Chapter 21

Quiz

Narrator POV

“ Kyu, chờ em với.”

“ Này đứng lại… chờ em với… anh giận à.”

“ Kyu, cậu đi đâu thế ? Đứng lại đã…….. Cái thằng ngốc này…..”

“ Kyu….. Kyu…….Kyu…….”

“ Thôi đi Qian, không sao đâu, cu cậu đang tự ái đấy.”

“ Tự ái à, tại sao nhỉ ? “

“ Hì hì, tại vì em chịu thua đấy, nó không muốn chiến thắng cách đấy, em hiểu không ? “

“ Nhưng mà…..”

“ Ừ, anh hiểu, thôi không sao, nó không giận em đâu, chỉ là nó chưa chịu đổi mặt với chiến thắng không vinh quang ấy thôi. “

“ Vậy à, chán thật đấy, sao tự nhiên em lại chấp nhận cuộc chơi này kia chứ, giá như mà…”

“ Qian này, anh nghĩ là đáng lẽ người ta không nên tạo ra từ giá như, vì nó thật vô nghĩa, ở đời này cái gì đã xảy ra là đã xảy ra, cái gì chưa xảy ra thì chưa xảy ra, vậy thì tại sao lại phải nói giá như kia chứ. Thôi không sao, đi uống rượu với anh nhé.”

“ Uống rượu á, giờ này sao.”

“ Ừ, tự nhiên anh muốn uống rượu bây giờ. Nhưng nếu em không thích thì em cứ nghỉ sớm đi, anh sẽ uống một mình, không sao đâu.”

“ Ai bảo là em không thích. Đi thì đi. “

“ Ừ, đi giải sầu nào.”

 

 

Victoria POV

“ Changmin à, hình như anh có chuyện buồn à.”

“ Sao em hỏi vậy ?”
” Ừm, em chỉ cảm thấy thế thôi.”

“ Shim Changmin này mà buồn á, anh yêu đời lắm đấy.”

“ Anh nói dối.”

“ Cái con bé này, anh nói dối em lúc nào.”

“ Vậy thì anh nói không thật.”

“ Hì hì, em là cô gái ngốc nghếch, khờ khạo lắm em biết chưa, vì vậy anh sẽ không nói dối em đâu.”

“ Em không ngốc đâu. Lần đầu tiên em gặp anh chẳng phải anh đang buồn đấy sao.”

“ À à, lần đó à….. hì hì. Ừm, hì hì….”

“ Này, nói gì đi, sao anh cứ cười mãi thế.”

“ Ừ thì, tại anh không biết nói sao cả.”

“ Thì nỗi buồn mang tên A, anh cứ nói ra A, vậy thôi.”

“ Ừ, khó nói nhỉ.”

“ Anh không biết đọc chữ A sao cà.”

“ Hì hì, em đừng có chọc anh cười, thôi uống rượu nào…. Cheer.”

“ Ok, cheer.”

“ Qian này.”

“ Hửm, sao anh.”

“ Lúc anh gặp em lần đầu tiên ấy, hình như em đang rất buồn nhỉ.”

“ Em á, ừ, thì buồn.”

“ Có chuyện gì à ?”

“ Thì có chuyện, nhưng mà em không nói đâu.”

“ Anh không đáng tin à.”

“ Thì anh cũng có tin em đâu mà. Hihi.”

“ Em thật là ghê gớm đấy. Vậy em vẫn muốn anh kể à.”

“ Ừm, tất nhiên rồi.”

“ Ừm, vậy thì chuyện này có liên quan đến Kyuhyun.”

“ Kyu á, giữa các anh đã xảy ra chuyện gì à.”

“ Anh không biết nữa. Nhưng lúc đó thật sự anh cảm thấy bế tắc lắm.”

“ Ừm, chuyện là sao hả anh. “

“ Anh nghĩ mình có tình cảm với Kyu.”

“ Thì hai anh thân nhau mà.”

“ Ừ, nhưng không phải như em nghĩ, ý anh muốn nói là nó hơn cả tình bạn đơn thuần và hình như có cái gì đó người ta gọi là yêu ấy.”

“ YÊU á, anh và Kyu…”

“ Này nhỏ nhỏ lại nào, mọi người đang chú ý đấy.”

“ À, em xin lỗi, nhưng tại sao…”

“ Ừ, anh không biết nữa, đôi lúc anh cảm thấy những cảm xúc mình dành cho Kyuhyun thật kì lạ, không giống như những gì mình dành cho người khác, có gì đó nhớ mong, có gì đó trông đợi, có gì đó muốn được quan tâm đặc biệt và hạnh phúc khi được ở bên cạnh. Nhưng anh không biết đó có được gọi là yêu không, nó mông lung và rối rắm, anh không biết làm sao để xác định rõ tình cảm của mình.”

“ Ừm, Kyuhyun biết không anh.”

“ Anh không nói cho cậu ấy cảm xúc của mình, làm sao có thể nói được, đến bản thân mình, anh còn không thể chấp nhận điều này, vậy thì sao có thể mong đợi Kyuhyun chấp nhận kia chứ. Nhưng có gì đó anh vẫn không thể hiểu, khi thấy Kyuhyun ở bên em, tại sao anh không ghen với em, chẳng phải người ta nói khi yêu thì con người ta rất ích kỷ sao.”

Changmin à, em phải nói sao với anh đây. Đúng là nếu anh yêu Cho Kyuhyun thì thật rất khó chấp nhận và anh sẽ nhận nhiều đau khổ đến với mình lắm. Sao nó lại xảy ra với anh được kia chứ, em thật sự không muốn những người mình yêu quý phải gặp những điều như thế này. Có lẽ giờ đây anh giống cánh chim lạc loài, chưa tìm được cho mình một phương hướng để đến chân trời riêng của mình, làm sao em có thể giúp anh bây giờ. Nhưng trong em có một cảm giác, những gì anh dành cho Kyuhyun nó không được gọi tên bởi thần tình yêu. Em không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, đôi khi cảm nhận đâu thể được chứng minh bởi một luận cứ nào phải không anh.

“ Có lẽ, thời gian là thứ anh cần lúc này. Em không biết phải nói những gì, vì em không phải người ở trong hoàn cảnh của anh, không thể hiểu hết được tâm trạng của anh, nhưng mà em nghĩ những gì anh dành cho Kyuhyun luôn đáng được trân trọng, dù nó có là tình yêu hay không. “

“ Nếu nói thật, em có nghĩ anh yêu Kyuhyun không Qian ?”

“ Ừm, nếu nói thật à…. Em không biết nữa…. nhưng linh cảm của em cho em biết có cái gì đó khác biệt nhưng mà nó không phải tình yêu.”

“ Sao em nghĩ vậy ?”

“ Thì chỉ là em cảm thấy thế thôi. Có lẽ nó là giác quan thứ sáu của em. Hì hì.”

“ Ừ, em có siêu năng lực mà. Siêu năng lực mang tên siêu ngố ấy.”

“ Hì hì, em ngố cũng được, hôm nay em sẽ không tranh cãi với anh đâu.”

“ Ừ, vậy em thì sao.”

 Mình à, ừm, chuyện ấy có nên kể cho anh ấy lúc này không nhỉ, buồn ơi ta có nên chia sẻ mi cho một người đang có một nỗi buồn riêng như vậy không.

“ Qian, nỗi buồn của em thật sự không thể chia sẻ cùng anh sao.”

Ừm, anh ấy đã chia sẻ những điều thầm kín nhất của mình, còn mày, mày không thể tin tưởng vào anh ấy sao Qian, nếu vậy chẳng phải mày thật đáng khinh bỉ sao. Nhưng kể ra điều này chỉ làm nỗi buồn cộng thêm nỗi buồn thôi, sao có thể làm cho anh ấy thêm suy nghĩ kia chứ.

“ Hì hì, em đừng như vậy nữa, nếu không muốn nói cho anh thì thôi, không sao đâu.”

“ Không, không phải mà.”

“ Ừ, vậy thì anh sẽ chờ em chia sẻ nỗi buồn của em .”

“ Ừm, em đã từng có một người bạn trai, em yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng rồi một ngày anh ấy bảo em là người mạnh mẽ có thể quên anh ấy đi và tìm một người mới cho mình. Thật sự rất đau lòng. Vì người mình yêu trong một thời gian dài không hiểu được những gì mình đang nghĩ, những gì mình mong muốn. Trong suốt thời gian đó em đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Sau đó em quyết định đi thi tuyển vào SM để có thể trở thành một ngôi sao làm cho anh ấy hối hận. Hì hì, em thật ngốc, đúng không ? Em được chọn, thật khó khăn để quyết định rời gia đình mình đi đến một đất nước xa lạ và em thật sự không muốn ra đi, vì biết rằng mình sẽ càng rời xa gia đình mình hơn. Mọi người đã khuyên nhủ em rất nhiều, mẹ em đã động viên em, đêm hôm đó, sau khi mẹ nói chuyện với em, mẹ rời phòng, em đã suy nghĩ và quyết định mình sẽ không ra đi, bước ra khỏi phòng để đến nói cho bố mẹ sự lựa chọn của mình, em đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người và nó đã làm thay đổi quyết định của em. Hì hì.”

“ Ừm, bố mẹ em đã nói gì với nhau vậy ?”

“ Mẹ em đã nói ông đã hài lòng chưa, tôi đã phải khuyên con mình rời bỏ mình đi rồi đấy. Bố em lại bảo bà cũng như tôi thôi chẳng phải cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện ấy, không phải vì thế mà cho nó đi Bắc Kinh để học hay sao. Không phải bà cũng luôn mong ước giá như người bị chết là nó chứ không phải là anh em song sinh với nó sao. Bà đáp trả lại rằng ông thôi đi, điều này làm bố em không những không ngừng mà còn tiếp tục nói ra sự thật. Ông tiếp tục nói, nó là ác tinh của anh nó, nó đã đè chết cái bào thai để sinh tồn, hủy hoại đi sự sống vốn lẽ phải được phát triển. Thì ra sự thật là vậy, đáng lẽ em không nên sống, đáng lẽ người cần được sinh ra là người anh em song sinh của mình, vì vậy mà họ không cần em. Vì vậy mà bố em luôn lạnh nhạt với em, vì vậy mà mẹ em luôn nhìn em rồi tự lảng tránh cái nhìn của mình. Họ không cần một đứa con gái mà là một đứa con trai, nhưng em đã cướp đoạt đi ước mơ đó của họ. Và từ đó một người con trai mang hình hài em luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, đòi lại sự sống vốn dĩ của mình. Hì hì.”

“ Qian à, anh không biết lại có chuyện như vậy xảy ra với em, nhưng em biết không, đừng có trách bản thân mình vì điều đó, hãy để sự thương tiếc của em cho người anh em song sinh của mình thành một động lực thúc đẩy em sống ý nghĩa cho phần của cả anh em em. Bố mẹ em không phải là thương con trai hơn con gái, vì ở đời có một sự thật này, người ta luôn chỉ biết quý trọng những gì mình đã mất hơn là những gì mình đang có. Có thể em không biết nhưng họ yêu em rất nhiều đấy, càng yêu em họ lại càng thấy tội lỗi vì lãng quên đứa con đã mất vì vậy họ giống như con nhím xù lông lên để tự bảo vệ bản thân mình. Họ sợ họ sẽ quên hẳn người con ấy. Hãy để họ thêm một thời gian nữa để nhận ra những gì mình cần phải quý trọng trong thực tại. Đừng buồn nữa nhé Qian. Và đừng có cười khi em muốn khóc. Em có thể khóc bất cứ lúc nào trước mặt anh, khi em thấy mình không thể chịu đựng nổi. “

 

 

 

Changmin POV

Qian ơi, mỗi người một nỗi buồn riêng. Nhưng khi nỗi buồn hóa thành cái chung không phải ta cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều sao.

Ngốc à, em biết không em không cần tỏ ra mạnh mẽ lúc này đâu, vì đã có anh bên cạnh em, anh không thể giúp em giải quyết chuyện này, nhưng anh biết mình có thể lau khô nước mắt cho em và làm một bờ vai đáng tin cậy cho em lúc này.

“ Anh cho em thuê bờ vai mình lúc này đấy, anh sẽ tính phí rất rẻ. Hì hì.”

Cái gì vậy nè, mình nói gì vậy, ngượng quá, sao có thể nói ra như vậy nhỉ. Ồ, cô ấy dựa thật sao. Ừm, sao mình lại cười lúc này, dừng lại, dừng lại Shim Changmin, người ta đang buồn còn mình lại cười, chẳng phải như thế rất đáng trách sao. Mình đang hồi hộp ư, sao lại có cảm giác run run thế này nhỉ, cái cảm giác giống như lần đầu đứng trên sân khấu, à không, hình như khác đấy chứ, có gì đó lâng lâng như ở cõi mông lung nữa nè. Trời, sao cô ấy đang buồn còn mình lại thấy vui vui vậy nhỉ, còn hạnh phúc nữa. Mình thật là đang chết. Hix.

 

 

 

Victoria POV

“ Anh cho em thuê bờ vai mình lúc này đấy, anh sẽ tính phí rất rẻ. Hì hì.”

Hì hì, Changmin à, anh thật sự là một người bạn rất tốt của em đấy, anh luôn biết cách an ủi người khác những lúc họ cần. Anh là một người mà em có thể tin tưởng và chia sẻ những suy nghĩ của mình nhiều đến vậy. Em mượn vai anh một lúc nhé, Shim Changmin.

Là anh ấy đang run hay mình run vậy kìa. Qian ơi, bình tĩnh lại nào. Trời đất ơi, sao mình lại như thế này, sao lại suy nghĩ về chuyện này trong hoàn cảnh như vậy kia chứ. Mày làm sao vậy Qian.

 Thật sự bờ vai này đáng tin tưởng thật. Mình có cảm giác thật ấm áp khi ở bên cạnh con người này. Cảm ơn anh rất nhiều, Shim Changmin. ^^

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
nguyenlam2245 #1
Chapter 25: Có lẽ lời nhắn của mình cho bạn đã quá trễ, vì cũng gần 2 năm rồi nhưng mình vẫn hy vọng bạn quay lại đây và đọc được.
Fic của bạn rất hay và mình có cảm giác nó rất gần với hiện thực vậy! Mình yêu Vic và cũng thích những ai yêu thương và bảo bọc cô ấy! Đôi lúc mình cũng tự hỏi liệu thực tế ngoài đời mối quan hệ giữa họ có tiếp tốt đẹp ko? Đọc fic của bạn đã cho mình thêm rất nhiều động lực. Cám ơn bạn và mình mong rằng một ngày nào đó bạn sẽ quay lại và hoàn thành fic này!
yellow_potato #2
@ Changtoria : thật sự là mình rất muốn update đều đặn bạn à, nhưng mà nhà mình thuộc thành phần tiểu thương, nên gần tết thật sự bận đấy, không thể post đều đặn như trước được. Có lẽ bây giờ chỉ tranh thủ thôi, phải đợi tết xong mới viết đều đặn được, bạn thông cảm nha. Mình cũng rất ghét đọc truyện cứ bị gián đoạn, vì như vậy sẽ khó theo dõi lắm, nhưng mà bây giờ thì chỉ bik xin lỗi thôi à. Dạo này bạn cũng không lên thường xuyên được nhỉ.
Changtoria #3
Hi bạn, lâu rùi mới thấy bạn update. Mình ko ngờ trong truyện này, hoàn cảnh gia đình Vic lại như vậy. Mình nghĩ là Vic phải bị tổn thương lắm khi nghe bố mẹ mình nói như vậy, theo mình ko có nỗi đau nào hơn là thiếu tình yêu thương từ bố mẹ, nó sẽ ảm ảnh đến suốt cuộc đời. :( Dù sao thì mình tin ngoài đơn bố mẹ Vic rất yêu thương, chiều chuộng con gái rượu và cũng rất tự hào về Vic nữa. Còn Changmin, mong là anh ấy sẽ sớm hiểu ra tình cảm mà mình dành cho Kyu ko phải là tình yêu. ^^ Update soon!
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừm, cuối năm thật sự là thời giân bận nhất trong năm của mình, nên không thể post truyện thường xuyên như trước được. Thật sự mình cũng rất tiếc. Hix. Mình nghĩ là bạn viết truyện sẽ rất hay đấy vì mình thấy khả năng văn chương của bạn cũng cực kì tốt mà. Mình nói thật đấy bạn. hihi, biết đâu sắp tới sẽ có câu chuyện nào đó của bạn, lúc đấy mình sẽ là một độc giả trung thành
Changtoria #5
Mình thi xong rồi, bi h nghỉ xả hơi chuẩn bị viết luận văn thui. ^^ Dạo này bạn cũng có vẻ bận nhỉ? Ko update thường xuyên đc, nhưng ko sao, mình chỉ hy vọng là bạn có thể hoàn thành nó và tiếp tục viết những câu chuyện khác nữa. Mình cũng rất muốn viết nhưng khả năng văn chương có hạn. :D Update soon!
yellow_potato #6
@ Changtoria : mình thì xong rồi, nhưng cuối năm bận rộn quá. Hihi.Không ngờ mình cũng đã update được 18 chap, thiệt cảm ơn bạn đó. Mong là cuối năm nay sẽ có nhìu moment đáng trông đợi xáy ra ^^. Mình tin là càng khó tìm được bạn tri kỷ thì đến khi gặp được mới càng quý trọng và giữ gìn, hy vọng họ sẽ là những người bạn tri kỷ dù có chuyện gì xáy ra đi nữa.
Changtoria #7
Mình chỉ còn 2 môn thi nữa thui. Bạn còn nhìu ko? Bạn đang thi mà vẫn chăm chỉ up chap, cám ơn bạn nhìu lắm. :D Sắp cuối năm rùi, chắc là sẽ có dịp nhìn thấy Changkyutoria tái ngộ trên sân khấu đây, mình mong chờ quá nè. Mình cũng chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn sẽ bền vững dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Làm idol có nhìu cái lợi nhưng cũng có nhìu cái hại mà, khó mà tìm đc những người bạn tri kỷ lắm, mong là 2 anh chàng này sẽ chăm sóc Qian của mình thật tốt. Hehe! :D Update soon!
yellow_potato #8
@ Changtoria : hôm nay mình cũng ôn bài để mai thi bữa cuối, thấy mệt, định rằng sẽ không viết nhưng cuối cùng cũng lọ mọ mở máy lên đánh. Bạn còn thi nhiều ngày nữa không ? uhm, mình cũng nghĩ như bạn vậy, hi vọng ở ngoài đời họ sẽ đối xử thật tốt với nhau dù cho có là gì của nhau đi nữa, nhưng mà điều này là phụ thuộc ở họ, còn tụi mình thì chỉ biết hi vọng thôi nhỉ. :D
Changtoria #9
Cả ngày hôm nay mình phải đi thi, bi h mới vào đọc truyện của bạn. <3 Vic thật may mắn vì có 2 người bạn thân tốt như vậy. Thật sự đôi khi mình hy vọng ngoài đời họ cũng sẽ chỉ là bạn thân thôi, bởi vì tình bạn thì bao giờ cũng bền vững hơn tình yêu. Tình bạn trở thành tình yêu thì dễ nhưng từ tình yêu quay lại tình bạn thì ko dễ chút nào :( Haiz! Đôi khi mình lại nhạy cảm như thế đấy. Update soon nhé! :D
yellow_potato #10
@ Changtoria :mình cũng đã đọc được điều ấy nên mình dựa theo sự việc đó để viết, mình nghĩ là dù Vic tửu lượng có cao đến đâu thì cũng không thể bằng Kyu và Chang được. Với lại khi buồn người ta lại càng thích uống nhiều và càng dễ say nữa.