Thứ nào có vị đắng: Bánh Tart nhân táo và Soufflé Nam việt quất?

Oktober

 A/N: Thứ lỗi cho sự củ chuối của tựa đề chap vì hôm qua mình đọc truyện xóc não ((=

themesong :">

Chap 5

Thứ nào có vị đắng: Bánh Tart nhân táo và Soufflé Nam việt quất?


Người đàn ông lạ mặt ấy, khuôn mặt góc cạnh nam tính ẩn sau cặp kính râm hàng hiệu, áo sơ mi kẻ ca rô và quần jeans giản đơn càng tôn lên vóc dáng cao lớn và cơ bắp săn chắc chẳng khác gì người mẫu chuyên nghiệp. Jae Seop tới cửa tiệm Kissen vào một buổi trưa ngày thứ sáu, ngày nghỉ duy nhất trong tuần của anh, kéo theo hàng loạt những ánh nhìn khao khát đầy ngưỡng mộ. Phớt lờ họ bởi đã quá quen với sự chú ý đầy lộ liễu như thế, Jae Seop không tìm ngay một chỗ ngồi hoàn hảo bên cạnh ô cửa kính lớn quay về phía con đường tấp nập người qua lại, hay dưới những tán ô màu đỏ thẫm trên ban công tầng thứ hai. Anh đi thẳng tới cánh cửa kim loại gần quầy thu ngân, nơi chắc chắn là khu bếp của cửa tiệm.

- Xin hỏi... - Một cô bồi bàn rụt rè lại gần Jae Seop. - Tôi có thể giúp gì được cho quý khách? Tầng một đã kín chỗ rồi, vậy...

- Không cần đâu. Tôi muốn gặp Lee Ki Seop. - Anh lên tiếng, ngắt ngang lời cô gái.

- A! Nhưng mà anh ấy đang bận. Anh biết đấy, tầm này là giờ cao điểm. - Cô bồi bàn mau chóng đáp lại lời anh.

Không hề quan tâm những gì cô ấy giải thích, Jae Seop tiến lại gần cô bồi bàn và dúi vào tay cô một tờ giấy bạc mới tinh. Kéo trễ gọng kính, anh nháy mắt với cô.

- Thế nhé.

Bị Jae Seop đường đường chính chính mua chuộc, cô bồi bàn sững sờ nhìn anh, tay tự động nhét sâu tờ tiền vào túi tạp dề rồi đứng tránh sang một bên nhường đường cho anh.

- Cảm ơn.

Jae Seop cười lạnh, bước về phía cửa bếp. Với những người cản trở anh, đôi lúc chỉ cần chút tiền và kỹ xảo giao tiếp cũng đủ để gạt họ khỏi tầm mắt. Suy cho cùng, con người ta, nhất là trong trường hợp một kẻ làm công ăn lương luôn có xu hướng trốn tránh những thứ không nằm trong phạm vi công việc của họ. Và tất nhiên, chẳng ai từ chối một món tiền trời cho cả. Cô bồi bàn kia hẳn không phải là một ngoại lệ đáng lưu tâm.

Kéo cánh cửa kim loại sáng bóng quá mức sang một bên, Jae Seop bước vào bếp. Bầu không khí ấm nồng phả vào mặt anh mang theo mùi hương ngọt lựng của bánh kem và mùi hăng hắc đặc trưng của cà phê đậm đặc. Những cô cậu bồi bàn tất bật qua lại, gót giày nện lộm cộm trên sàn, tay bưng khay đồ ăn thức uống ngon mắt hoặc cầm những mẩu giấy nhỏ ghi danh sách gọi món. Mấy tay phụ bếp lăm lăm con dao trong tay, đều đều chế biến thịt và rau. Còn những tay đầu bếp sốt sắng khua những chiếc muỗng tròn lớn trong những chiếc nồi inox tạo nên thanh âm lanh canh vui tai. Làn khói trắng hấp dẫn nghi ngút bốc lên từ nồi mỳ Ý hay chiếc chảo lớn nấu sườn cừu và bò cùng món sốt nâu óng sóng sánh. Jae Seop dễ dàng lách mình qua đám đông rộn ràng hệt như một bản dân ca ngày mùa ấy, đi tới một góc khuất cuối bếp, nơi đặt một dãy những lò nướng và dụng cụ làm bánh kích thước lớn chuyên dùng cho những cửa hàng bánh chuyên nghiệp.

Đứng đằng sau một chiếc bàn kim loại mặt đá đen lớn, Ki Seop của anh đang chăm chú làm bánh. Mái tóc mềm mại rủ trước trán che khuất khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Tách biệt hoàn toàn với tất cả, nhu hòa và êm ái tựa một bản sonate đêm trăng, bàn tay khéo léo của Ki Seop dần biến những nguyên vật liệu trên bàn thành thứ bánh ngon lành nhất. Trái tim Jae Seop dội thình thịch trong lồng ngực, đôi mắt anh đờ đẫn nhìn người con trai trước mắt, cảm giác hạnh phúc lâng lâng dâng trào tựa như anh đang chiêm ngưỡng một dàn giao hưởng thực thụ. Ki Seop bắt đầu cắt miếng bơ nhạt thành từng miếng nhỏ, bỏ chúng vào một cái tô lớn cùng bột mỳ, đường và muối, ngón tay thon dài trộn chúng theo một nhịp điệu chậm, âm thanh trầm mơ hồ mở đầu bản hòa tấu của món bánh tart. Khi hỗn hợp ấy trở nên mịn như cát, Ki Seop đánh một quả trứng gà, đổ vào giữa tô bột cậu vừa trộn và bắt đầu nhào bột. Bàn tay điêu luyện lên xuống xoay vòng tựa như khúc đoạn mang tiết tấu nhanh và mạnh của điệu nhạc, say mê quay cuồng lên tới đỉnh điểm thì đột ngột Ki Seop chậm dần, đám bột lộn xộn trở thành một khối đặc quánh và mềm dẻo. Khóe miệng Ki Seop khẽ nhếch lên một nụ cười vừa ý, cậu đặt khối bột lên một chiếc khay kim loại lót miếng nướng bánh bằng chất dẻo rồi từ từ cán mỏng nó, cơ bắp cánh tay che giấu trong lớp áo sơ mi trắng chuyển động nhịp nhàng theo từng quãng ngân ngắn đầy da diết. Ấn ấn miếng bột mỏng để kiểm tra độ dày của nó, Ki Seop gật đầu, bưng cái khay đặt vào trong tủ lạnh, sau đó lại lôi ra một chiếc khay khác tương tự với miếng bột đã được để lạnh như yêu cầu. Đặt cái khay sang một bên, Ki Seop chuyển sang thái lát hai quả táo tươi trong giỏ hoa quả, tiếng dao xắt đều đặn lên mặt thớt gỗ tựa tiết tấu hòa âm chuyển tiếp giữa hai cao trào của bản hòa tấu. Rồi từng miếng táo được cắt một cách hoàn hảo ấy được đặt cẩn thận giữa lớp bột cán mỏng. Phết một lớp kem tươi lên những miếng táo, Ki Seop gập mép bột thừa bao quanh nhân táo, từng chút một, từng chút một như giai điệu dần nhanh tới cao trào thứ hai, cho đến khi chiếc bánh tart hình chữ nhật hình thành.

Jae Seop sững người khi anh nhận ra món bánh Ki Seop đang làm. Bánh tart nhân táo, món bánh sở trường của cậu. Lồng ngực quặn thắt ứa đau. Đó là sự tình cờ khó tin hay chính là trò đùa của số phận?

Lúc ấy, Ki Seop ngưng lại một chút, quãng nghỉ ngắn dành cho một điệp khúc dữ dội bất ngờ phía sau, cậu dùng một chiếc khăn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán. Rồi cậu chọn một chiếc tô kim loại khác, bỏ vào đó đường vàng hạt to, bơ nhạt, hạt hạnh nhân bào, bột mỳ cùng một thìa nhỏ bột quế. Ki Seop trộn đều chúng với một loại nhịp điệu hư ảo mòng mòng như cánh chim xa trên bầu trời ầm ì mưa. Ki Seop rắc chúng lên chiếc bánh tart táo ban nãy, những cánh chim chấp chới rơi xuống từng đám từng đám một, điệu nhạc của món bánh dần lắng đọng thả từng nốt nhạc cao vút khắc khoải rồi tắt ngấm. Ki Seop thở nhẹ, nâng tác phẩm lên bằng cả hai bàn tay. Ánh mắt dần chuyển từ khay bánh tới những hộp nguyên liệu bừa bãi trên bàn và kết thúc nơi người đàn ông đang ngây ngốc ngắm nhìn cậu, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi. Toàn thân cậu đông cứng, lạnh toát.

- Anh...

Jae Seop khó khăn cử động đôi môi khô khốc.

- Bánh tart nhân táo...

Những ký ức mờ ảo trong anh ùa về như sóng thủy triều.

***

Một ngày đầu hạ trời xanh mây trắng. Jae Seop hồng hộc chạy lên con đồi nhỏ phía sau sân trường. Lớp cỏ xanh mướt dưới chân dập dờn trong làn gió vi vút tiếng sáo diều. Tán cây sồi xanh rì rào, những chiếc lá nhỏ bay là là dưới mặt đất như những cánh bướm xanh ngắt. Dưới gốc cây, một cậu nhóc mười sáu tuổi cực kỳ đẹp trai đang chúi mặt vào một cuốn tập đặt trên đùi. Jae Seop chạy chậm dần, rón rén bước tới chỗ Ki Seop từ phía đằng sau. Mái tóc nâu của Ki Seop óng ánh dưới nắng hạ rực rỡ. Tấm lưng nhỏ bé khom khom, hai vai gồng lên cố gắng viết những nét chữ thật nắn nót. Jae Seop nhoẻn miệng cười tinh nghịch, quỳ xuống kề bên cậu, nhanh như chớp, giật lấy cuốn sổ.

- Để xem lý do Lee Ki Seop dám trốn tiết học phụ đạo của tớ là gì nào...

Jae Seop hờn mát nói rồi dõng dạc đọc to những gì được viết ngay trang để mở của cuốn sổ.

- 'Bánh Tart nhân Táo của mình có nụ cười rất đặc biệt...'

- Đừng đọc nữa mà!!! - Ki Seop hoảng hốt kêu lên, chồm qua người Jae Seop hòng đoạt lại cuốn sổ của cậu.

Nhưng Jae Seop là ai chứ? Anh không phải là một đối thủ dễ xơi, nhất là với Ki Seop. Một tay giữ Ki Seop đang ra sức quờ quạng chân tay, một tay lật lật cuốn sổ nhỏ phân nửa kín đặc chữ viết tay của Ki Seop.

- 'Hôm nay Sữa Dâu nói rằng mình nên mạnh dạn hơn một chút...' - Jae Seop vẫn tiếp tục đọc lớn những gì được viết trong cuốn sổ.

- Đừng có đọc nữa... Không có gì thú vị đâu. Trả tớ đây. - Ki Seop giở giọng mè nheo, giật giật tay áo Jae Seop.

Giơ cuốn sổ lên cao, Jae Seop nhìn Ki Seop đang phụng phịu xin xỏ anh đưa trả cậu cuốn sổ. Hai mắt to tròn giả bộ đáng thương, đôi môi đỏ mọng trề xuống, đầu lưỡi hồng hồng ươn ướt, Ki Seop nhìn thực đáng ghét đến mức anh chỉ muốn cắn cậu ta một phát cho bõ tức. Người đâu mà lười biếng không thể chấp nhận nổi. Jae Seop đã tình nguyện bỏ ra ba tiếng buổi chiều thứ Sáu hằng tuần để kèm cậu học tiếng Anh không lấy tiền công, vậy mà Ki Seop luôn kiếm cớ trốn học, từ cái lý do kinh điển nhất mọi thời đại là đau bụng tới lý do chỉ tồn tại trên một hành tin xa xôi nào đó trong vũ trụ là hàng xóm nhà kế bên làm món thịt cháy khét. Tất nhiên Jae Seop không phàn nàn chuyện được nghỉ dạy một hai buổi, bởi anh có cả tá những công việc cần phải hoàn thành. Nhưng dạo gần đây, điểm số của Ki Seop không những cải thiện hơn, thậm chí là sút hẳn so với kỳ trước khiến Jae Seop đứng ngồi không yên. Dù sao Jae Seop vẫn là một người có trách nhiệm, được thầy cô và bố mẹ Ki Seop một mực tin tưởng, anh không thể làm ngơ được nữa. Ngày hôm qua anh đã mắng cậu một trận về tội chểnh mảng học hành, nhưng hình như những điều anh nói chẳng thấm vào bộ óc thiên tài của cậu là bao. Nước đổ lá khoai, ngày hôm nay Ki Seop vẫn ngang nhiên bùng học, ở nơi này viết mấy thứ nhăng quậy vào một cuốn sổ màu đỏ xấu xí.

- Trả tớ đây. - Ki Seop trèo hẳn lên người Jae Seop, với tay chộp lấy một mép cuốn sổ, kéo mạnh về phía mình.

- Cậu còn dám đôi co với tớ sao? - Chẳng còn thấy thỏa thê với trò trả đũa trẻ con, Jae Seop lớn tiếng hét lên, hằn học dúi cuốn sổ vào lòng Ki Seop.

Vội nhận lấy cuốn sổ, Ki Seop ôm chặt nó như thể đó là thứ kho báu quý giá nhất trên đời, hai mắt chớp chớp bối rối nhìn Jae Seop, ngây thơ thắc mắc.

- Nhưng cậu... cướp sổ của tớ rồi còn đọc những gì tớ viết cơ mà? Ai dạy cậu tự tiện đọc nhật ký của người khác? Đồ đáng ghét!!!

Jae Seop tức đến bốc khói, hằn học nói.

- Ai là người đã hứa sẽ tới học tiếng Anh nào? Tớ đã đợi cậu như thằng ngốc suốt hai tiếng đồng hồ ở thư viện trong khi cậu ngồi đây, viết ba cái mớ ngớ ngẩn, nào là Bánh tart nhân Táo, nào là Sữa Dâu với chả Kem Chanh. Nếu cậu không muốn học hành đàng hoàng thì nói huỵch toẹt ra đi, đừng làm hao tổn công sức của tớ nữa. Cậu ấy, nếu phải học lại một năm cũng chẳng phải lỗi của tớ. Cậu mới là đồ đáng ghét ấy.

Bị mắng sa sả một trận, Ki Seop nín thinh, môi run run như sắp khóc. Jae Seop hừ lạnh, rõ ràng cậu là người sai, vậy mà còn dám tỏ ra vô cùng oan ức.

- Còn không đúng sao? - Jae Seop nhướn mày, khó chịu nhìn khuôn mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước của Ki Seop.

- Tớ xin lỗi... - Ki Seop cúi đầu, vân vê mép áo, lí nhí nói. - Tớ biết là tớ sai rồi, chỉ là tớ không tập trung được.

Jae Seop chưng hửng. Anh đã tưởng Ki Seop sẽ gân cổ lên cãi cố, hoặc ủy mị đáng ghét hơn thế, nước mắt ngắn nước mắt dài vùng vằng bỏ đi. Tất nhiên tình huống thứ hai chỉ hoàn toàn là giả định, bởi Ki Seop vốn đâu phải mấy đứa con gái được cấu tạo từ nước và thủy tinh.

- Nếu cậu không tập trung được thì tớ sẽ chỉ cho cách. Thôi nào, tiếng Anh không có khó lắm đâu. - Jae Seop dịu giọng, bộ dạng hối lỗi của Ki Seop khiến cục tức nghẹn ứ trong cổ anh dần trôi xuống.

- Không phải thế. - Hai tai Ki Seop chợt đỏ ửng. - Tớ sẽ nhờ người khác kèm tớ, Kevin cũng giỏi tiếng Anh giống cậu mà. Em ấy lại có nhiều thời gian rảnh hơn cậu...

- Không được. Nhất định không được. - Jae Seop kêu ầm lên, chẳng khác gì Ki Seop vừa tuyên bố không bao giờ cậu thèm gặp mặt anh nữa.

Ki Seop ngẩng lên nhìn anh, nhẹ cười.

- Tớ biết cậu rất bận mà. Không sao đâu, tớ hứa sẽ học thật chăm chỉ.

- Không cho. Ai cho cậu học với Kevinnie? Tớ không thích. - Cục tức trong lòng Jae Seop một lần nữa lại trồi lên kèm thêm một tí tẹo teo tự ái, anh một mực phản đối ý tưởng của Ki Seop.

