Mười lăm

Chuyện những ngày mưa
Mười lăm

 Tôi giật mình thức dậy, hoảng hốt chộp lấy điện thoại rồi lướt ngón tay lên màn hình. Bây giờ đã là tám giờ sáng chủ nhật. Đùa sao? Tôi còn chưa đầy hai tiếng để chạy đua đến lễ đính hôn để Kris có thể tuyên bố anh ấy sẽ đính hôn với tôi rồi chúng tôi sẽ lên kế hoạch cho đám cưới rồi tôi sẽ có một đám cưới đẹp như trong truyện cổ tích rồi tôi sẽ sống với Kris và chúng tôi sẽ có những đứa con xinh đẹp và cùng nhau hạnh phúc đến suốt đời… Khoan đã, mà tôi phải ra khỏi giường trước đã.

Từ sau đêm hôm đó, Kris cũng chẳng thèm gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm tôi. Ít ra nếu muốn cưới tôi thì cũng phải là một người chồng đàng hoàng chứ. Đúng là đồ Bò Cạp lạnh lùng đáng ghét. Lúc thì rất dịu dàng yêu thương, lúc thì bỏ rơi người ta không thèm để ý tới luôn.

Vừa nhắc đến thì hình của hắn đã xuất hiện trên màn hình điện thoại.

“Giờ này em còn ngủ sao? Nhanh chuẩn bị đi không thì anh phải lấy Tracy ráng chịu!”

“Em biết rồi mà!” Tôi mếu máo vì bị mắng.

“Nhanh lên em!” Chị biên tập ùa vào phòng, giục tôi. Chị ấy sẽ đưa tôi đến chỗ làm tóc và trang điểm.

Tôi nhanh chóng thay quần áo và không quên đem theo chiếc váy đã chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn. Sau khi được tết tóc và cài hoa vào tóc và trang điểm thật kỹ càng, cùng với chiếc váy màu trắng, trông tôi đẹp y hệt một nàng công chúa. Chị biên tập đứng kế bên nhìn tôi trong gương.

“Chà, kiểu này thì Kris không chịu nổi đâu.”

Tôi tinh nghịch đánh vào vai chị.

Chị nhanh chóng đưa tôi đến nhà hàng. Kris nói đó sẽ là một khu vườn ngoài trời, với rất nhiều hoa và cây cối. Tất cả bàn ghế bằng sắt và đều sẽ được sơn màu trắng. Và sẽ có một buổi tiệc ngọt nhẹ nhàng cho mọi người.

Chị biên tập đỗ xe ở phía trước con đường được dẫn bằng một hàng cây xanh mướt. Tôi quay sang nhìn chị, ngạc nhiên, “Không phải Kris bảo sẽ chờ em ở đây sao? Anh ấy đâu rồi?”

“Chắc nó bận chuẩn bị ở trong rồi, em cứ vào đi. Chị đi đỗ xe vào bãi.” Chị nói rồi quay xe đi về phía bãi đỗ.

Tôi bước từng bước chậm rãi trên con đường lát đá. Tôi hiện đang rất hồi hộp, nhịp tim đập loạn xạ liên hồi. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi.

Bỗng dưng một cô gái mặc váy màu đỏ tươi chạy ngược lại về phía tôi, kéo tay tôi đi. “Ixora à, Kris bị tai nạn đang ở bệnh viện. Chúng ta phải đến đó thôi! Nhanh lên, theo tôi!!!”

“Gì cơ?” Não tôi lại bị đông cứng, trước khi tôi kịp có phản ứng gì thì Tracy đã đẩy tôi lên xe của cô ta rồi khóa cửa lại, lái đi thật nhanh.

Tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhưng trước hết tôi phải bình tĩnh lại đã. “Kris bị tai nạn sao? Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi nhìn qua Tracy, gương mặt cô ta ướt nhem nước mắt, lớp trang điểm đã bị nhòe đi, lấm lem trên mặt. Trông cô ta như một đứa con nít nghịch túi đồ trang điểm của mẹ, quẹt ngang quẹt dọc các thứ lên mặt mình. Nhưng đây không phải là lúc để lo về cô ta. Cô ta vừa nói Kris vừa bị thương mà.

“Kris… có làm sao không?” Tôi nhấn mạnh câu hỏi lần nữa, nhìn cô ấy lo lắng.

Cô ta buông một tay ra khỏi vô lăng rồi vuốt hàng nước mắt trên mặt, cười hả hê. “Tôi chỉ nói vậy để cô đi với tôi thôi. Kris hiện đang ở nhà hàng. Và tôi sẽ không để cô đến được đó. Cô không thể kết hôn với anh ta được. Kris là của tôi!”

Bây giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Thở phào vì Kris không sao, tôi bắt đầu lấy lại cái đầu châm biếm để dùng mọi từ ngữ mỉa mai cay đắng nhất mà tôi có thể để phản bác lại chiêu đâm chọt tinh thần vừa rồi của Tracy.

“Thật sao? Cô yêu anh ấy hay là gia tài của anh ấy?” Tôi khoanh tay, ngồi tựa lưng vào ghế thật thoải mái.

“Cô đừng ra vẻ tự cao tự đại quá. Dù là Kris yêu cô và anh ấy muốn lấy cô nhưng nếu cô không còn, thì anh ta đành phải lấy tôi thôi.” Cô ta nhếch mép cười thật nham hiểm.

Tôi rùng mình, hai vai run lên bần bật. Nhưng tôi cố vịn vào ghế ngồi và không để cô ta trông thấy. Tracy đang lái vào một khu đất trống không có ai ở xung quanh.

“Cho dù không có tôi, thì Kris cũng không thèm lấy cô đâu! Đồ ham tiền!”

Cô ta chẳng trả lời, chỉ hậm hực lôi tôi ra khỏi xe, đẩy tôi vào một nhà kho cũ. Ở đó chỉ có một cái ghế. Cô ta trói tôi vào chiếc ghế. Trong khi đó, tôi cố vùng vẫy nhưng cô ta to lớn và mạnh hơn tôi rất nhiều. Biết vậy, tôi dùng lời lẽ để tấn công cô ta. “Rồi Kris cũng sẽ tìm được tôi thôi. Cô đừng hòng lấy được anh ấy. Anh ấy cũng chẳng cho cô lấy được đồng nào đâu!”

Cô ta bực dọc tát vào mặt tôi một cái rõ đau. Tôi dám chắc năm dấu ngón tay của cô ta còn in trên mặt tôi. “Còn mày thì sao hả, con khốn? Mày cũng đã bỏ rơi Kris khi anh ta cần mày nhất kia mà? Rốt cuộc thì vì sao mày chia tay anh ta một năm trước chứ? Và tại sao lại quay lại vào lúc này? Không phải cũng vì tiền sao? Tao không có được Kris, thì tao cũng không để cho mày có được đâu.”

“KHÔNG! KHÔNG PHẢI! TÔI YÊU KRIS VÀ MUỐN ĐƯỢC Ở CÙNG ANH ẤY!” Tôi đã hét lên như vậy. Nhưng chỉ trong đầu thôi, vì cái tát quá đau mà tôi chẳng nói được nữa. Có máu chảy ra từ khóe miệng.

Rồi cô ta bỏ đi, đóng cửa nhà kho lại, nhốt tôi một mình trong bóng tối, bị trói và bị bịt miệng. Chẳng có nơi nào tôi cử động được ngoại trừ đôi mắt.

Tôi bắt đầu suy nghĩ đến từng lời nói của cô ta. Nào là vì sao tôi lại chia tay anh, từng lý do một tự tôi đã suy nghĩ ra hiện lên. Lúc trước tôi thấy nó có lý vô cùng, nên tôi mới muốn chia tay anh. Tôi nghĩ tôi và anh không hợp nhau và có thể với một cô gái nào khác, anh sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng anh đã cho tôi biết rằng không hạnh phúc khi không có tôi và anh cũng không muốn cô gái nào khác, cho dù cô ta có xinh đẹp và thông minh hơn tôi. Tôi cứ hay giận dỗi vì tính cách lạnh lùng và tính chất công việc của anh không đáp ứng được nhu cầu được quan tâm suốt 24/7 của tôi. Tôi đã không tin anh, một phần là vì tôi đã bị mất niềm tin vào tình yêu sau những gì xảy ra cho gia đình nhỏ bé của tôi, và một phần là vì tôi rất đa nghi. Nhưng tất cả những điều đó bây giờ đều vô nghĩa. Ký ức quay trở về khi tôi và anh cùng ở ngoài bờ sông và tôi đã hỏi anh nếu anh có muốn cưới tôi hay không, anh đã trả lời về việc anh không muốn bị gò bó. Thế nhưng đêm hôm trước, sau khi nói chuyện với Kris, tôi đã nhận ra, lần này anh đã sẵn sàng để kết hôn tôi. Trong lúc tôi dần thiếp đi vào giấc ngủ, anh đã nói rằng “Mọi thứ đều có một thời điểm đúng đắn cho nó. Một năm trước, anh và em có lẽ chưa phải lúc. Nhưng bây giờ, anh không thể sống thiếu em được và em cũng vậy. Đây là thời điểm thích hợp cho hai đứa mình.”

Biết đâu được đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Kris và nói chuyện với anh. Hay câu nói cuối cùng của anh mà tôi sẽ mang về bên kia thế giới là “Giờ này em còn ngủ sao?” khi anh quát tôi trong điện thoại sáng nay. Dù là gì, thì tôi vẫn yêu Kris vô cùng. Nếu tôi phải chết khô trong cái kho lạnh lẽo này thì nhất định tôi sẽ quay về ám lấy anh vì tôi thật sự không thể sống thiếu anh. Bây giờ thì tôi đã hoàn toàn nhận ra, tại sao suốt một năm qua tôi không thể quên anh dù có cố gắng như thế nào, dù anh có đáng ghét như thế nào, thì tôi cũng đã quá yêu anh để có thể yêu một ai khác. Tất cả những lý do tôi chia tay anh một năm về trước giờ đã trở nên hoàn toàn nhỏ nhặt. Tôi muốn được chạy ùa vào vòng tay của anh và nói lời xin lỗi. Ngay lúc này đây, tôi đã giải quyết được những mâu thuẫn của bản thân và tôi nhận ra tôi cần anh hơn bao giờ hết. Trong mớ suy nghĩ bòng bong, tôi ngất đi vì mất nước và kiệt sức.

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy Kris. Ồ, thì ra đây là thiên đường mà mọi người thường nói đến sao? Kris đang ngủ, đôi mắt anh ấy nhắm lại nhẹ nhàng, hàng mi khẽ rung. Đôi chân mày thật rậm. Cái mũi cao thanh thoát. Anh vẫn luôn điển trai như vậy. Chắc chắn anh chính là thiên thần dẫn đường cho tôi ở thiên đường này. Tôi di chuyển bàn tay đến để chạm vào tóc anh.

Anh khẽ chau mày thức giấc, ngước lên nhìn tôi. “Ixora, em tỉnh rồi sao.” Anh mừng rỡ cười thật tươi. Nhưng gương mặt của anh mệt nhoài.

Tôi cố nhúc nhích cơ thể. Ơ, tôi không bị trói nữa và đang nằm trên một cái giường rất êm.

Anh cuối người xuống hôn nhẹ lên trán tôi. “Vợ anh dậy rồi.”

“Em còn sống sao?” Tôi chớp chớp mắt.

“Ừ.” Anh cười. “Anh không muốn nói điều này. Nhưng mà anh phải mang ơn cái tên Mark đó nhiều lắm. Nhờ hắn mới tìm được em đó. Hắn nói với anh hắn thấy Tracy lôi em lên xe sau khi anh thẳng thừng từ chối cô ta và nói rằng em mới là người anh sẽ kết hôn. Rồi anh với hắn đi tìm Tracy, cô ta đanh định trốn ra nước ngoài. Anh giao cô ta cho cảnh sát rồi cô ta mới khai ra chỗ em đó. Cũng may anh đến chưa quá trễ…”

“Sao phải lâu như vậy anh mới tìm ra em chứ? Lỡ em có bị gì thì…” Anh đặt một ngón tay lên môi tôi.

“Em mà có mệnh hệ gì thì anh sẽ không sống nổi mất. Đáng lẽ ra anh phải đích thân đến đón em, mà phải lu bu nhiều chuyện nên…” Anh mím môi. “Mà thôi, vợ anh không sao là tốt rồi.”

Cứ mỗi lần anh nói hai từ “vợ anh” là tôi lại thấy bồn chồn khó tả.

“Lễ đính hôn dời lại tuần sau rồi. Em cứ từ từ nghỉ ngơi.” Anh cầm tay tôi xoa xoa.

Tôi gật gù nhìn anh, nở một nụ cười yếu ớt. “Kris, em xin lỗi… chuyện của một năm trước… Bây giờ em hiểu ra rồi, em cũng yêu anh.” Anh chỉ cười lại. Môi anh từ từ chạm vào môi tôi.

Vậy là cuối cùng chúng tôi đã thật sự thuộc về nhau. Tôi chẳng còn bất cứ nghi ngờ, thắc mắc nào về tình cảm của anh dành cho tôi và của tôi dành cho anh nữa. Sa mạc năm ấy lại nở hoa rực rỡ.

Tôi nhìn ra cửa sổ, trời đổ mưa tầm tã. Ấy thế mà lòng tôi rộn rã vô cùng.

Hai tháng sau, khi chúng tôi đang chuẩn bị cho đám cưới, cũng là lúc tôi hoàn thành quyển tiểu thuyết mới nhất của mình. “Mưa trên sa mạc”, nó là phần tiếp theo của “Cơn mưa đầu tiên”. Và lần này, tôi đã thật sự thoát khỏi “danh hiệu” Công chúa tiểu thuyết buồn, vì hầu hết tất cả những câu chuyện của tôi từ lúc đó trở đi đều mang kết thúc có hậu.

Trước, trong và sau tiệc cưới của chúng tôi, trời lại đổ mưa. Chúng tôi cùng nhau đứng rất lâu dưới từng hạt mưa nhỏ rơi trên tóc, trên vai, hệt như những ngày đầu mới quen.

Kris nói với tôi, “Anh thích những ngày nắng, nhưng anh yêu những ngày mưa khi anh có em bên cạnh. Anh sẽ cho em một gia đình hạnh phúc. Anh sẽ không để em phải chịu đựng những gì em đã phải trải qua thời tuổi thơ đâu. Anh sẽ là mưa tưới mát cho sa mạc của em. Anh yêu em, Ixora.”

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi