I believe, Peter Pan

Song Soojin's Drabble Collection

Title: I believe, Peter Pan
Author: Song Soojin
Characters: Chanyeol/You
Note:
- The drabble is written in both English and Vietnamese
- Please inform me if you take this anywhere else. Thanks for reading and have a nice time ^. ^

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

English:

_So, Chanyeol oppa. - Putting the old diary that was full of scribble down the grass, I turned toward the man beside me - Who do you prefer? Tinkerbell? Or Wendy?

_Do I really have to choose? - He laughed when I nodded my head eagerly - Uhm… maybe I’ll choose… Wendy.

_Aw~ but I like Tinkerbell more - I whined, as if I just lost a bet.

_Yah, then why do you still ask for my opinion? - He gave me a disbelief look and pushed my arms lightly, making me giggled.

After that, we stayed silent for a while, admiring the beauty of the sunset that reflected on the water surface of this lake. It might sound cheesy but this place was where I met the Peter Pan of my life. He saved me from those bullies, took me to those exciting adventures around the lake and together, we created this diary. He disappeared one day though, and I didn’t get to know why. It might be just some foolish childhood memories to you, but to me, they’re my treasures. And when he came back to our Never Land, those memories will never get lost.

_But why don’t you like Wendy? - I heard Chanyeol as he spoke up - Isn’t that this, uhm… Peter Pan guy of yours also chose her?

_For a while yes, he did. - I shrugged - But he can’t stay with Wendy forever.

_Why? - He simply asked.

_Because unlike Peter, she doesn’t belong to Never Land. And also because… - I paused for a moment, a smile playing on my lips as I turned toward him - “Peter Pan and Tinkerbell, adventure together forever”.

I saw that spark in his eyes as soon as I finished our old slogan. I known he didn’t forget it, he just needed someone to remind him, and guide him back. And that person was no other than me, his Tinkerbell.

_Alright alright, you got me Tink. - He chuckled and threw his hands up as a sign of defeat - It seems like you’re still freaking smart for your own good.

_So what? You can’t complain about that, Peter. - I laughed playfully, feeling like becoming a child once again.

_But how do know that I would come back? - He picked up the diary on the grass and asked softly.

_I don’t have to know that.

I smiled as the image of the lost boy years ago re-appeared in front of me, happy that I finally got him back. It’s true that you don’t have to know something to make it happen.



_I just have to believe.


 

Vietnamese:

_Dù sao thì, Chanyeol oppa. - Đặt cuốn nhật kí chứa đầy những dòng chữ nguệch ngoạc ấy xuống nền cỏ, tôi quay sang phía người con trai bên cạnh mình - Anh thích ai hơn? Là Tinkerbell? Hay Wendy?

_Anh có thực sự phải chọn không vậy? - Anh ấy bật cười khi tôi gật đầu một cách hào hứng - Uhm… có thể là anh sẽ chọn… Wendy.

_Ah~ nhưng em thích Tinkerbell hơn mà. - Tôi mè nheo, như thể mình vừa bị thua một vụ cá cược.

_Này, thế tại sao khi nãy em còn hỏi ý kiến anh làm gì hả? - Anh ấy gửi cho tôi một cái nhìn khó tin rồi ẩn nhẹ tay tôi một cái, khiến cho tôi khúc khích cười.

Sau đó, chúng tôi chìm vào im lặng một lúc, ngắm nhìn vẻ đẹp của hoàng hôn đang phản chiếu trên mặt hồ này. Nghe có vẻ sến nhưng đây chính là nơi mà tôi đã lần đầu tiên gặp mặt chàng Peter Pan của đời mình. Anh cứu tôi khỏi lũ bắt nạt ấy, đưa tôi đến những cuộc phiêu lưu thú vị quanh hồ và cùng với nhau, chúng tôi đã tạo nên cuốn nhật kí này. Nhưng vào một ngày kia anh ấy biến mất, và tôi đã không thể biết lí do vì sao. Nó có thể chỉ là những hồi ức ngốc nghếch thời trẻ thơ đối với bạn, nhưng với tôi, chúng là những kho báu. Và khi anh ấy trở về với Vùng Đất Vĩnh Hằng của chúng tôi, những kí ức ấy sẽ không bao giờ biến mất.

_Nhưng tại sao em không thích Wendy? - Tôi nghe thấy giọng Chanyeol khi anh ấy lên tiếng - Chẳng phải là, uhm… anh chàng Peter Pan này của em cũng chọn cô ấy sao?

_Trong một khoảng thời gian ngắn thì đúng, anh ấy đã làm vậy. - Tôi nhún vai - Nhưng anh ấy không thể ở bên Wendy mãi mãi.

_Tại sao? - Anh ấy đơn giản hỏi.

_Vì không giống như Peter, cô ấy không thuộc về Vùng Đất Vĩnh Hằng. Và cũng bởi vì…- Tôi ngừng lại một chút và quay sang anh ấy với nụ cười đùa nghịch trên môi - “Peter Pan and Tinkerbell, phiêu lưu cùng nhau mãi mãi”

Tôi nhìn thấy tia sáng ấy ánh lên trong mắt anh ngay sau khi tôi kết thúc câu khẩu hiệu cũ của chúng tôi. Tôi biết anh ấy chưa quên nó, anh ấy chỉ cần ai đó nhắc nhở mình và dẫn đường cho anh ấy quay lại mà thôi. Và người đó không ai khác chính là tôi, nàng Tinkerbell của anh ấy.

_Thôi được rồi, là em đã túm được anh rồi đó Tink. - Cười khẩy một cái, anh ấy giơ cả hai tay lên để nói rằng mình đã bị đánh bại - Xem ra em vẫn còn quá thông minh cho lợi ích của chính mình đó.

_Thì sao chứ? Anh không thể phàn nàn về điều đó, Peter. - Tôi bật cười một cách đùa nghịch, cảm thấy như mình lại trở thành một đứa trẻ một lần nữa.

_Nhưng làm sao em biết được là anh sẽ quay lại? - Anh ấy nhặt cuốn nhật kí trên nền cỏ lên và nhẹ nhàng hỏi.

_Em đâu cần phải biết điều đó.

Tôi mỉm cười khi hình ảnh của cậu nhóc lạc lối bao năm trước lại xuất hiện trước mắt mình, hạnh phúc khi cuối cùng tôi cũng có anh ấy trở lại. Thực sự thì bạn không cần phải biết một điều gì đó để khiến nó xảy ra.



_Em chỉ cần tin thôi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
sapphirefrogeggs13
285 streak #1
Chapter 7: oh??? what a twist! mischievous plan from mc~ ^^