- Tại sao chứ? Cậu toàn mắng tớ là đồ vô tích sự, đồ ngốc làm phí thời giờ của cậu còn gì. Không phải dạy tớ nữa chẳng phải cậu được tự do rồi sao? - Ki Seop ngạc nhiên nhìn anh, trong lời cậu nói có chút gì đó vô cùng ấm ức.

- Không, không, cậu không hề làm tớ thấy khó chịu. - Jae Seop vội phân trần.

- Nhưng biểu hiện của cậu nói là có đấy.

Jae Seop cứng họng, cố lục trong ký ức của bản thân xem anh đã làm gì để Ki Seop hiểu lầm trầm trọng như thế. Chẳng thể phủ nhận chuyện anh rất ghét tính cách nhút nhát kỳ quặc của Ki Seop, nhưng rõ ràng anh sẵn sàng bỏ thời giờ để dạy kèm cậu chính vì anh muốn tốt cho cậu. Thấy Jae Seop chẳng lên tiếng, Ki Seop thở dài, thất vọng đứng lên. Nhận ra sức nặng đè lên đôi chân mình không còn nữa, Jae Seop hoảng hốt nắm lấy tay Ki Seop giữ lại.

- Cậu đi đâu? Tớ đã xong chuyện với cậu đâu?

- Tớ đi về. Còn sao nữa? - Khuôn mặt Ki Seop chợt đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi chân líu ríu chẳng hề muốn rời khỏi nơi đây.

- Ai cho cậu đi về hả? - Jae Seop nóng nảy kéo Ki Seop vào lòng, vòng tay ôm xiết lấy cậu. - Tớ chưa cho phép cậu làm bất cứ thứ gì, tại sao cậu cứ tự tiện làm theo ý mình hả?

Tựa đầu vào ngực Jae Seop, Ki Seop im thin thít, không dám lên tiếng cũng không dám cử động mạnh. Jae Seop mỉm cười thỏa mãn. Có nằm mơ Jae Seop cũng không hề nghĩ có ngày anh được ôm Ki Seop thật chặt, cảm nhận làn da mát lạnh dưới lớp áo sơ mi, đắm mình trong mùi hương hoa cỏ mùa xuân ẩn hiện trong làn tóc mềm mại của cậu, cảm giác dễ chịu bình tâm lạ thường. Rốt cuộc vụ Ki Seop trốn học ngày hôm nay cũng không tệ một chút nào.

- Cậu bỏ tớ ra có được không? - Ki Seop ấp úng lên tiếng.

- Không cho. - Jae Seop toe toét cười. - Đây là hình phạt dành cho cậu vì đã cho tớ leo cây suốt ba tiếng đồng hồ.

- Vừa nãy cậu bảo là hai...

- Trật tự. Cậu phải để cho tớ ôm ba phút. Mới được mười giây thôi.

- Ơ nhưng mà... - Ki Seop yếu ớt nói.

- Mười lăm giây... Cậu không được ăn gian.

- Thôi được. Nhưng cậu không được nói với ai về cuốn sổ nhật ký của tớ, hứa nhé. - Ki Seop thì thầm năn nỉ Jae Seop.

Jae Seop giả đò cân nhắc một hồi, chỉ với một mục đích láu cá duy nhất là kéo dài thời gian anh được ôm Ki Seop. Mãi sau Ki Seop chọt chọt cánh tay của anh, Jae Seop mới nói, nụ cười rộng tới tận mang tai.

- Được thôi. Với một điều kiện.

Ki Seop thốt lên một tiếng cảm thán nho nhỏ, rồi chậm chạp gật đầu. Khoái chí, Jae Seop càng được đà lấn tới.

- Tớ muốn biết cái tên "Bánh tart nhân Táo" đó là ai? - Anh hỏi cậu.

Ki Seop liền rùng mình, tim cậu đập dữ dội trong lồng ngực đến mức chính Jae Seop có thể cảm nhận được. Trong đầu Jae Seop kêu lên đắc thắng mãnh liệt, chẳng cần Ki Seop trả lời, anh cũng thừa biết cái kẻ mang biệt danh rất ư Ki Seop kia là một người rất đặc biệt với cậu. Người ta sinh ra được ban tặng trí thông minh trời cho để làm gì chứ? Jae Seop cười thầm, nắm được điểm yếu của Ki Seop rồi thì cậu ta chắc chắn phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

- Bánh tart nhân Táo là... cậu mà.

Giọng Ki Seop nhỏ tới mức suýt chút nữa Jae Seop không nghe thấy. Anh trố mắt, hẳn nhiên vẫn chưa tin nổi những gì cậu vừa nói.

- Tớ á? Tớ á? Tại sao? - Jae Seop lắp bắp nói.

Nếu người đó là anh, thì chuyện này nghiêm trọng, cực kỳ đáng sợ theo nhiều góc độ. Nghĩ mà xem, anh chẳng tài nào hiểu nổi Ki Seop thấy gì thú vị ở anh. Tất nhiên Jae Seop đẹp trai, cao ráo, con nhà gia giáo, nhiều tài lẻ lại học giỏi nhất khối, nhưng chẳng ai điên tới mức có cảm tình với một người suốt ngày trêu chọc, mắng mỏ và bắt nạt mình cả. Không đời nào chuyện đó xảy ra, kể cả Ki Seop có kỳ dị tới cỡ nào đi chăng nữa.

Trái lại, Ki Seop có vẻ như cực kỳ bình tĩnh trả lời câu hỏi của Jae Seop.

- Bởi vì cậu giống món bánh ấy. Tuy vẻ ngoài trông xù xì, thô mộc, ẩn chứa bên trong lại là vẻ đẹp tinh tế của táo giòn thanh mát hòa quyện với mùi thơm của bơ và hạnh nhân cùng vị béo của kem tươi. Dù lúc nào cậu cũng cau có với tớ, tớ biết cậu không hề có ác ý... Nhưng nếu tớ cứ làm phiền cậu nhiều thế này, cũng không tốt.

Jae Seop lặng người, chẳng ngờ hình ảnh anh trong mắt Ki Seop lại đáng yêu và ngọt ngào đến thế. Chắc chắn não bộ của Ki Seop không mang cấu trúc của hành tinh này, Jae Seop gật gù, bởi vậy nên cậu mới không thể tiếp thu nổi mớ kiến thức dễ hiểu từ anh. Mặc dù vậy câu nói cuối cùng của Ki Seop khiến Jae Seop buồn bã không thôi, hẳn cậu vẫn để bụng chuyện anh trêu đùa ban nãy. Đôi lúc Jae Seop chỉ mong Ki Seop bớt nhạy cảm hơn một chút, chỉ cần một chút thôi cũng đủ rồi.

- Đâu có.  Thực ra tớ tình nguyện bị cậu làm phiền mà. - Jae Seop húng hắng.

Những lời ấy, Jae Seop gần như muốn hét ầm lên vì xấu hổ, đương nhiên không phải bởi điều ấy quá đỗi phi lý, mà chính vì đó là những gì Jae Seop thực sự muốn nói. Dù cho Ki Seop cực kỳ phiền phức, anh không bao giờ muốn chia sẻ sự phiền phức ấy của cậu với bất kỳ ai, kể cả em trai Kevin. Anh luôn luôn lo sợ người khác phát hiện ra nét tính cách dễ thương đặc biệt của Ki Seop, rồi họ sẽ cướp Ki Seop khỏi anh. Phải, anh xấu tính và ích kỷ, nhưng đó là Lee Ki Seop, không phải một cậu nam sinh bình thường nào đó.

- Thật á? - Ki Seop ngạc nhiên đáp.

- Ừ. Cậu không tin sao?

Jae Seop nheo mắt, thổi phù phù vào tai Ki Seop khiến cậu ngay lập tức co rúm như con sâu nhỏ. Ki Seop không trả lời, im lặng úp mặt vào người anh, mặc cho ba phút của Jae Seop đã trôi qua từ đời nảo đời nào. Tựa cằm lên vai Ki Seop, đôi mắt khép hờ, Jae Seop mặc cho làn gió mùa hạ ấm áp vờn quanh anh và cậu, chỉ ước rằng giây phút yên bình này sẽ không bao giờ kết thúc.

- Jae Seop à... - Ki Seop đột ngột lên tiếng.

- Ừ. - Anh hờ hững đáp lại.

- Cậu không muốn biết cũng không sao đâu. - Ki Seop nhỏ giọng. - Chỉ là tự dưng tớ muốn nói, rất muốn nói. Cứ coi như cậu không nghe thấy gì được không?

- Ừ.

Kể cả bây giờ Ki Seop nói cậu là người ngoài hành tinh hay bất cứ tiết lộ nào điên rồ hơn thế, Jae Seop cũng chấp nhận hết. Nghĩ mà xem, chỉ cần cậu không đòi Kevin dạy kèm tiếng Anh.

- Tớ... thích cậu. Rất rất thích cậu.

Màu đỏ loang dần trên cần cổ trắng ngần của Ki Seop, bàn tay cậu nắm chặt áo của anh. Lần thứ hai trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi Ki Seop khiến não bộ anh hoàn toàn ngưng hoạt động, chỉ bằng những câu nói không đâu vào đâu.

- Thực ra cũng chẳng có gì...

- Sao lại không có gì?

Jae Seop đẩy Ki Seop khỏi người anh, nhìn thẳng vào đôi mắt nhắm nghiền vì ngượng của cậu.

- Ý cậu là thích tớ, kiểu thích ấy á?

Trong lòng Jae Seop anh đang tự rủa thầm câu hỏi ấy hết sức ngu ngốc và vô duyên. Sự im lặng kéo dài của Ki Seop càng khiến anh ngày một lúng túng. Thực lòng mà nói, đâu phải ngày nào người ta cũng được tỏ tình trong một khung cảnh không thể lãng mạn hơn và thời tiết ngày nào đẹp trời hơn thế.

- Cậu chắc đó không phải là ngôn ngữ đặc biệt của người ngoài hành tinh ấy chứ?

Jae Seop nuốt khan, anh sợ tất cả chỉ là trò đùa ăn miếng trả miếng không được hay ho cho lắm của Ki Seop. Và nó đã thành công, trong giây lát anh đã suýt bị lừa rằng cậu thích anh thật. Nhưng nếu tỉnh táo mà suy nghĩ, điều đó vẫn là thứ khó tin nhất trong dải Ngân hà.

- Cậu là đồ đáng ghét. Thật đấy Kim Jae Seop!!! - Mắt Ki Seop mở lớn, phẫn nộ bực dọc nhìn Jae Seop. - Kim Jae Seop, cậu ăn nhiều kim chi quá rồi đấy.

- Kim chi thì liên quan gì đến chuyện cậu thích...

Nhưng Jae Seop chẳng kịp có cơ hội bắt bẻ lại Ki Seop thì cổ áo của anh bị cậu thô bạo túm lấy. Ki Seop hôn anh. Hai mắt Jae Seop hoa lên những đốm lửa lập lòe, toàn thân gần như tan chảy bởi làn môi mềm ngọt lịm của Ki Seop. Nụ hôn đầu, rất đỗi vụng về nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào, có lẽ tới tận mãi sau này, Jae Seop sẽ chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc kỳ diệu giữa một ngày mùa hạ trời xanh mây trắng ấy.

- Là như thế đấy. - Ki Seop rời khỏi anh, khuôn mặt cậu nóng bừng như một mặt trời nho nhỏ.

- Khoan đã. - Jae Seop kêu lên, giả tỉnh giả ngây nhìn cậu. - Cậu nghĩ hôn thì phải như thế sao?

Trước bộ dạng ngơ ngác khó hiểu của Ki Seop, Jae Seop hôn cậu. Một giai điệu kỳ lạ văng vẳng trong tâm trí anh, một bản hòa âm tuyệt vời của những nốt nhạc trầm bổng, mùi hương cỏ non hắc nồng trong ánh nắng rực rỡ và những chiếc lá sồi lạc trong làn gió. Ki Seop thích anh ư? Dẫu rằng đó có là điều phi lý nhất trong dải Ngân hà chết tiệt của hai người đi chăng nữa không có nghĩa anh sẽ không bao giờ tin.

Nghĩ mà xem, Lee Ki Seop mà
.

***

Hồi ức tuổi thanh xuân bồng bột năm ấy càng đẹp đẽ và ngọt ngào bao nhiêu, rồi sẽ trở thành sự thật tàn khốc đến nghẹt thở bấy nhiêu, từng giây từng phút rút cạn hy vọng trong lòng Jae Seop. Nơi đây, chỉ cách Ki Seop vài bước chân, nhưng khoảng trống hoang khoải giữa anh và cậu lại chẳng có thứ tình cảm ký ức nào có thể bù đắp được. Jae Seop trân trân nhìn Ki Seop, cũng như cậu thanh niên Kim Jae Seop mười sáu tuổi vụng dại ngày ấy, vẫn chẳng biết phải nói những gì, chỉ sợ rằng một lời nói vô tình cũng sẽ hủy diệt thứ liên kết mỏng manh còn tồn tại của hai người.

- Anh...

Ki Seop nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ như đang kiềm chế thứ tình cảm dữ dội trào dâng trong lòng, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Đôi bàn tay cầm khay bánh gần như buông xuôi. Biết nói gì đây khi tất cả chỉ còn là quá khứ không thể vãn hồi.

- Ki Seop hyung!!! Cẩn thận đấy.

Eli đột nhiên nhảy ra từ một xó xỉnh nào đó, thất thanh kêu lên phá tan bầu không khí yên lặng nặng nề, đỡ lấy khay bánh thiếu chút nữa là rơi xuống đất. Cậu ta đưa khay bánh cho một cậu phụ bếp, rồi sốt sắng hỏi Ki Seop.

- Hyung lại bệnh sao? Sắc mặt hyung kém vậy?

Ki Seop lắc đầu, không buồn lên tiếng, đôi tay vô thức lấy một cái tô kim loại mới và trút một núi bột mỳ trắng vào. Lúc ấy, Eli chợt nhận ra sự có mặt của người lạ trong bếp, cậu ta ú ớ ngạc nhiên nhìn Jae Seop,

- Anh làm gì ở đây? - Eli nói với ánh mắt đề phòng. - Tôi đã gặp anh ở đâu đó rồi thì phải?

Nhác thấy Ki Seop quay về phía lò nướng bánh lớn đằng sau, Jae Seop hít thở thật sâu, cố giấu đi mọi cảm xúc trên khuôn mặt. Rồi anh mỉm cười, tiến tới bắt tay Eli, lúc ấy vẫn còn ngỡ ngàng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

- Tôi là Kim Jae Seop, anh trai của Kevin. Chúng ta đã gặp nhau tại bữa tiệc ở nhà Ki Bum hôm trước. Để xem nào, cậu tên là Eli, Eli Kim bạn học của Kevin đúng không?

- À ha ha ha. Tôi nhớ ra anh rồi. Kim Jae Seop, bác sĩ làm việc tại Bệnh viện... gì nhỉ?

Eli bật cười vui vẻ, dường như chưa từng ngờ vực sự có mặt bất thường của Jae Seop mà vỗ vỗ vai anh như những người bạn bè thân thiết đã lâu chưa gặp.

- Bệnh viện Nhi Trung ương Thành phố Seoul.

Jae Seop lạnh lùng đáp, cố ngoái lại đằng sau kiếm tìm Ki Seop. Nhưng Eli đã khéo léo mang anh khỏi căn bếp của cửa tiệm tới một bàn trống gần sân khấu.

- Nào nào chúng ta ngồi đây đã. - Eli kéo ghế giúp Jae Seop rồi ngồi xuống phía đối diện.

Jae Seop miễn cưỡng ngồi xuống. Dù sao bỏ đi lúc này thì thật bất lịch sự. Quá trưa, cửa tiệm cafe của Eli đã vãn khách hơn ban nãy, hiển nhiên khi Eli có thể kiếm được một chỗ ngồi tốt. Jae Seop chùng người, ngả lưng vào thành ghế sofa êm ái, cẩn trọng đánh giá người thanh niên ngồi trước mặt. Eli Kim có dáng người đậm, mái tóc nhuộm hồng thời thượng và đeo những cái khuyên kim loại trên tai và lông mày, thoạt đầu anh đã tưởng lầm cậu ta là một tên dân chơi ngổ ngáo. Nhưng anh không ngờ cậu ta khá vui tính và dễ mến, thậm chí còn là chủ cửa tiệm cafe Kissen cực kỳ nổi tiếng với giới sinh viên và công nhân viên chức trong thời gian gần đây. Hẳn không bao giờ anh nên đánh giá bất cứ ai qua vẻ bề ngoài của họ.

- Tôi chưa từng gặp anh hồi Kevin và tôi còn học ở trường. Lạ nhỉ? Cho dù cậu ấy cũng từng nhắc đến anh một hai lần. - Eli nói.

- Tôi không học cùng trường với Kevin. - Jae Seop đáp, với tay lấy cuốn menu đặt trên bàn, tìm trang đồ uống.

- Ồ vậy à. - Eli gật gù. - Vậy anh học trường nào? Để xem. Trường Đại học có khoa Y nổi tiếng tại Mỹ mà tôi biết... à, anh muốn thử món Soufflé nam việt quất mới ra lò không? Dùng với Cà phê nóng rất tuyệt đấy.

Eli ngừng lại khi thấy Jae Seop đang nghiên cứu thực đơn, đưa ra một gợi ý không hề tồi cho anh. Jae Seop gật đầu, vẫy tay gọi bồi bàn.

- Cũng được. Tôi không rành đồ ngọt cho lắm. - Anh mỉm cười. - Nhân tiện đây, tôi từng theo học tại Colombia, thời gian nghỉ hè dành cho việc làm thêm và thực tập nên không thường xuyên gặp Kevin. Lúc về Hàn thì nó vẫn còn loăng quăng bên Mỹ với anh chàng Ki Bum kia.

- Ồ, ra là vậy. Nhưng làm thêm ư? Chẳng phải gia đình anh có đủ khả năng kinh tế hay sao? - Eli nhướn mày ra chiều khó hiểu.

- Không. - Jae Seop cười. - Tôi muốn có kinh nghiệm, cậu hiểu chứ? Điều này thì không thể mua được bằng tiền.

- Hóa ra là vậy. Lý do của anh cũng khá giống với một vài người vào làm tại nơi này. Và họ làm việc nhiệt tình không kém những người khác.

Eli nhún vai, nhận lấy khay đồ uống của Jae Seop, cẩn thận bày dĩa Soufflé nam việt quất và ly cà phê thơm lựng lên bàn. Còn cậu ta chỉ dùng một ly trà thảo mộc. Jae Seop cầm chiếc thìa bạc nhỏ bày cạnh dĩa bánh, nhẹ nhàng xúc một miếng bánh, nếm thử. Một miếng nhỏ, nhưng nó là một bữa tiệc thanh lịch của hương vị và âm thanh chưa từng có khiến Jae Seop ngạc nhiên tột độ. Vị chua chua của hoa quả hòa cùng với vị ngầy ngậy từ trứng và kem, ngân nga những nốt nhạc dịu nhẹ của một bản ballad buổi chiều tà. Nhấp một ngụm cà phê nóng ấm, mọi căng thẳng, buồn đau dần tan biến vào hư không. Một món bánh chẳng thể nói là thành công nếu nó không mang tâm hồn người thưởng thức rời khỏi mặt đất, nâng họ lên giữa những tầng mây xốp và rót vào tim họ một thứ hạnh phúc lạ lẫm tràn đầy.

- Đầu bếp của cửa tiệm rất xuất sắc. Cực kỳ xuất sắc đấy. - Jae Seop trầm trồ không ngớt.

- Món bánh này là của Ki Seop hyung đó. Những loại bánh hyung ấy tự nghĩ ra công thức nổi tiếng tới mức được lên báo dăm ba lần rồi đấy. - Eli tự hào giới thiệu.

- À thế à.

Niềm sung sướng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng Jae Seop nhờ món bánh việt quất liền tắt ngấm. Hai bàn chân chạm xuống mặt đất lạnh cứng. Miệng anh đắng chát vị nồng của cà phê. Món bánh này, dĩ nhiên anh biết nó được làm bởi Ki Seop. Nhưng cách Eli nhắc tới tên cậu, vô tình khơi lại những ký ức đau thương tưởng chừng đã phai mờ qua năm tháng.

- Đúng rồi. - Eli hào hứng nói. - Anh vừa nói anh làm việc tại Bệnh viện Nhi Trung ương đúng không?

Jae Seop gật đầu, tự hỏi Eli muốn gì ở một bác sĩ như anh.

- Trung thu này mọi người đã có kế hoạch gì chưa? - Eli hỏi tiếp.

- Thực sự thì tôi không rõ cho lắm. Năm ngoái bệnh viện chỉ phát quà. Chắc năm nay cũng vậy.

Jae Seop áy náy nói. Làm bác sĩ, không quen biết rộng rãi với cánh văn phòng của bệnh viện, hiển nhiên Jae Seop không biết nhiều hơn những người khác là bao.

- Vậy anh nghĩ sao về ý tưởng này của tôi... - Eli chồm người về phía trước. - Tiệm cafe Kissen chúng tôi sẽ tìm một vài nhà tài trợ cùng tổ chức một bữa tiệc mừng Trung thu tại Bệnh viện. Không chỉ quảng bá cho cửa tiệm mà còn tăng danh tiếng cho bệnh viện nữa, lợi cả đôi đường, đúng không?

Jae Seop ngần ngừ không vội trả lời. Lời đề nghị này suy đi tính lại cũng chẳng hề xấu, có điều Jae Seop vẫn còn lăn tăn chuyện của Ki Seop. Suy cho cùng, cậu là thợ nướng bánh chính của cửa tiệm, nhỡ đâu vì chuyện của hai người, cậu từ chối kế hoạch của Eli và nhỡ đâu, lý do cậu đưa ra lại là anh. Jae Seop nắm chặt tay vịn ghế, cười khẩy chính bản thân đã quá cả nghĩ. Ki Seop dẫu có ngốc nghếch tới đâu, hẳn không bao giờ lại để lộ chuyện của hai người chỉ vì lợi ích và ý muốn cá nhân như thế.

- Thực ra thì tôi cũng đã liên lạc với một vài Bệnh viện trong thành phố và đã chuẩn bị sơ qua rồi. - Eli nói tiếp, dường như không để tâm biểu hiện của Jae Seop. - Chỉ là nếu anh đồng ý nói giúp với ban quản trị thì tốt quá.

- Để xem đã.

Jae Seop xoa cằm, giả bộ đăm chiêu. Phía đằng xa, Ki Seop vừa rời khỏi bếp, nụ cười ngời rạng trên môi khỏa lấp đi đôi mắt mọng nước ủ dột. Cậu bước tới một chiếc bàn không xa nơi Jae Seop và Eli ngồi, âu yếm vòng tay ôm lấy một người đàn ông từ phía sau. Jae Seop bấu chặt tay ghế đến mức những lóng xương chuyển màu trắng bệch, đôi mắt trợn trừng hằn những gân máu nhìn cậu và kẻ đó. Một chút vụn lí trí quẫy đạp trong cơn cuồng nộ ghen tuông. Bởi người đàn ông đằng kia, không ai khác chính là Shin Soo Hyun, tuấn lãng đẹp trai, nét cuốn hút không thể bàn cãi từ ánh mắt tới nụ cười, ngang nhiên ôm lấy eo Ki Seop của anh, dịu dàng hôn lên trán cậu.

- Ồ đấy là Soo Hyun hyung, anh họ của tôi. Và anh ấy là người yêu của Ki Seop hyung. Thực ra thì họ không hay như thế đâu, chắc hôm nay có vụ gì đó đặc biệt.

Eli bên cạnh vội giải thích cho Jae Seop hiểu. Nhưng trong đầu anh từ lâu đã tự động tua lại tất cả những gì anh biết về Shin Soo Hyun, đàn anh học cùng trường cấp ba, thông minh sáng lạn, hòa đồng, tính tình được lòng bạn bè thầy cô, kẻ thù số một của nam sinh trong trường vì tội cướp hết mọi sự chú ý của bọn nữ sinh và đương nhiên, thần tượng hoàn hảo trong lòng Ki Seop. Giờ đây, hắn còn là Giảng viên của một trường Đại học danh tiếng, hẳn vẫn được đồng nghiệp và sinh viên yêu quý và hơn hết, hắn có được Lee Ki Seop.

- Ờ hơi kỳ lạ nhưng nếu quen rồi thì cũng sẽ bình thường thôi. - Eli bên cạnh bình phẩm. - Dù sao thế giới cũng cởi mở hơn với những chuyện thế này rồi, anh biết đấy.

- Tôi biết. - Giọng Jae Seop khàn đặc. - Chẳng phải chuyện đáng để quan tâm.

- Vậy còn kế hoạch của tôi, hôm Trung thu ấy? - Eli gặng hỏi, hòng lôi kéo Jae Seop quay trở lại cuộc trò chuyện dang dở của hai người.

- Cũng được thôi. Tất cả nhân viên của cửa tiệm cũng tới chung vui chứ?

Anh hỏi Eli, trong khi Ki Seop đã ngồi xuống bên Soo Hyun và cùng chia sẻ với hắn một chiếc pizza dớ dẩn nào đó.

- Tất nhiên rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.

- Không có gì. - Jae Seop nhát gừng đáp.

Bằng một nỗ lực khủng khiếp, Jae Seop dằn lòng rời mắt khỏi cặp tình nhân quấn quýt kia, thay vào đó, chăm chăm nhìn cốc cà phê vẫn còn phân nửa, huyết quản sục sôi căm hờn. Ki Seop của anh, anh sẽ giành lại được tình yêu của cậu, bất chấp đối thủ là Shin Soo Hyun đi chăng nữa.

.::TBC::.

Like this story? Give it an Upvote!
Thank you!

Comments

You must be logged in to comment
hannief
#1
Chapter 6: Ờ, thế thôi. Lảm nhảm vậy đủ rồi. Dạo này ngoài cái này ra còn tác phẩm gì mới nưa ko?? Fic 2shin à?? Trên aff có chứ?? :3
hannief
#2
Chapter 6: Nhưng có vẻ tìm ra hướng đi rồi nhờ :3
hannief
#3
Chapter 6: Thưong SDH quá Mei ah :"((((
hannief
#4
Chapter 6: À mà k. Sợ mẹ bỏ người yêu cx là 1 cái tội. Sau này cưới về mà tình trạng đay tiếp diễn thì tội người ta LOL
hannief
#5
Chapter 6: Appa vô tội *tung bông*
Nhưng đừng có cướp trắng trợn thế chứ :v
hannief
#6
Chapter 6: Ầu, KV thích bà già ngày xưa LOL
Tội nghiệp thằng nhỏ, may mà mọi việc k theo kế hoạch nên mới có anh Kim Kibum rước về :v
hannief
#7
Chapter 6: SSH là đồ tồi, mới qua vài hôm mà đã bắt đầu nghi ngờ tình cảm bao nay :((((((
SooSeop của tui OTL
hannief
#8
Chapter 6: Đọc đoạn lks thanh cao mà phát sặc, lololol
hannief
#9
Chapter 6: Như đọc truyện cho thiếu nữ mới lớn, toàn cảnh kinh điển :)))((
hannief
#10
Chapter 6: Đặtba lô, ok?? Vậy là tìm ra hết rồi nhé :v