Mười một

Chuyện những ngày mưa
Mười một

Tôi thiếp đi được một lúc thì có ai đó hích nhẹ vào người tôi từ phía sau.

“Nè, nhích vào trong cho anh nằm với!”

Tôi đang bực mình vì bị người ta phá đám giấc ngủ ngon lành, lại còn đang giận dỗi với anh cả tối nay, liền buông giọng mỉa mai.

“Sao không đi ngủ với Tracy đi. Ngủ với tôi làm gì.”

Anh không trả lời ngay, tôi nghe được một khoảng im lặng. Không cần nhìn tôi cũng có thể thấy được đôi mày anh chau lại như thế nào trên gương mặt thanh tú đó, nhìn đăm đăm vào tôi một cách khó chịu. Anh leo thẳng lên giường rồi luồng tay xuống dưới thân tôi, bế tôi sang một bên. “Anh đang cần nói chuyện với em về thái độ đó của em đấy…” Giọng anh đầy trách móc nhưng nghe sao lại nhẹ nhàng yêu thương vô cùng. Tôi nghe tim mình nhảy một nhịp.

Cốc cốc cốc. Có ai đó gõ cửa. Anh lại rời giường, vòng tay buông tôi ra, hơi ấm lại rời xa.

Tôi cũng không thèm trở mình nhìn ra cửa, tôi chỉ nghe loáng thoáng cô ta nhõng nhẽo.

“Anh, tụi mình nói chuyện tiếp đi~”

“Ừ, ừ, đợi anh tí.”

Hình như anh có chần chừ đôi chút nhìn lại tôi. Tôi thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong gương. Nhưng vì nghĩ tôi đã ngủ nên anh đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại luôn. Gì mà “anh muốn nói chuyện với em”? Dối trá. Anh chỉ muốn nói chuyện với cô ta thôi.

Trong giấc ngủ, tôi có cảm giác rất nặng nề. Có gì đó đang đè ép lên tôi khiến tôi rất khó thở. Tôi chỉ muốn thức dậy, thoát ra khỏi bóng đêm nặng nề này. Tôi cố gắng cử động tay chân, níu lấy một cái gì đó có thể giúp tôi thoát ra được. Nhưng sau hồi lâu vùng vẫy trong cái không gian đen tối khiến tôi ngạt thở ấy, tôi mệt nhoài và lả dần đi.

Một hơi thở âm ấm phả vào tóc tôi. Tôi khẽ nhúc nhích cơ thể. Hóa ra là vậy. Thảo nào tôi thấy nặng nề và khó thở suốt cả đêm. Tôi thức dậy trong vòng tay ấm áp của anh.

Tôi khẽ đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm tôi vào lòng chặt hơn. Môi anh ép mạnh hơn vào tóc tôi. Tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh gần hơn.

Sao anh có thể ngủ như thế này chứ? Tôi đang ngợp thở sắp chết đây.

Lần này tôi đẩy anh mạnh hơn, cố ý làm anh thức giấc để anh thả tôi ra. Vậy mà dù tôi có cố giẫy giụa như thế nào, đôi tay anh vẫn bám chặt quanh cơ thể tôi.

“Kris!!!” Tôi không chịu đựng được nữa bèn hét lên.

“Ưm… năm phút nữa thôi mà…” Giọng nói còn đầy sự buồn ngủ của anh khiến tôi cũng chẳng nỡ làm phiền.

Nhưng chỉ được vài giây, tôi lại đẩy anh ra.

“Dậy đi mà!!” Tôi nài nỉ.

“Cả năm rồi anh mới được ôm em mà…” Anh kéo đầu tôi vào trong lòng, ép chặt. Như thể nếu gò má tôi không chạm vào ngực anh thì anh không chịu được.

Tôi cũng vì câu nói đó mà không thể kháng cự được nữa. Tai tôi có thể nghe rõ nhịp tim của anh. Rất đều, rất chậm rãi. Nhịp tim và nhịp thở của anh hòa vào nhau như một bản nhạc vậy. Tim tôi thì hoàn toàn ngược lại, nó đập loạn xạ liên hồi, tôi chẳng biết được đâu là nhịp đâu là tim nữa.

Tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao tôi lại cứ phải chịu đựng những cảm xúc như vậy từ một con người tôi cũng không hiểu nổi? Đôi lúc trông anh cũng cứ như không cần tôi, không quan tâm đến tôi, rằng tôi không hề tồn tại trên thế gian. Ấy thế mà lại có một lúc nào đó, như lúc này đây, anh cứ níu lấy tôi như không muốn để tôi ra đi, ôm lấy tôi như thể tôi rất quan trọng và quý giá với anh đến mức anh không thể đánh mất. Một phút thì anh đối xử với tôi như người xa lạ, một phút sau đó thì anh lại lo tôi chết đuối vì ngủ quên trong phòng tắm. Rốt cuộc thì tôi là ai trong cuộc đời anh? Và anh là ai trong cuộc đời tôi?

Tôi nghĩ rồi không chịu đựng được. Đẩy thật mạnh, tôi chui ra khỏi vòng tay của anh rồi ùa ra ngoài. Tôi chẳng biết mình đang làm gì, đôi chân cứ chạy cứ chạy cho đến khi các đầu ngón chân mình chạm đến những hạt cát. Tôi vẫn còn đang mặc bộ quần áo ngủ với đôi chân trần, đứng trước biển nhìn thẳng vào ông mặt trời màu vàng óng ánh đang nhô lên từ đường chân trời. Khung cảnh nhìn như thể bầu trời và mặt biển tách làm đôi để mặt trời có thể thoát ra được và chiếu sáng cho mọi người, rọi lên từng đám mây, từng con sóng, từng chiếc thuyền đang đánh cá ngoài khơi xa, rọi lên cơ thể nhỏ bé của tôi đối diện trước biển cả rộng lớn.

Trong phút chốc tôi thấy mình thật tự do. Tự bản thân mình tìm ra và khám phá một khung cảnh hết sức xinh đẹp, giữa một không gian rộng lớn chỉ có mỗi mình tôi. Trong giây phút đó, tôi cảm thấy mình chẳng cần gì cả, tôi yêu cuộc sống của mình và tôi cảm thấy thích thú với việc được ở một mình. Những chỉ một giây sau đó, khi tôi nhận ra tôi cảm thấy lạnh lẽo như thế nào khi bị tra tấn bởi những cơn gió biển mạnh mẽ, và khung cảnh vô tận xung quanh mình như đang muốn nuốt chửng lấy tôi, tôi thấy mình đang rất cô đơn và cần một vòng tay ấm áp, một người để bảo vệ.

“À, em định trốn đi xem mặt trời lặn mà không cho anh đi cùng sao? Ích kỷ thật.” Anh bỗng dưng từ đâu xuất hiện, ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Ở giữa tôi và anh là một chiếc khăn choàng, hình như anh đã biết trước là tôi sẽ lạnh và đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

 “Ah Kris!!!” Tôi giật mình, bất giác hét lên. Hù dọa trêu chọc tôi là việc anh rất thích làm vì thế anh chẳng thèm dừng lại ở đó. Anh nhấc bổng tôi lên khỏi bãi cát rồi chạy nhanh về phía biển.

Tôi càng hét dữ dội hơn nữa, chân tay quơ quào vào không khí, cố gắng để thoát khỏi anh. Anh cố ý bế tôi ra nơi sóng vỗ đến tận đầu gối anh rồi dọa dẫm.

“Ixora, cưới anh đi.”

“ĐỒ ĐIÊN!!!” Bằng tất cả sự kinh ngạc cộng lại vì kinh sợ và ngạc nhiên, tôi tát vào mặt anh và hét.

Vừa nãy lúc mới tỉnh dậy, tôi đã thấy rất hối hận vì đã chia tay anh. Nhưng sao giờ đây tôi lại quá đồng ý với quyết định của mình một năm về trước.

Anh thả tôi xuống, vuốt vuốt nơi gò má mà tôi đã tát vào. Tay tôi vẫn còn cảm thấy ê ê. Hình như là anh đau…

Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ trút giận lên đầu tôi, quát mắng rồi bỏ đi. Nhưng không, tôi nhắm tít mắt lại hồi lâu vì sợ và khi tôi mở mắt ra, anh vẫn đang đứng trước tôi.

Mặt cho sóng vỗ vào chân, ướt hết quần áo, chúng tôi vẫn cứ đứng đó nhìn thẳng vào mắt nhau. Ánh mặt trời lấp lánh nhảy nhỏ trên tóc, trên vai anh. Anh cầm lấy tay tôi áp và má anh.

Tôi hối hận, xoa xoa, lắp bắp lời xin lỗi. Anh chỉ cười nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên. Cái mặt sao thấy ghét quá. Tôi muốn rút lại lời xin lỗi và tát luôn cho anh một cái nữa vào má bên kia.

Anh cuối người xuống, nhìn sâu hơn vào mắt tôi. Rồi anh đến gần hơn, gần hơn nữa. Đôi môi ấy nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.

Mi mắt tôi tự động sụp xuống, đóng cửa sổ tâm hồn lại. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Lúc này đây, tôi lại thấy nó cực kỳ mâu thuẫn. Nếu thật sự đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vậy chẳng phải khi chúng ta yêu một ai đó, càng phải mở rộng tâm hồn ra sao? Vậy mà khi hôn, ai cũng đều nhắm mắt lại hết. Người ta làm thế là để có thể cảm nhận tình yêu bằng trái tim. Nhưng nếu cửa sổ tâm hồn đóng lại thì làm sao lại có thể cảm nhận bằng trái tim chứ?

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi