Circle, Cupcake and Coincidence

Oktober

Chap 2

Circle, Cupcake and Coincidence

Canteen giờ ăn trưa ồn ào náo nhiệt. Cầm khay thức ăn trên tay, Dong Ho dáo dác tìm chỗ ngồi. Cuối cùng, cậu cũng thấy mấy người bạn của mình, một cô gái trẻ và hai cậu thanh niên đang trò chuyện với nhau. Cô gái tên Eun Ji còn hai người kia tên Min Hyuk và Jun Myun. Mới chuyển về trường chưa lâu, Dong Ho chẳng quen thân ai ngoài họ, những nghiên cứu sinh như cậu. Mặc dù tính cách cậu không hợp họ cho lắm, có ai đó bầu bạn vẫn tốt hơn là lẻ loi chốn này.

Chen người qua đám đông, Dong Ho đi về phía họ.

- Hey, cậu làm gì mà lâu vậy? Tụi này chờ lâu lắm rồi đó. - Eun Ji toe toét cười, di chuyển vào trong chừa chỗ cho Dong Ho.

Dong Ho đặt khay thức ăn xuống bàn, trả lời cô.

- Ừ hôm nay có món thạch đen, tớ phải xếp hàng.

- Trời ạ. - Min Hyuk bĩu môi. - Lớn đầu rồi vẫn còn ham mê mấy thứ dành cho bọn con nít thế hả?

- Thì sao? - Dong Ho nhướn mày. - Tôi vẫn chưa hỏi tội hai cậu đấy.

Min Hyuk và Jun Myun đồng loạt tròn mắt nhìn Dong Ho khó hiểu.

- Tội gì cơ?

- Hôm qua tôi có buổi thuyết trình. Hai cậu đã ở xó xỉnh chết tiệt nào đấy hả? - Dong Ho nhai cơm trèo trẹo.

Mới hôm trước, hai tên ngốc này một lòng hai dạ hứa hẹn sẽ tới ủng hộ buổi thuyết trình của Dong Ho. Vậy mà cả chiều hôm qua cậu đã đợi, chẳng có ma nào tới. Nếu không phải có người đoái hoài tới những gì cậu trình bày, cậu đã muốn xạc cho hai tên này một trận từ lâu rồi.

- Dong Ho à... - Jun Myun nhăn nhó. - Tụi tôi có việc bận thật mà.

- Xin lỗi vì đã không gọi điện cho cậu. - Min Hyuk phụ họa.

Cậu đảo mắt, ráo hoảnh nói.

- Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi. Từng này tuổi rồi làm ăn thiếu chuyên nghiệp như vậy thì thật là con nít đó.

Biết Dong Ho đá xoáy mình, Min Hyuk và Jun Myun nhìn nhau, không dám ho he gì thêm nữa.

- Dong Ho à, vậy hôm qua buổi thuyết trình của cậu thành công chứ? - Eun Ji quan tâm hỏi han cậu.

Dong Ho gẩy gẩy miếng thịt trong bát, nhấm nhẳng trả lời.

- Không chỉ có hai tên ngốc kia vắng mặt, mấy thầy cô tớ đích thân mời cũng khéo kiếm cớ không tới được.

- Thật vậy ư? - Eun Ji chùng giọng. - Chủ đề cậu chọn thú vị như vậy mà...

- Cũng không hẳn. - Dong Ho đáp.

Nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, Dong Ho bất chợt ngây ngốc nhoẻn miệng cười. Cậu biết,  Soo Hyun chỉ đơn giản hỏi cậu, chẳng có gì đặc biệt, nhưng chính vì thế Dong Ho cảm thấy vô cùng ấm áp, tựa như thưởng thức ly trà nóng vào ngày đông lạnh giá.

- Sắc mặt cậu lạ lắm... - Eun Ji tò mò nhìn cậu. - ... không phải vừa trúng số đấy chứ?

Dong Ho giật nảy người, vội vã phản bác.

- Không phải. Chỉ là... - Cậu ngập ngừng. - ... Eun Ji à, cậu có biết thầy Shin Soo Hyun không?

Câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt của Dong Ho khiến Eun Ji mém sặc nước còn Min Hyuk và Jun Myun ngừng ngay việc tranh giành đồ ăn mà nhìn cậu chòng chọc.

- Gì chứ? - Dong Ho gai người. - Thầy ấy đâu phải thần thánh đến mức không được tùy tiện nhắc tới, đúng không?

Eun Ji đặt muỗng ăn xuống đĩa, tiện tay vỗ vai cậu đầy thông cảm. Còn Min Hyuk thì phá lên cười như nắc nẻ.

- Cậu chẳng biết cái gì hết. - Jun Myun lắc lắc đầu. - Người ta đồn...

- Không phải là đồn đâu. - Eun Ji ngắt ngang lời cậu ta. - Chính tớ nhìn thấy mà.

- Thật á? - Min Hyuk ngưng cười, trố mắt ngạc nhiên.

- Chuyện gì cơ? Tôi đang hỏi các cậu về thầy Soo Hyun cơ mà.- Dong Ho hết nhìn Eun Ji lại nhìn hai người còn lại, chẳng hiểu ba người họ đang tung hứng cái gì.

Eun Ji liền giải đáp ngay thắc mắc ấy của cậu.

- Người ta nói rằng... - Cô hạ thấp giọng tới mức Jun Myun và Min Hyuk phải rướn người lại gần hóng hớt. - Thầy ấy là gay.

- Thì sao? - Dong Ho nói.

Dong Ho chắc mẩm ba người họ không hề ngờ tới phản ứng dửng dưng của cậu. Thái độ thần thần bí bí của EunJi khiến cậu lầm tưởng Soo Hyun là một ông thầy khó tính bắt bẻ sinh viên hay chăng là một kẻ nham hiểm có quá khứ rắc rối. Nhưng nếu vấn đề chỉ có vậy, Dong Ho chẳng bất ngờ một chút nào. Cậu không phải loại người cổ hủ đến mức bài trừ giới gay, càng không phải bọn hủ nữ phát cuồng chỉ vì nhìn thấy hai chàng trai nắm tay nhau tình tứ trên đường.

- À thì... - Eun Ji nhún vai. - Cậu nên cẩn thận chứ  sao nữa. Người ta nói chúng ta nên giữ mối quan hệ hòa hảo với các giảng viên mới tốt, nhưng người này, cậu nên giữ một khoảng cách nhất định.

- Chẳng quan tâm. - Dong Ho khịt mũi. - Chỉ hỏi vậy thôi mà. Hơn nữa, thầy ấy đâu có làm việc phạm pháp đâu.

- Có đấy. - Jin Myun chỉa cái muỗng vào Dong Ho, khuôn mặt cạu cọ hết sức. - Mặc dù biết những tin thất thiệt về thấy ấy, lũ nữ sinh vẫn cứ phát rồ lên như thể thầy là siêu sao quốc tế không bằng, khiến tụi này chẳng có tới nửa cơ hội hẹn hò với họ.

- Thôi đi. - Eun Ji nguýt dài. - Hai cậu nhìn lại mình xem có cái gì sánh được bằng thầy ấy. Bằng cấp? Tính cách hòa nhã? Thậm chí ngoại hình cũng thua xa. Người ta đồn đại ghê như vậy mà thầy ấy vẫn là đối tượng hàng đầu của nữ sinh, đủ hiểu đối thủ lợi hại như thế nào rồi chứ?

- Nhưng mà tụi này trẻ hơn. - Min Hyuk cố chống chế.

Bên cạnh, Jin Myun chẳng thèm đấu lại Eun Ji nữa. Cậu ta sầm mặt, làu bàu cái gì đó. Dong Ho cười nhạt. Eun Ji nói đúng. Shin Soo Hyun không chỉ có những ưu điểm đáng mơ ước kia, mấu chốt chính là hấp lực nơi anh, khiến người ta dễ dàng sa chân vào thứ đam mê ngọt ngào đầy khắc khoải.

***

Tiết học buổi chiều kết thúc sớm hơn mọi khi, Dong Ho liền tranh thủ tới tiệm cafe "Kissen" phỏng vấn xin việc. Tiệm nằm trên đường lớn gần khu ký túc xá của cậu và may mắn làm sao khi đúng lúc cậu cần tìm một công việc bán thời gian để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày thì chủ tiệm treo biển tuyển bồi bàn. Tuy gia đình Dong Ho thuộc hạng khá giả, nhưng từ khi cậu lên Đại học, ngoại trừ học phí, tất cả cậu đều phải tự chi trả. Chính vì thế, Dong Ho đã trải qua không biết bao nhiêu công việc, thậm chí là giao báo hay điểm danh thuê. Dong Ho không muốn làm cố định ở một nơi như những sinh viên khác. Chỉ làm một hai tháng, cậu xin thôi việc. Thứ cậu thích từ những công việc như thế này chính là trải nghiệm với những con người mới, những thử thách mới. Khi cậu chán, cậu sẵn sàng từ bỏ để tìm thứ làm cậu có hứng thú hơn. Lần này, đó là việc bồi bàn tại một tiệm cafe nổi tiếng. Một lý do riêng tư khác của Dong Ho, cậu không thể cưỡng lại mùi thơm quyến rũ của bánh kem, mềm mềm thơm ngọt, mới nghĩ thôi cũng đủ làm cậu ứa nước miếng.

Đẩy cửa bước vào, Dong Ho gần như bị choáng ngợp bởi không khí nơi đây. Không phải lần đầu cậu tới một nơi đông người như vậy, tuy nhiên, cách bài trí nội thất, ánh sáng hài hòa ấm cúng và mùi hương cà phê phảng phất khiến cậu ngỡ mình đang lạc vào một thế giới khác. Một thế giới chỉ có những niềm vui, nụ cười thân thiện của nhân viên phục vụ, nụ cười hài lòng của khách hàng và nụ cười trong trẻo của những đứa trẻ khóe miệng dính đầy kem. Dong Ho đứng chôn chân, không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc ấy, một cô gái đi tới, khom lưng cúi chào cậu.

- Xin chào Quý khách, anh đi một mình hay còn người đi cùng?

Dong Ho bối rối xua xua tay.

- Không ạ. Em tới phỏng vấn xin việc.

Rồi cậu chỉ tay về phía cửa kính, nơi treo tấm biển tuyển người. Cô gái nhìn theo hướng tay cậu, hiểu ra vấn đề, liền mỉm cười, nói.

- À. Cậu đi theo tôi.

Cô gái dẫn cậu tới một cánh cửa gần bếp, xoay nắm đấm, mở cửa giúp cậu.

- Đây là phòng Quản lí, anh ấy sẽ trực tiếp phỏng vấn cậu. Cứ tự nhiên nhé. Chúc may mắn.

- Vâng ạ. - Dong Ho cúi chào cảm ơn cô rồi bước vào phòng.

Văn phòng làm việc khác hẳn với vẻ hào nhoáng ngoài kia. Nó được bài trí đơn giản với một bộ bàn ghế tiếp khách cùng bàn làm việc, đằng sau là tủ tài liệu. Một chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí. Ấn tượng đầu tiên của Dong Ho về anh ta là vẻ ngoài quá ư chất chơi với tiêu chuẩn một vị Quản lí thông thường. Kể cả mấy cậu sinh viên ở trường, cũng chẳng có mấy ai nhuộm tóc màu hồng và đeo khuyên như anh ta.

- Xin chào anh. - Dong Ho đằng hắng.

- Cậu là ai? - Eli đặt tờ tạp chí xuống bàn, ngạc nhiên nhìn cậu.

- Tôi tới phỏng vấn xin việc. - Dong Ho trả lời, chủ động ngồi xuống chiếc ghế đệm đối diện với anh.

- À. - Eli mỉm cười, vươn người bắt tay cậu. - Tôi là Quản lí của cửa tiệm, cậu cứ gọi tôi là Eli. Nhìn cậu còn khá trẻ, hẳn là học sinh nhỉ? Chỗ tôi không cấm học sinh, nhưng mà tôi không muốn gặp phiền phức với gia đình cậu đâu.

- Anh nhầm rồi. - Dong Ho vội giải thích. - Tôi là nghiên cứu sinh tại một trường đại học ở gần đây.

Vừa nói, cậu vừa đặt tập hồ sơ ngay ngắn xuống bàn.

- Gia đình tôi ở bên Pháp và tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không bỏ ra mấy trăm Euro chỉ để bay về đây gây khó dễ với anh, đúng không?

Nghe vậy, Eli thở phào nhẹ nhõm, cầm tập hồ sơ của Dong Ho lên xem.

- Shin Dong Ho. - Anh lên tiếng.

- Vâng.

- Hai mươi ba tuổi... - Eli tiếp tục nghiên cứu. - ... Tiến sĩ Toán học sao? Ồ ồ.

Nhờ câu đùa không đâu của Eli, tâm trạng căng thẳng của Dong Ho dần biến mất. Khác với những gì cậu mường tượng, hóa ra anh ta lại là một người dễ gần và vui tính.

- Tôi mới chỉ là Cử nhân thôi. - Dong Ho đáp.

- Tôi biết. - Eli cười. - Cậu đã làm bồi bàn bao giờ chưa?

Dong Ho gật đầu, đáp.

- Trước đây tôi làm trong một nhà hàng Nhật Bản và hè năm nay thì ở một quán ăn bình dân.

Eli trầm trồ thốt lên.

- Tại sao cậu lại thôi việc? Thái độ không tốt hay là bất đồng với đồng nghiệp?

- Không. - Dong Ho nhẹ cười. - Tôi muốn thử làm nhiều công việc khác nhau, gặp gỡ những người khác nhau. Gắn bó với một chỗ cố định với tôi có hơi nhàm chán.

- À, hiểu rồi. - Eli gật gù, im lặng hồi lâu rồi lên tiếng. - Cậu có kinh nghiệm nên tôi đâu thể từ chối.

Dong Ho cho rằng câu nói đó của Eli ngang bằng với câu đồng ý tuyển cậu vào làm. Mọi chuyện suôn sẻ hơn cậu tưởng. Dù gì thì đây vẫn là tiệm cafe nổi tiếng nhất nhì thành phố.

- Còn một việc nữa. - Eli nói tiếp. - Cậu vẫn còn phải đi học, vậy nên thời gian làm việc cậu có thể tùy ý lựa chọn. Thời gian thử việc là một tháng. Chúng tôi trả công theo giờ. Cậu còn gì thắc mắc nữa không?

- Không. Tôi hiểu rồi.

Nói rồi Eli đứng lên.

- Nào, giờ cậu đi theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cậu với nhân viên cửa tiệm. Cầm theo cả túi của cậu nữa.

Dong Ho liền thu dọn đồ đạc, cùng Eli rời khỏi phòng. Hai người tới quầy thu ngân đầu tiên, nơi có tủ kính bày đủ loại bánh ngọt và kem đầy màu sắc. Hai mắt Dong Ho sáng trưng, quả nhiên, nơi này chính là thiên đường chốn nhân gian.

- Đây là Yoon Ji - Giọng nói của Eli kéo Dong Ho quay trở về với hiện thực. - Cô ấy là Phó Quản lí. Yoon Ji, đây là Dong Ho, nhân viên mới của Tiệm chúng ta.

Yoon Ji, cô gái trẻ tóc màu nâu hạt dẻ xinh đẹp đứng cạnh đó, tươi cười với cậu. Theo phản xạ, Dong Ho lễ phép cúi chào cô.

- Chào em. Có gì thắc mắc cứ hỏi chị nhé. Eli cậu ấy chỉ biết đứng chỉ tay năm ngón thôi.

- Gì thế hả? - Eli giả đò nhăn nhó. - Đừng có đầu độc cậu ấy. Nhân viên mà nổi loạn thì tớ tính sổ với cậu đầu tiên đấy Yoonie à.

- Vâng thưa Quý khách... - Yoon Ji hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa nhảm nhí của Eli, quay trở lại với việc của cô.

Bị ngó lơ, Eli tiu nghỉu, đành đưa Dong Ho bước vào bếp. Lúc này là giờ cao điểm đông khách, nhân viên trong bếp hối hả ra vào, không ai có thời giờ để ý tới Eli và Dong Ho, ngoại trừ một chàng trai trẻ, dáng người dong dỏng cao trong bộ đồng phục quần âu áo sơ mi trắng và tạp dề màu đen, vụng về chạy về phía họ.

- Ki Seop hyung, xong việc rồi à? - Eli vẫy tay chào chàng trai ấy.

Ki Seop không trả lời Eli, ngược lại, tò mò nhìn Dong Ho.

- Cậu là nhân viên mới à? - Ki Seop hỏi cậu.

Dong Ho chưa kịp lên tiếng, Eli đã trả lời giúp cậu.

- Ki Seop hyung, đây là Dong Ho, bồi bàn mới của cửa tiệm. Hyung đang rảnh thì phiền hyung hướng dẫn cậu ấy giúp em, được không?

Ki Seop đồng ý ngay lập tức.

- Được rồi. - Eli quay sang nói với Dong Ho. - Cậu đi với Ki Seop hyung, tôi sẽ soạn thảo hợp đồng, một lát nữa trở lại phòng tôi nhé.

- Vâng. - Dong Ho đáp.

- Nào. - Ki Seop choàng tay lên vai cậu. - Xưng hô thế nào nhỉ? Cậu cứ gọi tôi là Ki Seop hyung. Nhìn cậu còn trẻ, nhưng hẳn không phải là học sinh, nhỉ?

Dong Ho sửng sốt nhìn Ki Seop. Đây là lần đầu tiên có ai đó không nhầm lẫn cậu là học sinh trung học. Vậy mà, thoạt nhìn, cậu không hề nghĩ Ki Seop là người tinh ý như thế.

- Sao phải bất ngờ vậy? - Ki Seop khúc khích cười, dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ bên phải bếp. - Eli không thuê học sinh mà, ai cũng biết điều đó.

- À, ra là vậy.

Dong Ho khẽ gỡ tay Ki Seop xuống. Cậu e ngại những đụng chạm quá gần gũi ngay lần đầu gặp mặt, có thể lúc này cậu thấy Ki Seop thật dễ gần, nhưng biết đâu, khi những ấn tượng tốt đẹp dần phai mờ, con người ta sẽ trở nên đắng thếch như ly cà phê nguội ngắt. Ấy là lý do Dong Ho không muốn làm bạn với một ai đó quá lâu hay yêu thương một ai đó quá nhiều.

- Xem nào. - Ki Seop đặt vào tay Dong Ho bộ đồng phục còn thơm mùi nước xả vải. - Hyung nghĩ bộ này vừa với em. Mặc thử xem. Phòng thay đồ ở đằng kia kìa.

Nhận lấy đồng phục từ tay Ki Seop, Dong Ho đặt túi xuống băng ghế trước tủ đựng đồ, rồi nhanh chóng thay quần áo.

- Woah. - Ki Seop reo lên thích thú khi nhìn thấy Dong Ho ngượng nghịu bước ra trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng quần âu đen. - Lại đây, tôi giúp cậu mặc tạp dề.

Ki Seop khoác lên người Dong Ho chiếc tạp dề màu đen, khéo léo thắt một nút nhỏ đằng sau lưng cậu, thậm chí còn chỉnh lại chiếc nơ bướm màu đen trên cổ cậu. Xong xuôi, Ki Seop đưa cho Dong Ho một chiếc chìa khóa nhỏ với móc chìa khóa là một miếng nhựa đề số "04" cùng một quyển sổ và cây bút chì.

- Đây là chìa khóa tủ của em và đồ nghề cần thiết của một bồi bàn. - Ki Seop giải thích. - Chào mừng em tới với Kissen.

- Vâng ạ. - Dong Ho mỉm cười, đút chiếc chìa khóa vào sâu trong túi áo. - Giờ em bắt đầu được chưa, Ki Seop hyung?

Ki Seop không trả lời cậu, thay vào đó, dẫn cậu ra phía ngoài. Hai người đứng trong góc khuất cạnh Quầy thu ngân. Cửa tiệm đã vãn khách so với lúc Dong Ho mới tới, nhưng không vì thế mà lượng công việc giảm đi. Người với người qua lại tất bật như những chú kiến chăm chỉ, chỉ cần một kẻ lỡ bước khỏi quỹ đạo ấy, toàn bộ sẽ trở thành một đống hỗn loạn.

Bấy giờ Ki Seop bắt đầu giảng giải cho cậu.

- Trước kia em đã làm bồi bàn bao giờ chưa? - Ki Seop hỏi.

- Rồi ạ.

Nhoẻn miệng cười, Ki Seop nói tiếp.

- Vậy thì tốt rồi. Mỗi bàn ở đây đều được đánh số, em nên học thuộc vị trí của chúng từ những ngày đầu, như vậy việc phục vụ sẽ nhanh chóng hơn. Còn những việc kia, hẳn em đã nắm rõ?

- Vâng.

- Được rồi. - Ki Seop nắm lấy tay cậu. - Chúng ta sẽ bắt đầu với khách hàng đầu tiên của em nhé.

Nhưng Ki Seop và Dong Ho chưa kịp cất bước, một vụ lộn xộn xảy ra khiến hai người buộc phải dừng lại. Nguyên nhân là một cô nhóc tầm ba bốn tuổi lỡ tay đánh rơi đĩa bánh ngọt xuống đất. Đĩa bánh vỡ toang, vụn bánh dây bẩn sàn nhà, kéo theo đó là tiếng khóc ăn vạ khó chịu quen thuộc của lũ trẻ nhỏ. Trong khi Dong Ho vẫn còn cân nhắc có nên lau dọn đống hỗn độn kia coi như là chiến tích ngày đầu tiên đi làm của cậu, thì Ki Seop đã quỳ xuống sàn, dùng thìa và một miếng dĩa vỡ thu lại những mẩu bánh.

- Ngoan nào ngoan nào. - Ki Seop nhỏ nhẹ dỗ dành đứa bé. - Chú sẽ đền con một miếng tiramisu nhé!

Bà mẹ trẻ ngồi kế bên bế đứa trẻ vào lòng, cũng hết mực dỗ con bé.

- Minah đừng khóc nữa. Chú hứa tặng con miếng bánh khác rồi kìa. - Rồi cô bối rối nói với Ki Seop. - Phiền anh quá.

- Không sao đâu. - Ki Seop vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ. - Minah đừng khóc nữa mà.

Dong Ho đứng sang một bên, cảm thấy vô cùng phiền phức. Lũ trẻ con là thứ sinh vật rất khó cưng chiều. Mặc dù cho Ki Seop và mẹ con bé hứa đền bù một miếng bánh khác, nó vẫn khóc tợn. Dong Ho không tài nào hiểu nổi sự cố chấp của chúng, một miếng bánh đã rơi xuống đất thì còn gì ngon lành mà chúng cứ muốn níu kéo.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa reo leng keng, một vị khách bước vào, đưa mắt tìm kiếm một ai đó. Dong Ho vô thức nhìn về phía người đó, gần như quên bẵng tiếng lèo nhẽo của cô nhóc khóc nhè kia. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Dong Ho cấu chặt mép tạp dề, thầm mong cậu trông không quá ngớ ngẩn. Soo Hyun mỉm cười, khoan thai bước về phía cậu. Dong Ho ngạc nhiên tột độ, không biết nên đổ lỗi cho ông trời trêu đùa cậu hay đơn giản hôm nay cậu may mắn hơn cả trúng số độc đắc. Khoảng cách ngày một gần, Dong Ho càng thấy chân tay mình trở nên thừa thãi, cậu chẳng biết phải làm gì trong khi toàn thân cậu cứng đơ vô dụng hệt như một bức tượng thạch cao.

- Em... - Dong Ho lên tiếng chào Soo Hyun khi anh tới bên cậu.

Nhưng lời nói của cậu cuối cùng lại mắc nghẹn trong cổ họng. Soo Hyun không hề liếc nhìn cậu tới một giây, anh quỳ xuống bên cạnh Ki Seop, vòng tay ôm lấy hyung ấy, vui vẻ cười nói tựa như  cậu là kẻ vô hình.

- Ki Seop à, hôm nay em rảnh rỗi bất ngờ đó nha.

- Thôi đi. - Hai tai Ki Seop đỏ ửng như trái cà chua chín. - Anh dỗ cô nhóc giúp em có được không?

Rồi Ki Seop lúng túng thoát khỏi vòng tay của Soo Hyun, líu ríu đứng lên chạy biến đi mất. Soo Hyun không vì thế mà mất hứng, anh chuyển sự chú ý sang cô bé nước mắt đầm đìa kia. Cầm lấy tay cô bé, anh mỉm cười dịu dàng, cất tiếng hát.

Dong Ho há hốc mồm, nhìn Soo Hyun không chớp mắt. Đây không phải lần đầu tiên Dong Ho được tận mắt chứng kiến một ai đó hát, nhưng cậu chưa bao giờ được nghe một giọng hát nào ngọt ngào hơn thế. Soo Hyun phát điên mất rồi. Không ai hát một bài dành cho thiếu nhi một cách quyến rũ đến mức có thể làm tan chảy tảng băng lạnh giá nhất, hoàn toàn không phù hợp chút nào cả.

Mặc dù cho trong lòng Dong Ho đang gào thét phản đối tới cỡ nào, Soo Hyun đâu hề để ý. Và cô bé con cũng ngưng dần cơn thút thít, khóe miệng cười ngây ngô, bắt đầu hát theo Soo Hyun. Thậm chí, mẹ cô bé và những thực khách xung quanh cũng đều hướng ánh mắt về phía anh như ngưỡng mộ vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

- Trời ạ. Ai nói anh phải làm thế đâu.

Sự xuất hiện của Ki Seop phá tan bầu không khí nghệ thuật tao nhã của Soo Hyun và mọi người. Nhưng Ki Seop chẳng mảy may để tâm, huyng ấy đặt đĩa bánh trước mặt cô nhóc, xoa đầu nó đầy trìu mến.

- Bánh của con đây, ăn cẩn thận nhé.

Hai mắt cô nhóc rạng ngời nhìn Ki Seop và Soo Hyun còn bà mẹ thì rối rít cảm ơn hai người. Soo Hyun cười xòa, xoa đầu cô bé rồi níu cánh tay Ki Seop đứng lên, toan ôm cậu. Vì muốn lảng tránh Soo Hyun, Ki Seop liền kéo Dong Ho, lúc bấy giờ vẫn còn đứng lớ xớ một bên, đứng chắn trước mặt. Soo Hyun khựng lại, ngây người nhìn Dong Ho.

- Anh à, đây là nhân viên mới của tiệm. - Ki Seop nói.

- Cậu... - Soo Hyun nhíu mày nhìn Dong Ho. - ... chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải?

Dong Ho không thèm trả lời anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm ức. Rõ ràng cậu đã mong mỏi được gặp lại Soo Hyun, dù trong một tình huống kỳ quặc đến thế nào đi chăng nữa, vậy mà anh không hề có chút ký ức gì về cậu.

- Khoan đã... - Soo Hyun mỉm cười. - Tôi nhớ ra rồi. Cậu là Shin Dong Ho. Không ngờ lại gặp cậu ở đây, trùng hợp thật đấy.

- Ủa? - Đằng sau lưng Dong Ho, Ki Seop tròn mắt, hết nhìn Soo Hyun lại nhìn cậu. - Dong Ho là sinh viên của anh sao?

- Không. - Soo Hyun nháy mắt với Dong Ho. - Cậu ấy là nghiên cứu sinh. Nghiên cứu về Fractal của cậu ấy quả thực rất táo bạo.

- Em chẳng hiểu gì cả. - Ki Seop bĩu môi. - Đã nói bao nhiêu lần anh đừng nói chuyện khô khan như thế mà.

Soo Hyun phá lên cười.

- Khô khan? Em muốn anh khen khuôn mặt Dong Ho thật dễ thương hay là sao đây Lee Ki Seop?

- Anh được lắm. - Ki Seop trừng mắt. - Kiếm chỗ ngồi đi. Em sẽ mang trà bánh tới. Dong Ho à, hôm nay em chưa cần phải làm gì đâu.

Nói rồi Ki Seop quay trở lại bếp, Dong Ho cho rằng cậu chẳng còn việc gì phải dây dưa ở đây nữa, định bước theo Ki Seop thì bị Soo Hyun giữ lại.

- A! - Dong Ho gạt tay Soo Hyun khỏi người cậu. - Em xin phép.

- Em không nghe thấy Ki Seop nói gì sao? Chắc chắn Ki Seop muốn chúng ta thử món bánh mới, đừng từ chối, cậu ấy sẽ rất buồn đấy.

Dong Ho rụt rè gật đầu. Hay nói đúng hơn, cậu chẳng có lý do nào để khước từ  Soo Hyun. Chọn một bàn còn trống, Dong Ho kéo ghế ngồi xuống và đơn giản lặng im. Cậu vốn không phải một kẻ kiệm lời, nhưng trước Soo Hyun, cậu chẳng biết bắt đầu một cuộc tán gẫu bình thường và tự nhiên như thế nào. Tới khi Dong Ho quyết định mở lời, Soo Hyun đã cướp mất cơ hội ấy của cậu.

- Ki Seop là người hướng nội, cậu ấy không biết thể hiện cảm xúc bằng ngôn từ đâu, em đừng để bụng.

- Vâng.

Dong Ho không giấu nổi ánh mắt thất vọng của cậu. Sự thất vọng ấy của cậu thực tức cười, khi cậu chẳng có tư cách mong chờ một chủ đề thú vị hơn từ Soo Hyun. Từ những gì hôm trước Eun Ji nói với cậu cộng thêm chuyện vừa xảy ra, Dong Ho dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa Soo Hyun và Ki Seop không chỉ đơn thuần là bạn bè thân thiết.

- Đừng có nói với Ki Seop điều này nhé... - Soo Hyun chống cằm, nheo mắt nhìn cậu chăm chú. - ...  em trông rất dễ thương trong bộ đồng phục này đấy.

Dong Ho sa sầm mặt mày. Nếu Soo Hyun nghĩ có thể buông những lời trêu chọc thiếu đứng đắn chỉ vì vẻ ngoài của cậu thì anh đã nhầm. Dong Ho không phải là một kẻ dễ dãi.

- Thưa thầy, một người đàn ông đã hai mươi ba tuổi không hề phù hợp với từ "Đáng yêu" đâu. - Cậu phẫn nộ nói.

- Ah. - Soo Hyun bình thản đáp lại. - Thầy ư? Em đâu cần coi trọng tiểu tiết quá như vậy. Em biết không, tuổi tác là những con số và những con số chỉ mang ý nghĩa tương đối mà thôi.

- Nhưng mà... - Dong Ho mím môi.

- Khi chúng ta đã quen với số hữu tỉ, lũ căn thức nhảy tới phá hỏng nét cân đối của phân số...

- Thực ra...

- Và chúng ta ngỡ tưởng những con số tự nhiên thật đơn điệu cho tới lúc Quarternion xuất hiện và đảo tung thực tại.

Khoảng cách giữa Dong Ho và Soo Hyun ngày càng được rút ngắn, bất giác, vì quá tập trung điều khiển hô hấp của chính mình mà cậu quên mất việc chỉ ra những điểm bất hợp lí trong lời nói của anh.

- Chúng ta gán từ tương đối cho chúng, có lẽ là bởi anh và em luôn đánh mất mình trong thế giới tuyệt đối vô hạn ấy... phải không?

- Ý anh là...

Soo Hyun im lặng. Bàn tay gõ lên bàn những tiếng đều đặn. Anh muốn cậu tự tìm cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng, hay chẳng anh chỉ đơn giản tận hưởng cảm giác tội lỗi khi chinh phục được cậu. Dong Ho liếc nhìn anh, cậu biết, một Dong Ho ngày thường có thể dễ dàng bắt bẻ lại anh nhưng giờ đây cậu còn chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Bản thân cậu đã lạc mất trong ánh mắt đa tình không có giới hạn tựa như thế giới quan về số học kỳ bí của anh từ lúc nào không hay.

- Hai người làm gì mà căng thẳng vậy?

Cuối cùng Ki Seop cũng xuất hiện, phá tan bầu không khí dần đóng băng giữa anh và cậu. Dong Ho ngước nhìn Ki Seop, cố nở một nụ cười tươi tắn.

- Soo Hyun bắt nạt em à? Dong Ho lớn rồi, có phải trẻ con nữa đâu.

Ki Seop ngồi xuống, đặt một dĩa bánh mochi vị dâu tây và một tách trà nóng trước mặt Dong Ho.

- Ăn chút gì đi. - Ki Seop nhón một viên đường. - Hyung thả vào nhé.

Dong Ho xua tay.

- Em không thích dùng trà với đường.

- À được thôi.

Ki Seop đặt viên đường trở lại hũ đựng, quay sang hỏi chuyện Soo Hyun.

- Lúc nãy anh đã nói gì với Dong Ho vậy?

Toàn thân Dong Ho căng cứng như dây đàn, cậu vô thức bóp chặt tách trà trên tay. Dẫu ý thức được rằng Ki Seop sẽ chẳng hiểu đến nửa chữ những gì Soo Hyun vừa nói, Dong Ho vẫn có một mối lo sợ mơ hồ, mỏng manh như một sợi tơ nhưng đủ khiến Dong Ho bận lòng, rằng Ki Seop sẽ hiểu lầm mối quan hệ trong sáng giữa anh và cậu.

- Em đang nghĩ gì đấy Ki Seopie? - Soo Hyun nghịch nghịch tóc mai của Ki Seop. - Không phải em cho rằng anh đang đe dọa cậu ấy không được tiết lộ chuyện của chúng ta với sinh viên và giảng viên ở trường đấy chứ?

- Cái gì cơ ạ? Hai người... - Dong Ho cao giọng, đôi tay cầm tách trà khẽ run lên.

- Ủa? Em không thấy sao? - Ki Seop tự hào chìa bàn tay đeo nhẫn về phía cậu. - Huyng tưởng ai cũng nhận ra chứ. Bọn hyung là một cặp đấy.

Tất nhiên Dong Ho nhìn thấy, nhìn rất rõ, rõ đến đau lòng. Trên ngón áp út bàn tay trái của Soo Hyun và Ki Seop đều là một chiếc nhẫn bạc giống y hệt nhau. Không phải cậu không để ý đến nó từ trước, chỉ vì cậu đã huyễn hoặc rằng Soo Hyun chỉ vô tình đeo nhẫn nơi đó mà thôi. Giờ đây, lời khẳng định thản nhiên ấy của Ki Seop chẳng khác nào lấy một xô nước lạnh tạt vào mặt Dong Ho, từng giọt từng giọt thấm vào làn da cậu giá buốt.

- Xem này. - Soo Hyun lo lắng nhìn cậu. - Ki Seop à, em mới là người bắt nạt Dong Ho ấy. Dong Ho sợ đến mức hóa đá rồi kìa.

- Không có gì đâu ạ. Em chỉ hơi bất ngờ thôi. - Dong Ho gượng cười, nhấp một ngụm trà, mi mắt rũ xuống che đi ánh nhìn bàng hoàng.

- Em ăn bánh đi. Uống trà không thì cồn ruột đấy. - Ki Seop vồn vã mời cậu.

- Dạ không ạ. Em xin phép. Em phải gặp anh Eli ngay bây giờ.

Đẩy đĩa bánh ra xa, Dong Ho cương quyết đứng lên trước ánh nhìn ngơ ngác của Ki Seop.

- Ơ kìa. Ăn chút gì đã. Đâu phải vội vàng gì. Dong Ho à!!!

Ki Seop gọi với theo Dong Ho, nhưng cậu không hề chùn bước mà bỏ đi một mạch. Thế rồi, cuối cùng, Dong Ho vẫn không kiềm lòng được, cậu dừng chân, ngoái nhìn Soo Hyun và Ki Seop, chẳng giấu nổi ánh mắt đầy ghen tỵ. Ki Seop khẽ tựa người vào vai Soo Hyun, cánh tay Soo Hyun ôm hờ eo hyung ấy, say đắm bên nhau tựa như trên thế gian này chỉ có họ tồn tại. Dong Ho ngỡ ngàng nhận ra, hai người họ thực sự là một cặp hoàn hảo, giống như một đường tròn không mở đầu cũng không kết thúc. Còn cậu, cay đắng thay, chỉ là một cát tuyến vô danh cắt ngang cuộc đời họ.

***

- Ki Seop à. Có người muốn gặp anh đấy. - Một cô bồi bàn nào đó của tiệm gọi cậu.

- Bảo họ đợi tôi một chút.

Ki Seop đáp, bàn tay cẩn thận rắc từng chút một cốm màu lên từng chiếc bánh cupcake nhân chuối mới ra lò. Xong xuôi, Ki Seop cởi tạp dề treo lên mắc rồi dùng một chiếc khăn bông lớn lau tay và mồ hôi. Đặt khay bánh sang một bên, Ki Seop lựa hai chiếc đẹp nhất rồi rời khỏi bếp.

Đến tám chín phần Ki Seop chắc chắn người muốn gặp cậu là ai. Mấy ngày hôm nay Kevin liên tục gọi điện nhưng cậu không thèm nhấc máy. Thứ cậu cần là một cuộc gặp mặt trực tiếp, bởi cậu tin con người ta có xu hướng lấp liếm cảm xúc bản thân bằng những lời nói ngụy biện qua điện thoại.

- Cuối cùng hyung cũng chịu gặp em. - Kevin hớn hở đứng lên ôm chầm lấy Ki Seop.

- Ừ. - Ki Seop nhạt nhẽo đáp.

- Hyung, em xin lỗi...

Kevin toan mở miệng thì Ki Seop ngắt lời cậu.

- Ăn bánh đi này. Mới ra lò đấy. - Nói rồi Ki Seop kéo ghế ngồi xuống.

Chưng hửng nhận lấy miếng bánh, Kevin nhai trệu trạo. Ki Seop quan sát Kevin, không hề thấy hối hận vì đã phá tan nỗ lực tạo ra bầu không khí thân thiện của cậu.

- Hyung à... - Kevin đặt miếng bánh xuống. - ... em biết là mình sai rồi. Xin hyung bỏ qua cho em.

- Cậu nhầm rồi. Ngay từ đầu người sai không phải là cậu.

Ki Seop khoanh tay trước ngực, khóe mắt nóng lên khi cậu nhớ đến anh. Tuy Kevin không phải là Jae Seop, nhưng cách cậu nhóc liếm vết kem trên môi như một chú mèo con giống anh đến kỳ lạ.

Kevin gật đầu, ngậm ngùi nói.

- Em biết. Nhưng Jae Seop hyung...

- Kevin! Cậu nghe này! - Ki Seop cao giọng, nhìn thẳng vào mắt Kevin. - Tôi nhận thành ý của cậu. Tuy nhiên, có những chuyện người ngoài cuộc không thể xen vào được, cậu hiểu chứ? Cách làm của cậu phản tác dụng rồi.

Hai bàn tay Kevin đan chặt vào nhau, vặn vẹo. Có thể Kevin không phản đối những lời thẳng thắn của Ki Seop, nhưng cậu nhóc vẫn cần thời gian để tiếp thu chúng.

Mãi sau Kevin mới nhẹ nhàng lên tiếng.

- Hyung biết không? Em biết tình cảm giữa hyung và Jae Seop hyung không còn cứu vãn được nữa, em vẫn mong hai người có thể làm bạn... bình thường.

- Chỉ thế thôi sao?

Ki Seop uể oải dùng thìa khuấy ly nước bên cạnh, đợi chờ Kevin nói ra mục đích chính của cuộc viếng thăm.

- À còn nữa... - Kevin nói. - ... cuối tuần này Ki Bum và em mở tiệc. Hyung có thể thu xếp tới tham dự  được không?

- Tiệc? - Ki Seop chau mày. - Vẫn bữa tiệc thông báo lễ thành hôn của hai người phải không?

- Vâng.

- Kim Jae Seop sẽ tới đó chứ?

Dĩ nhiên Ki Seop đã biết sẵn câu trả lời, bởi Jae Seop là anh trai của Kevin, không đời nào anh vắng mặt ở một buổi tiệc quan trọng như thế cả.

- Hyung... sao cơ?

Kevin hoang mang nhìn người đối diện, phút chốc cậu chẳng biết phải đối đáp ra làm sao.

- Kevin à, chẳng phải cậu mong tôi và Jae Seop trở thành bạn tốt hay sao?

Ki Seop bật cười, nhìn cậu nhóc đầy trìu mến. Kevin vẫn luôn ngây thơ như thế, kể cả trong những việc phức tạp nhất. Thế nên, Ki Seop mới không thích cậu nhóc đứng ra giải quyết chuyện giữa anh và cậu.

- À... vâng ạ. Thế thì tốt rồi. Tốt rồi. - Kevin lúng túng cầm miếng bánh còn ăn dở lên, cắn một miếng nhỏ toàn cốm. - Địa chỉ hyung cứ hỏi Eli, nếu được hyung có thể đi nhờ xe cậu ấy. Mà khoan...

Kevin sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, cậu nhìn Ki Seop, dường như mong chờ một lời chấp thuận.

- Cứ nói đi. Đừng ngại, chúng ta là bạn bè mà.

- Thực ra, nếu Soo Hyun hyung đi cùng thì càng vui hơn đấy ạ. - Kevin ngập ngừng đề nghị.

- Soo Hyun? - Ki Seop cao giọng. - Anh ấy chẳng liên quan tới chuyện này. Cậu muốn viết truyện tình cảm lãng mạn sướt mướt hay sao?

- Không. - Kevin vội lắc đầu. - Soo Hyun hyung không tới cũng được. Đành đợi dịp khác vậy.

- Cứ cho là thế đi. - Ki Seop thở dài.

Thực lòng, Ki Seop vừa mong vừa sợ ngày cậu phải đối mặt với Jae Seop một lần nữa. Ngày hôm trước ở bệnh viện, vì quá xúc động mà cậu đã lỡ hành động theo cảm tính khi nhìn thấy anh sau bao ngày xa cách. Cậu luôn canh cánh trong lòng rằng anh vẫn đợi cậu, cho dù bất cứ thứ gì hay bất cứ ai ngăn cách hai người đi chăng nữa. Ki Seop cười buồn. Cậu đâu thể chạy trốn anh cả đời. Cậu cần phải gặp anh, phải cho anh biết rõ rằng tình cảm giữa hai người chỉ còn là mơ ước hão huyền của một thời tuổi trẻ bồng bột mà thôi.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 6: Ờ, thế thôi. Lảm nhảm vậy đủ rồi. Dạo này ngoài cái này ra còn tác phẩm gì mới nưa ko?? Fic 2shin à?? Trên aff có chứ?? :3
hannief
#2
Chapter 6: Nhưng có vẻ tìm ra hướng đi rồi nhờ :3
hannief
#3
Chapter 6: Thưong SDH quá Mei ah :"((((
hannief
#4
Chapter 6: À mà k. Sợ mẹ bỏ người yêu cx là 1 cái tội. Sau này cưới về mà tình trạng đay tiếp diễn thì tội người ta LOL
hannief
#5
Chapter 6: Appa vô tội *tung bông*
Nhưng đừng có cướp trắng trợn thế chứ :v
hannief
#6
Chapter 6: Ầu, KV thích bà già ngày xưa LOL
Tội nghiệp thằng nhỏ, may mà mọi việc k theo kế hoạch nên mới có anh Kim Kibum rước về :v
hannief
#7
Chapter 6: SSH là đồ tồi, mới qua vài hôm mà đã bắt đầu nghi ngờ tình cảm bao nay :((((((
SooSeop của tui OTL
hannief
#8
Chapter 6: Đọc đoạn lks thanh cao mà phát sặc, lololol
hannief
#9
Chapter 6: Như đọc truyện cho thiếu nữ mới lớn, toàn cảnh kinh điển :)))((
hannief
#10
Chapter 6: Đặtba lô, ok?? Vậy là tìm ra hết rồi nhé :v