Chapter 8
QuizVictoria POV
Min Food, ừm, giờ phải gặp anh ta, anh ta là người như thế nào đây, liệu có dễ thương giống Minho và Ryeowook hay lại đáng sợ như ChoKyuhyun. Theo mình nghĩ thì anh ấy có vẻ rất thân với Kyu nên có lẽ phần đáng sợ nhiều hơn. Hey, sao lại phải gặp gỡ thêm một người như vậy nữa, thật lo lắng.
Ồ hình như anh ta khá cao đấy chứ, dáng người từ xa cho thấy anh ấy có vẻ gầy. Ừm đến chào hỏi thôi.
“ Qian, nhanh lên nào.”
Giọng của Kyu, anh ta lúc nào cũng ra lệnh cho mình. Hx.
Thình … thịch… thình…. Thịch
Sắp đến rồi, dường như mọi người đang dần hướng ánh mắt về phía mình, mình sẽ là nhân vật chính của một cuộc điều tra sao. Sợ hãi thật.
Changmin POV
Có vẻ như cô ấy sắp đến chỗ mình rồi, cô ấy là người thế nào nhỉ, tò mò thật đấy. Nhưng mình cũng không giỏi giao tiếp như anh Yunho, nên chẳng biết xử lí chuyện này sao cho không khí đỡ ngượng ngập, cô gái của Cho Kyuhyun chắc hẳn phải là một cô gái thật đặc biệt. Nhưng tại sao mình lại không có cảm giác ghen tuông như mình vẫn nghĩ sẽ gặp phải, hay tình cảm của mình đối với cậu ấy chỉ đơn thuần là bạn thân không hơn. Nếu là như thế tại sao mình vẫn thường nhớ và trông chờ được gặp cậu ấy, tại sao khi ở bên cạnh Kyu thì mình không nghĩ hay quan tâm đến cảm xúc của ai khác, mớ bòng bong này thật rắc rối, đó là câu đố mà mình đang tìm lời giải ư, có lẽ thế. Cô ấy đang tiến gần.
“ Bụp!”
“ Cái gì vậy nè, mất điện rồi.”
“ Minho, em bật điện thoại lên cho sáng nào.”
“ Ok anh.”
Victoria POV
Mất điện rồi sao, trong cái khoảnh khắc mình tưởng chừng có thể nhìn rõ anh ấy thì lại mất điện.
“ Minho, em bật điện thoại lên cho sáng nào.”
“ Ok anh.”
Điện thoại à, chết hôm nay là cuối tuần, mẹ nói sẽ gọi cho mình, nhưng điện thoại đâu mất rồi. Ôi cái tính lãng trí của mình. Điện thoại, mày ở đâu?
Ừm….. à, nhớ ra rồi, điện thoại của mình, nó ở trong xe Kyuhyun, lúc nãy mình có một tin nhắn đến, rồi lại lãng trí để quên trên xe của anh ta. Hx
“ Ừm.. Kyu… ừm..”
“ Có chuyện gì vậy ? “
“ Điện thoại… để quên dưới xe rồi.”
“ Thì chốc nữa về… .. sẽ trả.”
“ Nhưng mà….có cuộc gọi… quan trọng.”
“ Thôi được rồi, để… với Qian xuống lấy.”
“ Kyu, anh và em phải xem lại hệ thống điện chứ.”
“ Ừ đúng rồi, cậu sửa lại điện, chứ thế này thì…”
“ Ừm, thôi thì… ừm… à, Changmin, cậu cùng Qian xuống lấy điện thoại nhé. Tớ và Minho xem lại hệ thống điện, Ryeowook sẽ lo về phần ăn uống. Ok ? “
“ Yes, madam, cậu lo phần cậu đi, tớ sẽ đi với cô ấy.”
Ôi trời, một mình với Min Food, lại càng khó khăn rồi.
Changmin POV
Mình và cô ấy, thật trớ trêu.
“ Em tên là Qian phải không ?”
“ À.. ồ .. vâng. Em là Song Qian.”
“ Ừm, anh là Shim Changmin. Em là bạn gái của Kyu nghịch tặc.”
“ Kyu… nghịch tặc… ồ.. á, mà em không … phải là … bạn gái của Kyu.”
“ Hihi, em đáng yêu thật đấy. Vậy em với Kyu là..”
“ À, em là …cô giáo… của Kyu …. ừm… và cũng … là học trò… của Kyu.”
“ Thế á, hay thật. Em là người nước nào nhỉ.”
“ Em là người Trung, em cũng là .. trainer mới… của SM.”
“ Vậy à, hehe.”
“ Ừm, sao anh lại cười ?”
“ Ừ thì, thế là… em … hehe, là hậu bối cùng công ty với anh rồi.”
“ Vậy á, em chào tiền bối. Em xin lỗi, em không biết.”
“ Không sao, chắc tại anh không nổi tiếng.”
“ Em xin lỗi.”
Trời vào thu rồi, có một chút se lạnh. Trăng đêm nay đẹp thật, có một nét đẹp huyền ảo, mông lung, nhưng mình ước gì bây giờ trăng là mặt trời, để có thể nhìn ngắm cô gái bên cạnh. Hẳn cô ấy phải xinh đẹp lắm. Hình như cô ấy vừa rùng mình, có lẽ cô ấy lạnh.
“ Qian, em lạnh à.”
“ À ừm, một chút.”
“ Em có thể dùng áo khoác của anh cho bớt lạnh.”
“ À… em không cần đâu, chỉ một chút… thôi mà.”
Chỉ là mới quen nên chắc là cô ấy ngại, thôi thì đành vậy.
“ Á..”
Tiếng của cô ấy.
“ Qian, em có sao không? “
“ À, em không sao cả…. trời tối…. em không thấy… bậc thang…nên bước nhầm.”
“ Em xem thử có trật chân chưa ? “
“ À, không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi.”
“ Ừm, thế thì tốt rồi. Bây giờ thì anh có thể đề nghị với em điều này không?”
“ Điều gì?”
“ Anh sẽ nắm tay em đi hết những bậc thang này nếu được sự đồng ý của em, còn nếu em cảm thấy ngại thì thôi, coi như anh lại không được chấp nhận lần nữa.”
“ À… nắm tay…”
“ Ừ, là nắm tay, em có thể từ chối.”
“ Ừm…. thôi được … em đồng ý.”
“ Thế thì , nắm tay nhé, mà em có thấy bàn tay của anh không vậy? Hehe.”
“ À… hihi.”
Cô ấy cười, lần đầu tiên mình nghe thấy. Vui thật, thì ra không có gì phải lo đến vậy.
Cô ấy nắm lấy tay của mình rồi, gì vậy nhỉ ? Có cái gì đấy đang sôi sục trong máu mình, cảm giác như một luồng điện giật vậy, cô ấy là người có khả năng phóng điện sao cà. Cái gì đang kêu vậy, thình thịch thình thịch, ồ, là tiếng đập của tim mình, sau khi bị phóng điện thì con người ta chuyển qua đau tim à. Ôi, tay mình bắt đầu toát mồ hôi ra rồi, sao trời lạnh thế này mà lại…. hx, Qian à, anh không phải người bị chảy mồ hôi tay đâu.
Victoria POV
Bàn tay của anh ấy thật to, nó bao trọn cả bàn tay của mình. Sao mình lại cảm thấy hồi hộp vậy nhỉ. Tim ơi, bình tĩnh nào, chỉ là nắm tay người khác giới thôi mà, mày không cần chạy maratong thế đâu. Tao xin mày đấy, tim ơi. Bây giờ mình lại cảm thấy nóng lên khác hẳn cảm giác lạnh hồi nãy, anh ấy tỏa nhiệt vậy sao. Mình… mình… cảm thấy ấm áp trở lại rồi.
………..
Xin lỗi mọi người, mình tưởng thi cử sẽ không làm ảnh hưởng đến khả năng post truyện của mình, nhưng mình sai rồi. Hx. Có lẽ sẽ khó khăn hơn để post một ngày một chapter mới, nên là mong các bạn sẽ hiểu mình. Mình sẽ cô gắng sắp xếp lịch, để có thể viết và update sớm nhất có thể.
Comments