Mười bốn

Chuyện những ngày mưa
Mười bốn

“Em có muốn trả thù không?” Anh cười nhếch mép, giọng nói vừa nghe như đùa giỡn, vừa rất mỉa mai.

“Trả thù hả? Ý anh là sao vậy…” Tôi nhìn anh chần chừ, không rõ ý đồ trong cái đầu nguy hiểm của anh.

“Nếu anh đi cùng em đến buổi tiệc, chắc chắn Kris sẽ rất tức tối đúng không? Suốt mấy năm nay anh đã phải núp bóng anh ta vì anh ta nổi trội hơn. Bây giờ, nếu anh có được em, anh ta sẽ rất đau đớn!”

Tôi không thèm nhìn mặt Mark nhưng tôi biết anh ta đang cười rất hả hê. Hai bàn tay tôi nắm chặt đặt trên đùi. Dù tôi có giận Kris, có “ghét” Kris đến mức nào thì tôi cũng không muốn chơi xỏ anh như vậy. Tôi cũng đâu có cảm tình gì với Mark.

Mark đỗ xe lại trước cửa ra vào của chung cư nơi tôi ở. Tôi nhanh chóng bước xuống xe, cố thoát ra khỏi không gian nhỏ ngột ngạt khiến tôi cảm thấy như không thể thở nổi. Tôi suy nghĩ rồi cất tiếng.

“À… làm vậy không được đâu.” Tôi chối. “Anh ta hết yêu em lâu rồi. Em đã chia tay anh ta từ một năm trước rồi mà. Tracy là mối tình đầu của anh ấy, nên giờ hai người đó cưới nhau cũng phải thôi.”

“Em bỏ cuộc à?” Mark cũng ra khỏi xe, vòng qua chỗ tôi

“Bỏ cuộc gì chứ?” Tôi cười to. “Anh đừng đùa nữa mà. Em với anh ta có còn liên hệ gì với nhau nữa đâu. Hahaha.”

“Thôi… anh về đây. Gặp em ngày mai nhé!” Mark nháy mắt với tôi rồi nở một nụ cười trước khi quay trở lại xe, sau đó lái đi mất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã tống khứ được một tên ma quái đi. Không thể tin được, một người lúc đầu nhìn đáng yêu như vậy mà lại định lợi dụng tôi để khủng bố tinh thần của Kris.

“Em với anh ta có còn liên hệ gì với nhau nữa đâu, thật sao?” Một giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau. Tôi giật bắn người quay lại, đưa tay lên đỡ lấy tim.

“Em bắt đầu giao du với hắn ta từ khi nào vậy hả? Cái tên Mark đó, hắn kinh khủng lắm. Đừng lại gần.” Kris mắng nhiếc tôi, chân mày chau lại như thể bố đang mắng một đứa con đi chơi về khuya vậy.

“Là công việc, là công việc thôi mà!” Tôi đính chính. Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại phải đính chính việc tôi đi với ai với một người sắp đính hôn với một cô gái khác.

“Anh đói bụng lắm, em nấu cơm cho anh ăn đi.” Kris hơi trề môi ra, làm nũng. Cái con người này, mới một giây trước còn đang quát mắng tôi thì một giây sao đã làm mặt nhõng nhẽo.

Tôi giận dỗi bước vào trong chung cư, hướng thẳng tới thang máy. “Sao anh không nói Tracy nấu cho anh ăn đi, vị hôn thê của anh đó!”

“Cả hai đứa mình đều biết mẹ anh ép anh lấy Tracy mà, em đừng như vậy nữa có được không?”

“Anh phải giải thích hết tất cả cho em mới được!” Tôi như muốn hét lên vì tức giận.

Kris nhẹ nhàng đẩy tôi vào trong thang máy. Khi cửa thang đóng lại, anh bấm số rồi ép tôi vào một góc, từ từ đặt môi anh lên môi tôi.

Tôi tròn xoe mắt, không phản ứng gì cả. Chỉ biết ú ớ trong cuống họng và cố đẩy anh ra. Nhưng anh giữ tôi rất chặt và không hề cử động đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa. Lần này anh mới buông tôi ra và kéo tôi ra khỏi thang máy, dẫn tôi đến trước nhà tôi y hệt như nó là nhà anh vậy.

Tôi mở cửa và anh bước vào theo sau tôi. Anh giục tôi nấu mì gói cho anh còn anh thì vào phòng để cởi áo khoác và thay quần áo do anh mang theo. Hình như anh đã chuẩn bị để cắm trại qua đêm ở nhà tôi hay sao mà lại chuẩn bị cả quần áo chứ.

