Tám

Chuyện những ngày mưa
Tám

Cuối cùng thì ngày chủ nhật cũng đến. Trời hôm nay sáng trong xanh, không hề có dấu hiệu của một bóng mây mưa nào cả. Ngắm mình một lượt trong gương, tôi cảm thấy tự tin với chiếc váy mới mua, dành riêng cho buổi ký tặng này. Tôi vén một bên tóc qua tai rồi cười với mình trong gương. “Cố lên, Ixora! Hôm nay phải thật tươi tắn đó nha!”

Tôi ăn vội một chiếc bánh sandwich kẹp một vài lát trái cây cũ dư lại trong tủ lạnh. Vội vã đến địa điểm mà chúng tôi đã chuẩn bị, tôi nhanh chóng chỉnh sửa makeup, tóc tai rồi ngồi vào chiếc ghế danh dự, tâm điểm của mọi người ngày hôm nay: Chiếc ghế của nữ nhà văn trẻ Ixora.

Các đọc giả yêu thích truyện của tôi cũng đến từ rất sớm. Họ phải xếp một hàng dài để chờ đến lượt mình. Không những chỉ có các bạn thanh niên, mà cả những em thiếu nhi hay các bậc phụ huynh cũng có mặt trong dòng người đó. Tôi rất ngạc nhiên, chào hỏi họ trước khi đặt bút ký vào cuốn sách của họ.

Nhiều người còn mang hoa và quà đến tặng cho tôi, tất cả đều được xếp vào một góc. Nghĩ đến việc đêm nay tôi mở hết số quà đó và khóc sướt mướt vì xúc động với những lá thư mà đọc giả gửi cho tôi, chắc tôi sẽ có cảm giác như đang ăn sinh nhật của mình. Tôi không quên luôn miệng cười và nói cảm ơn.

Khi hàng người ít dần, ít dần. Tôi cũng đã bắt đầu thấm mệt. Bụng thì đói meo đang biểu tình ầm ĩ. Tay thì mỏi nhừ, không biết đã phải ký bao nhiêu chữ ký nữa.

Khi đang ký cho người cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng người la ó hào hứng, xầm xì ở ngoài cửa. Tôi ngước mặt lên thì thấy một dáng người cao thật cao, mặc áo vest dài màu xám bên ngoài chiếc áo sơ mi đen không gài nút kín cổ. Người đó đang tiến về phía tôi với tốc độ rất nhanh nhờ đôi chân dài của mình, đi mà như chạy. Sự ngạc nhiên làm tôi chớp mắt đến hơn cả chục lần trong vài giây. Anh bước vòng qua cái bàn rồi nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi trong sự kinh ngạc của mọi người. Tôi cũng kinh ngạc không kém họ.

“N-này! Anh làm gì vậy? Buông em ra!!!” Tôi hét lên, cố ghì lấy tay tôi ra khỏi tay anh, nhưng tay anh to quá, nắm rất chặt, tôi bị lôi đi mà không hề có tí sức lực để chống cự.

“Không còn thời gian nữa đâu. Anh có việc này cần nhờ em, gấp lắm. Em lên xe đi rồi anh giải thích!” Anh nói nhỏ và nhanh, chỉ vừa đủ để tôi nghe thấy. Mọi người đang đứng ở cửa và sảnh nhìn thấy chúng tôi thì bàn tán ồn ào. Chỉ nhìn thấy ánh mắt tò mò của họ thôi là tôi đã muốn nổi điên lên rồi. Tôi rất ghét như vậy!! Tôi rất ghét!!!

Anh kéo tôi ra đến xe, mở cửa cho tôi vào trong rồi vòng qua ghế tài xế, khởi động máy. Anh chạy đi một lúc lâu, tôi vẫn im lặng, cố gắng lấy lại hơi thở. Tôi khẽ liếc nhìn anh. Gương mặt của anh lúc này khiến tôi nhận ra hình như anh đang gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Anh rẽ vào đường cao tốc, hình như anh sẽ chở tôi đi xa. Hơi lo lắng, tôi mới cất tiếng hỏi.

“A-anh đưa em đi đâu vậy…?”

“Nhà anh.” Anh trả lời mà không hề nhìn tôi. Giọng nói cũng không chút cảm xúc.

“Kh-không phải nhà anh ở trong thành phố sao?”

“Không phải nhà đó. Đây là nhà nghỉ của gia đình anh, nó ở gần biển.” Giọng nói của anh có vẻ đã khá hơn, nhưng vẫn nghe lạnh lùng lắm.

“Anh đang giận chuyện gì sao…?” Tôi lí nhí hỏi. Cổ cụp xuống như muốn rút vào trong cái mai rùa vô hình trên lưng. Hình như anh đang giận tôi hay sao…

“Ừ… Cũng không hẳn là giận. Anh chỉ đang bực mình thôi. Anh xin lỗi vì hơi thô lỗ với em.” Anh đổi tay trái sang cầm lái, với tay phải sang nắm lấy tay của tôi. Tôi giật mình, đẩy tay anh ra.

Anh rụt tay về, chúng tôi im lặng một lúc lâu. Cảm thấy khó chịu, tôi với tay bật đĩa nhạc lên. Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi bước lên chiếc xe này. Và tôi thừa biết có đĩa nhạc gì trong đài. Đó là một đĩa nhạc tổng hợp tất cả những khúc nhạc không lời của Yiruma. Tôi thậm chí còn thuộc lòng bài nào nằm ở số mấy. Tôi với tay lần nữa, bấm nút số 3. “Kiss The Rain”. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đường xá. Ngộ ghê, lúc sáng rõ ràng trời trong xanh rất đẹp. Vậy mà bây giờ, mưa từng hạt rơi nặng trĩu trên cửa sổ. Tôi có cảm nhận anh liếc sang nhìn tôi vài lần, nhưng tôi ngủ thiếp đi theo tiếng đàn piano du dương và tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.

Một lúc sau, cũng không lâu lắm, tôi mở mắt ra và thấy chúng tôi đang chạy sát bên bờ biển. “Sắp tới rồi hả?” Tôi hỏi trong vô thức, dụi dụi mắt.

“Ừm…” Anh trả lời nhẹ, lần này thì giọng anh đã ấm áp trở lại.

“Đây có phải việc anh đã cố gọi cho em không?”

“Ừm…”

“Là việc gì vậy?” Tôi quay sang nhìn anh, lần này tôi không lén lút hay rụt rè. Tôi chỉ muốn nhìn vào đôi mắt anh để tìm cho ra sự thật. Thói quen vẫn không bỏ được. Nhưng anh đang chăm chú nhìn vào con đường ngoằn nghèo phía trước.

“Mẹ anh từ Canada bay về, muốn anh xem mắt cô nào đó. Anh không thích, từ chối cách nào mẹ cũng không chịu. Chị quản lý nói cách duy nhất là phải giả vờ như anh đang sống cùng ai đó, cấp bách lắm thì phải giả vờ có thai…”

Anh nói đến đó thôi tôi đã la lớn lên. “HẢ? ANH NÓI VẬY LÀ SAO??”

Sau đó tôi bị ánh mắt nghiêm nghị của anh đe dọa. Cảm giác này, sao giống y hệt như lúc chúng tôi còn bên nhau.

“saokhôngphảilàaikhácmàlàemchứ?” Tôi thều thào, cố gắng nói thật nhỏ chỉ cho mình nghe thấy. Mà không ngờ tai anh thính ghê.

“Vì anh không thể chấp nhận ai khác mà không phải là em.”

“…”

“Ờ, xin lỗi. Nghe hơi sến súa. Nhưng mà sự thật là vậy.”

“Mình chia tay nhau gần một năm rồi mà…” Tôi dùng ngón trỏ vẽ một đường vô hình nối bóng của những giọt nước mưa còn đọng lại bên ngoài cửa sổ xe. Cơn mưa đã tạnh từ lâu.

“Nhưng em vẫn còn tình cảm với anh đúng không? Cho dù em có hét lên vào lỗ tai anh là “không”, mà anh chắc chín phần mười là em cũng đã định làm vậy…” Anh nhìn một cái thật nhanh sang tôi rồi lại tập trung vào con đường. Má tôi phùng ra. Tôi ghét anh!!! Sao anh có thể thấy rõ tâm can của tôi như vậy chứ???

 “Mặc dù chính anh là người công bố chúng mình chính thức chia tay, nhưng anh chưa bao giờ, trong suốt một năm qua, xem nó là sự thật.”

Tôi bĩu môi, nhìn xuống đường. Những gì tôi muốn nói, tự anh cũng đã biết hết rồi… Vậy mà suốt một năm qua, anh đã không hề liên lạc với tôi sao? Anh cứ thích làm tôi nghĩ là anh ghét và không muốn gặp tôi chứ gì? Gì mà “không tin”, gì mà “chưa bao giờ”. Dối trá! Hoàn toàn là dối trá!

“Anh nghĩ, vì em cần thời gian cho bản thân nên em mới đòi chia tay. Với cái đầu hay suy nghĩ cực-kỳ-nhiều như em thì có dành cả đời để suy nghĩ cũng không hết. Nhưng anh nghĩ, nếu anh yêu em, cũng nên để em có thời gian cho riêng mình một chút. Vì mỗi phút giây em ở bên cạnh anh, hay thậm chí là lúc em không ở bên cạnh anh, em cũng chỉ nghĩ cho người khác, cũng chỉ nghĩ đến anh mà thôi…”

“Sao anh tự tin quá vậy?” Tôi xì một tiếng.

“Chị quản lý và chị biên tập, hai người đó là chị em họ đó. Họ thông đồng với nhau để anh luôn được biết về em dù là không liên lạc. Mỗi ngày em ăn gì, ngủ ra sao, anh đều biết hết. Hai chỉ nói, cho đến chừng nào tự em tìm đến anh, thì lúc đó anh mới được tỏ ra mềm yếu, hahaha” Anh bật cười thật sảng khoái. Tiếng cười của anh cũng làm khóe môi tôi cong lên theo. Tôi nhớ anh quá.

“Ừm… mà chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện này?” Tôi chỉ vào cái biệt thự màu trắng ở phía trước, cũng đúng lúc anh đỗ xe lại.

“Thì em, ra mắt mẹ anh. Okay?” Anh tắt máy xe, quay nửa người sang nhìn tôi. Tôi còn đang bận suy nghĩ thì anh ngả người tới, gương mặt càng lúc càng sát lại chỗ tôi.

Tôi né ra. “Anh đang làm gì vậy?”

“Không muốn hôn làm lành sao?” Anh trề môi, tiếc rẻ.

“Làm lành gì chứ?” Tôi cởi dây an toàn rồi đẩy cửa bước ra, vươn vai đón gió biển đang tràn về. Hình như cũng đã có lần anh kể cho tôi nghe về căn biệt thự sát biển mà anh hay được đi chơi lúc nhỏ mỗi dịp hè.

Anh mở cốp sau, xách ra hai chiếc vali. Một của anh, một của tôi. Tôi có thể biết nó là của tôi vì nó thật sự là chiếc vali của tôi—

“QUẦN ÁO CỦA EM???????”

“Trước khi bắt cóc em, anh có ghé qua nhà em lấy quần áo. Chắc em phải ở đây vài ngày với anh đó. Yên tâm, anh có lấy cả đồ bơi cho em rồi.”

Tôi cứng người, mặt đỏ gay. Cái thứ con trai gì mà—

“Sao anh vào nhà em được chứ?”

Anh đi vòng qua tôi rồi cùng tôi đi về phía cửa. “Hoặc là hỏi chị biên tập, chị ấy chắc chắn có chìa khóa sơ cua của em để chị ấy có thể đến rồi đi những lúc em bận viết truyện hay ngủ nghỉ không đúng giờ giấc.”

Tôi liếc anh một cái.

“Hoặc là tìm chìa khóa phụ em giấu dưới chậu hoa trước cửa nhà. Thói quen thì khó thay đổi lắm.”

Tôi liếc anh hai cái.

Anh cười khoái chí rồi đẩy cửa vào. “Vú ơi~” Anh gọi í ới. Trông anh y hệt như cậu nhóc năm nào vẫn thường đến đây chơi vào những ngày hè.

“A, cậu chủ đến rồi!” Thường thì người ta gọi là bà vú, những tôi thích gọi là bác vú hơn. Vì bác còn khá trẻ, chắc tuổi cũng chỉ cỡ bằng ba mẹ chúng tôi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi