Chapter 5
Quiz
Kyuhyun POV
“ Anh đang tìm gì vậy Sungmin ? ”
“ Kyuhyun đấy à, anh đang tìm quyển sổ nhạc của mình, không hiểu lại để lung tung ở đâu rồi. “
“ Hình như hôm trước em có mượn của anh, để em tìm xem sao.”
“ Ừ, em giúp anh nhé.”
Quyển sổ nhạc, hình như anh Sungmin có hỏi ý kiến một bài hát mới trong đấy, sau đó mình để đâu nhỉ. Có lẽ nên bắt đầu từ địa điểm hay đến nhất, nơi gần laptop của mình. Ừm, không có, vậy thì ở đâu nữa. Bàn làm việc, nhưng nơi đó mình nhớ đã lâu lắm rồi không sử dụng, liệu có thể mình để ở đấy. Có thể. Tìm thôi nào.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy, không những thế mình còn tìm được quyển sách mình đang đọc dang dở mà không biết để ở nơi nào. Sau này cần phải dọn dẹp thường xuyên hơn mới được.
Hôm nay, có chút thời gian rảnh, có lẽ nên đọc cho xong quyển sách đó. Câu chuyện thật là cảm động, cô gái ấy có một bí mật mà không muốn người khác biết, nhưng bí mật đó lại là nỗi dằn vặt của cô gái, nỗi đau đó đã hóa thành nỗi cô đơn mà cô gái mang theo trong mình. Cho đến khi chàng trai đó xuất hiện và phù phép hóa giải nỗi tuyệt vọng của cô gái.
Có gì đấy ở trang tiếp theo vậy nhỉ. Là một tấm ảnh. À… tấm ảnh của cô gái ấy và chàng trai. Chàng trai đó hẳn phải là người hạnh phúc nhất khi có được một cô bạn gái xinh đẹp và đáng yêu như thế này. Đã một thời gian dài, mình đã quên mất sự việc ấy, liệu cô gái này có đang sống hạnh phúc không nhỉ? Ấy dza, đôi khi mình cũng thật bay bổng, đó chỉ là một người xa lạ thôi mà, nhiều lúc chỉ là gặp mặt một lần trong đời. Ừm, nhưng có gì đấy, điều gì nhỉ ? Một chút của sự trông đợi sẽ có dịp tái ngộ, cô gái ấy có một ma lực gì đó, làm người ta khó có thể làm ngơ khi vô tình bước ngang qua cuộc đời mình.
Tạm để mọi chuyện qua một bên, có lẽ nên tới phòng tập của Changmin một lúc, giờ này chắc cậu ấy đang tập luyện. Dạo gần đây DBSK hoạt động ở Nhật nên thật sự mình rất khó khăn để gặp mặt cậu ấy.
Victoria POV
Việc tập luyện dạo gần đây thật sự căng thẳng hơn rất nhiều, mọi người ai cũng cố gắng cả, nếu họ đã cố gắng một thì mình phải làm việc nhiều hơn ba bốn lần mới mong có cơ hội được. Có lẽ để thu hẹp khoảng cách với mọi người thì mình phải chăm chỉ học tiếng Hàn hơn nữa.
Giờ này mọi người đi ăn rồi, tranh thủ luyện tập tiếng Hàn nào.
“ Xin… chào …. tiền .. bối.”
“ Xin … chào … anh”
“ Xin .. chào.. chị”
“ Em…. tên…. là… Song Qian “
Kyuhyun POV
Hình như có người trong phòng tập, có lẽ là Changmin vẫn luyện tập mà không chịu đi ăn, phải lôi cậu ta đi ăn cho bằng được. Không thể để cậu ấy lơ là sức khỏe như thế này.
Không phải Changmin, là một cô gái. Cô ấy đang làm gì với cái cây kia vậy. Cái gì ? Cô ấy đang nói chuyện với cây sao. Trên đời này có những chuyện lạ lùng thật.
“ Em … tên …. là… Song Qian “
Haaaa…ha. Trời ơi, đến chết mất, cô ấy tự xưng mình là em còn tự giới thiệu tên mình nữa, cô ấy đang tán tỉnh một hoàng tử bị phù phép trong thân xác của một cái cây à. Ôi sao lại có người như cô ấy kia chứ.
Chết rồi, giọng cười của mình lớn quá, cô ấy đã nhận ra sự có mặt của mình. Làm sao đây.
Là cô gái ấy, có sự tình cờ đến như vậy sao. Hay đây là duyên số. Cô ấy hình như đang rất ngượng ngùng, mình cũng đang xấu hổ muốn chết đi được.
“ Xin … chào … anh”
À bây giờ thì mình đã hiểu tại sao lúc trước mình không thể hiểu cô ấy nói gì, cô ấy chắc chắn là người nước ngoài, phát âm không chuẩn nhưng giọng nói thì thật đáng yêu. Vậy chắc là lúc nãy cô ấy đang tập nói, mình thật vô duyên . hx. ~.~
“ Ừm, em là….”
“ Em… là trainer..”
“ À, trainer, em là trainer mới sao. Ừm, có phải em là người Trung Quốc không? “
“ À… em…”
Cô ấy chắc là không hiểu rồi. Mình quên mất.
“ Em là người Trung Quốc”
“ À.. vâng”
Cô ấy thật sự rất đẹp, dưới ánh nắng, cô ấy như một đóa hoa đang khoe sắc, nhưng sao mình lại cảm thấy có gì đó khác với ngày hôm ấy. Có vẻ như xung quanh cô ấy là một lớp sương khói khuất lấp, che phủ nét đẹp kì diệu ở trong. Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy. Đôi mắt ấy không còn nét rạng rỡ nữa, mà giống như một hồ nước trời thu, rất đẹp nhưng lạnh lẽo quá. Nếu có thể, phút giây này, mình muốn được làm mặt trời sưởi ấm những lạnh lẽo xung quanh cô ấy và làm biến mất làn sương mờ kia.
Thật kì lạ. Mà hình như cô ấy không biết mình là ai. Cả ngày hôm đó và hôm nay gặp mặt, dấu hiệu của cô ấy như không biết mình là một idol vậy. Một người có ước mơ vào ngành giải trí mà không tìm hiểu gì về nó sao. Hay… chẳng lẽ…. mình ít nổi tiếng vậy sao. Hx. Cho Kyuhyun ơi, mày… hx
“ Anh đang cần giáo viên Trung Quốc, em dạy cho anh nhé.”
“ Anh… đang… cần”
“ Ừ, đúng rồi, giáo viên Trung Quốc”
“ Giáo … viên.. người Trung Quốc”
“ Ừ, em dạy cho anh, được không?”
“ Em á”
“ Ừ là em.”
“ Sao… lại … là … em”
“ Thì anh cần giáo viên Trung Quốc”
“ Ừm.. em.. người Trung Quốc.”
“ Anh cần học tiếng Trung”
“ Em… em…”
“ Anh sẽ dạy tiếng Hàn cho em.”
“ Tiếng Hàn… cho… em”
“ Ừ cho em”
“ Ừm..”
“ Là sao? “
“ Em… đồng… ý. “
Hura, cô ấy đồng ý rồi. Mà tại sao mình mừng rỡ vậy kìa, tại sao lại có cảm giác như đã có được một vật gì đó mà mình rất mong muốn. Cô gái ấy có ý nghĩa với mình vậy sao? Thật sự cô gái ấy cho mình một cảm giác muốn bảo vệ, chăm sóc, liệu đó là loại cảm xúc gì vậy. Sao mình chưa từng trải qua.
Ấy chết, quên mất mình đến chỗ của Changmin kia mà, mà sao lại ở đây. Á, thì ra vào nhầm phòng, phải là phòng bên cạnh chứ, hèn gì gặp cô ấy. Không sao, nhờ vậy mình mới may mắn hội ngộ với cô ấy. keke. (O u O)
Victoria POV
Có người. Sao giờ này lại có người. Ấy là một chàng trai. Ôi thôi, anh ấy đã thấy những hành động của mình, còn cười nữa. Làm sao bây giờ. Xấu hổ quá đi mất. Sao mình lại rơi vào tình huống này.
“ Em … chào … anh”
Lại thái độ giống với người đó, chắc mình lại nói sai rồi. Hx. Còn chuyện gì tiếp theo làm mình xấu hổ nữa không, thôi thì cứ diễn ra luôn một lần cũng được.
Chắc anh ấy muốn hỏi mình là ai. Ừm, có lẽ nên giới thiệu một chút.
Hx. Anh ấy nói gì đó, không hiểu. Mình là người Trung mà, sao có thể hiểu như một người bản xứ được.
Í, anh ta yêu cầu mình dạy tiếng Trung á, sao lại có thể thế được. Mới gặp nhau thôi mà, chẳng lẽ mình từ chối, nhưng chấp nhận thì…
Anh ta đề nghị dạy mình tiếng Hàn, như thế thì tốt quá, nhưng mà… như thế mình phải dạy tiếng Trung cho anh ta.
“ Em … đồng … ý”
Ôi thôi rồi, mình đồng ý rồi, mình vừa làm chuyện gì thế không biết nữa. Sao lại rơi vào việc này, nhưng hình như anh ta đang rất vui. Chuyện ấy vui thế sao. Mà nhìn lại, hình như trông anh ta có gì đó rất quen, không lẽ mình đã gặp ở đâu đó. Mà không thể được, sao mình quen với người ở đây được, mình vừa mới qua vả lại cũng chả có đi đâu để gặp gỡ ai cả, có lẽ khuôn mặt ở đây ai cũng giống giống nhau nên mình có cảm giác thế. Nhưng con người này làm cho mình có cảm giác rất thoải mái dễ chịu và có thể dễ dàng cởi mở với anh ta. Lạ thật.
Comments