Chapter 3
Quiz…. Bắc Kinh , tháng 9 năm 2007
Vic POV
Nhịp tim mình đang rối loạn, có lẽ dường như sắp đến lượt thi của mình. Không khí của cuộc thi thật căng thẳng, mọi người giống như đã rất quyết tâm với lựa chọn của bản thân. Còn mình thì sao? Đây là quyết định đúng đắn và có phải là điều mình muốn hay chỉ là mình muốn sự nổi tiếng để anh ấy hằng ngày phải nhìn thấy mình trong sự tiếc nuối, đó là mục đích chính của mình hay sao. Có lẽ điều ấy thật là ngu ngốc, mình có thể quay về và nhận học bổng tại học viện múa Bắc Kinh chứ không nên tốn thời gian vô ích vì việc này.
“ Xin mời thí sinh Song Qian”
Đã đến lượt mình, bỗng chốc mình đứng dậy giữa bầu không khí đầy hồi hộp, mọi người đều dồn cặp mắt của họ về phía mình. Mình nên bỏ về hay sao? Có lẽ việc thử sức không phải là quá quan trọng, vậy thì có nên cho bản thân mình một cơ hội để học hỏi không nhỉ? Mọi thứ đều rối tung lên cả.
“ Xin mời thí sinh Song Qian “
Mình bước vào phòng thi, đó có lẽ là quyết định của mình. Cho bản thân một cơ hội. Ban giám khảo đang hỏi mình, việc giới thiệu đã trôi qua tốt đẹp. Điệu nhạc nổi lên, thân thể mình như bị cuốn theo. Mọi người dường như đang ở trong một thế giới khác, giống như họ đang nhìn thấy một cô búp bê trong hộp nhạc. Không ai nhìn thấy được mình đang cô đơn bên trong, sau lớp vỏ thủy tinh bên ngoài là một con người đang khao khát được thoát ra khỏi. Mình như một cây nến cứng nhắc đang chờ đợi một ai đó thắp sáng ngọn lửa để được tan chảy ra, ấm áp trở lại. Anh thật tàn nhẫn. Thì ra cứ tưởng bản thân đã quên nhưng sự thật anh vẫn ở đấy, trong tim mình. Một cú nhào lộn, cuộc đời mình có thay đổi từ đây? Bài thi đã kết thúc.
Có vẻ dường như mọi người thích nó, mình đã làm tốt phải không?
……..
“ Qian, ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của con, nếu số phận con ở Seoul thì con sẽ thuộc về nơi đó, còn nếu con thuộc về nơi đây, thì dù con có đến đâu, con cũng sẽ trở lại nơi này.”
“ Mẹ à……… Nếu con đến nơi đó, gia đình mình sẽ lại càng khó gặp mặt đoàn tụ hơn bây giờ…… con không đành lòng xa cách”
“ Con gái ngốc của mẹ, con nghĩ mẹ muốn con ở nơi phương xa sao, nhưng con phải nhớ rằng bất kể con ở nơi đâu thì niềm hạnh phúc của bậc làm cha mẹ là thấy con mình trưởng thành khỏe mạnh và thực hiện được ước mơ của mình. Hãy đi và thực hiện ước mơ của con. Dù ở đâu đi nữa cha mẹ vẫn luôn yêu con. “
“… Mẹ….”
…………
Tạm biệt nhé quê hương tôi, tôi sẽ trở về.
Kyu POV
Chán quá!
Cái bàn phím sao lại hư lúc này kia chứ, game của mình. Hx “___”
Ọt ọt… ọt
Hình như bụng của mình kêu. Ấy dza, quên mất, mình chưa ăn tối. Giờ này mà phải lặn lội đi ra phòng ăn, khổ cho thân mình quá.
Có người trong phòng ăn, là Leeteuk huyng và Eunhuyk.
“ Huyng à, em nghe nói công ty mình lại vừa có một trainee người Trung Quốc nhé.”
“ Thế à, mà công ty mình khó có thể nhận người nước ngoài lắm, nên anh nghĩ khả năng người ấy được debut như Hankyung là rất ít cơ hội “
“ Em còn nghe nói cô ấy rất xinh đẹp, vẻ đẹp giống như một vị thần vậy, khả năng cô ấy debut theo hình thức người mẫu là rất cao. “
“ Sao giờ này các anh còn chưa ngủ? “
“ À, thì ra là Kyu, em làm gì vào giờ này vậy?”
“ Em đang tìm thức ăn, em đói quá. “
“ Lại game phải không? Em phải ăn uống đàng hoàng chứ, đừng có vì game mà quên ăn như thế nữa.”
“ Em chơi game là no bụng à, chỉ có khi không chơi game nữa em mới thấy đói bụng thôi. Bàn phím của em hư mất rồi, huyng cho em mượn máy nha”
“ Thôi đi, em phải ăn rồi đi ngủ sớm đấy. Huyng về phòng đây”
“ Cho em mượn đi mà.”
“ Không được”
“ Hix, huyng không còn thương em nữa à”
“ Anh nói không được mà”
“ Huyng à”
“ Thôi được rồi, nhưng phải ăn đi rồi tiếp tục, không được thức khuya quá đấy”
“ Keke. Em biết rồi .”
Mình lại tiếp tục với game của mình. Thật là sung sướng, mà hình như các anh ấy nói về một trainee người Trung Quốc. Nếu cô ấy được debut lại có một Hankyung phiên bản nữ, chắc sẽ thú vị đây. Phải nhắn tin cho Changmin biết mới được. Keke
Comments