Chapter 16

Quiz

Lee Soo Man POV

“ Tài xế Park, anh cho tôi dừng lại ở công viên gần công ty, tôi muốn vào trong đó một lát.”

“ Chủ tịch, ngài vẫn chưa dùng bữa trưa.”

“ Ừm, cảm ơn anh, tôi chưa thấy đói, anh cứ cho tôi dừng lại đó.”

“ Vâng thưa chủ tịch.”

Có những điều chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Con người ta không bao giờ thỏa mãn những tham vọng của mình, không biết trong vòng xoáy ấy lúc nào mình mới dừng lại được đây, hay đến chết vẫn cứ cố chấp với danh vọng và quyền lực như thế này. Đứng trên đỉnh một mình thật cô đơn.

…………..

Không khí trong công viên thật dễ chịu, thời gian ở đây thật êm ả không tấp nập như ngoài kia. Đôi khi trở về với tự nhiên, con người ta cảm thấy bé nhỏ, không phải gánh vác hay chịu trách nhiệm về bất cứ số phận một ai nữa.

Có cô gái nhỏ bé bên cạnh mình. Cô ấy ngồi ở đấy đã lâu lắm rồi. Hình như đang quan sát chăm chú vào cái gì đó. Chắc bây giờ cô gái chẳng nhận ra điều gì khác ngoài mục tiêu quan sát của mình.

“ Này, cô gái, cháu quan sát điều gì thế ?”

“ À, cháu chào bác, cháu đang quan sát mấy chú kiến.”

“ Ồ, chúng có gì hay vậy, sao cháu lại chăm chú đến thế.”

“ Ừm, thật ra thì cháu cũng không biết nữa, lúc nãy ngồi nơi đây, cháu chỉ tình cờ thấy một người đi qua dẫm lên một chú kiến nhỏ, sau khi người ta bỏ đi cháu lại thấy nó tiếp tục tha mồi về tổ. Trong quá trình ấy nó vẫn chào hỏi thân thiết với những chú kiến khác giống như trước đó chẳng có sự việc gì cả.”

“ Ừm, vậy à, thế cháu có nghĩ chú kiến ấy thật cô đơn không? Đau đớn mà chỉ biết chịu một mình.”

“ À, cháu thì không thấy thế, cháu lại nghĩ chú kiến có thể chịu đựng được là nhờ sự chào hỏi của những chú kiến kia đấy chứ, đôi khi thấy nụ cười của bạn mình sẽ làm cho bản thân mạnh mẽ hơn. Có thể nó nghĩ miếng mồi nó tha về tuy nhỏ nhưng là một phần của tập thể, lấy niềm vui của tập thể làm niềm vui của nó, như vậy thì hạnh phúc chẳng phải được nhân lên rất nhiều lần sao.”

“ Hì hì. Cháu quả thật cô gái thú vị. Thế tại sao cháu chú ý đến nó nhiều như vậy, bác thấy một chú kiến thật nhỏ bé, rất khó để quan sát được như cháu đấy.”

“ Hì.. hì. Nhỏ hay lớn chỉ là do mình suy nghĩ thôi, nếu xét về kích cỡ thì chúng nhỏ bé hơn ta, nhưng nếu xét về tính kiên cường thì có lẽ nó còn hơn nhiều người chúng ta bác ạ. Cháu cũng rất khâm phục chúng. Quả thật, cháu đã từng là một cô gái yếu đuối quá mức, bây giờ thì chắc vẫn còn, nhưng nhìn chú kiến ấy cháu lại nghĩ về mình. Xung quanh cháu có những người thân quan tâm giúp đỡ, vậy thì sao cháu lại không thể hơn được chú kiến nhỏ bé ấy chứ.”

“ Ừ, làm người phải mạnh mẽ, nhưng đôi lúc cũng cần tồn tại một chút yếu đuối, nếu không thì cuộc sống vô nghĩa lắm. Bác hỏi thêm cháu điều này được không? “

“ Ồ vâng, bác cứ hỏi cháu xin nghe.”

“ Ừm, cháu có nghĩ một người khi đứng trên đỉnh thì cô đơn vì không ai đến được với mình không ?”

“ Ừm…… cháu nghĩ rằng điều đó là phụ thuộc ở người ấy chứ không phải ở người khác bác ạ. Vì nếu người ta không lên được với mình thì mình vẫn có thể bước xuống với họ, sau đó giúp đỡ người ấy cùng lên trên đỉnh. Khi có bạn đồng hành thì việc thành công mới thật sự có ý nghĩa chứ ạ, nếu niềm vui chỉ giữ cho riêng mình thì sẽ nhanh chóng mất đi. Giống như chú kiến ấy vậy, phải đóng góp cho tập thể phát triển hơn thì bản thân sẽ có được niềm vui trọn vẹn. Một người bạn từng nói với cháu khi chia sẻ nỗi buồn thì mình sẽ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, một người khác lại nói đến bên họ để họ tiếp thêm sức mạnh giúp cháu những lúc cháu yếu đuối. Vì vậy cháu nghĩ chỉ cần người đó tìm cho mình một người bạn tốt thì không còn sợ cô đơn dù là ở bất cứ đâu đi chăng nữa.”

“ Cảm ơn cháu gái nhiều lắm. Không ngờ một lão già như ta lại được cháu dạy cho rất nhiều đấy.”

“ À, không có gì đâu ạ, cháu cũng học được rất nhiều…. cháu muốn bản thân mình phải học hỏi không ngừng để có thể trưởng thành, mạnh mẽ và hoàn thiện hơn.”

“ Ừ, bác tin cháu sẽ thực hiện được. Bác chúc cháu sẽ đạt được những ước mơ của mình.”

 

 

………….

“ Thưa chủ tịch, tài liệu ngài cần tôi đã chuẩn bị đầy đủ.”

“ Cảm ơn anh, tôi sẽ xem.”

Hồ sơ thực tập sinh. Không biết đã bao nhiêu bộ hồ sơ đã bị loại bỏ bởi mình, có lẽ họ trách mình rất nhiều nhưng làm người chọn lựa những quyết định tốt nhất cho công ty thì đôi khi cần phải nhẫn tâm.

Song Qian. Ủa cô gái này không phải là cô gái mình vừa gặp trong công viên kia sao. Thì ra cô ta chính là người mình muốn loại bỏ. Thật sự trên đời có những sự việc trùng hợp đến khó tin. Cô gái vừa mới gặp gỡ lại là người mình phải tự tay chấm dứt ước mơ của cô bé. Chỉ cần một quyết định của mình sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời của cô ấy. Thật trớ trêu khi số phận lại định đoạt như thế này. Câu chúc chưa kịp lãng quên thì giờ đây lại chính mình làm ngược lại câu nói của mình. Nếu như không gặp cô bé ấy thì chẳng phải đã dễ dàng hơn cho mình sao. Hey. Thật là khó khăn.

“ Thư ký, anh vào đây, tôi cần gặp.”

“ Vâng thưa chủ tịch.”

 

 

 

Victoria POV

Nghe nói sắp tới công ty sẽ debut cho một nhóm nhạc nữ, không biết mình có khả năng lọt vào không nhỉ. Giọng của mình còn yếu quá, tiếng Hàn thì chưa chuẩn nữa. Mà không được nản chí, chẳng phải từ nay mình phải mạnh mẽ lên sao, dù có khó khăn gì đi nữa thì cũng phải mỉm cười. Hì hì. Cười lên nào, Song Qian.

Ủa, ai ở trong nhà mình vậy kìa, đêm hôm có người trong nhà, mà mình thì ở một mình, như thế là có kẻ trộm. Chết rồi trời ơi, làm sao đây, có kẻ trộm, nếu mình xuất hiện lúc này thì có lẽ sẽ bị nó kề dao vào cổ, ôi ghê lắm. Còn nếu đứng đây, thì chẳng khác nào mình mời kẻ trộm lấy đồ nhà mình. Làm sao đây, làm sao đây. Hx,hx.

“ Này Qian, em làm cái gì đứng lẩm bẩm ngoài này vậy hả?”

“ Ủa, anh Kyuhyun, á cả anh Changmin nữa. Mà sao các anh vào nhà em được.”

“ Này nhóc, em ngốc thì cũng vừa phải thôi chứ, đóng cửa kiểu gì mà tụi này đứng dựa vào cửa chờ em nó tự động mở ra vậy. May cho em là tụi này không phải ăn trộm đấy nhé.”

“ Các anh không phải ăn trộm thì sao lại tự tiện vào nhà em, ai biết các anh đã lấy những gì rồi.”

“ Trời đất ơi, dạo này không gặp em, giờ gặp lại thấy em có tiến bộ đấy”

“ Em có làm gì đâu mà anh bảo tiến bộ.”

“ Ớ, kinh chưa kinh chưa, giỏi đấy nhóc, thôi vào nhà đi, tụi này quân tử không chấp tiểu nhân đâu.”

“ Hai anh thì quân tử cái gì, người ta đi học về mệt bắt chết mà còn cằn nhằn người ta nữa chứ. Không biết đâu, hai anh về đi, em muốn ngủ.”

“ Cái con nhóc này, thằng Changmin với anh chờ em đói bắt chết mà giờ đuổi về là sao?”

“ Đúng đó Qian, nấu cho tụi anh cái gì đi, Kyuhyun nó bắt anh chơi game với nó nãy giờ tiêu hết bao nhiêu là năng lượng, đói quá à.”

“ Ủa, game đâu nhà em mà các anh chơi vậy.”

“ Thì Kyuhyun nó mua bộ điện tử, bắt ở nhà em rồi. Nó bảo ở nhà em chơi cho tiện, không bị ai mắng hết.”

“ Chứ không phải cậu bảo tớ mua tới đây để tụ tập cho dễ, không ai biết là cậu với tớ ở đâu à Shim Changmin.”

“ Mấy anh nói cái gì, mua điện tử…. để ở nhà em, là nhà em hả?”

“ Nói nãy giờ em nghe bằng gì vậy, thì ở nhà em chứ ở đâu.”

“ Trời đất quỷ thần ơi, có người tự nhiên như thế này hả trời. Sao các anh không hỏi ý kiến của em.”

“ Em thì hỏi làm gì, chủ yếu là tụi này thôi, mà em đi nấu cơm đi.”

“ KHÔNG ĐƯỢC, các anh không được chơi ở đây, em không đồng ý, mà sao em lại phải nấu cơm, các anh tự đi ăn đi.”

“ Không được cũng phải chấp nhận thôi, trừ khi em chơi điện tử thắng anh.”

“ Cái gì, chơi điện tử á, em đã chơi lần nào đâu.”

“ Vậy thì em chấp nhận đi, không bàn cãi gì nữa.”

“ Không được….. thôi được rồi, em tuyên chiến với anh.”

“ He..he, chưa gì đã biết kết quả rồi. Shim Changmin, cậu cổ vũ cho tớ chứ.”

“ Tớ hả ? Sao lại cổ vũ cho cậu… tớ sẽ ủng hộ cho Qiannie. Hì hì.”

“ Cái thằng trời đánh, cậu bỏ rơi bạn bè sao hả.”

“ Heheh.. Qian, em yên tâm, anh sẽ huấn luyện cho em.”

“ Hahaha, tưởng gì cậu chơi cũng dở ẹc à, chấp đấy.”

“ Cái gì ? Đã thế tớ muốn cậu chơi bida với Qian, liệu có được không ? Chúng ta sẽ phân biệt thắng thua qua hai vòng thi.”

“ Anh Changmin, em không biết chơi bida.”

“ Em yên tâm, em không biết chơi nhưng dưới tay cao thủ là anh em sẽ trở thành nữ quái nhân, còn tên Kyuhyun nó rất gà môn này. Hì hì.”

“ Được lắm Changmin, tớ chấp nhận, chúng ta sẽ hẹn một tuần sau thách đấu. Ok?”

“ Được, chấp nhận.”

“ Còn bây giờ thì Qian, em đi nấu cơm đi, tụi anh chỉ thiếu đường nằm chết tại đây này.”

“ Đi đi mà Qian, nấu cơm cho sư phụ nha. Phải tẩm bổ cho sư phụ của em chứ.”

“ Thôi được rồi, em đi nấu cơm, Cho Kyuhyun, tôi sẽ bỏ thuốc độc vào cơm của anh, hứ”

“ Trời đất ơi, em đứng lại đó, chết với anh rồi”

“ Haha, ma vương Cho Kyuhyun bị đánh gục rồi.”

“ Shim Changmin chết tiệt cậu gọi ai là ma vương, giờ thì cậu biết tay tớ nhé.”

“ Dừng lại… dừng lại nào…. Hehe”

“ He..he”

Sao mình quen hai tên ngốc nhí nhố này nhỉ. Không thể hiểu nổi họ. Nhưng hình như tụi mình thân nhau hơn rồi. Hí hí.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
nguyenlam2245 #1
Chapter 25: Có lẽ lời nhắn của mình cho bạn đã quá trễ, vì cũng gần 2 năm rồi nhưng mình vẫn hy vọng bạn quay lại đây và đọc được.
Fic của bạn rất hay và mình có cảm giác nó rất gần với hiện thực vậy! Mình yêu Vic và cũng thích những ai yêu thương và bảo bọc cô ấy! Đôi lúc mình cũng tự hỏi liệu thực tế ngoài đời mối quan hệ giữa họ có tiếp tốt đẹp ko? Đọc fic của bạn đã cho mình thêm rất nhiều động lực. Cám ơn bạn và mình mong rằng một ngày nào đó bạn sẽ quay lại và hoàn thành fic này!
yellow_potato #2
@ Changtoria : thật sự là mình rất muốn update đều đặn bạn à, nhưng mà nhà mình thuộc thành phần tiểu thương, nên gần tết thật sự bận đấy, không thể post đều đặn như trước được. Có lẽ bây giờ chỉ tranh thủ thôi, phải đợi tết xong mới viết đều đặn được, bạn thông cảm nha. Mình cũng rất ghét đọc truyện cứ bị gián đoạn, vì như vậy sẽ khó theo dõi lắm, nhưng mà bây giờ thì chỉ bik xin lỗi thôi à. Dạo này bạn cũng không lên thường xuyên được nhỉ.
Changtoria #3
Hi bạn, lâu rùi mới thấy bạn update. Mình ko ngờ trong truyện này, hoàn cảnh gia đình Vic lại như vậy. Mình nghĩ là Vic phải bị tổn thương lắm khi nghe bố mẹ mình nói như vậy, theo mình ko có nỗi đau nào hơn là thiếu tình yêu thương từ bố mẹ, nó sẽ ảm ảnh đến suốt cuộc đời. :( Dù sao thì mình tin ngoài đơn bố mẹ Vic rất yêu thương, chiều chuộng con gái rượu và cũng rất tự hào về Vic nữa. Còn Changmin, mong là anh ấy sẽ sớm hiểu ra tình cảm mà mình dành cho Kyu ko phải là tình yêu. ^^ Update soon!
yellow_potato #4
@ Changtoria : ừm, cuối năm thật sự là thời giân bận nhất trong năm của mình, nên không thể post truyện thường xuyên như trước được. Thật sự mình cũng rất tiếc. Hix. Mình nghĩ là bạn viết truyện sẽ rất hay đấy vì mình thấy khả năng văn chương của bạn cũng cực kì tốt mà. Mình nói thật đấy bạn. hihi, biết đâu sắp tới sẽ có câu chuyện nào đó của bạn, lúc đấy mình sẽ là một độc giả trung thành
Changtoria #5
Mình thi xong rồi, bi h nghỉ xả hơi chuẩn bị viết luận văn thui. ^^ Dạo này bạn cũng có vẻ bận nhỉ? Ko update thường xuyên đc, nhưng ko sao, mình chỉ hy vọng là bạn có thể hoàn thành nó và tiếp tục viết những câu chuyện khác nữa. Mình cũng rất muốn viết nhưng khả năng văn chương có hạn. :D Update soon!
yellow_potato #6
@ Changtoria : mình thì xong rồi, nhưng cuối năm bận rộn quá. Hihi.Không ngờ mình cũng đã update được 18 chap, thiệt cảm ơn bạn đó. Mong là cuối năm nay sẽ có nhìu moment đáng trông đợi xáy ra ^^. Mình tin là càng khó tìm được bạn tri kỷ thì đến khi gặp được mới càng quý trọng và giữ gìn, hy vọng họ sẽ là những người bạn tri kỷ dù có chuyện gì xáy ra đi nữa.
Changtoria #7
Mình chỉ còn 2 môn thi nữa thui. Bạn còn nhìu ko? Bạn đang thi mà vẫn chăm chỉ up chap, cám ơn bạn nhìu lắm. :D Sắp cuối năm rùi, chắc là sẽ có dịp nhìn thấy Changkyutoria tái ngộ trên sân khấu đây, mình mong chờ quá nè. Mình cũng chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn sẽ bền vững dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Làm idol có nhìu cái lợi nhưng cũng có nhìu cái hại mà, khó mà tìm đc những người bạn tri kỷ lắm, mong là 2 anh chàng này sẽ chăm sóc Qian của mình thật tốt. Hehe! :D Update soon!
yellow_potato #8
@ Changtoria : hôm nay mình cũng ôn bài để mai thi bữa cuối, thấy mệt, định rằng sẽ không viết nhưng cuối cùng cũng lọ mọ mở máy lên đánh. Bạn còn thi nhiều ngày nữa không ? uhm, mình cũng nghĩ như bạn vậy, hi vọng ở ngoài đời họ sẽ đối xử thật tốt với nhau dù cho có là gì của nhau đi nữa, nhưng mà điều này là phụ thuộc ở họ, còn tụi mình thì chỉ biết hi vọng thôi nhỉ. :D
Changtoria #9
Cả ngày hôm nay mình phải đi thi, bi h mới vào đọc truyện của bạn. <3 Vic thật may mắn vì có 2 người bạn thân tốt như vậy. Thật sự đôi khi mình hy vọng ngoài đời họ cũng sẽ chỉ là bạn thân thôi, bởi vì tình bạn thì bao giờ cũng bền vững hơn tình yêu. Tình bạn trở thành tình yêu thì dễ nhưng từ tình yêu quay lại tình bạn thì ko dễ chút nào :( Haiz! Đôi khi mình lại nhạy cảm như thế đấy. Update soon nhé! :D
yellow_potato #10
@ Changtoria :mình cũng đã đọc được điều ấy nên mình dựa theo sự việc đó để viết, mình nghĩ là dù Vic tửu lượng có cao đến đâu thì cũng không thể bằng Kyu và Chang được. Với lại khi buồn người ta lại càng thích uống nhiều và càng dễ say nữa.