Muffin and Mascara

Oktober

Chap 3

Muffin và Mascara

Tối muộn, Ki Bum, hôn phu của Kevin, mới tới tiệm Cafe Kissen đón cậu.

- Hyung nhớ đến đấy nhé nhé nhé!!! - Kevin lắc lắc tay Ki Seop.

- Mau về đi. - Ki Seop xoa đầu cậu. - Người ta đang đợi em kìa.

- Vâng ạ. Tạm biệt hyung.

Kevin cười sáng lạn, nhanh chóng chạy tới ôm ghì lấy Ki Bum. Đứng trên vỉa hè, Ki Seop nhẹ cười nhìn hai người họ. Ki Bum đem lại cho cậu một ấn tượng không hề tồi chút nào, khuôn mặt điển trai như minh tinh màn bạc, gu thời trang khá ổn, thậm chí còn sở hữu chiếc xe hơi thể thao đắt tiền. Mặc dù cách anh ấy đối xử với Kevin chẳng hề âu yếm dịu dàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương dành cho Kevin thì chẳng tài nào giấu nổi. Hai người giống như ly trà sữa vị dâu và muffin nho, thoạt đầu giữa chúng chẳng hề ăn nhập với nhau, nhưng Ki Seop tin rằng, chúng là bữa tráng miệng hoàn hảo nhất cho một ngày dài mệt mỏi.

Liếc nhìn hai người họ lần cuối, biết rằng mình sẽ trở thành cái cột điện sáng rỡ nhất Seoul nếu cứ đứng ở đây như thế, Ki Seop cất bước, thong thả theo con đường quen thuộc trở về nhà. Những người yêu nhau, như Kevin và Ki Bum, xung quanh họ luôn tỏa ra ánh hào quang ấm áp và chói lọi. Ki Seop cười buồn, tự hỏi, liệu ở cậu và Soo Hyun có tồn tại thứ  ánh sáng hư ảo kia không?

Ki Seop yêu Soo Hyun. Không phải thứ tình yêu điên cuồng bất chấp mọi thứ, càng không phải thứ tình yêu đau thương đến chết đi sống lại, tình yêu của anh và cậu bình bình lặng lặng, có những khoảng trống, có những quãng lặng nhưng ngày qua ngày, cậu vẫn luôn cố gắng lấp đầy chúng, từng chút một, từng chút một. Cho tới khi tâm cậu chỉ có anh.

Mải lang thang trong những suy nghĩ miên man ấy, Ki Seop đã đứng trước cửa nhà từ lúc nào không hay. Bước vào trong nhà,  Soo Hyun vẫn chưa ngủ. Anh ngồi bệt xuống sàn, chăm chỉ làm việc với đống giấy tờ bừa bộn bao quanh.

- Anh chưa ngủ à? - Cậu lên tiếng.

- Em đi tắm đi, anh vẫn bật nước nóng đấy. - Soo Hyun vẫn chẳng rời mắt khỏi quyển sổ ghi chép của anh.

- Biết rồi.

Treo áo khoác lên móc, Ki Seop vào phòng ngủ vơ đại một bộ pyjama nào đó, tắm rửa qua loa rồi quay trở lại phòng khách. Soo Hyun vẫn chưa chịu đi ngủ.

Cài chặt cánh cửa dẫn ra ban công, Ki Seop khẽ càu nhàu.

- Anh lại quên đóng cửa ban công này.

- Lần sau anh sẽ nhớ. - Soo Hyun nói.

- Anh chẳng nhớ gì cả. - Cậu ngồi xuống bên cạnh anh, sắp lại mấy tờ giấy rớt xuống nền nhà. - Trời chuyển mùa, nhỡ ốm thì làm sao?

- Đã có em lo mà, phải không?

Cuối cùng thì Soo Hyun cũng ngừng việc ghi chép, ngả lưng vào người Ki Seop, lùa tay vào mái tóc ướt của cậu.

- Seopie à, ngọt như kẹo ấy. - Vừa nói, Soo Hyun vừa ngấu nghiến hôn lên cần cổ xinh đẹp của Ki Seop.

- Anh đừng có đánh trống lảng. - Ki Seop tham lam cướp lấy đôi môi quyến rũ của anh. - Chẳng ai quan tâm anh đâu.

Soo Hyun cười gian tà, kéo Ki Seop vào lòng anh, từ từ thưởng thức làn môi mọng như trái mận chín của cậu.

- Rồi xem lát nữa ai cần ai.

- Ưm...

Bấu chặt tay vào vai Soo Hyun, Ki Seop gần như tan chảy trong nụ hôn nóng bỏng ấy của anh. Soo Hyun luôn ngọt ngào và mát lạnh tựa món kem chanh ngày hè, dẫu rằng chẳng bao giờ anh có thể chữ a lành những vết thương lòng quá sâu của cậu nhưng ít nhất, cũng khiến cậu lãng quên chúng, dù chỉ trong giây lát.

***

Ki Seop cáu kỉnh dùng lược chải mái tóc rối bù. Ban đầu, Ki Seop muốn tạo kiểu tóc hất ngược mái, cộng thêm cách đánh mắt màu khói, cậu sẽ có được vẻ ngoài thời thượng theo hướng dẫn tạp chí làm đẹp. Nhưng khi ngắm nhìn mình trong gương, Ki Seop không hề thấy cậu lạnh lùng nam tính giống như người mẫu ảnh, ngược lại, ánh đèn mờ ảo của phòng tắm càng khiến cậu trông tiều tụy và xác xơ đến thảm hại.

Xả nước vào bồn rửa tay, Ki Seop táp mạnh vào mặt. Dòng nước mát lạnh dần khiến cậu tỉnh táo trở lại. Chống tay vào tấm gương trước mặt, Ki Seop vô thức nhìn những giọt nước vẽ lên mặt gương từng đường ngoằn ngoèo vô định. Ki Seop hoang mang. Hàng trăm lần cậu tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt xã giao thông thường, chứ không phải là hẹn hò. Cậu biết Jae Seop đủ sâu để chắc chắn rằng anh sẽ hiểu lầm nếu cậu cố tình ăn diện như thế.

Một ấn tượng tốt sao? Muốn cho anh nhìn thấy cậu vẫn sống rất ổn mà không có anh ở bên sao? Chẳng phải chính cậu đang có một cuộc hôn nhân hạnh phúc sao? Vậy vì cớ gì cậu lại cố gắng khoác lên thứ mặt nạ giả tạo kia? Ki Seop thở mạnh. Tất cả, bởi cậu sợ bản thân trở nên yếu đuối trước anh, rồi cậu sẽ chẳng thể nào kiềm chế được những cảm xúc chơi vơi và hỗn loạn trong lòng.

- Ki Seop à, Eli tới rồi đó. - Soo Hyun đẩy cửa bước vào phòng tắm. - Em ốm à?

Anh hốt hoảng lao tới chỗ cậu. Ki Seop buông thõng hai cánh tay, chầm chậm xoay người mờ mịt nhìn anh.

- Em...

Đôi môi cậu rưng rưng không nói lên lời.

- Nếu em không khỏe, không nhất thiết phải đi cùng Eli đâu. - Anh sốt sắng đặt tay lên trán cậu.

- Em... ổn. - Cậu lắp bắp nói.

- Thật chứ? Đó chỉ là một bữa tiệc, chẳng quan trọng đâu.

Ki Seop im lặng. Soo Hyun không hề biết rằng bữa tiệc ấy là của ai. Cậu không dám nói với anh về Kevin hay cuộc gặp gỡ tình cờ - ép buộc của cậu với Jae Seop. Nhưng nếu Soo Hyun biết được, liệu anh có ghen?

Ki Seop ngước nhìn Soo Hyun, người đàn ông của cậu. Giá mà cậu yêu anh sớm hơn, hạnh phúc nhỏ bé này hẳn sẽ trọn vẹn tới nhường nào.

- Em nhìn gì vậy? - Soo Hyun nhíu mày. - Em kẻ mắt à?

- Em lỡ tay. - Ki Seop lấp liếm. - Anh giúp em tẩy trang có được không? Bộ dạng như thế này sao dám ra ngoài đường chứ.

- À ừ nhỉ. Đợi anh.

Soo Hyun liếc nhìn đống đồ bừa bãi của cậu, lục tìm lọ nước tẩy trang. Đổ một chút ra hai miếng bông trang điểm, anh đưa cho Ki Seop. Cậu nhận lấy chúng từ tay anh, áp lên đôi mắt đầy mỏi mệt. Sự ân cần một cách quá đáng của Soo Hyun chỉ càng tăng thêm cảm giác tội lỗi trong cậu. Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một kẻ ích kỷ.

- Em có cần sấy tóc không? - Anh hỏi cậu.

- Không. Em tự lo được mà.Anh bảo Eli chờ em một chút nữa.

Miễn cưỡng mỉm cười, Ki Seop đáp, tiện tay bỏ miếng bông đen xì vào thùng rác.

- Ừ. - Anh gật đầu, rồi bất chợt ôm lấy cậu, thì thầm. - Xin em, đừng giấu anh bất cứ chuyện gì cả. Lúc nãy, anh đã tưởng mình đang nhìn thấy Lee Ki Seop vào cái ngày anh gặp em lần đầu tiên nhiều năm về trước... Nếu mọi cố gắng của anh chưa đủ, nói với anh nhé, được không?

Rồi Soo Hyun quay gót bước đi. Ki Seop tựa lưng vào bức tường lạnh cứng đằng sau. Hơi ấm tê dại của anh vẫn còn vương vấn nơi đây.

- Em xin lỗi.

Nụ cười trên môi cậu tắt ngấm.

***

Bữa tiệc được tổ chức tại nhà của Ki Bum, một biệt thự  xinh xắn nằm trong khu dân cư cao cấp của thành phố. Phòng ăn có ô cửa kính lớn mở ra khu vườn xanh mướt những loại cây kỳ quặc và ao cá cảnh nho nhỏ. Tường sơn màu kem nhàn nhạt và chính giữa phòng ăn, đặt một chiếc bàn kiếng lớn đủ cho hai mươi người cùng ngồi. Dao thìa nĩa cùng những vật dụng khác đều được làm bằng bạc bạc với hoa văn tinh xảo.

Ki Seop chẳng lấy làm ngạc nhiên trước sự xa hoa ấy. Bởi như những gì Kevin nói với cậu, Ki Bum không chỉ là con trai của một gia đình giàu có mà anh ta còn làm việc cho một công ty nước ngoài danh tiếng. Tuổi trẻ tài cao, hèn gì Ki Bum có thể hạ gục được trái tim kiêu kỳ của Kevin. Ki Seop vẫn còn nhớ như in lời tuyên bố của Kevin ngày ấy, khi cậu giải thích lý do từ chối lời tỏ tình của một nữ sinh, rằng đời này kiếp này cậu sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương một người duy nhất. Lúc đó và tới tận bây giờ vẫn vậy, trong mắt Ki Seop, ý nghĩ ấy của Kevin rất đỗi ngây thơ. Nước chảy đá mòn, huống chi là trái tim yếu mềm của con người.

- À ừm... anh nên thử miếng Pizza này đi. Tôi thấy nó khá là ngon đấy.

Cô gái ngồi kế bên tốt bụng đặt một miếng Pizza thịt hun khói và dứa vào đĩa của Ki Seop. Thực đơn hôm nay là đồ Tây nên Ki Seop không hứng thú cho lắm. Từ nãy giờ cậu chỉ đảo qua đảo lại miếng xà lách trên đĩa, những món còn lại, thậm chí cậu chẳng hề để mắt tới chúng. Mặc dù vậy Ki Seop không hề từ chối cô gái ấy, cậu cắt một miếng bánh nhỏ ăn rồi quay sang giả vờ vui vẻ cười nói với cô.

- A, cảm ơn chị. Phiền chị quá.

- Không có gì. - Cô gái mỉm cười thân thiện. - Nhưng mà... sao anh không tham gia trò chuyện với mọi người?

- Tôi thích lắng nghe hơn. - Cậu nói.

Không hẳn Ki Seop ngại tiếp xúc với người lạ. Mặc dù những vị khách tại bữa tiệc ngày hôm nay, ngoại trừ vài người bạn của Ki Bum, đều là cựu học sinh cùng trường với cậu, Kevin và Jae Seop, cậu vẫn chẳng tìm được cách bắt chuyện với họ. Ki Seop thích ngồi lại một góc và lặng yên nghe người khác nói hơn là phải tham gia với họ. Hơn nữa, tâm trạng bồn chồn khó chịu trong lòng khiến Ki Seop không tài nào tập trung được vào bất cứ thứ gì.

Trong khi ấy, những vị khách khác đang thưởng thức món khoai tây nghiền và nghe Ki Bum thao thao bất tuyệt về một thứ gì đó. Bằng giọng kể trầm ấm đặc biệt, Ki Bum quả thực rất xuất sắc trong việc tạo một bầu không khí sôi nổi rộn ràng cho bữa tiệc.

- ... và thưa Ngài, đó là một con ruồi Scotland.

Kết thúc câu nói đùa của Ki Bum là một tràng cười và vỗ tay hưởng ứng. Ki Seop ngẩng lên nhìn về phía đầu bàn bên kia, nơi Ki Bum toe toét cười và bắt đầu kể một câu chuyện cười khác.

- Ki Bum là một người rất có khiếu hài hước. - Cô gái bên cạnh cậu cười khúc khích. - Cậu ta luôn làm các thầy cô phát điên lên khi phá phách trong giờ học.

Ki Seop chỉ gật đầu, tay chọc chọc miếng Pizza.

- Xem này. Anh thử món mì Ý này chưa? Tôi cực kỳ ưng phần nước sốt của nó đấy.

Vừa nói, cô gái vừa kéo tô mì lại gần Ki Seop. Dường như cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định bắt chuyện với cậu.

- Không cần đâu, tôi thích ăn Pizza hơn.

Ki Seop lịch sự đáp, cắn một miếng bánh to bự chảng. Đằng kia, hàng loạt tiếng cười khác rộ lên, thậm chí còn dữ dội hơn lúc trước.

- Cũng được... - Cô mỉm cười, rồi đột nhiên đôi mắt mở lớn ngạc nhiên. - Ủa, ai kia?

Căn phòng trở nên im lặng hơn trước rất nhiều. Toàn thân Ki Seop nóng bừng. Cậu chầm chậm hướng tầm mắt về phía cửa phòng ăn.

Vị cay cay của thịt xông khói hòa lẫn với vị ngọt của dứa trở nên đắng ngắt. Ki Seop nhìn Jae Seop, choáng ngợp nghẹt thở. Kim Jae Seop luôn cuốn hút kinh khủng mặc dù cho trang phục của anh chỉ đơn thuần là quần jeans và áo phông. Hai tai Ki Seop ù đặc, cậu chẳng nghe thấy Kevin hay những người khác nói gì nữa. Kẻ duy nhất tồn tại trong tầm mắt cậu là anh, Jae Seop.

- Xin chào mọi người.

Anh nói. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh và cậu, vô tình hay hữu ý, giao nhau.

- Tôi là Jae Seop...

Ki Seop nuốt gọn miếng bánh to ứ  ự trong miệng.

- Rất vui được gặp mọi người.

Và rồi, ngu ngốc thay, Ki Seop bị nghẹn. Cậu ho sặc sụa. Khuôn mặt dần tím tái. Tay chân khua loạn lên tìm bình nước lọc.

- Ki Seop hyung? Hyung làm sao vậy? - Kevin thất thanh kêu lên.

Mọi sự chú ý đổ dồn về Ki Seop. Hai tai cậu đỏ ửng lên vì xấu hổ.

- Anh không sao chứ? - Cô gái bên cạnh lúng túng vỗ vỗ lưng Ki Seop.

Ki Seop lắc đầu quầy quậy, nước mắt nước mũi cay xè, cậu há miệng thở, rồi khó khăn nuốt miếng bánh chết tiệt đang mắc nghẹt ở cổ họng. Cuối cùng, mọi cố gắng của cậu kết thúc bằng một tràng ho rũ rượi như cơn hen suyễn mãn tính.

Ai nấy đều bối rối, nhấp nhổm không yên trên ghế. Kevin chạy tới chỗ cậu, loay hoay không biết phải làm sao để Ki Seop cảm thấy dễ chịu hơn ngoại trừ việc đưa cho cậu một cốc nước đầy ứ.

- Hyung, dùng chút nước đi này. - Kevin đưa cốc nước lại gần.

- ...yung... khặc khặc khặc. - Ki Seop không hề để ý tới Kevin, hai tay ôm lấy ngực, ho rút.

- Binnie bình tĩnh nào. - Ki Bum đứng bên trấn an cậu.

- Để hyung. - Jae Seop ngồi xuống cạnh Kevin, cầm lấy cốc nước từ tay cậu. - Mấy người đừng có xúm lại quanh Ki Seop nữa, cậu ấy sẽ ngộp thở đấy.

- A phải phải rồi. - Kevin hấp tấp đứng lên.

Rồi Kevin kéo Ki Bum về chỗ ngồi của hai người, chỉ trừ có Jae Seop. Anh chộp lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì sợ của Ki Seop, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Seopie à,  Seopie à... bình tĩnh nào. - Jae Seop từ từ vuốt ngực cậu. - Hít thở sâu nhưng đừng cố gắng nuốt miếng bánh ấy.

Thâm tâm Ki Seop cực lực muốn trốn khỏi Jae Seop, nhưng cơn khó thở của cậu không cho phép. Chỉ cần một cử động nhỏ thừa thãi, cậu sẽ trả giá bằng một tràng ho đau thắt ruột gan. Ki Seop không ngừng nguyền rủa miếng Pizza độc ác xấu số kia, chỉ vì nó mà cậu và anh rơi vào tình cảnh ám muội như thế này.

- Nuốt từng chút một. - Anh rủ rỉ bên tai cậu. - Từ từ... Có anh ở đây rồi.

Lời nói ấy của Jae Seop vô thức khơi lại vết thương trong lòng Ki Seop. Hai bàn tay cậu lạnh băng. Nếu cậu là Ki Seop của nhiều năm về trước, hẳn cậu không hề do dự  mà tin tưởng Jae Seop thêm một lần nữa. Nhưng thực tại tàn nhẫn, với cậu, nó giống như con dao găm mỉa mai sắc bén nhất, từng nhát, từng nhát cứ a lên những vết sẹo nhằng nhịt sâu tận trong tâm can cậu.

- Sắc mặt anh ấy đỡ hơn rồi đó. - Cô gái ngồi bên Ki Seop nói.

Ki Seop không phủ nhận điều ấy. Bất chấp sự xuất hiện của Jae Seop chỉ khiến mọi thứ rối tung lên một lần nữa, vẫn chỉ có anh mới biết cách kiềm chế cơn nghẹn bất thường của cậu.

- Em ổn chứ?

Jae Seop nhìn cậu, hồi hộp, lo lắng và buồn đau đan xen trong ánh mắt anh khiến Ki Seop không thể làm lơ. Cậu chậm rãi gật đầu.

- Em uống nước đi này.

Rời tay khỏi người cậu, Jae Seop đưa cho Ki Seop cốc nước ban nãy của Kevin. Ki Seop vội đón lấy nó, giữ chặt trong tay tựa như đó là thứ quan trọng nhất của cậu. Hoặc như  cốc nước nhỏ bé ấy có thể giúp cậu bình tâm trở lại.

- Jae Seop hyung. - Kevin gọi anh. - Ki Seop hyung sao rồi?

Jae Seop kéo ghế ngồi xuống bên Ki Seop rồi mới trả lời Kevin.

- Tốt rồi. - Anh nói. - Hyung không ngờ đồ ăn nhà em ngon đến mức người ta nuốt cả lưỡi của họ đấy, Ki Bum à?

Trước câu đùa của Jae Seop, ai nấy đều bật cười, vì thế mà không khí vui vẻ của bữa tiệc nhanh chóng quay trở lại. Ki Seop lén nhìn Jae Seop. Anh vẫn chẳng hề thay đổi. Trong anh dường như tồn tại hai bản thể khác nhau, một dịu dàng và chu đáo tới từng việc nhỏ nhặt nhất còn một chỉ suy nghĩ bằng lí trí. Mặc dù anh vẫn cười nói với cậu như những người xung quanh, ánh nhìn say đắm dành cho cậu lúc nãy hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

- Ăn thịt nướng đi này. Không đói à?

Bất chợt, Jae Seop gắp một miếng thịt cừu nướng vào trong đĩa của cậu.

- Thực ra... - Ki Seop toan mở miệng.

- Được rồi. - Đáp lại cậu là đôi mắt sắc lạnh không cảm xúc của Jae Seop.

Ki Seop nuốt khan, tay khẽ nắm lấy tấm khăn trải bàn. Cậu không được phép run sợ. Mục đích tới bữa tiệc nhảm nhí này của cậu là để được gặp Jae Seop, một cách kiêu hãnh chứ đâu phải sợ hãi như một con gà con lạc mẹ.

Ngước nhìn Jae Seop một lần nữa, hít thở sâu, Ki Seop quyết định lên tiếng.

- Anh, lát nữa em muốn gặp riêng anh.

Jae Seop nhướn mày, ngạc nhiên không thôi.

- Thật ư? Vì chuyện gì?  - Anh hỏi cậu.

Nhưng Ki Seop không đáp, quay mặt đi, với tay lấy một chiếc bánh mỳ nướng bơ nhỏ.

- Thôi được. Anh sẽ đợi.

Ki Seop gật đầu, coi như cậu đã nghe thấy lời anh nói.

Suốt thời gian còn lại của bữa tiệc, tuy ngồi bên nhau, Ki Seop cảm giác như hai người họ đang ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Ki Seop thu mình lại trong cái vỏ ốc vô hình khổng lồ quen thuộc, âm thầm soạn lại những gì cậu cần nói với anh. Còn Jae Seop, ngoài thi thoảng gắp đồ ăn cho cậu, tuyệt đối không hề nói chuyện với cậu, dù chỉ là một câu hỏi xã giao thông thường. Và những câu chuyện phiếm của Ki Bum trượt qua tai Ki Seop vô vị hệt như món mỳ Ý nhạt thếch cậu đang ăn.

Bất giác, Ki Seop nhoẻn miệng cười. Cậu đã mong chờ một thứ cảm xúc căng thẳng và mãnh liệt, nhưng không, cậu cảm thấy bình thản đến kỳ lạ. Một khi mọi đau khổ đã đạt tới giới hạn của nó, tất cả những gì còn lại chỉ là những mảng ký ức nguội lạnh rời rạc. Đến tận cùng, chẳng phải đây là thời khắc cậu còn ở bên Jae Seop một cách bình lặng như thế sao?

***

Sau khi ăn xong, mọi người tụ tập tại phòng khách cùng trò chuyện và hát karaoke. Cũng như phòng ăn, phòng khách nhà Ki Bum trong mắt Ki Seop ấn tượng không kém. Đó là một căn phòng rộng với phía tường bên trái ốp đá xù xì và lò sưởi điện kiểu cách ở phía đối diện. Chính giữa là bộ sô pha bằng da màu đen trên tấm thảm lông màu kem và dàn ti vi - loa đắt tiền.

Tới lúc ai nấy ổn định chỗ ngồi, Kevin và Ki Bum, chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện với hai khay trà và bánh ngọt. Ki Seop liền đứng dậy, tới bên Kevin, ghé tai cậu nói thầm.

- Hyung đi dạo một chút được không? Hyung không thích hát hò đâu.

- Ơ. - Kevin ngơ ngác nhìn cậu. - Nhưng mà...

- Hyung chỉ loanh quanh trong vườn một lát thôi. Không có đi xa đâu.

Đắn đo một lúc, Kevin chầm chậm gật đầu.

- Hyung cẩn thận đấy. Để em nói Ki Bum bật đèn trong vườn lên.

- A. Không cần, không cần đâu. - Ki Seop vội nói.

Nhanh chóng, Ki Seop lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Jae Seop là một kẻ khôn khéo, hẳn anh sẽ đợi một lát mới kiếm cách chuồn êm, như vậy mới tránh được mọi nghi ngờ từ Kevin. Cậu thực sự cảm kích lòng nhiệt thành Kevin dành cho anh và cậu, nhưng tất cả chỉ là vô ích, bởi ở thế giới thực tại, những câu chuyện cổ tích có hậu chỉ là thứ  lừa đảo kệch cỡm.

Đi dọc theo hành lang, Ki Seop đẩy cánh cửa nhỏ dẫn ra vườn. Đặt chân lên thảm cỏ êm như nhung, Ki Seop hít một hơi thật sâu hương cỏ non ẩm nồng. Bầu trời đêm đen huyền, lấp lánh những ngôi sao nhỏ xa vời vợi. Những tán cây hình thù kỳ quái nửa sáng nửa tối vẫy chào cậu. Xung quanh tĩnh lặng tựa như Ki Seop vừa lạc vào một chiều không gian khác. Tiếng nói cười nhức nhối trôi tuột về một nơi nào đó đằng chân trời kia.

Bước tới ao cá cảnh, Ki Seop ngồi xuống, nghịch nghịch mấy viên sỏi nhỏ đắp bên bờ. Ánh sáng từ mấy chiếc đèn dưới đáy hắt lên mờ mờ ảo ảo. Lũ cá vàng lượn lờ trong làn nước trong vắt, thi thoảng, chúng ngoi lên, đớp đớp mấy mảng bèo xanh trên mặt nước và thao láo trố đôi mắt to cộ của chúng trêu người cậu. Ki Seop mỉm cười. Quẩn quanh trong cái ao nhỏ mà tưởng lầm là biển lớn, bởi ranh giới giữa thực tại và hoang tưởng, đôi khi, lại rất đỗi mỏng manh.

Cảm nhận có ai đó đang tiến lại gần, Ki Seop ngoái đầu, nhìn thấy Jae Seop đang thong dong bước tới. Jae Seop ngồi kề bên Ki Seop, chìa chiếc cupcake nhỏ xinh về phía cậu.

- Ăn không? - Anh hỏi.

Ki Seop lắc đầu.

- Kevin thật láu cá. - Jae Seop bật cười. - Bánh của em mà nó dám nói mình tự tay làm.

- Sao anh biết? Nó cũng giống như bao chiếc cupcake khác trên đời. Đâu thể phân biệt được.

Ki Seop nghiêng nghiêng ngắm nhìn anh, đôi môi cong vẽ thành một nụ cười đẹp hoàn hảo.

- Bởi chỉ có em mới nghĩ ra món cupcake nhân artiso thôi. Thật kỳ quặc.

- Kỳ quặc thì đừng có ăn nữa. - Cậu nói ráo hoảnh.

- Đùa đấy... thực ra, có những thứ  dẫu chẳng phải là khắc cốt ghi tâm nhưng lại chẳng thể nào quên được.

Tay Jae Seop khẽ chạm lên má cậu, ngón tay mảnh khảnh lần theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu, tựa hồ như ẩn chứa một niềm khát khao bỏng cháy. Toàn thân Ki Seop chấn động, cậu bật dậy, toan chạy trốn khỏi anh.

- Khoan đã. - Jae Seop níu tay cậu lại. - Chẳng phải em có chuyện muốn nói với anh sao?

Gió đêm thoảng qua ớn lạnh. Khẩn thiết nhìn người đang đứng trước mặt, Ki Seop đắn đo. Jae Seop vẫn khoác lên bộ mặt lạnh lùng ấy, nhưng hơn ai hết cậu biết rằng anh chỉ đang gắng sức kiềm chế những cảm xúc phức tạp trong lòng. Yêu và mong nhớ khắc khoải chất chứa ngày một nhiều trong lòng chỉ cần thêm một chút tuyệt vọng sẽ trở thành thứ thuốc nổ nguy hiểm nhất, đâu chỉ đơn thuần phá hủy chính bản thân Jae Seop.

- Những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều... - Jae Seop gấp gáp nói. - ... nếu anh chấp nhận sự lựa chọn của em, dù là ai đi chăng nữa, anh chỉ đang dối lòng mình mà thôi.

Mi mắt rũ xuống, giọt nước mắt nóng hổi lăn tròn trên má Ki Seop, rơi xuống thấm dần vào thảm cỏ mượt. Cậu run rẩy gạt tay Jae Seop khỏi người cậu rồi ngước nhìn anh. Đôi mắt long lanh phản chiếu ánh sao trời xa xăm.

- Chuyện giữa chúng ta liệu có thể quay lại từ đầu được nữa không? Có những thứ không bao giờ nào quên được... thì sao chứ ? Con người ta đâu thể mãi đắm chìm trong quá khứ . Em không còn yêu anh nữa. Có chăng, chỉ là sự hoang tưởng nhất thời của anh mà thôi.

- Không! - Jae Seop nhìn thẳng vào mắt cậu. - Anh tin vào trực giác của bản thân hơn những gì anh nhìn thấy. Sẽ có một ngày anh giành lại được em, từ tay Soo Hyun hyung.

Sự quyết liệt ẩn chứ a trong đáy mắt Jae Seop khiến Ki Seop chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa. Cậu hung hăng tóm lấy cổ áo của Jae Seop, kéo anh lại thật gần tới mức hai người có thể cảm nhận được nhịp tim hỗn loạn của đối phương, đôi mắt cậu trợn trừng đe dọa anh.

- Anh có thể dày vò tôi tùy ý, nhưng tôi cấm anh làm tổn thương Shin Soo Hyun!!!

- Tại sao? - Jae Seop buồn bã hỏi.

- Anh không hiểu được đâu. - Ki Seop gục đầu lên vai anh, khẩn cầu. - Xin anh, xin anh đấy. Đối với em, Soo Hyun là người quan trọng nhất.

Nói rồi Ki Seop buông tay khỏi người Jae Seop, loạng choạng bước đi, để lại anh đứng như trời trồng giữa khu vườn vắng lặng. Hai hàng nước mắt đã cạn khô tự bao giờ. Tình yêu ích kỷ của hai người không đáng để Ki Seop hủy hoại niềm tin của Soo Hyun dành cho cậu. Jae Seop cậu yêu sẽ luôn nằm trong những ký ức tươi đẹp nhất của cậu, mối tình đầu của cậu, những xúc cảm nhè nhẹ mà sâu lắng tựa như  vị ngọt của món bánh Angel.

Trớ trêu thay, trên đời này vốn dĩ chẳng có thứ gì tồn tại mãi mãi.

***

Eli đỗ xe trước tòa chung cư , rồi vươn tay lay lay vai Ki Seop.

- Hyung à, về tới nhà rồi.

Ki Seop dần tỉnh ngủ, uể oải dụi dụi mắt.

- Cảm ơn. Ngày mai hyung sẽ làm Sachertorte đãi cậu, chịu không?

- Hyung... - Eli  chần chừ một hồi rồi mới nói tiếp. - ... nhớ giữ  sức khỏe đấy. Mấy đứa nhân viên tán chuyện với nhau, chúng nó bảo hyung dạo này hay đứng thừ người suy nghĩ cái gì đó, kem vương cả ra bàn mà cũng không để ý.

Ki Seop mỉm cười yếu ớt, ngoảnh mặt về phía cửa kính. Ánh đèn cao áp hắt xuống mặt đường một góc cô quạnh.

- Cảm ơn cậu. Hyung ổn.

- Hyung không ổn. - Eli khẳng định. - Em vốn không phải đứa nhiều chuyện, có điều, nếu Kevin làm phiền hyung, cứ nói với em một tiếng. Được chứ?

- Hyung hiểu rồi. Mau về nhà và ngủ sớm đấy. Hyung đi đây.

Ki Seop mở cửa xe, bước chân thoăn thoắt về phía tòa nhà trước mặt. Eli khẽ thở dài, nhìn theo bóng dáng Ki Seop tới khi cậu khuất đằng sau cánh cửa kính lớn. Ẩn tình giữa Kevin, Jae Seop và Ki Seop tất nhiên anh đã lờ mờ đoán ra, nhưng chẳng ngu dại tới mức hỏi thẳng Ki Seop về chuyện ấy. Dẫu sao cũng không liên quan gì tới Eli, anh càng can thiệp, nhỡ đâu lại càng gây thêm rắc rối.

***

- Bummie à, thử món trứng ốp nếp của Binnie đi.

Kevin hào hứng bày đĩa trứng và thịt hun khói lên bàn, chăm chú quan sát vẻ mặt của Ki Bum thưởng thức bữa sáng đầu tiên cậu tự tay làm.

- Thế nào? Ngon không? Có mặn quá không? Hay là nhạt?

Kevin liến thoắng hỏi, để rồi nhận lại khuôn mặt cau có của Ki Bum.

- Trật tự đi. - Ki Bum nhéo mũi Kevin. - Em có thấy ai thoải mái ăn uống khi có đứa lải nhải bên cạnh không hả? Sao còn chưa ăn?

Kevin cười xòa, cầm một miếng bánh mì lên nhai nhồm nhoàm.

- Binnie cũng ăn mà.

- Món trứng này ngon đấy. - Ki Bum gật gù nhận xét. - Mỗi tội có lẫn vỏ trứng.

- Yah!!! Bummie chết tiệt.

Kevin kêu lên, đấm thùm thụp vào cánh tay Ki Bum. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo lên.

- Yah yah cái gì? Nghe điện thoại đi kìa. Đồ dở hơi.

Ki Bum làu bàu, đứng lên bê đĩa thức ăn sang phía bàn đối diện, không quên lè lưỡi trêu chọc Kevin. Kevin bĩu môi, cầm lấy di động, nhấn nút nhận cuộc gọi.

- Jae Seop hyung à? Có việc gì mà hyung gọi sớm thế?

Đầu dây bên kia, Jae Seop thong thả nhấp một ngụm cà phê, nhâm nhi vị đắng tan dần trên đầu lưỡi.

- Vinnie à, hyung nhờ một chuyện được không?

- Được chứ hyung. - Kevin nhận lời ngay lập tức.

- Hyung muốn biết nhiều hơn về Shin Soo Hyun. Hyung nghĩ cậu bạn Eli của em là một nguồn thông tin không tồi đâu.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 6: Ờ, thế thôi. Lảm nhảm vậy đủ rồi. Dạo này ngoài cái này ra còn tác phẩm gì mới nưa ko?? Fic 2shin à?? Trên aff có chứ?? :3
hannief
#2
Chapter 6: Nhưng có vẻ tìm ra hướng đi rồi nhờ :3
hannief
#3
Chapter 6: Thưong SDH quá Mei ah :"((((
hannief
#4
Chapter 6: À mà k. Sợ mẹ bỏ người yêu cx là 1 cái tội. Sau này cưới về mà tình trạng đay tiếp diễn thì tội người ta LOL
hannief
#5
Chapter 6: Appa vô tội *tung bông*
Nhưng đừng có cướp trắng trợn thế chứ :v
hannief
#6
Chapter 6: Ầu, KV thích bà già ngày xưa LOL
Tội nghiệp thằng nhỏ, may mà mọi việc k theo kế hoạch nên mới có anh Kim Kibum rước về :v
hannief
#7
Chapter 6: SSH là đồ tồi, mới qua vài hôm mà đã bắt đầu nghi ngờ tình cảm bao nay :((((((
SooSeop của tui OTL
hannief
#8
Chapter 6: Đọc đoạn lks thanh cao mà phát sặc, lololol
hannief
#9
Chapter 6: Như đọc truyện cho thiếu nữ mới lớn, toàn cảnh kinh điển :)))((
hannief
#10
Chapter 6: Đặtba lô, ok?? Vậy là tìm ra hết rồi nhé :v