Ba.

Chuyện những ngày mưa
Ba

Tôi bước vào một gian phòng rộng lớn. Trên đường đến đây tôi đã cứ nghĩ căn phòng này vẫn còn trống rỗng, chỉ chờ tôi và chị biên tập đến rồi nhìn ngắm nó, chỉ trỏ thêm vào đồ trang trí, bàn ghế, chậu hoa ở chỗ này chỗ kia. Rồi thì băng rôn, tờ rơi, poster, bong bóng, quà cáp đủ kiểu. Thế nhưng khi tôi thất vọng nhìn thấy căn phòng đang đầy cả người, vòng hoa đầy cả mọi lối đi và những khe trống giữa những vòng hoa thì bị lắp đầy bởi các chân máy quay phim. Hình như họ đang tổ chức một buổi phỏng vấn ra mắt gì đó ở đây. Tôi định lấy điện thoại ra gọi cho chị biên tập thì chị ấy đã nhắn tin cho tôi trước. “À em ơi, chị nhầm. Người ta gửi mail báo chị là tuần sau chứ không phải hôm nay. Chị nhìn nhầm lịch.”

Tôi gãi đầu, bực dọc cất điện thoại lại vào túi, không quên ngước nhìn dòng chữ trên sân khấu trước khi bước ra. “Buổi ra mắt phim…”

À, lại có phim mới. Hy vọng nó đáng để xem. Tôi cũng đang trong thời gian buồn chán muốn được đi xem một bộ phim thú vị. Chợt có một đoàn người đi tới rất đông, tôi liền nép sát vào một bên sảnh để đoàn người đi qua.

Giữa đoàn người ấy có một người cao to được những người còn lại đứng che chắn để anh khỏi bị những nhà báo phóng viên đang chìa micrô và máy ghi âm vào khắp người anh và có thể yên thân bước vào trong căn phòng họp báo.

Là Kris. Anh ấy vừa tham gia phim mới nữa sao? Cũng nhờ đoàn người đó và cũng nhờ cái cây cảnh lùm xùm tôi đang nép vào mà anh không nhìn thấy tôi. Cũng không phải là vì tôi sợ anh nhìn thấy tôi. Có khi anh còn chẳng nhớ ra tôi.

Tôi nghe được trong số các phóng viên đang nhốn nháo, tấp nập tấn công anh với hàng tấn câu hỏi vô duyên có, thực tế có, không liên quan cũng có, thì có một câu hỏi thật sự đã thu hút sự  chú ý của tôi.

“Có phải anh và nữ diễn viên đã cùng đóng với anh trong bộ phim ‘Góc sân trường’ đang hẹn hò không?”

Đoàn người đi qua lâu rồi, cánh cửa phòng họp báo cũng đã được đóng lại rồi, nhưng tôi vẫn còn chôn chân ở góc sảnh, nép sau cái cây cảnh. Họ đang hẹn hò sao?

Cũng đúng thôi. Lúc tôi gặp Kris là khi anh thủ vai nam chính của bộ phim đó. Trông hai người họ thân với nhau lắm. Mấy lần tôi với họ nói chuyện với nhau về tính cách nhân vật của hai vai chính, họ cứ đùa giỡn rất thân mật. Sau khi anh ngỏ lời với tôi, tôi lại thấy họ không gần gũi nữa nên đã hỏi anh. Anh trả lời, “Đúng là anh có biết cô ấy từ trước, gặp nhau trong lớp diễn xuất. Nhưng cũng chỉ là giả tạo thôi. Em nghĩ người như anh có nhiều bạn lắm sao?” Lúc đó anh chỉ cười nhẹ, mà tôi thấy tiếng cười sao cay đắng quá. Nhìn vào đôi mắt anh, tôi thấy vương vấn một nỗi buồn, một nỗi cô đơn anh không biết chia sẻ cùng ai. Tôi dựa đầu vào vai anh như muốn nhắc khẽ cho anh nhớ rằng tôi đang ở đây, ở bên cạnh anh, bầu bạn cùng anh. Vậy mà tôi đã đẩy anh đi mất. Bây giờ anh còn cô đơn không? Hay là đã tìm được người bạn khác? Chẳng phải tôi đã quá ích kỷ mà bỏ rơi anh sao.

Tôi lại vùi đầu vào sáng tác cuốn truyện mới dang dở. Ngẩn mặt lên thì đã gần 12 giờ đêm. Tôi đã viết được gần một nửa cuốn truyện. Đang bí ý và bí câu từ, tôi định gọi cho chị biên tập. Chị ấy là người đọc và biên tập lại truyện của tôi trước khi đưa ra xuất bản. Chị ấy cũng giống như chị gái của tôi. Thỉnh thoảng chị hay cốc đầu tôi vì không biết giữ gìn sức khỏe, hay vì viết ra những câu vô nghĩa. Chị thường xuyên giúp đỡ tôi trong việc tìm từ ngữ thích hợp và thêm vào những tình tiết nhỏ thú vị cho cuốn sách.

Vừa suy nghĩ mông lung có nên gọi cho chị ấy hay không vì bây giờ cũng gần nửa đêm rồi hay là ngủ một giấc tới sáng rồi viết tiếp nhưng tôi lại sợ bị quên đi những ý tưởng hay và hiện tại cũng không ngủ được, tay vừa nghịch danh bạ điện thoại sao mà thay vì bấm vào tên của chị biên tập, tôi lại gọi cho Kris.

Chết tiệt. Đột nhiên bao nhiêu giọng nói trong đầu vang lên chửi rủa tôi vì sao bao nhiêu lâu rồi mà vẫn ngu ngốc lưu giữ số điện thoại hắn. Ngón trỏ của tay phải thì nhanh nhẹn và thông minh hơn, ấn nút tắt cuộc gọi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng thời gian vài giây trong lúc mình đang bấn loạn, cuộc gọi của tôi vẫn chưa đến điện thoại của anh ấy.

Điện thoại lại rung lên. Kris gọi ngược trở lại.

Tôi tròn trợn mắt. Biết làm sao bây giờ. Tắt nhanh, tắt nhanh thôi.

Ngón trỏ trượt lên màn hình, định kéo nút đỏ để tắt cuộc gọi. Thế nhưng cái màn hình của smartphone lại dở chứng, nó không hề nhúc nhích. Tôi vừa lo sợ vừa bực bội, ấn bừa lên màn hình. Vừa hay sao nút nhận cuộc gọi lại hoạt động.

Tôi đứng hình trong vài giây. Nguy rồi. Phải làm sao?

Tôi không định trả lời cú điện thoại này, nhưng đầu dây bên kia có tiếng “A lô…?”

Liệu anh ấy có còn lưu số điện thoại của tôi? Biết đâu được anh ấy đã xóa từ lâu và tưởng rằng là ai đó gọi khẩn cấp nên gọi lại? Cũng đã gần nửa đêm rồi, biết đâu anh tưởng rằng người nhà gọi?

“Em gọi anh có việc gì vậy? Em có sao không?”

Đôi mắt của tôi trợn tròn còn hơn ban nãy. Cái lưỡi bị đông cứng không nói được chữ nào. Giọng nói của anh, giống như một cái gai nhọn xuyên thấu qua tim tôi. Anh vẫn còn quan tâm đến tôi sao?

Tâm trí tôi trở nên rối bời. Não bị quá tải vì nhiều câu hỏi với đủ mọi thể loại cảm xúc dồn dập ùa vào bộ phận xử lý thông tin của tôi, khiến nó không thể đưa ra một quyết định nào. Chính vì vậy mà cũng chẳng có phản ứng hay hành động nào được truyền từ não đến tay chân tôi.

“À, anh có việc này muốn nhờ em. Anh…”

Tôi tắt máy. Giống như là tôi đã được quy định cái hành động tắt máy ngay từ đầu nhưng do khoảng thời gian “chập mạch”, hành động đó đã không được thực hiện, cho đến khi “máy móc” hoạt động trở lại. Cũng phải mất vài giây sau đó tôi mới nhận ra, hình như anh ấy đã cố nói gì đó với mình.

Đầu óc tôi nhức kinh khủng, giống như vừa phải trải qua một cú shock tâm lý nào đó rất khủng khiếp, vượt quá sức chịu đựng của bản thân.Tôi xoa bóp trán mình rồi trèo lên giường, đẩy cái điện thoại ra xa rồi nằm xuống ngủ một giấc, cố gắng xem tất cả những điều đã xảy ra đều chỉ là một cơn ác mộng.

Ngày hôm sau khi những tia nắng mặt trời bất lịch sự nhảy vào phòng rồi leo lên giường, bò lên tới tận mặt tôi để đánh thức tôi thì tôi không thể nào nướng thêm được nữa. Tôi thức dậy một cách sảng khoái, và trong vài phút đầu thì quên mất chuyện của đêm hôm trước. Nhưng chỉ một vài phần trăm của giây sau đó thì tôi lại cảm thấy tồi tệ như lúc chưa ngủ. Tôi cũng không biết mình đã cảm thấy như thế nào, vì cảm xúc của tôi đã rất phức tạp trong khoảnh khắc đó. Hơn nữa, tôi lại tò mò về anh. Anh chắc là vẫn sống tốt, tôi vẫn có thể thấy anh đều đều trên tivi. Nhưng chuyện anh muốn nhờ tôi là chuyện gì? Tôi tò mò đến chết được nhưng lại không biết làm thế nào để gọi lại. Đằng nào thì tôi cũng đột ngột tắt máy, cư xử y hệt như tôi muốn tránh mặt anh ấy vậy.

 Tôi tắm rửa, ăn sáng, rồi gọi cho chị biên tập. Tôi cùng chị ấy làm việc cả ngày, một phần vì tôi muốn lại tiếp tục ra mắt một cuốn truyện mới, tạm gọi là “gây bão” trong lúc cuốn truyện vừa rồi vẫn chưa hết nóng, một phần lại vì tôi không muốn bản thân có thời gian rảnh rỗi để lại suy nghĩ vớ vẩn, lung tung. Tôi cứ thuyết phục bản thân rằng, nếu việc anh muốn nhờ tôi thật sự là quan trọng và gấp gáp thì chắc chắn anh sẽ gọi lại. Suốt gần một năm không liên lạc, làm sao anh có thể thoải mái nói chuyện với tôi như thể không có gì xảy ra giữa hai chúng tôi? Hay có thể anh ấy nghĩ số điện thoại của tôi là của người yêu mới của anh ấy? Không, không được, phải tập trung thôi!

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi