Một

Chuyện những ngày mưa
Một
Tôi đang nằm sấp trên giường, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính nhưng hồn thì lại tuốt tận đẩu tận đâu. Đến lúc đèn màn hình đã tắt rồi mà tôi vẫn nhìn, các ngón tay thì không hề cử động mà đứng yên giống như cơ thể tôi đang bị đóng băng trong tư thế đang đánh máy vậy. Ngón trỏ của bàn tay trái và phải vẫn năm nguyên trên phím F và J. Cho đến khi một tiếng động ngẫu nhiên nào đó bên ngoài khiến tôi giựt mình, thoát khỏi cơn mơ mộng giữa ban ngày, tôi mới lăn người để cái lưng mỏi rời chạm xuống nệm. Anh bước vào phòng, à thì ra tiếng động đó là tiếng anh đóng cửa sau khi mới về nhà.

“Em không đói à?” Anh nhìn tôi, bước lại gần giường và cuối người để đặt tay lên đầu tôi, xoa xoa. Anh khoác một cái áo vest trắng ở bên ngoài quần jeans bảnh bao và chiếc áo sơ mi sọc ca rô tôi tặng anh vào dịp sinh nhật anh năm ngoái. Tôi đã từng bảo anh tôi rất thích nhìn anh mặc nó, thế là từ đó, anh mặc nó rất thường xuyên.

“Kris, em muốn ăn hamburger!” Tôi ngước mắt lên nhìn anh. Đôi mắt to tròn chắc đã làm anh bị sai khiến.

“Vậy để anh đi mua.” Kris cười, mặt rất thản nhiên.

“Thôi, anh vừa mới về mà, với lại em cũng làm biếng ăn quá. Định giành hết giờ nghỉ trưa để viết cho xong chương cuối của truyện.” Tôi bĩu môi. Làm biếng luôn là cái cớ cho tất cả mọi việc của một Song Ngư.

“Để anh ra ngã tư mua cho.” Anh vừa nói vừa tiến ra cửa. Tôi còn chưa kịp la lên một tiếng “Thôiiiiiii” để anh dừng bước, anh đã rời khỏi và khép cửa lại sau lưng mình.

“Lúc nào anh cũng chiều em vậy hết. Vậy nên lúc nào em cũng nũng nịu nhõng nhẽo với anh, lúc nào cũng cần anh, lúc nào cũng muốn dính lấy anh không buông được.” Tôi buông lời “than thở”. “Anh mà cứ vậy á, có ngày em làm cái mai rùa trên lưng anh luôn! Ăn ngủ nghỉ gì cũng ở trên lưng anh suốt. Anh có muốn cũng không bỏ em ra được đâu, đồ Bò Cạp đáng ghét!!!” Tôi thở dài, hai má phùng ra giận dỗi. Mà cũng không biết là giận dỗi cái gì, tại sao. Rồi cứ vậy, tôi nằm yên bất động trên giường, ngươi mắt nhìn thẳng lên trần nhà trắng toát. Ngoài lồng ngực nâng lên hạ xuống để thở thì cơ thể tôi chẳng có chỗ nào khác cử động cả.

Anh đẩy cửa vào, “Anh mua burger tôm cho em nè. Em thích lắm đúng không?”

Cơ thể tôi cũng không hề nhúc nhích, chỉ có con ngươi là di chuyển từ trần nhà ra đến cửa để nhìn anh. Anh tựa lưng vào khung cửa, tay đung đưa bịch đồ ăn trước mặt như thể đang dùng mồi để câu cá vậy.

“Bế em!” Tôi dang hai tay ra để lại vòi vĩnh lần nữa.

“Thôi, tự đi đi cô nương. Đến Nàng Tiên Cá cũng có chân mà. Không lẽ Song Ngư không tự đi được sao?” Anh nhoẻn miệng cười một cách châm chọc rồi đi về phía phòng khách.

“Aaaaaaaa…” Tôi nhăn nhó, giả tiếng khóc lóc như một đứa trẻ. Nhưng rồi thấy anh không thèm để ý đến việc đó nên đành phải xoay người và đặt chân xuống đất, tự lê xác ra phòng khách để ăn trưa cùng anh.

Tôi cắn một miếng burger. Một cái chớp mắt mang tôi về với thực tại. Tôi đang ngồi ăn trưa một mình ở nhà, với cái burger tôm tôi yêu thích. Ngoài tôi ra chẳng còn ai nữa. Cũng không hẳn là tôi đang cảm thấy rất cô đơn hay nhớ anh. Nhưng thỉnh thoảng những kỷ niệm về anh cứ bất chợt xuất hiện như vậy. Mới đó mà cũng đã gần một năm rồi.

Tôi khoác áo vào rồi bước xuống phố, đi dạo một chút để lấy cảm hứng cho cuốn sách tiếp theo. Đâu đó ở góc đường có một hiệu sách nhỏ. Trên cửa kính của tiệm vẫn còn dán poster quảng bá cho một cuốn tiểu thuyết đã từng bán rất chạy vào năm ngoái. Tấm poster đã vàng đi và những màu đậm thì đã bị phai dần và gần như trở thành màu đen. Một góc của nó đã bị rách. Chắc là người ta cứ quên gỡ nó ra, hoặc là người ta cũng chẳng quan tâm nữa. Tôi liếc nhìn nó, còn chẳng thèm quay hẳn người về phía cửa sổ. “Phai màu”, tôi đọc thầm tựa của quyển sách mà tấm poster đang nói về. Nó là một cuốn truyện có kết thúc khá buồn, cuối cùng thì hai nhân vật chính chia tay nhau vì tình yêu của họ đã phai nhạt dần. Thật ra lúc đầu, tôi đã nghĩ đến một cốt truyện với một kết thúc thật rực rỡ, cả hai sẽ làm đám cưới thật hạnh phúc và ở bên nhau đến suốt đời. Đương nhiên, tựa của quyển sách cũng đã sẽ khác. Thế nhưng, tôi đã viết nó cho Kris. Hầu hết các chi tiết trong truyện đều là thật, vậy nên khi chúng tôi chia tay, câu chuyện cũng đã kết thúc buồn như vậy. Tôi rời bước khỏi góc phố đó.

Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Có lẽ chúng tôi đã từng hạnh phúc, nhưng chỉ cho tới khi công ty mà ba tôi đang làm bị giải thể. Ông thất nghiệp, với mặc cảm của một người đàn ông không có việc làm, ông cứ tìm đến sự an ủi từ rượu bia. Khi say thì đánh đập vợ con vô cớ. Mẹ tôi khổ sở, cần một sự chia sẻ từ người khác, thế là bà ngoại tình. Tôi lớn lên trong một gia đình tan vỡ, bản thân không hề có bạn bè vì những vết thương tâm lý khiến tôi luôn ngại tiếp xúc và bày tỏ với người khác. Ngay cả những sức mẻ trong gia đình cũng khiến tôi khó xử với họ hàng vì họ không thể hiểu được cách cư xử, hành động của ba mẹ tôi để khiến gia đình tôi trở nên như vậy. Nên tôi không hề có người thân.

Cũng không biết là may hay rủi. Tôi đem hết nỗi lòng của mình viết lên blog, kể hết những nỗi khổ cả về thể xác lẫn tinh thần mà mình phải trải qua ở cái lứa tuổi mới trưởng thành, đáng lẽ ra phải là lứa tuổi đẹp nhất cuộc đời. Có rất nhiều người đọc được và thông cảm cho tôi, tôi cũng cảm thấy khá hơn được phần nào. Mặc dù tôi chẳng biết được họ là ai, chỉ đọc được những dòng chia sẻ qua màn hình máy tính. Cho đến một hôm, nhà xuất bản tìm cách liên lạc với tôi, và họ nói rằng họ muốn xuất bản những bài viết của tôi thành một cuốn sách tự sự, chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ rất nhiều từ các bạn trẻ. Họ nói muốn ký hợp đồng với tôi và rằng tôi sẽ nhận được một khoản tiền kha khá nếu đồng ý cho xuất bản cuốn sách. Trong lúc túng quẩn, lạc lối, điều may mắn đó ùa đến giống như tôi vớ được một chiếc phao cứu sinh khi đang sắp bị chết chìm. Tôi mừng rỡ nhận lời.

Không lâu sau đó, tôi bỗng dưng trở thành một cái tên được biết đến như là chủ nhân của cuốn sách tự sự đầy tâm trạng đã khiến giới trẻ nức nở khi chuyền tay nhau đọc. Dần dà tôi được biết đến như một nhà văn. Thế là tôi bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình.

Từ cuốn sách đầu tay bất đắt dĩ đó, tôi lại có cảm hứng cho những tiểu thuyết ngắn tiếp theo. Một cuốn, rồi hai cuốn. Tên của tôi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trên các kệ sách. Cho đến cuốn thứ ba, một tiểu thuyết khá dài về một cặp đôi học sinh phổ thông được các bạn tuổi teen đón nhận rất nồng nhiệt. Thành công của nó vang dội vượt sức tưởng tượng của tôi. Sau những cú điện thoại chúc mừng từ nhà xuất bản, tôi nhận được một cú điện thoại từ một nhà sản xuất phim. Họ muốn chuyển thể cuốn tiểu thuyết của tôi thành phim và đưa ra một cuộc hẹn để tôi gặp gỡ đạo diễn và dàn diễn viên. Đó là khi tôi gặp anh. Đó là ngay trước khi tôi bắt đầu viết “Phai màu” với cái tên nguyên bản của nó là “Cơn mưa đầu tiên”.

Anh đến với tôi, cũng như là một cơn mưa đầu tiên sau một mùa nắng hạn kéo dài. Trên mảnh đất khô cằn nứt nẻ, cơn mưa đã mang đến một sự diệu kỳ. Những bông hoa trắng muốt bắt đầu hé nở, cánh hoa xòe rộng tươi cười dưới ánh nắng ban mai. Trước khi gặp anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu. Tôi không thật sự tin vào nó. Ngược lại, tôi còn cảm thấy tình yêu như một gánh nặng. Hai người yêu nhau, cưới nhau, mọi thứ đổ vỡ, không chỉ có hai người sẽ phải đón nhận sự đau khổ, mà con cái của họ cũng phải chịu đựng những đau thương đó. Tôi đã trải qua một tuổi thơ quá bất hạnh.

Cơn mưa ấy đã ngừng rơi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
dreamshop
#1
Hiem thay nguoi Viet o day. hihi