Chapter 4

Quiz

……. Ngày thứ nhất

Changmin POV

Cơn gió thật là lạnh, không biết từ bao giờ mình lại có thói quen ngồi trên tầng áp mái của công ty. Có lẽ đây là nơi bí mật của mình. Cảm giác thật an toàn và thoải mái. Mình không biết tình cảm của mình với Kyu có phải chỉ đơn thuần là tình bạn chân chính, hay nó đã vượt quá giới hạn đó. Bản thân mình không thể chấp nhận được sự thật này nên mọi người sẽ không ai đồng tình với nó. Changmin ơi, mày chẳng lẽ là người như thế sao ?

Có ai đó. Là một cô gái, sao cô ta lại lên đây. Cô ấy đang đến gần chỗ của mình. Cái gì, là chỗ của mình sao? Hình như cô ấy đã nhận ra sự có mặt của mình, mình sẽ làm gì đây, mời cô ấy ngồi xuống hay nói cô ấy đi nơi khác, liệu như vậy có phải là bất lịch sự không?

Cô gái ấy mang một vẻ đẹp thần thánh. Khuôn mặt thật thanh thoát, làn gió thoảng qua cuộn theo những sợi tóc dài mượt mà thành những gợn sóng nhỏ. Đôi mắt cô ấy thật quyến rũ, nhưng dường như ẩn chứa một nỗi buồn, có gì đó sâu thẳm bên trong. Tuy thật đẹp nhưng vẻ đẹp lại mang theo nét bí ẩn,giống như có một làn sương mỏng manh bao phủ bên ngoài. Dường như cô ấy chỉ thiếu đôi cánh để hóa thành một thiên thần.

Mình đứng đó ngơ ngác nhìn cô ấy, có vẻ cô ấy muốn quay lưng ra đi nhưng có một điều gì đó trong mình nổi dậy muốn cô ấy ở lại đây. Dù mình đã từng không muốn một ai có mặt .

Mình mời cô ấy ngồi xuống đấy và đề nghị được ngồi bên cạnh, nhưng sao cô ấy lại không nói gì cả. Mình bất lịch sự chăng. Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng

“ Xin….. chào …. anh”

Giọng cô ấy thật dễ thương nhưng phát âm thì không chuẩn. Có lẽ cô ấy là người nước ngoài. Mình ngượng ngùng gãi đầu và ra dấu hiệu mời cô ấy ngồi xuống đấy. Cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu được.

………….

Không biết thời gian đã trôi qua là bao nhiêu, cô ấy và mình đều ngồi đấy im lặng. Sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, làm nảy lên trong mình những tò mò muốn được tìm hiểu cô gái đó, một cô gái mang một vẻ đẹp kì ảo. Cô ấy phải chăng là một ảo ảnh bên cạnh mình.

 

 

 

Victoria POV

Cảm giác ở một nơi xa lạ thật cô độc. Là một người nước ngoài mình biết sẽ thật khó khăn để khẳng định mình nơi đây nhưng đúng là có những chuyện khi trải qua mới thật sự hiểu rõ. Mọi cử chỉ hành động của mình đều kì lạ đối với mọi người, là chủ đề bàn tán của họ. Ở thế giới giải trí này, mọi việc đơn giản đều hóa thành phức tạp. Mình cần một nơi để tạm thời thoát khỏi nó. Có lẽ lên tầng áp mái là cách hiệu quả nhất.

Hình như có người. Là một người nam, có lẽ trạc tuổi mình. Sao anh ta lại ở đây? Chẳng lẽ anh ấy cũng đang có chuyện buồn . Có lẽ mình không nên làm phiền người khác, lặng lẽ đi xuống chắc sẽ hay hơn. Mình quay lưng đi nhưng hình như anh ta nói gì đó. Xin lỗi, nhưng tôi không thể hiểu được tiếng Hàn. +___+

“ Xin ….. chào…. anh “

Anh ấy có vẻ muốn cười, mình nói sai rồi sao. Thật là ngượng ngùng, anh ta dường như chỉ chỗ bên cạnh mình, có lẽ anh ta muốn mời mình ngồi xuống đấy.

………..

Đã một quãng thời gian trôi qua, anh ấy và mình đều im lặng, chìm vào suy nghĩ của từng người. Cảm giác bên cạnh con người xa lạ này thật an toàn, không hiểu sao mình lại cảm thấy bớt đi nỗi cô đơn. Có phải vì anh ấy cũng đang có chuyện buồn nên mình có cảm giác đồng cảm. Tuy chỉ là ngồi im lặng nhưng mình lại thấy được san sẻ đi phần nào những nỗi buồn. Đôi khi người ta chỉ nói chuyện với nhau qua sự im lặng.

 

 

 

Narrator POV

Họ, hai con người. Mỗi người dường như đang tự nhốt mình vào phòng kín không có cửa thoát ra bên ngoài, nhưng giữa hai căn phòng ấy có một chiếc cửa thông nhau, ai sẽ là người đủ can đảm mở cửa để bước sang căn phòng bên cạnh, rồi sau đó cùng tìm một lối thoát ra với thế giới bên ngoài.

 

 

 

……….. Ngày thứ hai…………..

Vic POV

Tại sao mình lại lên đấy, mình mong chờ điều gì ở đó. Mình bị điên mất rồi, lại đi làm cơm cho một người xa lạ, một người mà mình còn chưa biết tên. Nhưng sao người ấy cho mình cảm giác dường như đã quen từ rất lâu, một cảm giác tin tưởng. Có lẽ khi cô đơn người ta hay tìm cho mình một tâm hồn đồng cảm.

Anh ta có ở đó.

 

 

 

Changmin POV

Cô ấy sẽ lại đến chứ? Có lẽ là không. Mình mong chờ gì chứ, đó chỉ là tình cờ thôi mà, sao mình lại chờ đợi một người dù biết rằng họ sẽ không quay trở lại. Chuyện này thật vô ích.

Cô ấy đã đến, đấy là sự thật sao. Cô ấy đến đây và lại ngồi xuống chỗ cũ. Chờ đợi đã không vô ích. Một cảm giác gì đấy có vẻ như là phấn khởi đang lan tỏa trong mình. Việc gặp lại cô ấy giống như gặp lại một người thân quen sau bao nhiêu năm xa cách. Có cái gì đó muốn dâng trào, thổn thức trong lòng. Cô gái ấy có một ma lực gì đó làm cho người bên cạnh cảm thấy như bị hút vào một vòng xoáy cảm xúc kì lạ.

Cô ấy vẫn im lặng không nói gì cả. Lại im lặng. @__@

Cô ấy đang tìm cái gì đó trong chiếc túi, thì ra là hộp cơm, nhưng sao lại có hai hộp nhỉ, cô ấy định ăn đến hai hộp sao ????  Giờ mình cũng đang đói bụng, hx.

Cô ấy để một hộp cơm trước mặt, hx, mình thật sự rất đói.

Ấy, cô ấy lấy một hộp cơm nữa, chẳng lẽ nó dành cho mình, nếu thế thì thật là… hehe..

Đúng là hộp cơm dành cho mình rồi, cô ấy đưa cho mình với vẻ ngượng ngùng… thật là đáng yêu.

Ôi, hộp cơm yêu dấu, nhìn em thật là y, em có một ma lực tiềm ẩn làm cho anh thật sự mê say.

Cô ấy thật sự đáng kinh ngạc, hộp cơm rất ngon, mình muốn  quãng thời gian này thật sự được kéo dài mãi.

Nhưng mà mình muốn ăn nhiều hơn một hộp. hx  (~.~)

 

 

 

Victoria POV

Ôi thật là ngượng ngùng, sao mình lại có thể đưa hộp cơm cho một người không quen biết kia chứ. Thật là xấu hổ.

Mắt anh ấy sáng lên, khuôn mặt giống như một đứa trẻ được mẹ cho quà, nhìn chăm chú vào hộp cơm. Niềm vui của anh ấy làm cho mình quên mất sự xấu hổ trước đó, có lẽ anh ấy đang rất đói bụng.

Nhìn anh ấy ăn trong niềm hạnh phúc, mình lại cảm thấy vui. Mình có cảm giác hài lòng khi nhìn người khác ăn ngon miệng.

Anh ấy đã ăn hết hộp cơm nhưng dường như vẫn còn rất đói, đang nhìn chăm chú hộp cơm của mình, chẳng lẽ anh ấy đang muốn ăn luôn cả phần của mình sao. *_*

Một bài hát cất lên, giọng hát thật tuyệt vời, tuy mình không hiểu nhưng cảm giác nó thật ngọt ngào. Anh ấy là ai?

 

 

 ……. Ngày thứ ba……….

Victoria POV

Dường như lên tầng áp mái đã là một thói quen, sau những giờ tập luyện căng thẳng, mình lại chờ đợi giây phút được lên đấy.

Anh ấy chưa đến. Chưa hay sẽ là không nhỉ. Mình không biết nữa, nhưng sao mình có linh cảm là anh ấy sẽ lại đến. Mình mong chờ người ấy vậy sao.

Cuối cùng anh ấy đã xuất hiện. Hình như anh ấy đem theo cái gì đấy.

Changmin POV

Trễ mất rồi. Hôm nay cô ấy sẽ lại đến chứ, mình có mua nước hoa quả cho cô ấy và đem theo cả đàn guitar nữa, mình muốn đáp lại hộp cơm hôm trước. Cô ấy dường như rất thích nghe mình hát, đôi khi vũ khí của mình cũng thật lợi hại . keke. (^&^)

 

 

………….. Ngày thứ tư………

Victoria POV

Anh ấy chưa đến sao?

Có một dòng chữ được viết ở trên bức vách phía sau lưng chỗ anh ấy hay ngồi, không biết có phải là của anh ấy. Mình không thể hiểu được.

Cuối cùng anh ấy đã không đến.

 

 

………… Ngày thứ năm……..

Victoria POV

Anh ấy lại chưa đến sao?

Hôm nay mình có đem kim từ điển, mình muốn hiểu được dòng chữ trên vách viết gì.

“ Anh ước gì mình là thượng đế, để có thể cho phép mình vẽ lên môi em một nụ cười.”

 

 

 

………….. Ngày thứ ……..

Changmin POV

Đã một thời gian mình không gặp cô gái ấy, chuyến đi qua Nhật làm mình không có cơ hội để tìm hiểu cô ấy nhiều hơn. Không biết cô ấy có biết được những gì mình viết dành tặng cô ấy.

Mình đang đứng trước bức vách ấy, đã có một dòng hồi đáp, là của cô ấy. ^ ^

“ Em nghĩ có lẽ anh đã là thượng đế”

Cô ấy đã cười rồi sao, mình vụt mất cơ hội để nhìn thấy nó rồi. Nhưng không sao, mình dường như đã thu hẹp khoảng cách với cô ấy.

 

 

………………

Thật sự ban đầu mình muốn viết nhiều chapter hơn, nhưng sau đó dường như câu chuyện của mình thật chán và buồn, nên có lẽ mình nên dừng lại ở đây, xin lỗi mọi người.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
nguyenlam2245 #1
Chapter 25: Có lẽ lời nhắn của mình cho bạn đã quá trễ, vì cũng gần 2 năm rồi nhưng mình vẫn hy vọng bạn quay lại đây và đọc được.
Fic của bạn rất hay và mình có cảm giác nó rất gần với hiện thực vậy! Mình yêu Vic và cũng thích những ai yêu thương và bảo bọc cô ấy! Đôi lúc mình cũng tự hỏi liệu thực tế ngoài đời mối quan hệ giữa họ có tiếp tốt đẹp ko? Đọc fic của bạn đã cho mình thêm rất nhiều động lực. Cám ơn bạn và mình mong rằng một ngày nào đó bạn sẽ quay lại và hoàn thành fic này!
yellow_potato #2
@ Changtoria : thật sự là mình rất muốn update đều đặn bạn à, nhưng mà nhà mình thuộc thành phần tiểu thương, nên gần tết thật sự bận đấy, không thể post đều đặn như trước được. Có lẽ bây giờ chỉ tranh thủ thôi, phải đợi tết xong mới viết đều đặn được, bạn thông cảm nha. Mình cũng rất ghét đọc truyện cứ bị gián đoạn, vì như vậy sẽ khó theo dõi lắm, nhưng mà bây giờ thì chỉ bik xin lỗi thôi à. Dạo này bạn cũng không lên thường xuyên được nhỉ.
Changtoria #3
Hi bạn, lâu rùi mới thấy bạn update. Mình ko ngờ trong truyện này, hoàn cảnh gia đình Vic lại như vậy. Mình nghĩ là Vic phải bị tổn thương lắm khi nghe bố mẹ mình nói như vậy, theo mình ko có nỗi đau nào hơn là thiếu tình yêu thương từ bố mẹ, nó sẽ ảm ảnh đến suốt cuộc đời. :( Dù sao thì mình tin ngoài đơn bố mẹ Vic rất yêu thương, chiều chuộng con gái rượu và cũng rất tự hào về Vic nữa. Còn Changmin, mong là anh ấy sẽ sớm hiểu ra tình cảm mà mình dành cho Kyu ko phải là tình yêu. ^^ Update soon!
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừm, cuối năm thật sự là thời giân bận nhất trong năm của mình, nên không thể post truyện thường xuyên như trước được. Thật sự mình cũng rất tiếc. Hix. Mình nghĩ là bạn viết truyện sẽ rất hay đấy vì mình thấy khả năng văn chương của bạn cũng cực kì tốt mà. Mình nói thật đấy bạn. hihi, biết đâu sắp tới sẽ có câu chuyện nào đó của bạn, lúc đấy mình sẽ là một độc giả trung thành
Changtoria #5
Mình thi xong rồi, bi h nghỉ xả hơi chuẩn bị viết luận văn thui. ^^ Dạo này bạn cũng có vẻ bận nhỉ? Ko update thường xuyên đc, nhưng ko sao, mình chỉ hy vọng là bạn có thể hoàn thành nó và tiếp tục viết những câu chuyện khác nữa. Mình cũng rất muốn viết nhưng khả năng văn chương có hạn. :D Update soon!
yellow_potato #6
@ Changtoria : mình thì xong rồi, nhưng cuối năm bận rộn quá. Hihi.Không ngờ mình cũng đã update được 18 chap, thiệt cảm ơn bạn đó. Mong là cuối năm nay sẽ có nhìu moment đáng trông đợi xáy ra ^^. Mình tin là càng khó tìm được bạn tri kỷ thì đến khi gặp được mới càng quý trọng và giữ gìn, hy vọng họ sẽ là những người bạn tri kỷ dù có chuyện gì xáy ra đi nữa.
Changtoria #7
Mình chỉ còn 2 môn thi nữa thui. Bạn còn nhìu ko? Bạn đang thi mà vẫn chăm chỉ up chap, cám ơn bạn nhìu lắm. :D Sắp cuối năm rùi, chắc là sẽ có dịp nhìn thấy Changkyutoria tái ngộ trên sân khấu đây, mình mong chờ quá nè. Mình cũng chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn sẽ bền vững dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Làm idol có nhìu cái lợi nhưng cũng có nhìu cái hại mà, khó mà tìm đc những người bạn tri kỷ lắm, mong là 2 anh chàng này sẽ chăm sóc Qian của mình thật tốt. Hehe! :D Update soon!
yellow_potato #8
@ Changtoria : hôm nay mình cũng ôn bài để mai thi bữa cuối, thấy mệt, định rằng sẽ không viết nhưng cuối cùng cũng lọ mọ mở máy lên đánh. Bạn còn thi nhiều ngày nữa không ? uhm, mình cũng nghĩ như bạn vậy, hi vọng ở ngoài đời họ sẽ đối xử thật tốt với nhau dù cho có là gì của nhau đi nữa, nhưng mà điều này là phụ thuộc ở họ, còn tụi mình thì chỉ biết hi vọng thôi nhỉ. :D
Changtoria #9
Cả ngày hôm nay mình phải đi thi, bi h mới vào đọc truyện của bạn. <3 Vic thật may mắn vì có 2 người bạn thân tốt như vậy. Thật sự đôi khi mình hy vọng ngoài đời họ cũng sẽ chỉ là bạn thân thôi, bởi vì tình bạn thì bao giờ cũng bền vững hơn tình yêu. Tình bạn trở thành tình yêu thì dễ nhưng từ tình yêu quay lại tình bạn thì ko dễ chút nào :( Haiz! Đôi khi mình lại nhạy cảm như thế đấy. Update soon nhé! :D
yellow_potato #10
@ Changtoria :mình cũng đã đọc được điều ấy nên mình dựa theo sự việc đó để viết, mình nghĩ là dù Vic tửu lượng có cao đến đâu thì cũng không thể bằng Kyu và Chang được. Với lại khi buồn người ta lại càng thích uống nhiều và càng dễ say nữa.