Bảy

Chuyện những ngày mưa
Bảy

Mà nghĩ cũng lạ, chúng tôi đã chia tay nhau gần một năm, chị quản lý và những người khác đều biết, thậm chí là chúng tôi còn phải lên tận báo đài chính thức tuyên bố chia tay, vậy mà sao khi chị ấy nói chuyện với tôi lúc nãy, thái độ cứ y như là tôi bắt buộc phải đến thăm anh vì tôi là bạn gái của anh?

Tôi lại trở mình, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? À, nói mới nhớ, lúc trước khi chúng tôi mới bắt đầu “dính với nhau để không ai phải cô đơn nữa”, có lần đang đi chơi thì bị paparazzi bắt được. Ái chà, ngày hôm sau tôi và anh xuất hiện đầy trên mặt báo. Thế là hai đứa bấn loạn cả lên. Chị quản lý mắng anh sao không biết kín đáo một tí. Dẫn tôi đi chơi ở công viên giải trí thế kia thì rõ ràng là quá lộ liễu. Tôi còn nhớ như in hai đứa khoanh tay đứng trước mặt chị, ríu rít xin lỗi. Nhưng anh không hề cảm thấy ngại ngùng gì việc đó. Công ty quản lý của anh đã lên tiếng công nhận mối quan hệ của chúng tôi.

Chỉ có mỗi tôi là hơi khó chịu, một trong nhiều lý dó mà tôi đã “tặng” anh lời chia tay sau này. Khi đó tôi thấy mình chịu được, vì tôi thật sự rất yêu anh. Mặc dù bản thân tôi ngay từ đầu đã rất không ưa giới nghệ sỹ giả tạo, sợ phải dính vào rắc rối, scandal nếu lỡ sa vào bẫy tình của những anh chàng điển trai đa tài đó. Vậy mà tôi dính thật.

Đã từng có một thời gian tôi chỉ dám chui rúc trong nhà, vì cứ ló mặt ra đường là sẽ bị fan hâm mộ của anh ùa tới chửi rủa, hay chọi đồ vật vào người. Tôi đang tung tăng bước ra từ tòa nhà định đi đến nhà xuất bản thì biết bao nhiêu là vỏ trái cây thối bay vào người. Anh từ đâu xuất hiện ôm chầm lấy tôi, giấu tôi vào trong chiếc áo khoác dày và dài của anh. Tôi nhớ rằng gần một tháng sau đó, tôi cứ trốn suốt trong căn hộ của mình. Anh cũng dọn ít quần áo sang “đóng quân” ở nhà tôi. Anh hay mua thật nhiều thức ăn về để tôi nấu nướng. Tôi thích khoe với Kris những món mà mình nấu ngon nhất. Và tôi thích nhất khi được nấu cho anh ăn những món khoái khẩu của anh. Tôi đã cứ ngỡ sự hạnh phúc đó sẽ tồn tại mãi mãi.

Đến một ngày tôi bất chợt hỏi anh. Khi đó hai đứa tôi đang đứng bên một bờ sông, nhìn mặt trời dần khuất bóng sau những tòa nhà xa xa. Chỉ là một câu hỏi bâng quơ, nhưng tôi không ngờ anh lại trả lời rất thật lòng. Chắc anh cũng đã không nghĩ ngợi nhiều mà chỉ trả lời theo phản xạ.

“Sau này anh có muốn lấy em không?”

“Anh muốn cưới em, vì anh muốn giữ em cho riêng mình trong một thời gian dài. Nhưng anh lại không thích bị ràng buộc. Cảm giác tự do chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Vậy là anh muốn cưới tôi hay không muốn cưới tôi? Vậy là muốn cưới tôi nhưng lại không muốn bị tôi ràng buộc, hay anh đang ám chỉ rằng tôi sẽ ràng buộc anh nên dù anh muốn cưới tôi anh cũng không dám?

Đó đã trở thành nguyên nhân thứ hai trong số những lý do vì sao tôi đã nghĩ đến việc chia tay.

Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã ửng hồng. Một vài tia nắng lấp ló xuyên qua ô cửa kính. Từng đám mây lững lờ trôi, vô tư, thong thả vì không phải nghĩ ngợi, buồn khổ gì như tôi. Trời sáng rồi, tôi muốn đi chợ và nấu cho anh vài món anh thích để mang vào bệnh viện.

Tôi cầm chặt hộp đồ ăn trên tay bước đến gần phòng bệnh của anh. Nhìn thấy một nữ phóng viên và một chuyên viên camera đang hướng về phía mình, tôi nhanh nhẹn nép vào một bên đường đi, cúi gằm mặt xuống để họ không nhận ra tôi. Nhà văn thì có mấy khi được nhớ mặt đâu, người ta toàn nhớ lời văn, câu chữ, nhớ cái tựa sách thôi. Nhưng tôi vẫn cứ lo xa mà trốn trước.

“Vậy ra cậu ấy muốn bảo đảm chất lượng của bộ phim nên đã đòi tự mình đóng cảnh mạo hiểm đó. Đạo diễn đã đề nghị cậu ấy nên để diễn viên đóng thế thực hiện cảnh đó, nhưng cậu ấy đã nhất định muốn chính mình tham gia. Cái cậu diễn viên này, là yêu nghề hay muốn chết sớm cũng không biết nữa. Cũng may là chỉ bị thương nhẹ.” Tôi nghe họ nói với nhau như vậy.

Đợi họ đi ngang qua, tôi mới ngước đầu lên bước tiếp. Tôi thầm lắc đầu mắng nhiếc anh. Cái tính liều lĩnh đó thì tôi còn lạ gì.

Tôi rình mò nhìn qua khẽ cửa đang hé mở, hy vọng là anh đang ngủ. Như vậy thì hay hơn, tôi chỉ cần để lại thức ăn rồi hỏi thăm qua chị quản lý, bịa lý do gì đó rồi lại đi. Nghe được tiếng ai thì thầm, hình như chị quản lý vừa nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Rồi. Đạo diễn nói tất cả những cảnh quay nguy hiểm đều sẽ do bên đóng thế phụ trách hết trong ngày hôm nay. Cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi hết ngày.”

Tôi nghe không rõ anh nói gì, nhưng rõ ràng là giọng nói trầm ấm ấy trả lời lại. Vậy là anh đang không ngủ.

Đứng thẳng người dậy suy nghĩ, tôi đã nghĩ đến việc để lại hộp cơm cùng lời nhắn rồi trốn đi. Nhưng trong lúc tôi đang lục tìm cây bút trong túi xách thì chị quản lý kéo cửa bước ra.

“Ô, Ixora! Em đến rồi à? Vào đi em.” Nói rồi chị lôi tôi xềnh xệch vào phòng, kế bên giường bệnh của anh. Tôi trợn tròn mắt lên nhìn vào mắt anh, rồi bất giác lại nhìn đến vết thương đã được băng bó trên vai anh. Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.

“Chị ra ngoài có việc. Em ở chơi với nó một tí nhé.” Chị quản lý cười với tôi rồi liếc anh một cái rất sắc. Tưởng chừng như ánh mắt đó có thể gọt đứt cả một trái cam. Chị bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Bỏ lại hai đứa tôi ở trong phòng.

Tôi như đứng chôn chân tại chỗ, cũng chẳng biết phải nói gì hay bắt đầu làm sao. Thấy tôi lúng túng trong im lặng một cách khổ sở, anh lên tiếng trước.

“Anh không sao hết. Cảm ơn em đã đến thăm.”

Không sao gì chứ? Người có sao là tôi chứ không phải là anh. Tôi nhắm nghiền mắt lại. Giọng nói, giọng nói. Ánh mắt, ánh mắt. Đôi bàn tay, từng ngón tay. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, khóc nức nở vào lồng ngực anh, kể lể với anh từng giây từng phút tôi nhớ anh đến nhường nào, thậm chí có thể viết được cả chục cuốn tiểu thuyết từ nỗi nhớ đó, để rồi được anh vuốt ve mái tóc, hôn lên trán tôi, mỉm cười bảo tôi nín khóc. Còn nữa, anh bị thương như vậy, chắc chắn là rất đau. Anh đau một thì tôi đau mười. Anh nói anh không sao nhưng đương nhiên là tôi có sao rồi!

Tôi thở hắt một cái rồi hơi cúi người, như thể đang cúi xuống để xin lỗi anh. Hai tay đưa hộp cơm ra phía trước, tôi nói, “Anh không sao là tốt rồi. Em có làm vài món anh thích. Anh ăn nhiều để mau khỏe lại. Em về đây.”

Sau đó tôi vụt chạy đi. Tôi cố đánh cánh tay ra phía sau thật mạnh, thầm mong đôi bàn tay to lớn của anh sẽ lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, giữ chặt. Nhưng tôi đâu biết rằng, anh đã cố với lấy tay tôi nhưng không kịp vì vết thương trên vai anh cản trở. Tôi có nghe tiếng anh gọi tên tôi. Mà tôi đã chạy mất. Tôi cũng quên mất phải hỏi về cuộc gọi.

Chiều hôm đó đáng lẽ ra lại được nghỉ ngơi, thế mà bác giám đốc bảo tôi và chị biên tập phải đến hội trường chỗ tôi sắp tổ chức ký tặng sách để kiểm tra cách trang trí và sắp xếp.

Tôi được tùy ý chọn loại hoa mà tôi yêu thích để tô điểm thêm cho buổi ký tặng của mình. Quá thích thú, tôi chọn hoa hồng đỏ thắm xen kẽ với hoa hồng trắng. Thật ra tôi cũng không đặc biệt thích một loại hoa nào. Nhưng với khung cảnh sang trọng của căn phòng này thì tôi nghĩ hai loại hoa đó là đẹp nhất.

Trong lúc đang đứng xem xét các thứ được bày biện có hợp ý tôi chưa, chị biên tập khẽ thì thầm vào tai tôi. “Chị xem tin thấy Kris bị thương, em đến thăm chưa?”

Bỗng dưng mặt tôi đỏ bừng, hai mang tai ửng hồng lên. Tôi lắc đầu rồi chối bay chối biến. “Hắn bị thương thì mặc hắn. Liên quan gì đến em mà em phải đến thăm?”

Tôi kiếm cớ đói bụng rồi chạy ù về nhà. Từ hôm đó đến ngày chủ nhật, chúng tôi bận rộn đủ điều nên tôi cũng may mắn không gặp phải chị ấy nữa. Nếu không thì chắc chắn chị ấy sẽ ép buộc đến chừng nào tôi khai ra là tôi đã nấu cơm cho anh ấy thì thôi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi