Chapter 17 (Vietnamese)

The Heirs 2: The power of the crown

Chương 17: Những cuộc chạm trán không mong muốn

Phần 1: Ác mộng đêm qua

Reng.....reng.... Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo, Young Do giật mình tỉnh giấc, anh với tay tắt đồng hồ. Giờ mới chỉ 7h sáng, hãy còn sớm. Anh vùi mình vào chăn cố ngủ thêm chút nữa, nhưng cơn ác mộng đêm qua lại ùa về. Anh mệt mỏi xoa vầng thái dương, bước xuống giường và đi vào phòng tắm. Anh vô thức vừa đánh răng, vừa nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt thâm quầng không một chút sinh khí. Anh lẩm bẩm tự nhủ rằng chuyện đêm qua chỉ là cơn ác mộng, cô nói lời chấm dứt tình yêu, đó không phải sự thật, đúng là giấc mơ mà thôi. Bất thình lình, Young Do đảo mắt xuống sàn nhà nơi chiếc áo sơ mi ướt sũng vẫn còn vương cánh hoa anh đào đang nằm lăn lóc. Anh ùa tới chiếc bàn trong phòng, tìm kiếm, chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền anh luôn đeo giờ đã có đôi. Không còn là một mà là hai. Đêm qua không phải là mơ, cô đã giả lại anh vật ước hẹn, cô đã thực sự rời xa anh. Không một chút suy nghĩ, đắn đo, Young Do cầm theo cặp nhẫn trên tay, anh lao ra khỏi phòng đến trước cửa phòng cô gọi tên cô: "Ri Ri à, mở cửa cho anh đi. Xin em đấy, hãy mở cửa ra". Chờ đợi, chờ đợi nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, Young Do càng trở nên sốt ruột, lo sợ điều không hay đến với cô. Anh quay bước, dự định lấy chìa khóa ở bàn lễ tân nhưng chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Anh ngoái nhìn, hóa ra chỉ là người dọn phòng đang loay hoay với đống đồ lỉnh kỉnh để vào dọn dẹp. Young Do đi tới, ngó nghiêng nhưng không thấy một ai. Cô gái dọn phòng lên tiếng: "Giám đốc đang tìm chủ tịch Shin ạ. Cô ấy đã trả phòng và ra về từ lúc bình minh rồi."

"Hả, cô ấy đi rồi sao? Với ai. Lúc mấy giờ" - Young Do ngạc nhiên, anh hỏi lại một lần nữa.

Người dọn dẹp: "Tôi không rõ thưa giám đốc. Hình như khoảng 2, 3 tiếng trước. Tôi nghe bên lễ tân kể lại. Xin phép giám đốc, tôi làm việc của mình".

Đôi mắt thẫn thờ, anh nhìn xa xăm khắp căn phòng, mùi hương của cô vẫn còn thoang thoảng nơi đây. Cô đã bỏ đi chỉ còn lại căn phòng trống trải như trái tim anh. Young Do trở về phòng của mình, anh thay một bộ cánh chỉn chu mới, đeo sợi dây chuyền với cặp nhẫn trên cổ, và vội vàng thu xếp hành lí. Xuống dưới đại sảnh, anh dặn dò quản lí công việc còn lại ở đây rồi nhanh chóng leo lên xe ô tô giục tài xế mau đưa anh về Seoul.

............

Yoo Ri sửa soạn trang phục và đồ đạc cá nhân, cô lên phòng tìm Young Do, nhưng không thấy anh đâu. Cô liền đi tới bàn lễ tân hỏi về anh, họ trả lời cô rằng anh đã về Seoul. Yoo Ri gọi điện cho anh tuy nhiên anh cũng chẳng hề bắt máy. Cô giận giữ um sùm la hét. Đúng lúc Jong Suk đi đến, anh hỏi: "Sáng sớm ra có chuyện gì khiến người đẹp giận dữ vậy?"

“Bởi vì......em đã hẹn với anh Young Do là sáng nay cùng về Seoul, nhưng anh ấy lại bỏ em ở đây.” - Yoo Ri phụng phịu, giả bộ - “Giờ em chẳng biết làm thế nào nữa, em cứ tưởng sẽ được về cùng anh ấy nên đã bảo Giám đốc Lee về trước. Haiz, mà đầu giờ chiều em có buổi chụp hình...Em…”

Bỗng, người quản lý nói: “Xin lỗi, cô Kang. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một chiếc xe về Seoul”.

Jong Suk lắng nghe, anh cười khi thấy biểu hiện lúng túng của cô gái này, anh thừa hiểu cô đang nghĩ gì, muốn gì, anh bảo với Yoo Ri: “Anh cũng đang chuẩn bị về Seoul, em có muốn đi cùng với anh không??”

Yoo Ri nghe lời đề nghị, cô vui mừng gật đầu nhận lời mà không cần suy nghĩ.

…….”Sha-la-la. Woah, bài hát này hay thật. Em thích nhất đó. Anh Jong Suk thích nghe thể loại nhạc gì vậy?” - Yoo Ri ngồi trong xe ô tô, cô nhẩm theo bài hát trên radio, hớn hở.

Jong Suk không trả lời câu hỏi của cô, anh liếc mắt nhìn biểu hiện phởn phơ, kì lạ của Yoo Ri mà nhếch mép cười khểnh. Yoo Ri nhún vai, cô lại tò mò hỏi tiếp: “Anh à, em có thể hỏi anh chuyện này được không?... Chủ tịch Shin, chị ấy là bạn gái anh à. Tại sao lại...Aigu, khó hiểu thật...Lúc ở hành lang tối qua...Là bạn gái anh ạ….Em xin lỗi chỉ vì hơi tò mò chút thôi.”

Jong Suk: “Nếu chuyện đó có thật thì ảnh hưởng gì đến cô?”

Yoo Ri: “Ờ, không,...”

Jong Suk: “Cô không cần bận tâm chuyện đấy đâu. Điều cô cần quan tâm là Young Do, hắn ta mới là bạn trai của cô, chứ không phải tôi”.

“Anh Jong Suk à, anh hiểu lầm rồi” - Yoo Ri ấp úng định thanh minh nhưng cô không biết phải giải thích thế nào.

Jong Suk: “Tôi thừa hiểu kiểu con gái như cô. Thấy ai có lợi hơn thì sẽ theo người đấy. Nhưng mà công nhận cô biết nhìn người đó, tôi hơn thằng Young Do rất nhiều phải không?

“Ý anh là gì” - Yoo Ri nóng mắt, cô cau mày hỏi - “Hôm nay anh bị sao vậy mà nói chuyện như thế với em”.

Jong Suk: “Sự thật mất lòng, tôi là con người thẳng tính mà. Cô không cần phải tốn công gây sự chú ý của tôi đâu, cách cô nói chuyện, điệu bộ lẳng lơ của cô. Rất tiếc cô không phải mẫu người của tôi. Chỉ những thằng thảm bại như Young Do mới có thể thích cô. Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn điều đó. Đừng có đứng núi này mà trông núi nọ. Hãy giữ mỏ vàng của nhà họ Choi thật chắc, cô sẽ không bao giờ tìm được điều gì khác lớn hơn đâu”.

“Chủ tịch Lee” - Yoo Ri hét lên, cô điên cuồng bực tức - “Anh đang xúc phạm tôi đó. Tại sao anh dám nói về tôi như vậy. Dừng xe lại mau. Tôi không ngờ anh lại là con người ăn nói sỗ sàng. Dừng xe, tôi không muốn đi cùng anh.”

“Cô muốn vậy thật chứ” - Jong Suk liền đạp phanh ngay tấp lự, chiếc xe dừng lại kêu kít một tiếng khiến Yoo Ri cảm giác như bị ngã ra khỏi xe, cô ôm đầu nhăn nhó than thở. Jong Suk không hề để tâm, anh trườn người về phía cô, đẩy mở cánh cửa xe - “Đây là đường cao tốc, nếu thích thì cô xuống đi bộ đi...À mà không một người nổi tiếng như cô cũng rất dễ để xin đi nhờ xe nhỉ. Cô có thể vẫy xin quá giang bất kỳ chiếc xe nào đi ngang qua đấy, và tôi tin chắc mai sẽ có thông tin cực hot trên tạp chí….Mau xuống đi”.

Yoo Ri nhìn anh, ái ngại. Điều anh ta nói không hề sai, cô không thể đứng vẫy nhờ xe trên đường cao tốc, tin tức này mà lan truyền sẽ khiến cô vô cùng mất mặt. Yoo Ri đóng cửa xe lại, cô lẩm bẩm: “Cho tôi nhờ về Seoul”

Jong Suk nhíu mày, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên đường. Anh nói: “Tôi không phải thằng đàn ông dịu dàng với phụ nữ đâu. Nhất là khi tâm trạng tôi không vui như lúc này. Cô đừng có chọc tức tôi”.

Yoo Ri: “Biết tính tình anh quái gở thế, tôi đã không đi cùng anh rồi. Thật là một ngày xui xẻo. Aigu…”

Jong Suk: “Cô phải chấp nhận thôi, tôi và cô là đồng minh mà. Chúng ta còn gặp nhau nhiều. Nhớ lưu số điện thoại của tôi vào”.

Yoo Ri: “Đồng minh, đồng minh gì chứ”.

Jong Suk: “Cô không hiểu sao?”

Yoo Ri: “Ý anh là gì?”

Jong Suk: “Ồ có vẻ chuyện đêm qua, cô không hay biết chút nào?”

“Đêm qua có chuyện gì xảy ra. Anh càng nói càng khó hiểu” - Yoo Ri tròn mắt ngạc nhiên

Jong Suk: “Sau này cô sẽ biết. Chỉ cần cô nghe theo những gì tôi nói thì đảm bảo cô sẽ có cuộc sống tốt đẹp, vinh quang và tiền tài. Nếu không thì….Haha”.

Yoo Ri: “Anh đang ám chỉ cái gì đó. Nói rõ ra đi”.

Jong Suk: “Đừng có thắc mắc nhiều. Tôi chúa ghét người thích tọc mạch như vậy. Việc cô cần làm cho tôi bây giờ là giữ thật chặt tên Young Do. Đừng để hắn lại gần người con gái của tôi”.

Yoo Ri: “Người con gái của anh???....Ý anh là chủ tịch Shin….Tại sao….Tôi làm sao có thể làm vậy, cô ta là nhà đầu tư của anh Young Do...Nhưng...chẳng nhẽ, họ có gì với nhau….Không thể nào...Anh đang nói vớ vẩn gì vậy….”

Jong Suk lảng câu hỏi của Yoo Ri, anh im lặng phóng xe lao vun vút trên con đường cao tốc. Chuyện đêm qua, nó không chỉ ám ảnh Young Do hay Nari mà còn ám ảnh cả với anh. Jong Suk không thể gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu. Đêm qua, từ ban công anh chứng kiến hết mọi chuyện của họ, nụ hôn của cô bất ngờ dành cho Young Do. Duy chỉ có một điều Jong Suk thắc mắc, anh không hiểu giữa họ đã nói những gì với nhau. Anh sợ hãi họ có thể quay về bên nhau...dù thực tế là trái ngược…..

………..

“Tôi là giám đốc Choi của Zeus Hotel. Cô có thể chuyển máy tới Chủ tịch Shin giúp tôi được không?” - Ngồi trong xe ô tô, Young Do sốt ruột, anh gọi điện thoại.

Tiếng nói phát ra, trả lời anh: “Xin lỗi, giám đốc. Chủ tịch chúng tôi hiện không có ở công ty. Cô ấy đang trên đường bay tới Nhật Bản. Nếu có điều gì cần, giám đốc có thể gửi lại lời nhắn với tôi. À, bản hợp đồng cho dự án Jeju JG, chúng tôi vừa chuyển đến công ty, ngài đã nhận được chưa ạ?”

Young Do: “Cô nói gì? Bản hợp đồng...Chủ tịch Shin đã ký ư?”

Người phụ nữ trong điện thoại: “Vâng”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn cô” - Young Do dập máy, anh thất thần. Hóa ra cô không nói đùa với anh, cô sẽ kí bản hợp đồng đó, sẽ giúp anh thực hiện kế hoạch của mình, và...sẽ ra đi. Young Do buồn bã, anh nói với tài xế: “Không cần đến SIB nữa. Đưa tôi quay về công ty.”

….Ánh nắng luồn qua khe cửa kính xe khiến cặp nhẫn trên cổ anh vụt lóe sáng…


 

Phần 2: Buổi hẹn hò tồi tệ

2 tuần sau,

“Lâu lắm rồi chúng ta mới cùng nhau đi ăn tối. Em nhớ anh quá à” - Yoo Ri nũng nịu, cô ôm chặt cánh tay của Young Do, đi vào một nhà hàng Pháp sang trọng cùng anh.

Young Do: “Thì em cũng biết dạo này anh bận quá nhiều việc mà. Em phải thông cảm cho anh chứ”.

Yoo Ri: "Em biết. Chỉ cần anh bận rộn với công việc chứ không phải với cô gái nào khác thì được. Hehe."

Nhân viên nhà hàng dẫn họ đi đến chiếc bàn đã được đặt sẵn, đó là chỗ ngồi thật đẹp bên cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm thành phố Seoul khi về đêm. Bất ngờ, Yoo Ri gặp người quen, cô liền tới chào hỏi: "Tiền bối Woo Bin, tình cờ thật hôm nay em gặp anh ở đây?"

Woo Bin - anh chàng bạn của Yoo Ri cũng lịch thiệp chào cô: "Ừ, lâu rồi không gặp em. Em đến một mình à, hay đi cùng ai?"

"Vâng, em đến với bạn trai em. Anh cũng đi với bạn gái anh sao? Ố ồ, tin hot đây" - Yoo Ri vui vẻ trêu đùa, cô kéo tay Young Do như có ý định muốn giới thiệu anh với bạn cô.

Nhận ra có người đang xen vào bữa tối của họ, cô gái đi cùng Woo Bin ngoái mặt ra nhìn. Khuôn mặt cô thanh tú, đẹp như một bức tranh và thân thuộc,...Yoo Ri trông thấy cô, ngạc nhiên nói: "Ô, chủ tịch Shin. Hóa ra là chị ư?"

Nari nhíu mày, cô giả bộ cười gật đầu thay cho lời đáp. Cô không ngờ lại đụng phải kẻ mà cô không muốn gặp nhất trong cuộc đời của cô ở bữa tối lãng mạn thế này.

Như có một kế hoạch nào đó vụt lóe sáng trong đầu Yoo Ri, cô thoải mái kéo ghế ngồi xuống cạnh Nari: "Hôm nay có duyên được gặp hai người vì vậy bọn em có rất muốn cùng dùng bữa với anh chị, được chứ ạ?"

Tất nhiên theo phép lịch sự tối thiểu, Woo Bin đành đồng ý. Yoo Ri cười nói với nhân viên: "Phiền anh hủy bàn kia, chúng tôi sẽ ngồi ở đây. Cảm ơn nhé". Cô lại quay sang kéo ghế và bảo: "Young Do à, anh ngồi xuống đây đi, để em giới thiệu cho anh."

Anh cau mày khó chịu với hành động của Yoo Ri nhưng vẫn bất đắc dĩ ngồi xuống. Young Do liếc thật nhanh về phía Nari tuy nhiên cô chỉ thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ hay nhấp ly rượu và thưởng thức đồ ăn.

Yoo Ri: "Young Do à. Giới thiệu với anh, đây là tiền bối Kim Woo Bin, nam diễn viên người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay. Bọn em biết nhau khi cùng tham gia Seoul Fashion Week vào mùa đông năm ngoái. Anh ấy đã truyền đạt cho em nhiều kinh nghiệm qúy báu.....Còn đây là Young Do, bạn trai của em đó anh Woo Bin. Anh ấy là CEO của khách sạn Zeus.... Chủ tịch Shin thì bọn em đều biết."

Woo Bin: “Rất vui được biết anh Giám đốc Choi. Nghe danh anh đã từ lâu, hôm nay mới được trực tiếp gặp mặt”.

“Ừm” - Young Do chỉ trả lời bằng một từ ngắn ngủi khiến Woo Bin cảm thấy ngại ngùng. Bin đành quay sang trò chuyện, hỏi thăm về cuộc sống và công việc hiện tại của Yoo Ri. Cùng ngồi chung một chiếc bàn nhưng lại là hai thế giới riêng, hai cung bậc cảm xúc khác nhau, một đôi thì vui vẻ cười nói, một đôi thì lặng thinh. “Hôm nay chị có chuyện gì vậy mà sao không nói lời nào” - Yoo Ri quay sang hỏi Nari, vừa nói cô vừa tiện tay gắp miếng thức ăn cho Young Do một cách ngọt ngào. Không một câu trả lời, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào từ Nari, Yoo Ri nhún vai cô ta lại hỏi tiếp: “Woo Bin oppa, làm thế nào anh quen Chủ tịch Shin vậy? Hai người hò hẹn thật à?”

Woo Bin: “Anh đang là gương mặt đại diện cho tập đoàn Royal”.

Yoo Ri: “Ồ thì ra là mối quan hệ công việc”.

“Nếu bọn tôi đang quen nhau thì có vấn đề gì với cô không?” - Nari bất ngờ lên tiếng, cô cười khẩy nhìn Yoo Ri.

Yoo Ri liền đáp trả ngay tức thì, lời nói của cô như muốn châm chọc: “Không? Vì em thấy ngạc nhiên. Tại, chuyện ở Changwon….em cứ nghĩ là Chủ tịch đang hẹn hò với Chủ tịch Lee,...Anh Woo Bin biết chủ tich Lee của Tập đoàn dầu khí P.L không?”

"Ờ, có nghe danh qua nhưng chưa từng gặp mặt ngoài đời" - Woo Bin bối rối đáp.

"Cô đã làm trái tim chủ tịch Lee xao xuyến. Thế nên...." - Nari nắm tay anh chàng đi cùng cô, nháy mắt đầy vẻ đáng yêu - "Tôi phải kiếm một anh chàng khác cho mình."

Yoo Ri cười trừ: “Chị nói kỳ quá, sao em lại có thể khiến anh Jong Suk thích em được. Chị hiểu lầm rồi. Với lại em đã có bạn trai rồi mà”.

“Bọn anh đang trong thời gian tìm hiểu nhau thôi” - Woo Bin tinh ý nhận ra căng thẳng giữa hai cô gái. Anh tìm cách lảng tránh qua vấn đề khác - “Nghe nói công ty quản lý đã giúp em dành được hợp đồng gương mặt đại diện 1 năm của hãng mỹ phẩm Missha. Chúc mừng nha. Mới có năm mà em đã tạo nên nhiều thành công hơn”.

Mỗi lần nhìn thấy Yoo Ri, Nari đều cảm thấy khó chịu, điệu bộ của cô ta, cách nói chuyện của cô ta như có ý khiêu khích, chọc tức cô. Nari chỉ ước rằng giá như cô gái đó đừng tồn tại trên đời này. Nhưng chỉ là giá như….thế giới này vốn quá nhỏ bé khiến cô luôn phải bất đắc dĩ đụng mặt kẻ đáng ghét nhất. Nari đứng dậy, cô xin phép ra ngoài. Cô đơn giản muốn hít thở bầu không khí mới, cô quá ngột ngạt và phát buồn nôn với trò õng ẹo và giả tạo của Yoo Ri, tại sao anh có thể quen một người như cô ta. Sau khi rửa tay và thoa son môi, Nari bước ra khỏi phòng vệ sinh. Bỗng nhiên, cô bất ngờ khi thấy bóng to lớn của một người đàn ông, anh ta kéo tay cô mạnh mẽ nhanh chóng tìm đến chỗ khuất trong nhà hàng. Nari giật mạnh tay, cô giận giữ cằn nhằn: “Anh làm trò gì vậy, Giám đốc Choi. Buông tôi ra”.

"Nari, anh có điều muốn nói với em." - Ánh mắt đượm buồn, giọng nói tràn đầy tâm sự. Anh nói - "Anh,...anh....em đừng tránh mặt anh nữa được không? Anh đã tìm em mấy ngày qua, muốn..anh".

Nari quay lưng về phía anh, cô đáp: "Tôi bận, hợp đồng tôi đã gửi tới công ty rồi. Anh thắc mắc gì thì liên hệ với trợ lý của tôi"

Young Do: "Em đừng nhắc về hợp đồng, điều anh nói không phải vì hợp đồng, cũng chẳng phải vì tiền của em. Mà là chuyện giữa chúng ta". Anh hét lên, xoay người cô lại đối diện với anh, để ánh mắt họ có thể chạm nhau: "Em hãy để anh có cơ hội giải thích mọi chuyện được không? Hãy lắng nghe anh nói đi, Ri Ri...Anh..."

"Hai người làm gì vậy?" - Yoo Ri tiến về phía họ, cô cau mày hỏi - "Anh bảo là ra ngoài nói chuyện điện thoại mà. Sao lại gặp riêng với chủ tịch Shin. Mà nói chuyện sao phải đụng tay chân? Young Do".

"À anh..." - Young Do luống cuống, vội buông tay khỏi Nari, anh không biết nên nói gì trong tình huống này.

Nari nhìn anh, cô thở dài và định bỏ đi, nhưng Yoo Ri gọi cô lại: "Chủ tịch Shin chị có thể giải thích chứ. Chị làm gì với người yêu tôi".

"Tôi chả cần giải thích cho cô biết. Hạng người như cô qúa thấp kém, không đủ tư cách nói chuyện với tôi" - Nari vừa bước đi vừa nói vọng lại mà chẳng thèm ngoái nhìn.

"Cô dám nói thế sao?" - Yoo Ri bực tức, cô dậm chân thật mạnh trên sàn, la hét - "Young Do, cô ta dám nói em như vậy. Anh và cô ta có chuyện gì giấu em."

Young Do nhếch đôi lông mày, anh tỏ vẻ khó chịu: "Anh từng nói với em rồi, có những điều em không cần phải biết. Đi về thôi....Sao có muốn về không? Anh về trước nhé...Em không muốn thì tự bắt taxi."

Yoo Ri định giả vờ giận dỗi để được anh dỗ dành cô nhưng lần này hoàn toàn trái ngược, anh quay lưng đi thẳng không hề đoái hoài đến cô. Yoo Ri lo lắng liền lập tức chạy đuổi theo anh.

Trở về bàn, Nari bảo với Woo Bin: "Em xin lỗi, chúng ta về thôi."

Woo Bin: "Ờ, nhưng đợi giám đốc Choi và Yoo Ri để chào họ đã".

Nari: "Lúc nãy em gặp họ ở bên ngoài. Họ nói có việc bận nên cáo lỗi về trước rồi."

"Ừm, đợi anh thanh toán rồi đưa em về" - Woo Bin mỉm cười, anh vòng tay ôm eo cô.

Young Do nhìn theo bóng họ, anh ghen tuông và càng bực bội hơn khi Yoo Ri cứ lải nhải bên tai anh. Đêm nay sẽ lại là một đêm dài đến với anh. Anh vẫn chưa thể nói những điều từ trái tim muốn nói với cô.....



 

Phần 3: Em thật xinh đẹp trong chiếc váy trắng

“Nari, Nari, mau tỉnh dậy đi”.

Tiếng gọi dồn dập, lay thức Nari, cô uể oải, ngái ngủ, kéo chăn trùm kín đầu, cằn nhằn: “Hwang ahjuma. Hôm nay là chủ nhật mà. Để cháu ngủ thêm đi. Đêm qua gần sáng cháu mới ngủ được. Mệt lắm.”

“Dậy mau lên, Nari” - Giọng nói vẫn vang lên văng vẳng bên tai cô - “Thím Hwang nào chứ. Là tớ Ji Ah đây. Bộ nghe giọng tớ già lắm sao”.

“Ờ” - Nari đáp cụt lủn cô vẫn ngái ngủ.

Ji Ah bèn kéo chăn của Nari: “Cậu có chịu dậy không hả. Cậu không nhớ đã hứa sẽ cùng đi xem váy cưới với mình ư? Cậu hẹn là 9h sáng qua nhà tớ mà nhìn đồng hồ xem bây giờ mấy giờ rồi, 11h rồi đó. Vẫn còn ngủ được à?”

Nghe thấy vậy, Nari liền bật dậy ngay tắp lự, mắt nhắm mắt mở, cô ngắp ngủ: “Ờ nhỉ, chờ mình một chút. Quên mất đấy. Só-rì” :D

“Nhanh lên đấy, mình xuống nhà chờ cậu” - Ji Ah nhăn nhó.

Sau khi sửa soạn phục trang, Nari xuống lầu, đi về bàn ăn nơi Ji Ah đang ngồi, cô lại nói lời xin lỗi với cô bạn và nhấp một ngụm sữa nóng. Bỗng nhiên Nari ngước lên, cô bắt gặp ánh mắt khó hiểu đang nhìn cô chằm chằm của Ji Ah, cô hỏi: “Chuyện gì thế? Sao nhìn mình kì cục vậy? Cậu giục mình thì cậu cũng phải ăn nhanh lên chứ”.

Ji Ah: “Cậu vẫn thường ăn kiểu này đấy hả?”

Nari: “Ừ, thì sao?”

Ji Ah: “Chế độ ăn kiêng của một người mẫu như mình cũng không đến mức như cậu. Bây giờ là bữa trưa đó, cậu ăn uống như thế lấy đâu ra sức khỏe”.

“À, không vấn đề gì đâu. Cậu yên tâm. Mình vẫn ổn.” - Nari cười trừ

Ji Ah: “Ổn gì? Nhìn cậu gầy tong teo kìa. Mà tối qua cậu làm gì sáng nay ngủ nướng kinh thế”

Nari: “Giải quyết công việc của công ty. Cậu đừng để ý nữa. Ăn nhanh lên. Chúng ta còn đi”.

……….

“Cậu thấy mẫu này được chứ?” - Ji Ah ngắm nhìn mình trong gương với chiếc váy cưới trắng tinh khôi, cô cười rạng rỡ.

Nari: “Cũng được, nhưng mình không thích phần vai của chiếc váy….À mà Myung Soo đâu? Sao cậu không đi cùng chồng cậu”.

Ji Ah: “Anh ấy có cuộc hẹn với khách hàng. Với lại mình thích đi với cậu. Lâu lắm rồi chúng ta không có đi chơi cùng nhau.”

Nari bĩu môi, trêu chọc: “Đúng là không ai ngờ có ngày cậu với Myung Soo lại sắp lấy nhau.”

Ji Ah: “Ờ, không ngờ đó. Hehe. Mà cậu hứa phải làm phù dâu cho đám cưới mình đấy. Đã hứa từ hồi bé rồi. Không được nuốt lời đâu.”

“Nếu mình không đồng ý nữa thì sao nhỉ” - Nari nháy máy tinh nghịch

“Thì mình không lấy chồng nữa. Cậu muốn mình ế thì cứ làm đi. Mình sẽ quấy nhiễu cậu cả đời” - Ji Ah giả bộ phụng phịu. Cô đi đến một giá váy, kiếm tìm và giơ lên một chiếc cho Nari xem: “Đẹp không? Kiểu này để cho phù dâu mặc, đẹp đó nhỉ, cậu thử xem sao. Mình cũng thử thêm mẫu khác nữa”.

“Ừ đẹp đó.” - Nari gật gù, cô nhận chiếc váy và đi vào phòng thử đồ. Một vài phút sau, Ji Ah reo lên khi thấy Nari trong bộ đầm phù dâu: “Woah, đẹp quá. Không khéo phù dâu lại nổi bật hơn mình ý. Lấy kiểu này nhá, ok không?”

Nari: “Nhưng mình muốn thay đổi, thêm một vài hoa văn lên chiếc váy”.

Ji Ah: “Tùy cậu thôi. Ok, thế chốt mẫu này”.

Nari: “Nhanh vậy, cậu không hỏi ý kiến các cô phù dâu khác à”

Ji Ah: “Mỗi cậu là khó tính nhất nhóm thôi. Cậu đồng ý là được. Xì, chứ Jessica với Krystal dễ tính lắm”.

Nari: “Lâu lắm rồi nhóm chúng ta không có thời gian tụ tập đông đủ, mỗi đứa một nơi. Mình nhớ bọn nó quá à.”

Ji Ah: “Mình cũng vậy….. Thế còn kiểu này, cậu thấy mẫu của Vera Wang này đẹp chứ. Mình thích mẫu này quá đi”.

Cô nhân viên bán hàng chen vào giới thiệu: “Đây là mẫu mới nhất của Vera Wang, chị tinh mắt thật. Em thấy chị mặc rất hợp”.

“Tuyệt, nhưng thật ra mình thích mẫu này hơn” - Nari vừa nói, vừa giơ một chiếc váy lên. Đó là kiểu váy cưới cổ điển, đơn giản, được làm bằng chất liệu voan nhẹ nhàng và thanh thoát của thương hiệu Rosa Clara.

“Mình không thích lắm, vì mình thích kiểu dáng cầu kỳ một chút. Cậu hiểu mà” - Ji Ah xua tay - “À, hay là cậu thử xem. Mặc vào coi có đẹp không?”

Nari: “Không cần thiết. Bởi vì...mình sẽ tự thiết kế váy cưới cho mình”.

“Mình biết, nhưng ai bảo cậu mua nó đâu. Chỉ là mặc thử thôi. Và chúng ta sẽ chụp chung một bức ảnh kỷ niệm. Đi mà”. - Ji Ah vừa nói, cô vừa đẩy Nari quay trở lại phòng thay đồ.

Nari: “Được rồi. Cậu lắm chuyện quá.”

……..

Chờ đợi Nari thay đồ, Ji Ah tự nhìn ngắm mình trước gương, cô nở nụ cười hạnh phúc. Điện thoại Ji Ah chợt đổ chuông, cô bắt máy: “Anh yêu à…..Dạ em đang thử váy…..Hử, anh sắp đến nơi rồi sao...Đang ở đâu vậy?.....”

“Đây này. Tada….Bất ngờ chưa?” - Myung Soo bất thình lình xuất hiện trong cửa hàng váy cưới.

Ji Ah nhìn thấy anh liền chạy ngay tới vòng tay đang dang rộng của anh,ôm anh: “Em tưởng hôm nay anh bận chứ”.

“Anh xong việc sớm mà. Để anh xem nào… Em chọn kiểu này à. Đẹp quá. Vợ anh xinh thật” - Myung Soo ngắm nhìn cô, anh bẹo má âu yếm cô.

“Aigu, hai người mùi mẫn ghê quá” - Tiếng nói của một người đàn ông cất lên trêu đùa.

Ji Ah nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cô hét lên: “Hả, Young Do. Sao anh lại ở đây?”

Myung Soo liền giải thích: “À, anh đang trên đường tới chỗ em thì xe bị hỏng. Tình cờ gặp cậu ta anh mới nhờ Young Do. Dù sao thì cũng đưa cậu ta đi thử đồ luôn. Em chọn được mẫu nào cho chú rể và phù rể chưa?”

“Haiz. Thôi chết rồi” - Ji Ah lẩm bẩm thở dài, ái ngại khi biết Young Do cũng có mặt ở đây. Bởi cô sợ...

“Chết gì? Ai chết? Gì mà cô phải nhăn nhó thế kia? Không thích người đẹp trai như tôi làm phù rể cho cô à. Tôi cũng không có thích đâu nhớ. Chẳng qua thằng Myung Soo năn nỉ, ỉ ôi tôi mới đồng ý” - Anh vẫn tươi cười chọc Ji Ah.

“Ji Ah à, Ji Ah. Đẹp không? Đẹp không? Mình đã nói mẫu này đẹp lắm mà, nhìn này Ji Ah” - Nari bước ra, nụ cười tươi rói. Cô đưa mắt tìm kiếm cô bạn thân khắp gian phòng. Mắt chạm mắt, họ ngạc nhiên khi nhận ra nhau, tiếng cười tắt ngấm trên môi. Young Do thẫn thờ nhìn cô trong chiếc váy trắng, cô đẹp rạng ngời như một nữ thần. Trái tim anh đập rộn ràng, anh như mơ thấy anh sẽ là chú rể của cô, cùng sánh bước bên cô đến lễ đường.

“Myung Soo” - Ji Ah nghiến răng, cô ôm đầu than thở - “Em đã nói với anh là hôm nay em đi cùng Nari, tại sao anh lại dẫn Young Do đến”.

“Anh xin lỗi, anh quên mất” - Myung Soo ăn năn, hối hận anh mong cô vợ tương lai sẽ nguôi giận cho sơ sót của anh.

Ji Ah hắng giọng, cô giả vờ: “Hờ hờ, Nari à. Đẹp lắm. À, thật ra là…”

“Không sao” - Nari lạnh lùng quay bước, cô trở lại phòng thay đồ để cởi bỏ chiếc váy cưới. Căn phòng trở nên im ắng hơn bao giờ hết. Myung Soo và Ji Ah chỉ biết nháy máy nhìn nhau. Khi Nari trở ra, cô nói với Ji Ah: “Chiếc váy của Vera Wang ổn đó. Mà dù sao Myung Soo cũng đến rồi. Cậu ở lại chọn với anh ấy nhé, mình về trước đây”.

Ji Ah: “Nhưng mà...cậu định bắt taxi về hả. Hay để Myung Soo đưa cậu về”.

“Cậu đừng coi mình là con nít chứ, mình tự về được mà. Chào anh, Myung Soo. Gặp lại sau” - Nari phẩy tay, cô vội vàng rời đi, bởi cô quá mệt mỏi khi mà cứ gặp anh hết lần này đến lần khác. Phải chăng, ông trời đang trêu cô hay vì họ chưa hết duyên với nhau….Ngồi trên chiếc ghế bành trong cửa hàng, Young Do cũng vội đứng phắt dậy khi thấy Nari bỏ về, nói vọng: “Hai người ở lại đây. Tôi sẽ đưa cô ấy về…… Ri Ri à, chờ anh với”.

Anh đuổi theo cô, cô chạy trốn, nhưng bước chân anh dài thật dài, anh đã theo kịp cô, và anh nắm tay cô, kéo cô lại về bên anh……..Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ……


 

Phần 4: Giấc mơ năm nào

“Buông tôi ra. Anh để tôi yên. Đừng có làm phiền cuộc sống của tôi” - Nari hét lên, cô cố gắng chống cự thoát khỏi đôi tay mạnh mẽ của anh.

Nhưng Young Do vẫn cương quyết giữ chặt cô, giọng nói đầy giận dữ cất lên, anh như muốn bộc lộ tất cả tâm sự chất chứa bấy lâu của mình: “Shin Nari, em đừng có muốn làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến người khác. Người nói ra đi là em, rồi trở về và lại tự ý kết thúc, tất cả đều là em. Tại sao trước khi ra quyết định, em không hỏi anh có muốn hay không, điều anh cần là gì, anh muốn gì. Em không hề cho anh một cơ hội hay thời gian nào để nói lên suy nghĩ của mình. Để em yên ư,....ngay cả cuộc sống của anh còn không hề được yên ổn thì làm sao anh có thể làm điều đó cho em”.

Đôi mắt long lanh của Nari nhìn anh, cô không hiểu anh muốn nói điều gì nữa. Rõ ràng cô đã hỏi anh, cho anh thời gian để trả lời, nhưng giờ anh nói vậy. Rốt cuộc, cô còn phải chờ đến bao giờ khi mà cô đã quá mệt mỏi. “Ồ, Nari, Young Do” - Bất ngờ giọng một người phụ nữ trung niên cất lên chen vào - “Hai đứa làm gì ở phố vậy?”

Cả hai thình lình quay lại, họ ngạc nhiên: “Mẹ…..Bác…..” Hóa ra đó chính là Yoo Kyung Ran, mẹ của Young Do, vào buổi chiều đẹp cuối tuần bà ta cũng đang đi dạo trên phố. Bà cầm tay Nari, vui vẻ nói: “Cháu về nước từ bao giờ? Sao không thấy đến thăm bác…….À mà Young Do, nó lại bắt nạt cháu à….Aigu cái thằng này, đã nói bao lần rồi”.

Nari bối rối cô đáp: “Không phải anh ấy bắt nạt cháu đâu…..Ừm ờ,...cháu mới về…”

Kyung Ran: “Được rồi, thôi về nhà bác đi chúng ta nói chuyện sau. Ai lại đứng nói chuyện ở ngoài đường thế này”.

Nari từ chối, dù cô rất quý mẹ Young Do nhưng cô không muốn giữa hai người có bất kỳ sự liên kết nào nữa. Cô chỉ muốn cố quên đi tình cảm sâu đậm đã dành cho anh: “Cháu xin lỗi, để hôm khác cháu sẽ qua thăm bác. Bây giờ cháu bận chút việc riêng”.

“Con bé này, bận gì chứ. Cháu không nể mặt bác à. Về nhà bác đi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Qua nhà bác rồi cùng dùng cơm tối với bác.” - Kyung Ran cười nài nỉ, bà kéo tay Nari đi, không để cô có cơ hội từ chối lần nữa - “Young Do, con cũng mau lên chứ, lấy xe và tới nhà mẹ. À không? Con rẽ qua siêu thị mua thêm thịt bò nhé. Mẹ nhớ lần trước con bé thích ăn lắm. Đi mau rồi về đó……..Nari, chúng ta về nhà trước. Gặp con, bác vui quá à”.

………

“Cháu cảm ơn bác” - Nari đưa hai tay đón nhận cốc nước từ Kyung Ran, cô hỏi thăm: “Những năm qua bác sống có tốt không ạ?”

Bà nhìn cô trìu mến và trả lời: “Ừ khá tốt. Nhưng hơi buồn vì bác chỉ sống một mình. Thỉnh thoảng, khi có thời gian rảnh, thằng Young Do cũng đến thăm bác. Thế còn cháu? Bác đọc tin tức thấy cháu thành công lắm.”

Nari: “Dạ, cũng bình thường thôi bác ạ”

Kyung Ran: “Cháu về bác vui lắm bởi bác biết con trai bác cũng sẽ rất vui. Bác chỉ mong muốn được thấy hai đứa luôn hạnh phúc bên nhau. À nhưng...lúc nãy trên phố có chuyện gì vậy? Nó lại ăn hiếp cháu à, kể bác nghe đi để bác còn phạt nó.”

“Bác Ran, bác hiểu lầm rồi. Bọn cháu…” - Cô ấp úng không nên lời, đôi mắt đượm buồn - “..Bọn cháu kết thúc rồi….Xin lỗi làm bác thất vọng”.

Kyung Ran ngạc nhiên, bà hỏi: “Tại sao? Cháu không còn thích Young Do nữa à?”

Nari: “Không….Vì anh ấy, anh ấy có bạn gái khác. 10 năm rồi, cháu đâu thể bắt anh ấy đợi cháu 10 năm được” - Cô mỉm cười, nụ cười chua xót.

Kyung Ran: “Ai bảo cháu thế? Nó làm gì có bạn gái. Cháu nghe ai nói linh tinh. Nếu nó có bạn gái mới thì bác phải biết chứ”.

Nari: “Thật mà bác, cháu đã gặp cô gái đó”.

Kyung Ran: “Không, chắc chắn cháu hiểu lầm. Bác là mẹ nó nên bác hiểu nó rất rõ. Nó chỉ có mình cháu mà thôi, lúc nào cũng nghĩ đến cháu. Thậm chí đến cả chiếc nhẫn đôi của hai đứa nó luôn mang theo bên mình, những món quà cháu tặng nó vẫn còn giữ.”

“Không thể nào. Cháu không thấy anh ấy…” - Nari như không tin vào tai mình về những điều cô đang được nghe. Hiện thực diễn ra trước mắt cô đâu có như những lời bác Ran nói.

Kyung Ran: “10 năm qua, nó luôn tâm sự với bác về cháu. Nhớ cháu, mong mỏi ngày cháu trở về và vẫn còn yêu nó. Cháu đừng tin những gì nhìn thấy, mà hãy cảm nhận bằng trái tim cháu. Cháu cũng lạ gì tính nó. Young Do không giỏi thể hiện tình cảm mà. Nếu cháu còn yêu con trai bác thì đừng rời xa thằng bé.”

Vừa nói dứt câu, Young Do mở cửa đi vào, anh đặt túi đồ xuống bàn. Anh ngẩn người nhìn mẹ anh, nhìn Nari, biểu cảm của họ anh thấy khó hiểu, linh tính mách bảo anh giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó. Anh hỏi: “Chuyện gì vậy? Mẹ…”

“À không có gì” - Kyung Ran vội đứng dậy, bà nở nụ cười tươi - “Con về rồi à….Nhanh thật, để mẹ đi chuẩn bị cơm tối. Hai đứa có đồng ý giúp mẹ không?”

………

Bức tranh của ký ức như được tái hiện lại, quãng thời gian dường như là hạnh phúc nhất trong cuộc đời của họ, buổi tối ngày hôm đó, một gia đình anh từng mong ước, những giây phút ngọt ngào tưởng như là mơ. Cả ba cùng nhau chuẩn bị bữa tối và quây quần bên bàn ăn trò chuyện.

“Cháu ăn nhiều vào nhé. Bác thấy cháu gầy hơn trước thì phải.” - Kyung Ran gắp thức ăn vào bát cô, bà cười trìu mến - “Young Do này, sao lại để con bé gầy thế kia. Con phải chăm sóc con bé chứ, nhắc nhở nó ăn uống đầy đủ. Biết không hả”.

“Vâng” - Anh mỉm cười nhìn Nari. Đã lâu lắm rồi anh mới tìm lại được cảm giác bình yên, hạnh phúc nơi tâm hồn. Có lẽ anh đang ước khoảng thời gian này sẽ ngừng trôi. Nhưng...đó là điều không thể, Nari nhìn đồng hồ, đã quá muộn cô xin phép trở về nhà. Kyung Ran tiễn cô ra khỏi cửa, và không quên dặn dò: “Nếu có thời gian rảnh hãy đến chơi với bác nhé…. À, Young Do con nhớ đưa con bé về nhà an toàn.”

Khi rời khỏi căn hộ, khoảng cách giữa họ lại trở về như ban đầu, Nari không nói bất cứ một lời nào với Young Do, cũng không nhìn anh. Còn anh chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô, ngắm cô từ phía sau. Mãi một lúc sau anh mới mở lời trước: “Em chờ anh lấy xe rồi đưa em về”.

“Không cần đâu” - Cô đáp cụt lủn và mở cửa xe đúng lúc một chiếc taxi đi ngang qua, dừng lại ngay cạnh họ.

Young Do định giữ cô lại nhưng bắt gặp ánh mắt cô, anh đành buông tay, anh nói khẽ: “Em về cẩn thận….Hi vọng anh sẽ gặp em ở buổi ra mắt dự án ở Jeju". Anh không biết cô có thể nghe thấy khi chiếc xe chở cô đã khuất xa…… Anh cảm thấy thất vọng về bản thân mình, anh có một cơ hội tốt mà không thể nói với cô những tâm sự trong lòng anh….Young Do thở dài, anh lái xe và trở về nhà.

…………..

Ngắm nhìn ánh trăng và suy nghĩ về mọi điều, Nari tự hỏi chuyện gì đang diễn ra với cô, cô đã quyết định đúng hay sai khi rời xa anh. Rốt cuộc, tình cảm của anh dành cho cô là thế nào, nếu anh thật sự yêu cô tại sao vẫn dùng dằng với người con gái đó. Nari bỏ một viên thuốc vào miệng, uống ngụm nước và trèo lên giường. Cô chỉ ước một ngày nào đó cô có thể có được những giấc ngủ bình yên. Cô quá sợ hãi, mệt mỏi mỗi khi đêm về, mỗi khi cơn ác mộng kéo đến hành hạ cô………..

 
Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
lily30692
#1
I translated to english.
Would u like continue to read this fanfic ^^
ratnaaha #2
Would you like to put it on english?
I dunno how to read vietnamese
storys #3
Chapter 53: Wow ! The end is so strong ! It's kind of weird to read about some characters who in the beginning were 18 years old and now their children are 18 . Congratulations for this wonderful story !
MissNAJOHN #4
Chapter 50: So she decides to leave YoungDo??? How Saddd!!!!! :( this.is.a.good.story.
storys #5
Chapter 48: Wow , so many updates ! These days you really been active . Thank you ! <3
IUkekeke #6
Chapter 46: I really like this storyy . Akhh please 20 with english pleasee .
I hope youngdo and Nari .
I'm IU fans . If someday this story will make into drama . I hope IU and kim woobin is the castt .
lily30692
#7
@Angehollicexoiu: yep, i also think that. I always hope some day SBS will find out and make to drama with Young Do is main character. But maybe...that day will be far :(
Angehollicexoiu
#8
Chapter 45: i hope this story found out and made into drama
storys #9
Chapter 17: Chapter 17 in English , please !!! <3
storys #10
Chapter 16: Chapter 16 in English , please !!! <3