoria : hi bạn, đã để bạn chờ một thời gian lâu rồi, hôm nay mình post chap mới, lại là một chap buồn vì mình vừa bị người khác lấy trộm đồ xong nên ảnh hưởng tâm trạng, hì hì, mình nói đùa đấy, nhưng sự thật mình muốn hai người phải trải qua những khó khăn để tình cảm có thể được vững bền nên lại không muốn một lời chấp nhận sớm.
Changtoria #3
Happy Valentine Day! ^^ Sorry, chúc mừng hơi muộn 1 chút. Hy vọng là mọi couple trên thế giới này đều có 1 ngày Valentine vui vẻ, ấm áp và cũng hy vọng là couple trong câu chuyện của bạn sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. ^^
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừ, nhiều khi được cãi nhau lại là một hạnh phúc, hehe, cảm ơn bạn nhiều nhé. ^^
Changtoria #5
Hehe, chapter này buồn cười quá. Hai người chí chéo vs nhau như chó vs mèo ý. Cả 2 đều ngang bướng, trẻ con nhưng mà cute ko chịu nổi. XD Hy vọng là họ sẽ có nhiều giây phút bên nhau hạnh phúc như thế. Update soon! <3
yellow_potato #6
@ Changtoria : Hì hì, xin lỗi vì Vic chưa mở lòng ra được với Changmin ngay lúc này nhé bạn, mình không biết rõ nhưng ở nước ngoài thì chuyện anh em cùng cha khác mẹ là chuyện bình thường bạn à, với lại còn những bí mật sẽ được hé mở ở những chap tiếp theo nữa bạn à.
Changtoria #7
Mình thực sự hy vọng Vic sẽ mở lòng ra vs Changmin. Mình ko muốn anh ấy lại đau khổ như trước kia. :( Nhưng ko phải theo như truyện thì Vic và Changmin là anh em cùng cha khác mẹ sao? Vậy sao họ có thể bên nhau đc??? :(( Update soon!
yellow_potato #8
@ leichanla : hì hì, mình nghĩ là đây có thể gọi là tỏ tình hoặc không. Bởi vì Changmin cũng chưa chính thức nói với Victoria là anh ta thích cô ấy, chỉ là một bài hát thôi mà bạn, nếu có người hát cho bạn nghe thì chưa chắc người ta đã thừa nhận là người ta thích mình đúng không, nhưng đây cũng là cách thức ban đầu Changmin bày tỏ tình cảm của mình nên có thể xem như là tỏ tình hoặc không.
Cảm ơn comment của bạn nhiều.
leichanla #9
Chang Min to tinh roi sao...:(. Buon vay... Tai sao fai nhu the co chu?
Cam on ban nhieu.
yellow_potato #10
@ Changtoria : mong bạn đọc đ chap 10 trong ngày 2.2 này, hì hì, vì đây là chap mình muốn viết tặng cho sinh nhật của Victoria. Chap này có thể vừa vui vừa buồn nhưng thật sự là chap đầu tiên mình viết nhiều đến thế. Hy vọng bạn thích nó. ^^