“Xong rồi. Anh ra ăn đi.” Tôi đặt bát mì nóng lên bàn. Anh vội vã ngồi xuống và cầm đũa lên rồi ăn lấy ăn để. Cứ như thể anh sắp chết đói đến nơi vậy.

Anh ăn một hơi chẳng thèm dừng lại để thở. Thậm chí lúc bị nóng đến phỏng cả lưỡi cũng chẳng thèm thổi nữa.

“Bộ anh bị bỏ đói mấy ngày nay hay sao vậy?” Tôi không nhịn được cười trước điệu bộ của anh.

Dù đang nhai ngấu nghiến, anh vẫn ngước lên trả lời tôi. “Mấy ngày nay anh cố gắng bận rộn để không phải về nhà, vì anh không muốn đối diện với cô ta đâu. Tracy không phải là người đơn giản đâu.” Anh cố nuốt rồi nói tiếp. “Lát nữa anh sẽ kể hết cho em nghe.”

Tôi cười lớn hơn rồi đưa cho Kris một cốc nước. “Nhìn anh như người tị nạn vậy.”

Anh nuốt vội rồi lại tiếp tục than vãn. “Anh mang sẵn quần áo theo để đi bụi mấy ngày rồi đó. Thật không muốn ở nhà với con nhỏ đó chút nào. Người gì đâu mà đanh đá khó chịu. Lại còn tham lam vô kể. Được cái vẻ ngoài đẹp đẽ mà tâm hôn ở trong thì xấu xí vô cùng.”

Tôi chau mày suy nghĩ. Sao lạ vậy? Tất cả những gì anh nói đều không hề đúng với sự thật mà tôi đã tận mắt chứng kiến. Rõ ràng hôm trước khi mới gặp Tracy, anh lúc nào cũng cưng chiều cô ta, hầu hạ cô ta. Thậm chí, bỏ rơi cả tôi để ở bên cạnh cô ta. Vậy mà hôm nay anh nói điều hoàn toàn ngược lại sao? Là sao vậy? Kris, rốt cuộc sự thật là như thế nào?

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi bối rối hỏi. “Ủa… Không phải anh thích cô ta lắm sao? Mối tình đâu của anh vậy mà…”

Anh đứng dậy, cầm cái tô đã ăn hết bỏ vào bồn rửa chén, một tay xoa đầu tôi, cười thật hiền. “Người mà anh thích lúc trước đã hoàn toàn biến mất vào lúc đó rồi.”

“Là sao…?” Tôi gãi đầu, môi trề ra. Tôi chẳng hiểu gì cả.

Anh cười lớn hơn, đi thẳng vào phòng ngủ. “Em đúng là đồ ngốc xít à!”

Tôi phũng phịu đi theo anh. “Anh không giải thích thì làm sao em hiểu chứ?”

“Được rồi, được rồi. Nhưng để anh đi tắm đã. Rồi anh sẽ giải thích hết. Ok?” Anh lục trong ba lô ra một cái khăn tắm rồi đi về phía phòng tắm. “Chờ anh 10 phút.”

Tôi quay người tiến về giường mình khi anh đóng cửa nhà tắm. Ngồi phịch xuống, tôi lại bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi và biếng nhác lấn chiếm lấy bộ phận điều khiển hành động của tôi. Tôi nhắm mắt chỉ có vài phút mà suýt nữa đã ngủ quên mất.

“Buồn ngủ sao không thay đồ đi rồi ngủ?” Anh lay tôi. Tôi mở mắt dậy.

Tôi càu nhàu với cái giọng buồn ngủ đến chịu không nổi nữa rồi, dùng dằn mãi không chịu đứng dậy thay đồ. Vì đôi mắt còn đang nhắm nghiền nên tôi cũng chẳng nhìn thấy anh đang chỉ choàng có mỗi chiếc khăn tắm trên nửa thân dưới.

“Em không chịu thay thì anh sẽ thay cho em đó!”

Tôi tưởng anh nói đùa nên tôi quay sang một bên ngủ tiếp.

Ai ngờ anh làm thật. Đột nhiên anh lao lên giường rồi cởi hết nút áo của tôi. Lúc đó tôi quá ngạc nhiên nên la toáng lên, anh chỉ khoái trá cười to rồi tiếp tục cởi. Tôi cố gắng chụp tay anh lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi nói “Tụi mình làm lành nhé?” rồi cười. Sau đó anh và tôi…

Tôi không dám nghĩ tới những gì chúng tôi vừa trải qua. Dù không phải là lần đầu tiên nhưng mặt tôi cứ không thể ngừng đỏ lên như quả cà chua chín. Cho đến lúc này thì anh đang ôm tôi trong lòng, đầu tôi ngả lên ngực anh, tai lắng nghe nhịp tim của anh.

“Em có biết vì sao anh phải lấy vợ bây giờ không?” Anh cất tiếng.

“Vì mẹ anh?”

“Ừ, vì mẹ anh. Công ty mẹ anh sắp phá sản, cần một số tiền để trả nợ và chèo  chống cho qua lúc khó khăn. Bố anh lúc mất có để lại gia tài cho anh, nhưng di chúc lại viết là anh chỉ được nhận tiền khi anh kết hôn mà thôi.” Tay anh xoa xoa trên vai tôi.

“Gia… gia tài gì?” Tôi tròn mắt nhìn anh, lại cố gắng xuyên thấu qua đôi mắt sắc bén đó. “Không phải lúc trước anh nói với em là anh cũng giống như em, bỏ hết tất cả, không muốn dính líu gì đến gia đình nữa sao?”

Anh thở dài. “Lúc đó anh nói thật. Anh không hề biết về cái gia tài đó. Chỉ có mẹ anh biết thôi. Bây giờ mẹ anh lại đang rất cần tiền. Số tiền rất lớn nên bao nhiêu tài sản anh có hiện giờ cũng không đủ để bù cho mẹ. Chỉ còn cách phải kết hôn để lấy gia tài thôi…” Đôi môi anh đặt nhẹ lên tóc tôi.

“Vậy chuyện Tracy là sao?”

Anh lại xoa xoa tay lên vai tôi để trấn an.“Tracy… lúc trước khi cô ấy bỏ anh đi, anh đã quên cô ấy mất rồi. Con người bây giờ mà em gặp cũng chẳng có chỗ nào giống cô ấy lúc trước nữa. Tracy bây giờ rất sành điệu, đua đòi, không còn giống cô gái mộc mạc đáng yêu lúc trước mà anh đã phải lòng.”

 “Vậy sao hôm trước anh bỏ cả em đứng dưới biển để chạy đến bên cô ta?” Tôi bĩu môi giận dỗi.

“Mẹ anh với anh… muốn thử em. Nên mẹ kêu anh giả vờ cưng chiều cô ta, một là để cô ta lộ bản mặt thật ra, hai là để xem phản ứng của em. Anh thì thừa biết em không phải quen anh vì tiền của. Lúc lần đầu gặp anh, em còn không thèm nhìn mặt anh. Nhưng mẹ anh muốn hiểu rõ em hơn. Rốt cuộc thì mẹ anh biết em cũng đảm đang nè, nội tâm sâu sắc nè, chỉ có điều tính khí hơi thất thường một tí, nhưng cái đó thì anh chịu được.” Anh lại cười.

Tôi nhăn mặt. “Nhưng sao mẹ anh lại đưa Tracy đến? Bà ấy lại còn ra vẻ ghét em.”

“Thì anh đã nói mẹ anh muốn thử em mà. Dù là phải gấp rút kết hôn để lấy gia tài nhưng anh vẫn muốn lấy người anh yêu và mẹ anh cũng muốn có một đứa con dâu phù hợp.” Anh ngồi dậy, kéo chăn cho tôi. “Lúc trước, mẹ anh đã cho Tracy một số tiền và yêu cầu cô ấy đừng lảng vảng gần anh nữa. Lúc đầu anh đồng ý với mẹ để thử cô ấy và tin chắc rằng cô ấy sẽ không nhận. Không ngờ cô ấy lại nhận tiền và tâm tính thay đổi hoàn toàn rồi chuyển đi đến khu khác sống.”

Tôi gật gù, “Tới lúc này anh mới chịu nhận là anh muốn lấy em vì yêu em sao? Nếu hôm trước anh nói câu đó thay cho hai từ “bắt buộc” thì mọi chuyện đã khác rồi! Mà người ta nói, không phải là tiền làm thay đổi con người, mà nó chỉ làm họ lộ ra bản mặt thật mà thôi…” rồi ngáp dài.

Anh hôn lên trán tôi rồi thầm thì, “Em ngủ đi. Khuya lắm rồi.”

“Ưm…” Tôi chỉ ậm ừ được vài tiếng rồi thiếp đi mất trong vòng tay ấm áp của anh. Cảm giác giống như trong mơ.

“Yêu em.” Anh nói khẽ.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi